“Mọi chuyện thuận lợi chứ, Harkdoc?”
“Ờ, cho dù không thể thay đổi cảm xúc muốn gặp mặt con mình, nhưng tôi đã khiến bà ấy nhận thức rõ rằng anh không phải đối tượng mà người thường có thể gặp đó?”
Trông tình trạng của Harkdoc thì có vẻ mọi chuyện đã hoàn tất đúng như kế hoạch. Có vẻ cũng đáng công chúng tôi nói chuyện một cách kỹ càng.
“Vậy sao, cảm ơn anh.”
“Có thật là ổn không đấy?”
Thương đang giấu mình trong phòng vì Harkdoc vừa lên tiếng. Thật sự rất tốt khi cô ấy có thể trò chuyện mà không cần nhìn trực tiếp.
“Ờ, đừng có lo lắng. Nhưng Natla-san lại chuyển sang định tiếp xúc với Lacra cơ.”
“Chuyển qua tôi ư… Thế thì anh đã đối đáp thế nào?”
“Tôi chẳng có móc nối gì với Morgana cả, dĩ nhiên thì vẫn còn cô. Đám người Yugura giáo cũng có vài người đăng ký làm mạo hiểm giả. Tôi chỉ tuỳ tiện tìm ra một người đăng ký tại Morgana, nhờ cô ta gặp Natla-san rồi đẩy việc đi thôi.”
“Vậy ư. Vốn dĩ tôi cũng chẳng làm bất cứ công việc gì của Morgana nữa.”
Lý do Lacra và Ulffe gia nhập bang hội là nhằm điều tra thân phận của đám người Jestaff đã hợp tác với bọn Larheit. Thực lực của hai người có khả năng tiếp nhận công việc không tệ, nhưng hiện tại thì họ cũng không có ý định dùng nghề đó làm kế sinh nhai.
“Nhắc mới nhớ, Lacra này~, người quen của cô nói rằng muốn gặp mặt cô đấy~”
“Ủa? Là ai vậy?”
“Ưm~, tôi quên mất tiêu rồi~”
“Sao cô lại quên chứ!?”
“Tại vì tôi bị Methys truy nã nên mới bị người ta lườm đó~. Nhưng đấy là người quen biết với ông chủ cơ~?"
"Hừm, người có quan hệ với Thượng Thư-sama… Tôi nghĩ cũng không nhiều lắm đâu… Chẳng lẽ là Ukka-sama?”
Một người xuất thân từ Methys như Lacra thì sẽ được nhiều người biết đến tại nơi này. Song, nếu lại liên quan đến huynh đệ thì khả năng ấy rất cao. Nếu là Giáo Hoàng Eupalo hay đoàn trưởng thánh hiệp sĩ Yokus thì Girista chắc sẽ không đến mức quên đi tên người ta.
Và ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Đồng thời là tiếng nữ giới phát ra.
“Lacra, cô có ở đây không?”
“Ủa? Giọng nói này hơi quen… À, là người kia nhỉ. Vâng, tôi ra ngay đây~”
“Hửm? Hình như giọng nói này quen quen… Ủa? Nếu vậy thì… A, chờ chút___”
Lacra mở cửa. Ở đó là một cô gái trong trang phục Giám Mục của Yugura giáo cùng với một người phụ nữ trông như dân làng… Khoan, nét mặt này… Lacra và Harkdoc cũng hoàn toàn khựng lại.
“Macetta-san và… mẹ.”
“Lacra… là con ư?”
Một âm thanh trầm đục vang lên từ phía sau. E rằng đó là âm thanh mà Thương tạo ra. Nó hệt như là cô ấy vừa đâm đầu vào trụ tường và chiếc sừng cắm vào trong đó vậy.
“…Vâng, đúng vậy.”
“Vậy… người bên kia không lẽ là… Ekdoic?”
Đến lúc này thì ẩn thân cũng vô ích. Đương nhiên là tôi cũng lọt vào tầm mắt bà ấy.
