Thế giới đã tước đoạt mọi thứ từ tôi. Không hề do dự, và không chút khoan dung.
Lần đầu tiên bản thân biết đến sự tàn khốc ấy chính là lúc tôi đang nhìn lên bầu trời trong xanh không một áng mây.
Vào ngày người bạn ngã bệnh và tôi đi sang ngôi làng bên cạnh vì nhận lời làm việc hộ cậu ấy, bản thân không may gặp phải một trận lở núi giữa đường. Hơn nửa thân thể bị đá nghiền nát, cả cảm giác đau đớn cũng bị tê liệt. Bầu trời bản thân nhìn lên lúc ấy trong vắt đến mức chưa từng thấy bao giờ.
____ Ôi, mình sẽ chết ở đây sao? Mình không muốn chết chút nào cả.
Một khi cơ thể đã tiếp nhận tử vong thì tôi cũng không còn sức để cảm thấy sợ hãi đối với cái chết nữa. Thế nên tôi chỉ có đôi chút cảm xúc nhạt nhẽo như thế. Song, chuyện ý thức đứt đoạn nhưng vẫn cố gượng dậy hẳn là do những giọt nước mắt đến từ linh hồn không muốn chấp nhận tử vong rồi.
Nếu mọi chuyện chỉ kết thúc ở đây thì cuộc đời của tôi có lẽ chỉ gặp phải đôi chút bất hạnh, chấp nhận điều đó cũng không thành vấn đề. Thế nhưng, thế giới lại không cho phép điều ấy.
Tôi đã tỉnh lại. Ngay khi kinh ngạc với ý thức vốn dĩ không nên tỉnh lại và nhìn vào cơ thể ấy, tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với mình.
Đó là cơ thể của người bạn. Sau khi biết được vụ sạt lở xảy ra, cậu ấy đã không ngại nguy hiểm mà chạy đi tìm tôi. Và bản thân đã chiếm đoạt cơ thể của người bạn đó.
Cảm giác đến từ cơ thể lạ lẫm. Trong lúc bản thân lên cơn buồn nôn vì linh hồn bị cưỡng ép tách khỏi cơ thể cũ, tôi tự giác được đây chính là do năng lực của chính mình.
Tôi bắt đầu sinh hoạt trong thân phận người bạn và nỗ lực để biết rõ tài năng của mình. Cơ thể này là của người bạn, kể cả khi phải trả lại cho cậu ấy thì cơ thể tôi cũng không thể cứu vãn được nữa. Do đó, tôi đã dốc sức nhằm tìm kiếm phương pháp dịch chuyển đến thân xác khác.
May mắn là sức lý giải của tôi đối với tài năng này lại vô cùng dị thường. Cho dù chỉ tự mình học tập, nhưng tôi cũng không tốn bao nhiêu thời gian để đạt được phương pháp điều khiển linh hồn mình.
Không lâu sau khi nắm được tri thức ấy, tôi tìm thấy một cơ thể bị giết bởi kẻ phạm tội. Một thi thể hoàn hảo bị giết bởi một cú đâm và sở hữu điều kiện không thể nào tốt hơn nữa. Tôi thử dịch chuyển sang cơ thể ấy và đã thành công.
Vào thời điểm ấy, tôi còn cảm thấy vui mừng với chuyện người bạn tỉnh lại hơn là thành công dịch chuyển sang cơ thể khác. Ban đầu thì cậu ấy rất hỗn loạn, nhưng sau khi kể lại mọi chuyện thì cậu ấy đã cười nói vui vẻ.
“Thật tốt quá. Tôi đã nghĩ cậu chết đi vì lỗi của tôi đó. So với phải sống trong ám ảnh về cái chết của cậu thì tôi cho cậu mượn cơ thể này bao lần cũng được.”
Tôi cảm tạ người bạn, cậu ấy cũng cảm tạ tôi. Mặc dù rất khó để quay lại tháng ngày bình thường, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục cùng sống với người bạn này. Chỉ mỗi điều này cũng đã khiến tôi rất mãn nguyện.
Dù vậy, thế giới lại không cho phép điều đó. Nó lại một lần nữa muốn tước đi thứ mà tôi đã lấy lại.
