Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 8: Chấm dứt - Chương 31: Thế nên nắm lấy cỏ dại

Olaria Zentry, đây là tên của người chị gái mà tôi chưa bao giờ quên.

Tôi trở thành cô nhi sau khi cha mẹ ruột bị giết bởi cường đạo. Tuy nhiên, bản thân đã được nhận về nuôi bởi đôi vợ chồng già kỳ quặc và tiếp nhận cái tên Lytial Zentry. Olaria cũng là một cô nhi được đôi vợ chồng ấy mang về.

“Từ hôm nay, chị sẽ là chị gái của cậu, và cậu sẽ là em trai của chị. Thế nên hãy giúp đỡ nhau nhé, Lytial!”

Olaria không hề có quan hệ gì đến hai chữ thục nữ, nhưng cô ấy là một người có ý chí vô cùng mạnh mẽ. Và trên hết, cô ấy cũng sở hữu tài năng thiên bẩm có thể nói là đồng loại với tôi. Đúng vậy, cô ấy cũng là con rơi của Yugura và sở hữu sức mạnh siêu việt.

Đôi tai của cô ấy có thể nghe được cả cảm xúc bao hàm trong giọng nói của đối tượng, hệt như có thể đọc được trái tim người khác vậy. Vì thế, tôi chưa bao giờ có thể giấu diếm gì với Olaria.

Song, chính vì sự tồn tại của cô ấy nên tôi mới không xem tài năng con rơi của mình là điều xấu và thành thật chấp nhận tài năng của bản thân.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Những đứa con rơi không biết sẽ sinh ra ở đâu lại có thể tao ngộ một cách kỳ tích, hơn nữa còn có thể công nhận lẫn nhau như thế này.

“Đôi mắt của Lytial đẹp quá đi. Đây chính là báu vật mà chị tự hào nhất đó. A, xin lỗi nhé, không phải vật của mình mà chị nói kỳ ghê!?”

Mặc dù không đáp lại lời ấy, nhưng trong lòng tôi vẫn nghĩ như thế cũng tốt. Nếu tôi thuộc về người, nếu bản thân là báu vật đáng tự hào nhất của người thì đó chính là điều hạnh phúc nhất. Kể cả khi nhìn qua đôi mắt này, cô ấy vẫn là đồng minh mà tôi có thể an tâm tuyệt đối. Olaria chính là kho báu không thể nào thay thế đối với tôi.

Sau đó, hai vợ chồng già qua đời, chúng tôi cũng trở thành người lớn. Bọn tôi đã vận dụng tài năng của mọi người mà cùng nhau hoạt động trong thân phận mạo hiểm giả.

“Sao cậu lại cãi nhau với Gradna rồi. Đúng là cậu ta lúc nào cũng cầu hôn chị thật, nhưng chẳng phải chị đã bảo cậu ta chỉ đang đùa thôi sao. Ơ? Đùa không cũng không được? Lytial còn giống thiếu nữ hơn chị đấy… nhưng mà chị vui lắm.”

Đối tượng mà đôi mắt tôi thừa nhận là những người đáng tin cậy, cả thực lực lẫn nhân cách đều không có gì để chê trách. Mặc dù có người không biết thường thức như Gradna, nhưng đó vẫn là một người có thể cùng nhau cười đùa, có thể thưởng thức cá tính khác biệt của đối phương. Tôi chưa từng hối hận khi chọn lựa ông ta.

Và không biết từ lúc nào, chúng tôi đã giương danh trở thành những mạo hiểm giả nổi tiếng trên thế giới. Tuy rằng chuyện bị ghen tị hay chán ghét cũng tăng lên, nhưng tôi vẫn tự tin rằng bản thân cũng được thế gian thừa nhận đến mức ấy.

Dù biết rằng năng lực này là điều dị thường đối với nhân loại, nhưng nếu có thể vận dụng đúng đắn thì sẽ không có vấn đề gì cả. Tôi đã hoàn an tâm và nghĩ rằng mình sẽ có thể sống một cách bình an.

“… Olaria? Đây là đùa thôi phải không?”

