Cơn đau trong cơ thể đưa ý thức tôi trở lại. A, thật là cảm giác hoài niệm. Dạo gần đây đều là những ngày bình yên không gặp phải chứng đau cơ. Nhưng mà tôi cần phải xác nhận chuyện gì đang diễn ra đã.
Tôi mở mắt. Có vẻ như bản thân đã bị đưa đến ngôi nhà nào đó. Một căn phòng đầy bụi và u ám, có rất ít ánh sáng rọi vào. Trông nó không giống nơi có người sinh sống, hẳn là nhà bị bỏ hoang rồi. Bọn Heid và ám bộ Methys cũng từng sử dụng căn nhà vừa có người mất mà.
Cơ thể thì… bị trói bằng dây thừng chứ không phải xích, tay chân không thể cử động. Cái này thì ký ức của tôi vẫn còn rất mới mẻ. Trong lúc hai người Illias chiến đấu với Girista và Parshro thì toàn thân tôi bị trói bằng dây xích bởi tên đàn ông xuất hiện từ lúc nào đấy.
Hình như Girista nói hắn ta là Ekdo____ À, là Ekdoic. Đống lệnh truy nã đều rơi mất khi bị bắt nên tôi không thể đối chiếu được. Cơ mà bị trói lại thì tôi cũng chẳng làm gì được cả. Nhưng xét trong cả ba người thì hắn ta trông có vẻ kinh khủng nhất. Nghĩ đến đó, tôi lại cảm thấy thật kỳ diệu khi bản thân vẫn còn sống.
Người thứ ba cùng với Girista và Parshro, nếu chúng muốn sát hại thì tôi lúc này đã chết rồi. Hơn nữa, dù ngất đi nhưng chúng vẫn không nghĩ đến chuyện cởi trói. Vậy có thể xem như sau khi trao đổi gì đó thì cả ba đã chạy khỏi đám người Illias. Tôi không muốn nghĩ rằng hai người Illias sẽ thua cuộc.
Tuy muốn tẩu thoát nhưng sợi dây trên người vẫn không chút suy chuyển. Cố lăn lộn thì tôi cũng chỉ có thể gập người lại một chút. Miệng không bị bịt lại nên có thể lớn tiếng cầu cứu… nhưng thôi đi, khả năng rất cao là chúng đang ở trong phạm vi có thể nghe được.
Trong khi tôi còn đang loay hoay thì ba kẻ lúc nãy đã mở cửa bước vào.
“Ara, cậu đã tỉnh dậy rồi sao~? Tôi còn định xin một cánh tay chào buổi sáng nữa cơ, đáng tiếc quá đi~”
“Bộ không có người phụ nữ nào trong thế giới này có thể đánh thức một cách dịu dàng hả?”
“Thằng lỏi bị bắt rồi mà còn ra vẻ thế à! Ngươi cũng có gan đấy.”
“Nếu đã bắt giữ tôi và còn cho phép đặt câu hỏi thì tôi muốn hỏi một chút. Không phải Larheit đã bảo các người giết tôi sao?”
“Đúng đó~. Cho nên chúng tôi sẽ giết cậu một cách chỉn chu nhất~”
“Lý do rất đơn giản. Đó là vì ta muốn lợi dụng ngươi.”
Sau khi Ekdoic mở lời, Girista và Parshro đều lộ vẻ mặt kinh ngạc như đang nghĩ tên này đang nói cái quái gì vậy.
“Bất ngờ quá ta, anh cũng có thể nói chuyện bình thường à~?”
“Tao giật mình suýt nữa giết con mẹ mày rồi tên rác rưởi! Chuyện lạ hiếm có thật đấy.”
“Tôi chỉ nói vào những lúc cảm thấy cần thiết. Đơn giản là tôi không muốn trò chuyện thân thiết với bọn điên mấy người. Nào, người Chikyuu, như Girista đã nói, nhiệm vụ bọn ta nhận từ Larheit chính là giết ngươi. Nhưng hắn ta cũng nói rằng bọn ta có thể chọn mục tiêu nếu có lý do.”