“Người chết sống lại là điều không được phép xảy ra. Ngươi đã chạm vào Cấm Kỵ của thế giới này.”
Tôi và người bạn đã kể lại mọi chuyện cho dân làng. Song, đám người đó lại mang đầu óc cổ hủ và bị giam cầm bởi quá khứ.
Người chết tái sinh, điều đó chính là truyền thuyết về ma pháp Tái Sinh đáng kinh tởm nằm trong Cấm Kỵ của thế giới này. Ánh mắt nhìn tôi của dân làng đã không còn là ánh mắt nhìn vào loài người nữa.
Tôi bị bắt giữ, bị tra tấn, bị hành hình. Khi trải nghiệm cái chết lần thứ hai, tôi đã chán chường giữa những ánh mắt đầy ác cảm. Tôi chỉ vừa quay trở về sau khi tiếp nhận cái chết một lần, thế mà bản thân lại bị đối xử như kẻ dị biệt đến mức này.
Sau khi bị giết, tôi lại một lần nữa chiếm hữu cơ thể của người bạn. Bởi vì trong lúc tiếp tục nghiên cứu nhằm trả lại cơ thể cho cậu ấy, tôi cũng đã nắm giữ phương pháp dịch chuyển lên thân xác cụ thể.
Vì đã kể hết chuyện tình nên tôi bắt buộc phải tương tác với sự ác ý của dân làng cho đến trước khi chết, nhưng nhờ vậy mà tôi không cần phải cảm thấy tội lỗi khi tấn công bọn chúng.
“Cậu không nên ở lại ngôi làng này nữa. Vì vậy, tôi cũng sẽ cùng cậu rời khỏi làng.”
Người bạn sau khi lấy lại cơ thể đã nói như vậy. Tôi đồng ý với chuyện không nên ở lại làng, nhưng tôi cũng cảm thấy khó xử vì liên luỵ cậu ấy. Kể cả trong lúc bị gia đình vứt bỏ, cậu ấy vẫn là người duy nhất chịu tin tưởng tôi.
Có lẽ chuyện này đều là do tôi cướp đoạt cơ thể người bạn từ đầu nên cậu ấy mới có thể lý giải chính xác tình huống của tôi. Dù vậy, điều đó vẫn là cứu rỗi duy nhất đối với bản thân.
Tuy nhiên, người bạn lại ảo tưởng rằng điều ấy sẽ có sức nặng. Cậu ấy cho rằng chỉ cần lý giải điều đó thì người khác cũng sẽ chịu hiểu cho tôi. Và điều cần thiết duy nhất ở đây chỉ là thời gian cùng cơ hội mà thôi.
Vào ngày trước khi rời khỏi làng, người bạn đã kể chuyện đó cho gia đình mình. Kết quả là người bạn cũng bị gia đình vứt bỏ, phải chịu hình phạt từ dân làng giống như tôi.
Do lo lắng cho người bạn vẫn chưa đến điểm hẹn nên tôi bắt đầu tìm kiếm và phát hiện cậu ấy đã chết đi. Cậu ấy đã bị trừng phạt vì là kẻ ngu ngốc bị mê hoặc bởi tội nhân chạm vào Cấm Kỵ, bị đưa lên làm tấm gương nhằm răn đe không cho xuất hiện phần tử nguy hiểm nào nữa.
Tôi bị tước đi sinh mệnh, tước đi chỗ ở, và mất đi cả người bạn thân yêu luôn ở cạnh tôi đến thời khắc cuối cùng. Đến hiện tại, rốt cuộc thì tôi cũng hiểu được một chuyện.
____ Thế giới này đã tước đoạt tất cả mọi thứ từ tôi. Chính vì vậy, tôi cần phải cướp đoạt mọi thứ trở về.
Với người có khả năng cướp đoạt cơ thể người khác như tôi, việc giết sạch toàn bộ dân làng cũng không phải chuyện khó khăn. Chỉ bằng cách cướp đi cơ thể của vài người, vừa xưng tên vừa giết chết tất cả người mình gặp, bọn chúng đã bắt đầu quay sang chém giết lẫn nhau. Tôi nhìn xuống những kẻ cuối cùng đâm chém nhau và cười cợt. Hoá ra mình lại bị tước đoạt mọi thứ từ đám người như vậy sao.