Olaria lúc nào cũng cười nói với tôi lại chết đi một cách chóng vánh đến đáng kinh ngạc.

Hộ tống xe ngựa của thương nhân là một nhiệm vụ đơn giản đối với chúng tôi. Chính vì nghĩ rằng không cần phải lo lắng nên người sở hữu thực lực như tôi và Gradna đều tiếp nhận nhiệm vụ nguy hiểm khác.

Song, vấn đề lại không phải là bọn cường đạo. Trong hành lý xe ngựa đã được bố trí ma thạch bắt lửa mạnh mà cả thương nhân cũng không biết. Mũi tên lửa do cường đạo bắn ra đã khiến ma thạch gây ra vụ nổ lớn và liên luỵ Olaria.

Có rất nhiều điểm thiếu tự nhiên. Thương nhân giao nhiệm vụ cho Olaria lại nhận hành trang không biết rõ thứ bên trong, những kẻ muốn cướp đoạt hàng hoá lại bắn tên lửa vào chiếc xe ngựa ấy.

Sau khi bắt giữ bọn chúng và thực hiện tra tấn cần thiết, chúng tôi rất dễ dàng nhận thấy bối cảnh đằng sau chuyện này. Có một quý tộc đầy quyền lực liên kết với cường đạo, và tên quý tộc ấy đã gài bẫy Olaria.

Quý tộc đó đã cấu kết với bọn cường đạo và làm việc gian ác nhằm giúp thương nhân đi theo mình được lợi. Và Olaria lại đang trong quá trình điều tra thân thế của quý tộc đó.

“Nếu con ả đó không mang tài năng như quái vật ấy thì đã có thể sống yên ổn rồi.”

Gã quý tộc đó đã buông lời cuối cùng như vậy. Hắn cho rằng bản thân không sai, mà kẻ có lỗi ở đây là những người sở hữu tài năng có thể truy lùng ra thân thế thật sự của mình.

Tôi cảm thấy kinh tởm đối với ý nghĩ ấy hơn cả mùi máu hay nội tạng. Những kẻ không sở hữu tài năng dị thường lại sợ hãi và muốn loại trừ những người nắm giữ nó.

Thế giới đã như vậy ngay từ ban đầu. Từ trước đến nay, thế giới tàn nhẫn này chỉ đang bị che đậy bởi ánh sáng từ Olaria và không phản ánh chính xác trong mắt tôi mà thôi.

Tôi đã quay lưng mà giả vờ không nhận biết nó. Bởi vì tôi luôn trốn tránh sự thật rằng nếu nhìn thẳng vào nó, đôi mắt mà cô ấy vẫn luôn tự hào này sẽ bắt đầu trở nên vẩn đục.

“___ sama, Lytial-sama?”

Khi mở mắt ra thì Moraly đang nhìn khuôn mặt tôi với vẻ lo lắng. Dường như bản thân vừa mới nằm mơ. Tôi vẫn luôn nhìn thấy giấc mơ này kể từ ngày hôm ấy, nếu không muốn mơ thấy giấc mơ ấy nữa thì tôi cần phải cảm thấy an ổn từ tận đáy lòng.

“Xin lỗi, có vẻ ta đã ngủ một chút rồi.”

“Không đâu, với vết thương cỡ này thì điều đó cũng là dĩ nhiên… Ngài đang ở trong trạng thái này mà gã đàn ông ấy lại bày trò…!”

Sau khi di chuyển nhiều lần thì chúng tôi đã gặp được hiệp sĩ mang thuốc giải độc. Người đó không nói gì, chỉ giao thuốc giải độc rồi rời đi. Có lẽ tôi đã ngủ đi một chút trong lúc kiểm tra tác dụng của thuốc giải.

Cơ thể đã không còn độc tố, có vẻ nó đúng là đồ thật. Kẻ thuộc hành tinh Yugura kia quả nhiên quá ngây thơ. Chỉ cần phản bội lời hứa ấy thì hắn đã chắc chắn nghiền nát khả năng đản sinh Ma Vương mới rồi.

“Có thể được tha mạng cũng đủ để cảm tạ rồi. Nhờ vậy mà chúng ta sẽ lại có lần tiếp theo.”

