Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 8: Chấm dứt - Chương 04: Thế nên ngủ đây

Khi dùng cụm từ cảm giác về khoảng cách, thường thì [tôi] sẽ nói đến khoảng cách giữa mình với đối phương theo phương diện tâm lý. Tuy nhiên, thực tế thì nó cũng bao hàm cả phương diện vật lý. Vậy trong trường hợp này, [tôi] có nên nói rằng khoảng cách hiện tại đang rất gần theo hai tầng ý nghĩa không? Khoan, nếu phương diện vật lý đã kề cận thì tức là tâm lý cũng gần gũi, như vậy chỉ dùng một nghĩa cũng được rồi.

“Anh lại đang suy nghĩ chuyện vẩn vơ gì sao?”

“Kiểu thế.”

Nếu không làm thế thì [tôi] sẽ không thể chịu được bầu không khí này. Tử đã lâu không gặp hiện không ngần ngại mà ngồi sát bên người và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của [tôi]. Ít nhất thì nếu cô ấy vừa nhìn vừa làm gì đó thì còn đỡ… Chứ thế này thì khổ quá đi.

“Khiến đối phương ngượng ngùng cũng là một trải nghiệm ngọt ngào nhỉ?”

“Còn người bị như vậy thì có lợi cũng có hại đấy.”

Chỉ cần một chút thời gian nữa là thức ăn đang nấu sẽ được hoàn thành. Cho đến lúc ấy thì [tôi] cần phải duy trì lý trí mình, nhưng nó không phải điều dễ dàng. Mị lực của Tử thì không cần bàn, nhưng cái ánh mắt đang yên tĩnh nhìn bên này của Duvleori cũng khiến [tôi] vô cùng khổ sở. Tuy vậy, [tôi] cũng không phải muốn Duvleori rời đi, ngược lại thì [tôi] còn mong anh ta ở đó để giúp bản thân tự kiềm chế.

“Nếu anh không muốn bị bầu không khí này nuốt chửng thì có thể tiếp tục kể chuyện làm quà đó?”

“Về chuyện đó thì… [tôi] gần như không nhớ gì cả…”

Lúc đầu thì [tôi] kể về chuyện xảy ra ở Trine, nhưng ký ức của bản thân đã bị đưa về quá khứ. Mấy chuyện liên quan việc tiêu diệt Solide thì không nhớ một tí nào, điều lưu lại ấn tượng nhất cùng lắm chỉ là vua Trine thôi.

“Mix cũng đóng vai trò vất vả thật nhỉ? Nếu bản thân ở đó thì tôi đã thay thế cho cô ấy rồi…”

“[Tôi] không muốn để bản thân trong quá khứ gặp Tử đâu.”

“Ara, không lẽ anh sợ tôi bị kích động bởi anh trong quá khứ ư?”

“Làm gì mà có chuyện đó được.”

“Đúng vậy, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Chỉ có anh đã vươn tay ra với tôi vào lúc ấy và tại địa điểm ấy mới là người mà tôi cảm thấy đặc biệt. Cho dù anh trong quá khứ có chấp nhận tôi như thế nào, nhưng nếu không thể cùng chia sẻ kỷ niệm lúc ấy thì tôi cũng không muốn đâu?”

Khi con người thích một ai đó, năng lực của đối phương sẽ không quan trọng bằng một cơ hội để khởi đầu. Trong trường hợp của Tử thì điều đó lại càng nổi bật, thế nên cô ấy nhất định sẽ không vướng phải dụ hoặc đơn giản như vậy.

“Lý do [tôi] không muốn cô gặp chính là vì không muốn cô được rỉ tai gì hết.”

Mix đã được [tôi] trong quá khứ rỉ tai như thế nào đó nên hiện giờ lại tích cực hơn cả trước kia. Nếu như Tử mà tích cực hơn bây giờ thì… [Tôi] không rõ liệu thần kinh của mình có thực sự chịu được hay không nữa. Ừm.

“Nhưng tôi cũng muốn gặp anh hồi trẻ lắm đấy? Với lại tôi cũng muốn nhìn thấy bộ dạng mọc tai và đuôi thú nữa… Anh không chụp hình sao?”

“[Tôi] không muốn mang kỹ thuật đó ra ngoài lắm. Nếu biết đến sự tồn tại của nó thì đất nước nào cũng sẽ thèm thuồng thôi.”

Máy ảnh giúp bất cứ ai cũng có thể dễ dàng mang thông tin thị giác về. Ở trình độ văn minh của thế giới này thì đó là phát minh đủ để mang tính cải cách. Tuy rằng quan hệ giữa các quốc gia rất hữu hảo, nhưng điều đó cũng chỉ nằm ở phạm vi những người đứng đầu quốc gia mà thôi.