Tôi chỉnh sửa cơ thể của người bạn và chiếm hữu nó. Tôi tiếp nhận cái tên Larlheit và xưng tên giả để mình không quên đi cảm xúc đối với cậu ấy. Ít nhất thì tôi cũng muốn giữ lời hứa sẽ cùng cậu ấy rời khỏi ngôi làng này.
Thế giới này nhất định sẽ lại cướp đoạt mọi thứ từ tôi. Đã vậy thì tôi sẽ tiếp tục đoạt lại. Vì mục đích ấy, tôi sẽ nắm giữ tất cả sức mạnh và phương thức trong bàn tay này.
“____ A…”
Tại sao ký ức này lại trở về? Giờ có nhớ lại những điều đó cũng vô dụng. Đừng nói là cảm giác của cơ thể, mà tôi còn chẳng thể nhận thức hình thái linh hồn mình.
Đúng vậy, không thể nhận thức linh hồn là điều hiển nhiên. Lý do là vì linh hồn tôi đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
Sau khi trở thành Ma Vương, linh hồn bị bào mòn vì lợi dụng khả năng chiếm xác nhiều lần đã được chữa trị hoàn toàn. Cho dù tôi làm gì thì nó cũng sẽ phục hồi toàn bộ. Chính vì vậy nên tôi mới có thể thực hiện chuyện điên rồ như đập nát linh hồn này và cưỡng ép phục hồi.
Kết quả là tất cả những điều đó đồng thời tái hiện, nhưng phục hồi thì lại không xảy ra. Thứ còn sót lại chỉ là kết cục đã quá muộn màng. Và kể cả như thế, lý do bản ngã vẫn còn sót lại có lẽ là do mảnh vỡ linh hồn đang tụ tập tại nơi này.
“Có vẻ ngươi quá tự tin vào năng lực của ma pháp Tái Sinh và cố quá rồi nhỉ.”
Thị giác và thính giác đáng lẽ không còn hoạt động, nhưng tôi lại có thể nghe thấy âm thanh ấy, có thể nhận thức bóng dáng đối diện dù rất mơ hồ. À, gã đàn ông này… Đúng rồi, hắn là kẻ địch. Đó là kẻ địch đã xuất hiện sau đó và muốn tước đoạt tất cả mọi thứ từ tôi.
“Ta… chỉ muốn… đoạt lại… mà… thôi…”
“[Ta] có thể lý giải suy nghĩ đó nằm sâu trong lòng ngươi. Nhưng mà nhé, thế giới cướp đoạt tất cả của ngươi và thế giới mà bọn [ta] đang sống là hai thứ hoàn toàn khác biệt. Đối với bọn [ta] thì ngươi chỉ đang cướp đoạt một chiều mà thôi. Đương nhiên là bản thân cần phải bảo vệ để không bị cướp đoạt rồi.”
Thế giới chỉ có một. Thế giới tôi sống là tất cả, thế giới này vẫn luôn tước đoạt tất cả mọi thứ của tôi. Chính vì vậy, tôi cần phải tiếp tục cướp lại từ thế giới này. Chỉ có phương pháp này mới có thể giúp cá thể như tôi tiếp tục ở tại nơi này.
“[Ta] không định phủ định những thứ ngươi đã làm đâu. Nếu [ta] ở trong lập trường đó thì có lẽ bản thân cũng sẽ có kết quả giống vậy rồi.”
Gã đàn ông này đã hiểu rõ tôi. Hắn không phủ nhận hành động của tôi. Thế thì tại sao gã lại là kẻ địch của tôi và sinh ra kết quả này chứ?
“Ngươi không sai đâu. Sống trong thế gian cũng là đồng ý với việc bị thế giới liên tục cướp đoạt. Do đó, chuyện ngươi đạt được kết luận ấy và thực hiện điều đó cũng đủ thông minh rồi. Chỉ là [ta] không muốn sống một cách thông minh gì cả. [Ta] chỉ muốn sống bình an mà thôi, ngươi còn nhớ phải không?”