“…Con tin sao…”
Vì người Trái Đất quá quý hiếm nên xem như tôi cũng có giá trị làm con tin. Thật sự cảm ơn khi có kiểu người như tên Ekdoic này. Nếu phải trò chuyện với Girista hay Parshro thì chắc mình mệt chết.
“Đúng thế. Girista muốn giải quyết với Illias Ratzel, Parshro thì muốn dẫn dụ Giáo Hoàng Eupalo ra. Vì vậy nên ta được cho phép bắt ngươi làm con tin.”
“Vậy thì… anh là Ekdoic nhỉ? Anh muốn làm gì?”
“Ta muốn giết Lacra Salf. Đó là lý do ta cần lợi dụng ngươi.”
Lacra vào lúc này á? Cô ta đã làm chuyện thương thiên hại lý gì vậy? Nếu chỉ là lý do nhảm nhí thì tôi đành im lặng mà nghe thôi.
“Mục đích của Girista và Parshro thì tôi hiểu rồi. Nhưng tôi muốn biết lý do anh có sát ý với Lacra. Nếu được thì anh có thể nói ra không?”
“Ta muốn trả thù cho cha.”
Ưm… giờ thì chả hiểu gì luôn. Tôi không nghĩ cô ta lại có thể đi sát hại người khác. Dĩ nhiên là Lacra có thực lực đó, nhưng với cuộc đời như vậy thì liệu cô ấy có lựa chọn giết người không?....À không, có một trường hợp.
“Không lẽ anh lại được Ác Ma nuôi dưỡng?”
“___Đúng là có lý do để Larheit đề phòng ngươi. Ta từng là đứa trẻ được dân làng hiến tế lên cha. Nhưng người cha Ác Ma đó không hề ăn thịt ta mà chọn cách nuôi dạy. Lý do là ông ta muốn nhìn thấy cảnh tượng ngôi làng từmg hiến tế kia bị huỷ diệt bởi chính đứa trẻ đó.”
Ra là vậy. Một lối suy nghĩ giống như ác ma… à quên, hắn ta đúng là Ác Ma mà. Nhưng một kẻ được nuôi dạy như vậy lại thành thật đi trả thù sao? Hắn ta nói về chuyện đó với vẻ quá nhẹ nhàng, không biết mình có thể mày mò gì thêm không.
Tôi có thể cảm nhận được Ekdoic rất muốn ưu tiên mục đích của mình. Ở đây đều là dạng người tập trung vì có chung lợi ích chứ không chỉ đơn thuần là vâng lời Larheit. Nếu thế thì đây sẽ là trận tâm lý chiến với ba người trước mặt chứ không phải Larheit. Con đường đột phá để tìm tòi suy nghĩ của chúng có thể là___
“Tôi không thấy anh có vẻ được nuôi dưỡng một cách đầy tình thương như thế. Vậy chắc lý do sẽ là vãn hồi danh dự nhỉ?”
“Đúng vậy. Cha không hề yêu thương một con người như ta. Song, ông ấy vẫn đỡ hơn nhiều so với đám người hiến tế trẻ con vì bảo vệ mình. Lý do ta có thể sống sót như hiện tại chính là nhờ sự trui rèn từ ông ấy. Nhưng cha đã bị giết chết bởi một giáo sĩ còn non nớt tên Lacra Salf. Vì vậy mà danh tiếng của cha ta đã bị tổn hại kể cả trong nhân loại lẫn Ác Ma.”
“Vậy lý do anh bắt cóc tôi chính là vì tạo ra lý do chiến đấu để có thể đường đường chính chính đánh bại Lacra nhỉ?”
“Vào lúc ấy, Lacra Salf đã phá huỷ kết giới và xuất hiện. Tuy ta rất muốn quyết đấu ngay tại đó, nhưng những tên đi kèm thì lại quá vướng víu. Vì vậy mà mọi chuyện mới trở nên như thế này. Hãy vui mừng đi, người Chikyuu, ngươi sẽ sống sót cho đến khi bọn ta dẫn dụ và giết sạch bọn chúng.”
“Thế thì thật cảm động phát khóc luôn á.”