Tôi đã nhận được tín hiệu từ Nekthaal trước khi rời khỏi Serend. Ma pháp Tái Sinh đã được hoàn thiện, ma thạch ghi chép phương pháp ấy đang được giấu trong di tích. Mặc dù có khả năng cao là nó sẽ bị phát hiện và cướp đi, nhưng điều quan trọng chính là ma pháp đã được hoàn thiện.

Trong đầu tôi đã chứa sẵn tri thức cho đến trước khi hoàn thiện. Kể cả khi không có Nekthaal, chỉ cần cho người ưu tú kế thừa giai đoạn sau thì hẳn chúng tôi sẽ có thể hoàn thiện ma pháp ấy trong tương lai không xa.

“… Lytial-sama vẫn mong muốn ma pháp Tái Sinh sao?”

“Cho dù chúng ta cầu nguyện thì thế giới vẫn không cần đến chúng ta. Nếu muốn thế gian thừa nhận giá trị của các con rơi thì chúng ta cần một kẻ có thể phát huy giá trị ấy.”

Chỉ cần thế giới vẫn cần con rơi thì thế gian sẽ cố gắng bảo vệ sự tồn tại của họ. Vậy thì chúng tôi sẽ có thể đối mặt với tài năng của mình một cách đúng đắn và sống trong niềm tự hào.

Nếu biến người có thể lý giải điều đó thành Ma Vương, hoặc bản thân trở thành Ma Vương thì mục đích ấy nhất định sẽ có thể hoàn thiện.

“… Điều đó đều là vì Olaria-sama ư?”

“____ Cô đã nghe từ Gradna và Ban sao.”

Đồng đội của kẻ thuộc hành tinh Yugura có cả Gradna lẫn Ban. Với sự gợi ý của gã đàn ông ấy thì có lẽ họ sẽ suy đoán được mục đích và lý do của tôi. Dù vậy, tôi vẫn không thể che giấu sự dao động khi nghe tên của cô ấy từ Moraly.

“Tôi đã được nghe toàn bộ từ người tên Ban… Thật lòng xin lỗi ngài.”

“Có lẽ đó là điều kiện trao đổi để các cô đưa ta rời xa nhỉ. Không cần phải để ý, ta cũng tính rằng sẽ nói với mọi người vào một lúc nào đó.”

Liệu điều đó có thật không? Đã vậy thì tại sao tôi chưa từng nói với ai về cảm xúc này? Tôi có thật sự nghĩ rằng mình nên giữ trọn toàn bộ cho bản thân, nghĩ rằng mình không cần cho những đứa trẻ này gánh vác điều đó?

“… Không, nhất định Lytial-sama sẽ không nói chuyện đó với chúng tôi. Bởi vì Lytial-sama đã không thể tin tưởng ai đó từ tận đáy lòng nữa.”

“___ Đây là lời của gã đàn ông ấy sao?”

Moraly bình thường sẽ không bao giờ nói những lời như vậy. Khả năng duy nhất có thể nghĩ đến chỉ còn gã đàn ông thuộc hành tinh Yugura đó mà thôi.

“Vâng. Nhưng bản thân tôi cũng đồng ý với điều ấy. Không chỉ tôi mà cả Yastet nữa.”

Tôi dời tầm mắt sang Yastet. Cậu ấy chỉ yên lặng trông chừng tôi và Moraly. Trong đôi mắt ấy đang chứa đựng một sự quyết tâm. Đó là một ý chí mạnh mẽ muốn nói rằng bản thân sẽ không chen lời mà chỉ nhìn Moraly truyền đạt gì đó với tôi cho đến cuối cùng.

“… Vậy sao. Ta cũng… không định phủ nhận. Nghe như vậy cũng khiến bản thân đồng ý với chuyện đó… Ta thật sự là một gã đàn ông tệ hại như vậy đấy.”

Thủ đoạn và mục đích đã bị hoán đổi với nhau. Mục đích của tôi không phải là vì bảo vệ tương lai của các con rơi như những đứa trẻ này ư? Ấy vậy mà tôi lại làm những điều như vứt bỏ bọn họ…

Đôi mắt của Moraly rưng rưng nước mắt. Lý do của những giọt nước mắt ấy là vì cô ấy đã nói lời bất kính với tôi sao? Không, cái này có chút khác.