___ Là lý do đó ư? Thế nhưng tôi lại có thể dễ dàng chấp nhận điều đó. Mọi chuyện chỉ đơn giản là cách sống của gã đàn ông này và tôi vốn đã khác biệt mà thôi.
“Có một… điều… ta muốn…”
“[Ta] đã lý giải ngươi nhiều rồi nên mấy lời cuối cùng này cũng hiểu được. Không cần nói gì nữa đâu. Ít nhất thì hãy rời đi thanh thản ở thời khắc sau cùng đi.”
Hẳn là thế rồi. Lời cảm ơn… Không, gã đàn ông này đã cướp đi thời khắc cuối cùng của tôi. Hắn chắc chắn là kẻ địch, đã thế thì không cần phải để ý nữa. Cứ để tâm đến hắn cũng hoàn toàn vô dụng.
Tất cả đều đã chấm dứt. Đã thế thì tôi nên nghĩ tới gì đây? Dĩ nhiên là bản thân đã hiểu rõ từ lâu rồi.
“… Larl… Tôi sẽ… gặp cậu…”
Tôi đã quên mất khuôn mặt của mình từ lâu, thế nhưng tôi vẫn luôn ngắm nhìn khuôn mặt cậu ấy cho đến khoảng thời gian trước. Ít nhất thì trong thời khắc cuối cùng, bản thân cũng nên nghĩ tới khuôn mặt của người thân yêu nhất mà_____
-------------------------------------------------------------------
[Tôi] ngắm nhìn khung cảnh hắn dần sụp đổ, hoá thành cát bụi rồi tan biến và an tâm rằng rốt cuộc trận chiến cũng đã kết thúc.
Có lẽ không ít người mong rằng thời khắc cuối cùng của ác nhân phải thật thảm khốc. Tuy nhiên, kể cả khi bản thân muốn khiến đối phương chịu đau đớn, nhưng muốn làm vậy trên thực tế thì lại rất khó khăn.
Thú thật thì [tôi] cũng cảm thấy rùng mình nếu bị thanh toán chính xác tất cả món nợ trong quá khứ. Khiêu khích đối phương rằng nhân quả báo ứng và kết liễu thì không chừng bản thân cũng sẽ bị y hệt trong tương lai nên [tôi] không muốn làm đâu.
“Larheit… đã chết rồi sao?”
“Kết quả gần đúng như những gì [tôi] đã nghĩ. Cho đến trước khi trở thành Ma Vương, Larheit đã gây không ít gánh nặng lên linh hồn của mình. Trên hết, sau khi trở thành Ma Vương thì hắn lại phớt lờ điều đó dùng thủ đoạn miễn cưỡng hơn nữa. Vào thời điểm ma pháp Tái Sinh mất đi tác dụng thì những thứ đó sẽ đồng thời đổ ập xuống.”
Khi nói ra tên thật của Larheit thì [tôi] cứ có cảm giác kỳ quặc. So với thời điểm gọi tên bản thân, hắn lại dao động nhiều hơn khi cái tên của Larlheit được nêu lên. Có lẽ cuộc đời gánh trên lưng cái tên của người bạn đã ảnh hưởng nhân cách của hắn mạnh hơn cả cuộc sống khi sinh hoạt bằng tên thật.
“Vậy ư… Mà gần đúng là sao?”
“Ừ thì hắn thậm chí còn phá huỷ linh hồn của mình mà cưỡng ép kích hoạt ma pháp Tái Sinh mà. Thông thường thì hắn sẽ chẳng có thời gian nói chuyện, tinh thần lập tức sụp đổ và chết đi đấy chứ.”
Mặc dù dân nghiệp dư như [tôi] không hiểu mấy cái ma pháp Tái Sinh hay tính chất linh hồn gì, nhưng Larheit vẫn còn chút thời gian để suy nghĩ vào thời khắc cuối cùng. [Tôi] cảm nhận được ý nghĩa trong điều đó nên mới cho hắn tự do.