Tôi đã lý giải đại khái diễn biến câu chuyện. E rằng Giám Mục ở trước mặt là người quen của Lacra, là người vừa mới tiếp xúc Girista, và cũng là đối tượng Harkdoc tuỳ tiện tìm thấy…
Khi tôi hướng tầm mắt sang Harkdoc thì anh ta đang len lén định chạy vào trong phòng. Ra là vậy, anh ta cũng lý giải toàn bộ rồi. Song, trong lúc di chuyển thì anh ta đã bị cánh tay vươn ra của Thương tóm lấy và lôi vào trong cùng với tiếng thét thảm thiết.
Được rồi, giờ tôi cũng có thể thử nói dối để che đậy, nhưng khuôn mặt ấy đang tỏ vẻ vô cùng chắc chắn. Về lý do thì bản thân có thể quan sát được phần nào.
“___Đúng vậy.”
“Ôi, thật không ngờ… Con… con thật sự vẫn còn sống…”
Trên khoé mắt của mẹ đọng một chút nước mắt. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ gọi là nước mắt vui sướng… nhưng bản thân lại có chút cảm xúc không nói nên lời. Tuy nhiên, người hành động đầu tiên lại là Lacra. Cô ấy phớt lờ Macetta và mẹ mà định đi ra ngoài.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài.”
“Kh… khoan đã, Lacra!? Mẹ của cô đã đến đây đó!? Ít nhất thì hãy___”
“Cho dù bảo thế thì tôi cũng không có chuyện gì muốn nói cả.”
“Chờ đã, mẹ muốn nói chuyện với con!”
“Tôi không muốn mình bị xin lỗi. Xin phép.”
Lacra không thay đổi sắc mặt và rời khỏi nơi này. Không cho phép đối phương lựa chọn, gần như phớt lờ một cách khoa trương. Đây không phải hành động mà Lacra thường ngày sẽ thực hiện, kể cả Macetta dường như cũng cảm nhận được sự dị thường ấy nên không có ý định ngăn cản. Hẳn là rất khó để thuyết phục Lacra, đã như thế thì tôi cần phải làm gì đấy.
“…Hỡi mẹ, nói chung chuyện là vậy. Cả Lacra và con đều được bảo rằng mẹ đang ở đây, nhưng chúng con đã quyết định rằng sẽ không gặp mặt người. Vì vậy nên bọn con mới nhờ Harkdoc và Thương che đậy giúp mình. Về khoản đó thì con xin tạ lỗi.”
“Ekdoic…”
“Nhưng nếu chuyện đã trở nên như thế này thì không còn cách nào. Một mình con sẽ nghe chuyện vậy.”
Tôi mời mẹ vào phòng khách ngồi xuống. Macetta nói rằng sẽ đi tìm Lacra và rời khỏi nơi này. Girista thì không biết đã biến mất từ lúc nào. Người còn sót lại gồm tôi, mẹ cùng với Thương đang lộ vẻ mặt khó xử. Harkdoc thì e rằng đang nằm lăn lóc trong căn phòng nào rồi.
Thỉnh thoảng bản thân cũng cảm nhận rằng sự trầm mặc sẽ rất nặng nề, nhưng đây là lần đầu tiên tôi là nhân vật chính trong đó. Trước tiên thì tôi mở lời trước vậy.
“Nguyên nhân mẹ nhận ra con là vì nhìn thấy hình bóng của cha sao?”
“Ừ, đặc biệt là đôi mắt của con giống hệt ông ấy.”
“Cha còn sống không?”
“…Ông ấy đã bị Ác ma giết vào ngày con bị dẫn đi.”
“…Vậy sao.”
Tôi đã có dự cảm về điều ấy. Nếu như cha ruột vẫn còn sống thì ít nhiều cũng có thể hỗ trợ mẹ kể cả trong hoàn cảnh khốn cùng. Và như thế thì bà ấy sẽ không nghĩ đến chuyện giao Lacra cho cô nhi viện.