Tôi đã hiểu được đại khái chuyện diễn ra lúc tôi ngất đi. Sau khi tôi bất tỉnh thì Lacra lập tức phá vỡ kết giới rồi lao vào, kế đó là các hiệp sĩ nghe được tiếng náo động và tập trung lại. Về sau thì ba tên này chạy đi và lẩn trốn trong ngôi nhà hoang này.
“Không cần phải lo đâu, cuối cùng tôi sẽ giết anh cho~. Anh muốn chết thế nào đây nhỉ? Bị chém chết? Bị cắn chết? Hay là thăng hoa trên giường~?
“A, thế thì tôi cho xin cái cuối.”
Nếu được chọn thì dĩ nhiên phải chọn cái cuối rồi. Tôi cũng là đàn ông mà.
Tiện thể, nếu được chọn cách giết thì có lẽ tôi sẽ được bảo hộ bình yên cho tới khi mọi chuyện kết thúc.
“….Khục, ahahahaha! Thật là một chàng trai thật thà đó.”
“Cũng biết thành thật đấy nhỉ thằng nhóc! Nhưng nếu đã là yêu cầu thì thế cũng được.”
“Cơ mà Ekdoic này~. Chỉ cần không giết là được phải không~? Vậy chặt chân cậu ta để khỏi chạy có được không nhỉ~?”
Thanh đại kiếm dựng lên trước mặt tôi. Tiếng keo kẽo kẹt của sàn nhà khiến tôi giật thót. Làm ơn dừng lại đi!
“Tôi chỉ là một sinh vật yếu đuối thôi. Bị chặt chân là chết liền đó.”
“Không sao cả đâu~. Tôi đây xem vậy chứ giỏi dùng ma pháp cầm máu lắm~”
Tôi chẳng bất ngờ gì đâu. Cô dù sao cũng là mạo hiểm giả và nó lại còn có thể phục vụ sở thích tàn ác của cô nữa. Nhưng giờ mà bị chặt chân thì tôi không chịu nổi đâu. Tinh thần sẽ vụn vỡ mất. Hai người kia không có vẻ sẽ ngăn cản. Không được rồi, chuyện đã thế này thì đành chịu. Bị đau mà có thể bảo toàn tứ chi thì lời rồi.
Tôi cố nghiêng cơ thể ngã về phía thanh đại kiếm. Tuy thanh kiếm không suy chuyển gì, nhưng vai tôi bị thương vì bị vướng bởi chiếc răng nanh. Đau quá đi, mấy cái răng còn sắc hơn tôi nghĩ. Có lẽ không chỉ da mà trên vai còn mất đi một chút thịt nữa. Máu bắt đầu tràn ra, thấm ướt quần áo và nhỏ giọt xuống sàn.
"Ara ara, cậu đang làm cái gì đấy~?”
“Uoo, đau vãi… Ờ thì tôi nghĩ nếu cô đã tự đắc như vậy thì bản thân cũng muốn xem cô cầm máu như thế nào ấy mà. Nếu là nói dối thì tôi chịu luôn đó.”
“Lo lắng vô cớ quá đi~. Nếu chỉ thế này thì chỉ cần___ Ủa?”
Có vẻ như Girista đã sử dụng ma pháp gì đó lên vai tôi, nhưng vết thương không có dấu hiệu chuyển biến. Máu vẫn không ngừng chảy. Thật tốt khi thử trước.
“Con rác rưởi vô dụng! Sao vậy? Không giống cô chút nào cả.”
“Ma lực trong cơ thể cậu ta quá ít rồi. Cậu ta không thể nhận phúc lợi gia tăng khả năng trị liệu bằng ma pháp Hồi Phục. May là cậu đã chứng minh được trước khi bị chảy máu đến chết đó.”
“___Girista, hắn ta không có sức mạnh gì đâu. Tôi đã kiểm tra trang phục và chỉ tìm thấy mỗi cây kiếm gỗ. Hắn ta lại không thể tự mình cởi trói được. Cứ như vậy là đủ rồi.”
“Đáng tiếc quá~, tôi nghĩ cậu ta sẽ kêu khóc hay ho lắm đó chớ~”
Haha, đáng sợ quá. Sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng. Bởi vì cô ta là loại người tuyệt đối sẽ không do dự mà làm thật.