Garne thì hiện đang có động thái muốn Ma Vương là Kim thoái vị, Methys thì có rất nhiều người xem trọng chỗ đứng của Yugura giáo. Kể cả không có kẻ vượt qua ranh giới như Ceraes thì trong lòng của rất nhiều người vẫn đang muốn loại trừ [tôi].

Nếu kỹ thuật chụp ảnh được truyền bá thì khuôn mặt của [tôi] sẽ bị những kẻ ấy biết rõ. Đe doạ và thao túng [tôi] bằng những mạo hiểm giả làm nghề không ai muốn nhúng chàm là thủ đoạn rất dễ thực hiện. Ừ thì tranh vẽ cũng có nguy cơ như vậy, chỉ là chuyện đó sẽ dễ dàng thu hẹp phạm vi kẻ tình nghi.

“Đúng là anh cũng chẳng dùng nó trong cuộc chiến với Phi nhỉ? Thành quả giúp anh được đánh giá cao mà thật uổng phí quá đi?”

“Cũng chẳng sao cả. Ít nhất thì [tôi] cũng đã làm vui lòng đối tượng mình muốn rồi.”

“____ Được đối xử đặc biệt lúc nào cũng là chuyện đáng vui mừng nhỉ.”

Thôi chết. [Tôi] chỉ định lựa lời để giúp cô ấy vui vẻ thôi, cơ mà cái này thì vui quá mức rồi. Độ tiếp xúc mật thiết lại càng gia tăng. Cứu [tôi] với Duvleori. A, anh ta đảo mắt đi rồi.

“… Nhắc mới nhớ, Ekdoic và Thương đâu rồi?”

“Hai người đó gây phiền toái lắm nên tôi đã đuổi đi đó? Dĩ nhiên là chỉ tối nay thôi?”

Được rồi, phải nhanh về thôi. Vậy nên [tôi] cần phải vắt óc suy nghĩ ra kế hoạch nào đó. Sẽ chẳng có vị chúa cứu thế nào xuất hiện để phá hỏng bầu không khí này đâu.

“Thế này thì lần tới sẽ lại bị Thương mỉa mai rồi…”

“Hai người đấy cũng tiến triển khá nhiều nhỉ? Cho dù Thương không được bao nhiêu, nhưng Ekdoic cũng khá là để ý đến Thương rồi đó?”

“Có vẻ như thế rồi.”

“Anh không muốn mở rộng chủ đề lộ liễu quá nhỉ? Hay là chúng ta nói về chuyện của Luco nhé?”

Quả nhiên là cô ấy biết luôn rồi. [Tôi] đã cố tránh nói với Tử về mấy chủ đề như hôn ước, cơ mà đến thế này thì [tôi] cũng không biết phải nói gì nữa.

“… Xin lỗi, nếu tiếp tục nữa thì [tôi] sẽ khổ lắm.”

“Fufu, anh dịu dàng thật đấy. Anh đã chiến thắng trong cuộc đấu với tôi, vì vậy nên anh có quyền làm bất cứ thứ gì với tôi đấy? Chẳng phải anh có thể dễ dàng vạch ra ranh giới để đẩy tôi ra xa sao? Ấy vậy mà anh lại cho phép tôi đến gần như thế này. Thậm chí còn đang ôm cảm giác tội lỗi. Có lẽ anh đang cảm thấy mình không thể đáp lại cảm xúc của tôi, nhưng với tôi thì thế này là đã đủ rồi đó?”

“Con người là một sinh vật vô cùng tham vọng. Cho dù đối phương bảo rằng đã thoả mãn, nhưng nếu họ biết được phương pháp có thể làm tốt hơn mà phải nhịn lại thì sẽ cảm thấy vô cùng bực tức.”

Có lẽ [tôi] sẽ trở nên thoải mái nếu nghĩ rằng chỉ cần cô ấy thoả mãn là được, nhưng khi nghĩ đến cô ấy chỉ đang thoả mãn vì [tôi] thì bản thân lại mang cảm giác tội lỗi. Dù mình đang được cô ấy thương nhớ như vậy, thế nhưng bản thân lại không thể hồi đáp toàn bộ cảm xúc ấy. Ham muốn đáp lại tình cảm ấy dần tràn ra từ con tim cứ như độc tố đang từng chút ăn mòn lý trí.

“Giá trị quan khác nhau thật nhỉ? Tôi thì nghĩ đôi ta đều thế đó? Nếu như anh phớt lờ rào cản mà đáp lại cảm xúc của tôi thì nhất định tôi sẽ càng hạnh phúc hơn nữa. Thế nhưng, khi ấy thì tôi sẽ lại giống như anh lúc này. Bởi vì bản thân đã cảm thấy đủ với chừng này, nếu lại tiếp nhận nhiều hơn nữa thì tôi sẽ nghĩ rằng rốt cuộc bản thân phải thương nhớ anh đến thế nào mới đủ.”