So với lúc người cha Begragud nuôi dưỡng bị tiêu diệt thì tôi cũng không cảm nhận được gì. Bạc bẽo… Không, dựa trên ác cảm đối với con người mà Begragud từng trồng xuống bản thân thì việc không cảm thấy vui mừng đã là tốt rồi.
“Con hiện đang làm mạo hiểm giả nhỉ?”
“Con cũng muốn nói vậy, nhưng hiện bản thân đang cùng hành động với huynh đệ.”
“Huynh đệ?”
“Anh ta hiện không ở Methys. Người đó đang tìm cách chống lại quân đoàn Phi Ma Vương bên Garne.”
“Vậy sao… công việc của con có nguy hiểm không?”
“Không biết được. So với các binh sĩ đang kiềm chế quân địch tại tiền tuyến thì tỉ lệ gặp gỡ địch nhân rất thấp. Nhưng nếu gặp lúc bất trắc thì bọn con vẫn sẽ chiến đấu.”
Nếu chỉ xét thực lực thì việc gửi chúng tôi ra tiền tuyến và chiến đấu sẽ giúp tiêu diệt nhiều kẻ địch hơn là điều rất rõ ràng. Song, huynh đệ tuyệt đối sẽ không dùng chúng tôi như vật phẩm tiêu hao.
“Ưm… Mẹ đã nghe về chuyện con bị Ác ma dẫn đi và được chúng nuôi dưỡng…”
“Ừ, con đã được nuôi dưỡng bởi Begragud, Đại Ác Ma thống trị các Ác ma từng tấn công làng. Bởi vì các người muốn bảo vệ mình mà con đã bị đưa ra làm vật tế, chính vì vậy mà bản thân đã căm hận con người và biến thành công cụ chém giết. Con cũng từng tin rằng cái tên Ekdoic là do Begragud đặt cho.”
“Không phải đâu! Tên của con là do cha con đặt cho đó!”
“Con đã biết chuyện mình bị hắn ta lừa dối, nhưng chuyện bản thân vẫn nghĩ như thế cho đến dạo trước chính là sự thật. Song, vì Begragud bị tiêu diệt nên con đã lẩn trốn vào thế giới con người.”
Tôi giải thích đơn giản quá trình cho đến khi mình về bên huynh đệ. Hẳn là bà ấy đã được nghe đại khái câu chuyện từ Maya nên hầu như chẳng bất ngờ gì cả. Tuy nhiên, mẹ lại kinh ngạc trước việc tôi từng chém giết với Lacra.
“Ôi… anh em giết chóc lẫn nhau… thật tồi tệ…”
“Lúc ấy, Lacra không hề có ý định giết con, chỉ có bản thân là mang sát ý với cô ấy. Dù vậy, nhờ thua trận nên cả Lacra lẫn con mới đang sống sót như thế này.”
“Lacra cũng… mạnh lên rồi nhỉ… Nhưng mẹ không muốn hai con phải chiến đấu nguy hiểm như vậy.”
“Thật xin lỗi, nhưng con không thể đáp ứng điều đó. Giả như cuộc đời con có tàn khốc thảm thiết đến mức nào, con cũng đã sống đến hiện tại, sức mạnh cũng đã phát triển. Nếu không thể làm điều mình có thể làm hiện giờ, con sẽ đánh mất toàn bộ giá trị trong cuộc đời từ trước đến nay. Bản thân không thể chịu đựng điều đó.”
Cho dù huynh đệ có nói giống như mẹ thì nhất định tôi vẫn sẽ bước trên con đường chiến đấu. Chính vì có những kỹ thuật và kinh nghiệm được mài luyện nên mới có bản thân hiện tại. Nếu muốn hướng đến mục tiêu cao hơn thì tôi không thể vứt bỏ nền tảng này được.
“Con đã… lớn mạnh rồi nhỉ.”