Yakuza hay Mafia sẽ làm vậy khi cần thiết, nhưng cái đám người chặt chém chỉ vì thú vui thì còn điên cuồng hơn nữa.
Vì không chạy được nên tôi có quá ít việc có thể làm. Nhưng quá ít không có nghĩa là không có. Mấy người Illias sẽ hành động, vậy thì tôi cũng nên làm chuyện bản thân có thể làm.
Sau khi lý giải được mục đích và suy nghĩ của người cuối cùng – Ekdoic – thì tôi đã có một chút an tâm. Những gợi ý, sự phẫn nộ đối với Lacra, việc không thèm đối thoại với đồng bọn nhưng lại có khả năng thuyết phục người khác.
Tôi cũng có thể nhìn thấy một chút phương diện khác ngoài chiến đấu của Girista và Parshro. Ừ, so với người thường thì bọn chúng rất điên cuồng. Càng biết nhiều về chúng thì sự dị thường đó càng nổi bật.
Nhưng biết về chúng cũng đồng nghĩa có thể lý giải chúng. Vậy thì chuyện tôi cần làm không hề thay đổi. Vị trí hiện tại chỉ có chút nguy hiểm chứ không hề có trở ngại gì.
“….Ara, cậu có thể làm ra ánh mắt đó à~?”
“__Nếu cảm thấy khó chịu thì sao không nhìn lại mình xem? Cứ nhìn đối phương theo kiểu bệnh nghề nghiệp là giống ngay thôi.”
“Không có chuyện đó đâu~, tôi thấy thích đó chớ~”
“Ừ, hẳn rồi.”
“Tên nhóc khốn kiếp khó chịu thật đấy! Giờ ta hiểu rõ lý do Larheit muốn giết ngươi rồi.”
Đối phương đã lộ ra phản ứng với thay đổi từ bên này. Nhưng hiện tại thì đã tìm thấy mục tiêu rồi. Xin phép được nhắm vào ngươi vậy.
“Làm ơn đừng nói mấy chuyện đáng sợ như vậy chứ. Tôi chỉ là một tên yếu đuối, một tồn tại vô cùng nhỏ yếu và có thể bị bất cứ ai trong các vị giết chết một cách dễ dàng.”
-------------------------------------------------------------------
Anh ấy đã bị bắt cóc. Thật thảm hại khi tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ anh ấy mà lại để xảy ra chuyện này. Anh ấy bị bắt giữ và suýt bị giết bởi kẻ địch thứ ba đột ngột xuất hiện. Nhưng kẻ đó bỗng dưng ngừng lại, bởi vì Lacra đã phá huỷ kết giới đuổi người và xuất hiện.
Trong khi đang tìm anh ấy vì vừa tiêu hết tiền, cô ấy bỗng ngửi được mùi vị gì đó không tầm thường và tiến tới thì vụ việc xảy ra. Vào lúc vội vàng chạy đến, cô ấy nhìn thấy các hiệp sĩ không thể tiếp cận dù muốn đi đến nơi xảy ra náo loạn. Do đó, Lacra lập tức nhận ra sự tồn tại của kết giới đuổi người và thử phá vỡ nó.
Sau khi Lacra xuất hiện, gã đàn ông cuối cùng tên Ekdoic liền bộc phát sát khí hướng về phía Lacra. Những tưởng không thể tránh được tình huống bạo phát thì các hiệp sĩ bắt đầu tụ tập tại hiện trường. Nhận thấy tình huống bất lợi, cả ba bọn chúng dẫn theo anh ấy chạy trốn.
Có vẻ như chúng cũng sở hữu Phong Ma Thạch nên chúng tôi không thể dùng ma pháp Cảm Nhận để đuổi theo. Vào lúc rời đi, Ekdoic đã bỏ lại một câu “Có kẻ làm phiền, bọn ta sẽ liên lạc sau.” Anh ấy hẳn đang làm con tin và còn sống, nhưng mà…
“Illias-san không có lỗi đâu. Chỉ là do bên đó quá nhiều người thôi. A, nếu tính cả Thượng Thư-sama thì huề nhau, nhưng anh ta thì chỉ vướng tay vướng chân.”