“Khó đến vậy sao?”

“Đúng vậy, vô cùng khó. Kể cả ngay bây giờ, tôi cũng đang thương nhớ anh hết mực. Tôi không thể nghĩ ra phương pháp để mình thương nhớ hơn nữa đâu.”

Danh hiệu thứ hai của cô ấy là “Tử Cám Dỗ,” kể cả khi bỏ qua sức mạnh được ban tặng bởi Yugura thì nó vẫn rất phù hợp với cô ấy. Nếu lại sơ suất thì [tôi] sẽ thật sự bị cám dỗ bởi cô ấy. Nếu vậy thì tôi sẽ thật sự vứt bỏ tất cả vấn đề mình đang đối đầu và mong muốn một thế giới chỉ có mình cô ấy.

“[Tôi] xin phép được tiến lên trong phạm vi có thể…”

“Ừm, tôi cũng xin phép được tận hưởng phần được anh cưng chiều nhé?”

Có lẽ thức ăn đã đến lúc hoàn thành nên Tử cười tinh nghịch mà đứng dậy. Khi định đứng lên giúp một tay thì Tử lại nhẹ nhàng ngăn cản [tôi].

“Tôi muốn hoàn thành bữa ăn trong lúc nếm trải dư vị. Anh hãy chơi đùa bằng Duvleori đi nhé?”

“Chơi gì cơ…”

Hơn nữa còn là “chơi bằng” chứ không phải “chơi với.” Làm sao [tôi] có thể không tiếc mạng mà chơi chứ. Dù vậy, hiện giờ cũng đang rảnh rỗi nên [tôi] đã kể chuyện về Ác Ma cho Duvleori để giết thời gian.

-------------------------------------------------------------------

Dự cảm không lành chính xác hơn cả tưởng tượng. Tuy đã lý giải rõ ràng đến khó chịu từ kinh nghiệm quá khứ, nhưng khi điều đó thực sự xảy ra thì sự chán nản này lại không hề ít ỏi. Tôi đã chờ anh ấy trong thời gian dài, thế nhưng bọn Ulffe còn ăn uống xong và đi về sớm hơn cả thế.

Lúc bọn Ulffe kết thúc bữa ăn thì đã gặp Ekdoic và Thương Ma Vương tại quán Xương Chó. Theo lời bọn họ thì có vẻ anh ta đã được Duvleori mời đến ăn tối tại nhà Tử Ma Vương.

“… Hầy.”

Lacra thì hoàn toàn say xỉn, Ulffe cũng đang ngủ. Chỉ có một mình tôi ăn bữa tối do Ulffe mang về từ Xương Chó. Nhờ vậy mà dù phải buồn bã ăn tối một mình, nhưng vị giác cũng khá là thoả mãn.

Hẳn anh ấy đã dùng bữa xong rồi, nhưng nếu vẫn chưa về thì tức là anh ấy sẽ ở trọ lại sao. Về độ rộng rãi và chất lượng giường ngủ thì có lẽ bên kia vẫn tốt hơn nhiều, hơn nữa Tử Ma Vương…

“Mình cũng hiểu bản thân không phải ở vị trí có thể làm gì được…”

Sau khi ăn uống và dọn dẹp bát đũa thì tôi định đi ngủ, chỉ là cứ nằm lên giường thì có lẽ sẽ không thể ngủ ngay lập tức. Thế nhưng bản thân cũng không nghĩ đến chuyện làm gì đó để giết thời gian mà chỉ ngơ ngẩn ngồi tại vị trí trông chừng bậc thềm.

Kết quả này đến từ việc tôi suy nghĩ quá nhiều, anh ấy hoàn toàn không có lỗi lầm gì cả. Kể cả chuyện nên ưu tiên chào hỏi chủ nhà trước vì lâu rồi mới về Turize, anh ta có lẽ cũng chỉ thoáng nghĩ qua mà thôi.

“Chắc anh ta cũng không thèm thoáng nghĩ nữa, đành chịu thật.”

Tôi cười một mình, mặc dù nó gần giống như cười mỉa hơn. Nếu để Ulffe nhìn thấy bộ dạng này thì chắc em ấy sẽ trợn mắt lên mất. Lacra… thì có khi lại thật sự lo lắng cho tôi ấy chứ.

Đã có khá nhiều chuyện thay đổi từ lúc ấy. Không chỉ có người ở cùng nhà như Ulffe hay Lacra, mà hoàn cảnh xung quanh tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Không, điều đã thay đổi có lẽ là bản thân tôi mới đúng. Vả lại không phải là tôi thay đổi, mà là được người thay đổi… Đã có nhiều việc xảy ra thật.

“Cũng nên chuẩn bị đi ngủ… Hửm?”