Kết quả là hắn cũng chỉ nhớ lại điều duy nhất mình từng dựa vào trong quá khứ và rời đi mà thôi…
“Thời khắc cuối cùng của kẻ ác lại không tệ mấy nhỉ.”
“Cùng là ác đảng nên [tôi] khá là ganh tị đấy.”
Giả như địa ngục tồn tại thì [tôi] chắc chắn sẽ nếm trải đau khổ đến mức dư âm kiểu thế cũng bay biến hết, nhưng mà cố gắng không nghĩ sâu về chuyện này vậy. Cứ nghĩ tới việc rơi vào địa ngục thì sao mà làm ác được.
[Tôi] thở mạnh một hơi rồi ngồi xuống mặt đất. Tuy không phải vết thương trí mạng, nhưng lượng máu mất đi vẫn nhiều hơn máu được sinh ra. Cảm giác mệt mỏi vì thiếu máu thật khốn khổ.
“Shishou có sao không!?”
“Có sao đó. [Anh] muốn sớm nằm xuống. [Anh] muốn lười biếng ba ngày ba đêm không nói năng gì hết.”
“Vậy anh có vẻ không sao rồi.”
“Ulffe sẽ cố gắng chăm sóc!”
[Tôi] nhờ họ quấn băng một lần nữa rồi quay lại mặt đất. Nếu được thì [tôi] muốn ngất đi mà ngủ luôn lúc này, chỉ là bản thân cần phải hoàn thành việc điều phối trong trường hợp bọn Moraly thuyết phục Lytial thất bại, hoặc là có đám con rơi khác nhắm vào cơ hội này.
“___ Xong rồi đấy, nhờ cả vào cô nhé, Thương.”
“Tôi hiểu rồi. Nói chuyện với anh cứ như đang nói với người chết vậy nên nhanh nghỉ ngơi đi.”
[Tôi] nhờ người có vẻ khoẻ mạnh nhất là Thương thực hiện ứng phó cho sau này rồi leo lên xe ngựa. Trong xe đã được Ulffe trải chăn thành một chỗ nằm ngủ đơn giản.
“Ulffe đã chuẩn bị xong!”
“Hoàn hảo luôn. Nhưng không phải chiếm hơi nhiều chỗ sao?”
“Không sao cả! Ulffe cũng mệt nên sẽ nằm ngủ bên cạnh!”
“Rất biết tranh thủ, nhưng thế thì càng hoàn hảo hơn.”
Mặc dù được bảo nằm ở chính giữa, nhưng [tôi] vẫn đi đến góc nệm mà nằm ngửa ra. Hiện tại thì không cần suy nghĩ gì cả, cứ thành thật vui mừng vì đã giải quyết mọi chuyện với Larheit đi vậy.
Tuy toàn bộ thành viên đều không phải bình an vô sự, nhưng mọi chuyện cũng kết thúc với kết quả có thể xem là tốt nhất. Sau khi ngủ dậy thì [tôi] còn phải khen ngợi rồi cảm ơn mọi người nữa, chỉ là giờ cứ tự khen mình đi vậy. Làm tốt lắm luôn đó [tôi] ơi. Mày muốn phần thưởng gì đây? Hả? Nghỉ ngơi ư? Cánh gà muối và rượu? Cái thằng không biết tham lam gì cả, hahaha.
“Anh có vẻ vẫn còn đang suy nghĩ đấy.”
“Cũng không hẳn là suy nghĩ… Dù sao thì [tôi] cũng vứt hết tất cả mọi chuyện sau này ra khỏi đầu rồi.”
Tự tưởng tượng khen thưởng bản thân dưới ánh mắt người khác lại xấu hổ hơn [tôi] tưởng. Trạng thái thần kinh cũng được làm dịu nhờ mấy hoang tưởng viển vông nên có vẻ sẽ ngủ ngon đây.
“____ Anh đã cố gắng nhiều rồi. Cảm ơn vì đã vất vả.”
“Đôi bên đều thế cả mà.”
Trong ý thức dần buông lỏng, cảm giác cuối cùng còn lại chính là bàn tay của Illias đang nhẹ nhàng xoa đầu [tôi].