“Ngài không hề tệ hại gì hết! Chúng tôi được Lytial-sama cứu rỗi là sự thật! Chúng tôi vẫn luôn tự mình sẵn sàng trở thành con tốt thí của ngài!”

“Ta đã dụ dỗ mọi người trở nên như thế. Điều đó đều nhờ vào đôi mắt này cả.”

“Kể cả như vậy thì đó vẫn là cảm xúc thật lòng của chúng tôi! Lytial-sama rõ ràng là người đã dẫn dắt chúng tôi! Điều chúng tôi mong muốn chỉ đơn giản là được Lytial-sama ấy cần đến mà thôi!”

Đây là… Dường như tôi đã từng nhìn thấy đôi mắt này ở đâu đó. Đúng rồi, đây là đôi mắt của tôi trong quá khứ, đôi mắt mà tôi từng nhìn thấy thông qua đôi ngươi của Olaria. Đó là ánh mắt đã từng nhìn cô ấy như một ánh hào quang, một ánh mắt đã từng muốn tin tưởng con người.

“Nguyện ước của ta có lẽ vẫn không hề thay đổi. Thế mà ta chỉ có thể lợi dụng mọi người cho đến thời điểm cuối cùng… Đó là một điều vô cùng đau khổ. Kể cả đối với mọi người hay là với ta.”

Nhất định Olaria đã nhận ra điều đó. Với đôi tai của mình, cô ấy nhất định có thể biết được có ma thạch nguy hiểm nằm trong hàng hoá đang chất chồng trong xe ngựa. Dù vậy, có lẽ Olaria vẫn tin tưởng vào thương nhân trước mặt, tin tưởng người thương nhân ưu tú đã bị loại trừ vì vướng víu giống như Olaria.

Song, kết quả của việc tin tưởng lại rơi vào kết cục ấy. Cô ấy bị ghét bỏ và loại bỏ cùng với người đó. Vì vậy, tôi đã không thể tin tưởng ai từ tận đáy lòng. Tôi đã luôn muốn giữ trọn mọi thứ trong lòng mình. Kể cả khi ghét bỏ bản thân suốt khoảng thời gian qua, tôi vẫn không do dự mà lao tới.

Có lẽ phần con người của tôi đã hoàn toàn bị tan vỡ kể từ cái ngày mất đi ánh sáng ấy.

“Chúng tôi không ngại! Nếu có thể trở thành nền tảng cho thế giới lý tưởng của Lytial-sama thì chúng tôi vẫn đồng ý! Tôi chính là loại người như thế!”

“Vì vậy nên ta___”

“Tôi đang bảo rằng dù thế cũng không ngại! Trái tim của tôi thuộc về ngài, thế nên xin ngài cũng hãy để tôi gánh vác những thứ đang đè nặng trong lòng ngài!”

Cô ấy chỉ có thể nói ra những lời ấy nhờ sự trợ giúp của kẻ thuộc hành tinh Yugura. Thế nhưng, đó cũng là những lời xuất phát từ chính bản tâm Moraly.

Kể cả khi bị dẫn dụ bởi lời của người khác, bản chất của cảm xúc ấy vẫn không hề thay đổi. Kẻ thuộc hành tinh Yugura đang muốn nói vậy sao?

“Vậy thì Moraly, ta sẽ hỏi cô một câu cuối cùng. Cô mong muốn cái gì, và muốn trả giá gì để đổi lấy nó.”

Nếu cô ấy đáp rằng sẽ dâng lên tất cả và không mong muốn điều gì thì Moraly không có tư cách ở cùng tôi. Không, là tôi không có tư cách ở cùng cô ấy.

Tôi đã dẫn dắt cô ấy đến bước đường này mà lại chẳng thể trao lại bất cứ điều gì. Nếu muốn trả ơn cứu mạng thì cô ấy đã hoàn trả tất cả bằng việc làm con tốt thí rồi.

Tôi… đã không còn tư cách để tiếp nhận tình cảm không cần đền đáp nữa.