“Lacra, không được nói xấu Shishou!”
Ulffe từ nãy đến giờ chưa ngồi xuống lần nào, chỉ đi loanh quanh xung quanh và bộc lộ cảm xúc bất an và cáu gắt.
“Hiu, tôi xin lỗi. Nhưng mà tại sao cái người xích kia lại lộ sát khí nhiều như thế với tôi vậy nhỉ? Tôi không nhớ là mình làm chuyện gì để bị căm thù đến thế… ưm…”
Bầu không khí toát ra từ Ekdoic rõ ràng thuộc về một kẻ sống trong thế giới ngầm. Tôi không nghĩ hắn ta lại có tiếp xúc với người xuất hiện ngoài sáng như Lacra.
“Bọn chúng là đám ác ôn. Có lẽ hắn liên quan đến người từng bị cô bắt không chừng.”
“Tôi chỉ từng đấu với người khác trong lúc huấn luyện thôi. Nếu là diệt trừ ma vật hay Ác Ma thì mới nhiều.”
“Nhưng dù sao thì thật may khi Lacra xuất hiện tại đó. Gã Ekdoic ấy rõ ràng đã sắp giết anh ấy rồi. Nhờ có kẻ thù như Lacra xuất hiện nên hắn ta mới hướng mũi mâu sang cô. Sau đó thì các hiệp sĩ chạy tới khiến hắn quyết định để anh ấy sống và dẫn đi.”
“Có thể cứu mạng Thượng Thư-sama thì tôi rất vui, nhưng thú thật là tôi cũng không thể hoàn toàn vui mừng được…”
Tôi cảm nhận được ý chí vô cùng mạnh mẽ đến từ Ekdoic. Có lẽ hắn ta muốn tự tay xử lý Lacra. Girista cũng vậy. Cô ta rất cố chấp trong việc chiến đấu với tôi. Khả năng tái chiến là vô cùng cao.
“Nhưng lo quá đi. Trông đám người đó không giống loại người biết phân phải trái… Cho dù nhiều khả năng là Thượng Thư-sama vẫn còn sống, nhưng liệu anh ấy có bình yên hay không…”
Chuyện đó thì tôi không biết được. Đó là những kẻ ngoại đạo có thể thản nhiên lôi người vô tội vào cuộc để lợi dụng. Liệu chúng có đối xử bình thường khi bắt anh ấy làm con tin không? Việc chúng chặt đi tứ chi anh ấy để khỏi chạy trốn cũng rất dễ xảy ra. Những liên tưởng hiện ra trong đầu khiến tôi dồn sức vào bàn tay. Nếu anh ấy tỉnh lại sớm thì có lẽ sẽ đối phó được một chút, nhưng…
“Illias-sama! Có một bức thư được đưa đến chỗ gác cổng!”
Người vừa lao vào là binh lính bảo vệ. Ở cổng luôn có người canh gác, nếu chúng muốn liên lạc thì xung quanh đó tồn tại khả năng lớn nhất. Nhưng theo phản ứng của họ thì có lẽ chúng tôi sẽ không biết được thêm quá nhiều. Tôi nhận lấy bức thư và mở ra.
“Vào thời điểm qua ngày, ba người Lacra Slaf, Illias Ratzel, Eupalo Rosaleo phải chờ tại quảng trường bên tường thành phía Tây. Chỉ cho phép Á nhân trắng đi cùng. Nếu chúng ta nhận ra có kẻ nào khác xung quanh thì sẽ lập tức giết con tin.”
Hẳn người chỉ đích danh Lacra là Ekdoic, còn tôi thì là Girista. Liên quan đến Giáo Hoàng Eupalo thì có thể là Parshro hoặc do chỉ thị của Larheit. Về đoạn văn cho phép Ulffe đồng hành có lẽ là… Parshro rồi. Hắn cứ như đang bảo muốn quyết đấu thì đến lẹ vậy.