“Không hề, cho đến dạo trước, con đã bị ám ảnh bởi quan niệm tự ép buộc nhằm không đánh mất giá trị của mình. Chính nhờ huynh đệ dẫn đường nên mới có con hiện tại. Bản thân muốn đáp lại ân huệ đó, hơn nữa còn tiếp tục tiến về phía trước.”
“…Nếu như có thể hoàn trả toàn bộ ân huệ đó và con cảm thấy mãn nguyện, vậy thì lúc ấy… con sẽ trở về chứ?”
Ra là vậy sao. Hình như Thương vừa mới run rẩy một chút. Tuy nhiên, tôi không thể nào đồng ý với đề nghị đó được.
“Điều đó thì con không thể hứa hẹn. Cả con lẫn Lacra đều là người lớn, mỗi người đều có cuộc sống của mình.”
“Đúng là vậy nhỉ… Thật sự… Ác ma thật đáng căm hận… cả Ma Vương cũng vậy…”
Lần này thì tôi chắc chắn đã cảm nhận được sự dao động của Thương. Cả sắc mặt của cô ấy cũng xấu đi. Nhưng không phải tôi không lý giải được sự tức giận của mẹ. Con trai và tính mạng của chồng bị Ác ma đoạt đi, và do phải rời khỏi làng nên cả Lacra cũng phải chia tách. Ác ma cướp đi những đứa con quan trọng và người chồng của mình, vì vậy mà nỗi hận đối với Ma Vương sinh ra chúng mới bộc lộ từ nỗi thương tâm đó.
“Ma Vương ban đầu cũng là con người. Cho dù nhục thể có thay đổi thì họ vẫn mang trái tim nhân loại.”
“Ai mà tin chuyện đó chứ! Ma Vương là quái vật đấy!?”
Tôi đã dự đoán được phản ứng này. Kể cả kẻ được Ác ma nuôi dưỡng như tôi cũng chưa từng nghĩ Ma Vương là người. Nhưng thế thì tốt, điểm cần quyết định đã có rồi.
“Vậy sao. Thế thì con lại càng không thể sống cùng mẹ.”
“…Tại sao chứ?”
“Con hiện đang cùng chiến đấu với huynh đệ, và anh ta còn chấp nhận cả Ma Vương làm đồng đội. Methys đã công bố chuyện đó trước rồi phải không? Người thuộc hành tinh mà Yugura được sinh ra đã khống chế Ma Vương và đưa họ sang trạng thái trung lập. Huynh đệ chính là người đàn ông đó.”
“…Hở?”
“Trong đó còn có Tử Ma Vương, người từng tạo nên Ma Giới Methys và sinh ra Ác ma. Con đang cùng chiến đấu với kẻ ấy.”
Cho dù sự thật Ma Vương phục sinh được lan truyền, nhưng có lẽ việc chúng tôi là những kẻ như thế nào trong cuộc chiến lần này vẫn chưa được nói kỹ càng. Bởi vì nếu bất cẩn lan truyền thì có khả năng sẽ xuất hiện những kẻ bị mờ mắt bởi tư thù nhảy ra cản trở.
Ác ma giết chồng, cướp con trai, buộc bản thân phải rời xa con gái, và Tử Ma Vương là kẻ đã sinh ra chúng.
“Không thể nào.. Không được! Ekdoic! Con không thể ở chỗ như___”
“Bởi vì là con nên mới có thể ở đó. Ngoài ra, bản thân đã không còn là con người nữa.”
“Ý con là sao___”
Tôi ôm lấy vai Thương, kéo về phía mình và nhìn thẳng vào mẹ. Cơ thể của Thương mảnh khảnh hơn nhiều so với đàn ông, tôi cũng có thể cảm nhận được cô ấy đang run rẩy.
“Con đã trở thành Ma Tộc, và là Ma Tộc của Thương Ma Vương.”
“Thương… Ma Vương…!?”