Ngay khi định đứng dậy thì tôi chợt cảm nhận có ai đó ngoài bậc thềm. Không chỉ một người, mà còn có ma vật sở hữu ma lực rất mạnh___ Là anh ấy và Duvleori sao. Tôi còn tưởng hôm nay anh ấy sẽ không về rồi, trong lúc nghĩ vậy thì tôi nghe thấy giọng nói của họ.

“Cảm ơn đã tiễn nhé, Duvleori.”

“Cho dù ngươi trọ lại một đêm thì ta cũng có thể lập tức chuẩn bị, không nhất thiết phải cố tình về như thế này. Làm vậy thì hẳn chủ nhân cũng sẽ vui hơn.”

“Tử không chuẩn bị sẵn đồ đạc tức ý của cô ấy là ‘Hôm nay sẽ tha cho anh ở đây” đó.”

“___ Nếu lần tới lại có cơ hội thì ta muốn được nghe tiếp câu chuyện ấy.”

“Ừ, [tôi] hiểu rồi. Chúc anh ngủ ngon.”

Sau đó thì cánh cửa mở ra và anh ấy bước vào trong. Kế đó thì anh ấy hướng tầm mắt về phía này và chạm mắt với tôi. Phải chi tôi nhanh chóng đứng dậy thì tốt rồi, cứ thế này thì giống như tôi đang dỗi mà ngồi sẵn vậy. Lâu rồi mới gặp lại mà tôi có thể cảm nhận được đôi chút khó xử giữa hai bên.

“… Mừng anh về.”

“[Tôi]… [tôi] về rồi… Cô đã chờ suốt sao?”

“Tôi ăn xong nên chỉ ngồi một chút trước khi ngủ thôi. Không chừng anh sẽ về vào lúc này nữa.”

Khi nói như vậy thì anh ấy đảo mắt một lần rồi vừa cười vừa ngồi xuống cạnh tôi. Có mùi rượu thoang thoảng, dường như anh ta hơi say một chút.

“Ra là vậy. Đúng là nếu ngồi chờ thế này thì sẽ có cảm giác ai đó sẽ quay về nhỉ.”

“Hẳn rồi. Mặc dù mấy lúc nghĩ như vậy thì tôi toàn bị cho leo cây thôi.”

“Lúc đó cô khá là dỗi nhỉ. Cơ mà lần này thì vẫn có lý do đàng hoàng phải không?”

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ chuyện ngày hôm ấy. Vào lần đầu tiên đến đây, tôi đã ở lại trông nhà vì xử lý nhiều chuyện sau lần thảo phạt sơn tặc. Tôi bỏ mặc anh ấy hơn một ngày, đến khi quay về thì tôi lại là người bị bỏ mặc cả ngày. Vì tôi bực bội rất rõ ràng vì bị bắt chờ đợi nên anh ấy đã cưỡng ép mang tôi đến quán Xương Chó.

“Cũng phải. Xin lỗi anh vì lúc đó.”

“Lần tới [tôi] sẽ bù lại cho. Mà nói vậy chứ hôm nay cô cũng ăn cơm rồi phải không? Uống rượu thì cũng không có hứng.”

“Có thật sự là anh sẽ bù lại không đấy?”

“[Tôi] không hứa lời mình không định tuân thủ đâu.”

Đó phải là không hứa lời không giữ được chứ. Mặc dù tôi cũng không phải tức giận hay bực bội gì, ấy vậy mà bản thân lại kỳ vọng vào lời bù đắp của anh ấy. Cứ xem như đây là ảnh hưởng từ anh ta vậy.

“Thế thì tôi sẽ kỳ vọng vào nó vậy. Chỉ là không chỉ tôi, mà anh cũng đừng quên Ulffe. Em ấy lúc nãy còn dụi mắt cố thức thêm một chút để gặp anh hôm nay đấy.”

“Rồi rồi [tôi] biết mà. Vậy thì [tôi] sẽ ngồi ở đây thay Illias một lúc. Cô đi ngủ đi.”

“Đã còn ai về nữa đâu, anh định sám hối ư?”

“Không phải. [Tôi] chỉ muốn trải nghiệm cảm xúc của cô một chút thôi.”

Nghe vậy làm tôi có hơi xấu hổ. Cứ ở đây thì không chừng tôi sẽ cảm nhận được mình bị lý giải chi tiết mất. Mặc dù có nhiều chuyện muốn nói, nhưng tôi cũng có chút mệt mỏi. Hãy để lần tới vậy.

“___ Vậy sao. Thế thì… Không, còn một lời cuối cùng.”

“Sao vậy?”

“Lúc nãy tôi chỉ tuỳ tiện nói, nhưng bản thân vẫn muốn nói với chút cảm xúc nữa… Mừng anh trở về.”

“Ừ, [tôi] về rồi đây.”

Ừm, không tệ lắm.