“Tôi xin dâng lên tất cả mọi thứ của mình. Vì vậy… xin Lytial-sama hãy cho tôi cuộc đời còn lại của ngài.”

Đó là cái giá mà Moraly lần đầu tiên yêu cầu từ tôi. Và đó cũng chính là thứ đáng giá nhất mà tôi sở hữu lúc này. Ngay tại thời điểm hiện tại, cô ấy đang tuyên bố rằng muốn có quan hệ bình đẳng với tôi.

Tôi vô thức cười khẽ. Bản thân chưa từng được yêu cầu một nguyện vừa kính cẩn nhưng cũng trơ tráo đến như vậy.

“Thế thì có chút rắc rối rồi. Moraly, nếu như ta dâng tất cả cho cô thì ta phải cho người khác cái gì đây?”

“Tôi không cần biết. Cho mấy kẻ đó đống cỏ dại mọc đằng kia đi. Yastet sẽ mãn nguyện với điều đó thôi.”

“Ai thoả mãn chứ hả, đồ đần.”

Người vẫn luôn chậm một nhịp và cẩn thận lựa lời như Yastet lại không do dự chen lời. Điều này khiến tôi lẫn Moraly cũng phải vô thức nhìn chăm chăm cậu ta.

“Cậu đã có thể nói suy nghĩ của mình rồi sao.”

“Bởi vì tôi đã không cần phải lựa lời nữa. Lytial-sama, tôi cũng không ngại dâng sinh mệnh này cho ngài. Dù vậy, tôi vẫn yêu cầu một cái giá. Xin hãy cẩn thận suy nghĩ điều mà tôi có thể tiếp nhận và vui mừng. Xin ngài hãy thật lòng mà nhìn thẳng vào chúng tôi.”

“… Cũng phải. Ta hứa với cậu.”

Nếu thay đổi tất cả một mình thì tôi chỉ nhìn thấy một con đường để lựa chọn. Song, nếu bọn họ bằng lòng bước cùng tôi, nếu bản thân có thể ý thức đến điều đó thì… Không chừng tôi sẽ có thể nhìn thấy một hoặc hai con đường mới.

“Yastet! Đó là đống cỏ dại mà Lytial-sama hái vì anh đó! Làm gì mà không vui mừng hả!?”

“Lytial-sama, trước hết thì ngài hãy trao thường thức của mình cho con em gái ngu ngốc này đi. Thú thật là chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi mệt mỏi không dứt.”

“À… ừm, cũng phải. Cậu thường xuyên phải mang theo thuốc dạ dày nhỉ.”

Tôi đã thu nhận hai người này cùng một thời kỳ. Đối với Yastet thì Moraly giống như một cô em gái đáng yêu vậy. Tôi biết rõ cậu ấy vẫn luôn âm thầm trông chừng cô ấy. Mặc dù về phía Moraly thì cô ấy lại xem Yastet là em trai.

“Ngoài ra… sau khi Zdwari tỉnh dậy thì xin nhờ ngài.”

“Ừm, đúng vậy nhỉ.”

Tôi xoa đầu Zdwari đang ngủ say bên cạnh. Đứa trẻ này cũng miễn cưỡng chọn cuộc đời không do dự vứt bỏ sinh mạng vì tôi. Cô ấy cũng đã xoá đi món nợ cứu mạng sau khi vùng dật ở vùng tử địa. Nếu cô ấy lại tiếp tục cùng sánh bước thì có lẽ tôi cũng cần phải trả giá trước mới được.

“Ly… Lytial-sama! Nếu… nếu được thì hãy xoa cả đầu tôi nữa!”

“Trước khi nhờ ngài ấy xoa thì đi chữa đầu mình trước đi, đồ đần.”

“Không phải anh đang trở nên xấu mồm đấy chứ!?”

Cho dù vẫn khó có thể tin tưởng người khác, nhưng có lẽ tôi vẫn có thể tin tưởng những đứa trẻ mà mình tự tay dẫn dắt. Chỉ cần đó là những đứa trẻ sở hữu ánh mắt giống như bản thân từng có trong quá khứ xa xăm.