“Con đã thề rằng sẽ sống với người này. Cùng nhau sinh tồn, cùng nhau tìm kiếm giá trị trong đời người. Đó là con đường mà con đã tự mình suy nghĩ, lựa chọn và tiến bước. Hỡi mẹ, con không có ý định bảo người hãy tha thứ cho Ma Vương. Việc căm hận là lẽ dĩ nhiên. Song, chính vì vậy nên con không thể sống cùng mẹ. Bởi vì bản thân sẽ ở bên và là đồng minh của Ma Vương này cho đến thời khắc sau cùng.”
Sau đó, mẹ không nói gì mà rời khỏi nhà. Trên khuôn mặt của bà ấy không hề có tức giận hay căm phẫn, mà chỉ là biểu cảm hư vô mờ mịt.
Tôi nhìn vào Thương ở bên cạnh. Dường như cô ấy đã ngừng run rẩy, có lẽ tôi nên nói gì đó…
“Ừm… Sao nhỉ, rốt cuộc thì tôi lại nói rõ mọi chuyện rồi.”
“….Cái…”
“…Gì vậy?”
“…Cái tên ngốc này!”
Một cú húc đầu đột ngột. Không, nên nói là tôi bị chiếc sừng trên trán cô ấy đập xuống. Tuy xung kích không hề nhẹ, nhưng cũng không phải gọi là quá đau đớn. Sắc mặt của Thương vẫn rất xấu, nhưng tôi có thể lý giải rằng cô ấy rõ ràng đang tức giận.
“Nhưng mà so với việc tiếp tục che đậy nửa vời thì___”
“Sao anh lại như vậy chứ hả!? Tự dưng lại phũ phàng cắt đứt cuộc đời lẫn gia đình thật sự của mình! Vậy mà anh còn thản nhiên như vậy hả!?”
“…Điều đó rất đơn giản. Tôi đã chọn cuộc đời cùng sánh bước với cô. Bởi vì đối với bản thân, đó là điều cần ưu tiên và bảo vệ nhất.”
“Anh nghĩ tôi có giá trị đến như vậy sao!? Tôi đã tự buông thả bản thân, ngừng làm người, khiến thế giới trở nên hỗn độn, giết vô số con người, thậm chí vũ nhục cả linh hồn của họ! Tôi chính là con quái vật đúng như mẹ anh nói đó!?”
“___Nếu nói vậy thì cô đúng là một con quái vật. Cô đã sống chỉ vì giết người, vứt bỏ cả thân phận nhân loại chỉ vì dục vọng của mình. Nhưng tôi không hối hận. Ít nhất thì tôi tin rằng cô có giá trị như vậy.”
“Làm gì mà tôi____”
“Nếu không có thì cứ tạo ra là được. Không, là tôi muốn cô tạo ra chúng. Cho dù không thể vào lúc này, nhưng chúng ta vẫn còn có rất nhiều thời gian.”
Nếu như không gặp gỡ Thương thì không chừng tôi sẽ gặp lại mẹ như một con người và chấp nhận bà ấy. Nhưng vào lúc ấy, từ sâu trong thâm tâm, tôi không hề mong muốn Thương truy cầu tử vong. Vì vậy nên bản thân mới thoả mãn với kết quả này.
“Anh thật sự đúng là không biết phân biệt tốt xấu gì hết nhỉ!”
“…Cũng phải, thật xin lỗi. Nếu cô muốn tôi cải thiện gì thì xin hãy cho tôi thời gian. Bản thân sẽ cố gắng sửa đổi.”
“Cái tính cách đó sửa đổi kiểu gì chứ! Cứ giữ nguyên như vậy cả đời đi!”
Thương nói vậy rồi đi vào bên trong phòng. Quả nhiên là tôi không đúng khi phá vỡ lời hứa che giấu sao? Thế thì hiển nhiên cô ấy sẽ tức giận rồi.
Tuy có hơi để ý đến chuyện của mẹ, nhưng bản thân cũng phải cố gắng xoa dịu cơn giận của Thương mới được… Chắc là phải thương lượng với huynh đệ rồi.
“Trước tiên thì phải giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh này đã.”
=============================
Harkdoc hiện đang bị ác mộng xâm chiếm.