“Chúng ta thì không vấn đề. Nhưng Giáo Hoàng Eupalo thì…”
Tôi đã tâu lại việc anh ấy bị bắt cho bệ hạ. Bệ hạ đã lệnh ba người chúng tôi đợi chung một chỗ. Đây là vì bệ hạ đoán rằng bọn chúng có khả năng sẽ yêu cầu tái chiến. Hiện giờ thì suy nghĩ đó vô cùng chính xác. Nhưng Giáo Hoàng Eupalo lại không có mặt tại đây, thậm chí còn không ở trong thành đô nữa. Ngài ấy hiện đang xuất ngoại đồng hành với đội vận chuyển dụng cụ lễ hội thu hoạch đến các ngôi làng. Bây giờ có dùng ngựa nhanh nhất chạy đi giải thích tình hình rồi quay về thì cũng không kịp thời gian chỉ định.
“Ta sẽ ra lệnh cho ngựa chạy đi. Nhưng sau đó thì đành để mấy người Sir Ratzel đi vậy.”
“Bệ hạ!”
Bệ hạ lộ diện, vẻ mặt của ngài ấy không hề ôn hoà chút nào. Đương nhiên rồi, đối với bệ hạ, anh ấy vừa là nhân tài đắc lực vừa là một người bạn. Dù biết như vậy nhưng tôi vẫn…
“Hối hận hay tự kiểm điểm thì để sau đi. Bọn chúng hẳn đã tính toán việc chúng ta sẽ đi xác nhận an nguy của cậu ấy. Không chỉ bọn chúng mới gặp rắc rối khi gặp phải mấy hành động không từ thủ đoạn.”
Bệ hạ nói vậy rồi đưa ra chỉ thị cho chúng tôi.
“Sir Ratzel, chuyện đã thế này thì cô không còn cách nào ngoài việc gánh lấy trách nhiệm chiến đấu. Ta mong Lacra bên Yugura giáo có thể trợ giúp cô ấy. Tuy đối phương mang hình dạng con người, nhưng bên trong bọn chúng lại còn tàn ác hơn cả Ác Ma đấy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tận lực để cứu Thượng Thư-sama bình an trở về.”
Lacra đã sẵn sàng cho việc chiến đấu. Cô ấy đã ngay lập tức quyết tâm liều mạng vì anh ấy. Hiện tại cũng không phải lúc để hối hận. Tôi cần phải dốc hết sức mình để cứu anh ấy.
“Ulffe, em ở lại đây. Có lẽ Parshro là kẻ cho phép em đồng hành, nhưng hắn ta vô cùng mạnh. Nếu chỉ xét kỹ thuật thì hắn ta còn hơn cả Girista nữa.”
“Không chịu, Ulffe cũng đi nữa!”
“Nhưng mà___”
“Nếu bảo Illias đừng đi thì Illias liền không đi sao?”
“…Đối phương rất mạnh, chị không đủ tự tin có thể bảo vệ Ulffe.”
“Không cần bảo vệ. Chúng ta chỉ cần bảo vệ Shishou thôi!”
Một đôi mắt đầy quyết tâm. Trong quá khứ, tôi chưa từng thành công thuyết phục ai mang ánh mắt này cả. Không phải nói quá khi bảo anh ấy là mọi thứ đối với Ulffe bây giờ. Anh ấy là người đã cho Ulffe hiện tại và tương lai sau này. Không chỉ vì anh ấy mà Ulffe còn quyết tâm chiến đấu vì chính bản thân nữa. Tôi không thể ngăn cản điều đó. Sẽ không tồn tại phương pháp nào giúp em ấy không hối hận vì đã không đi theo.
“Đó không phải kẻ địch em có thể thắng bằng phương pháp chính thống. Em cần phải dốc hết sức để tìm ra biện pháp chiến thắng đấy.”
“Ưm!”
“Đó cũng là điều Sir Ratzel cũng phải đối mặt. Cho dù chiến thắng bằng phương pháp chính thống, nhưng chúng ta vẫn cần đột phá tình huống bất lợi để cứu cậu ấy. Cô hãy chuẩn bị sẵn sàng tinh thần vứt bỏ lòng tự tôn của hiệp sĩ đi.”
“…Vâng, chỉ trong thời khắc này, thần sẽ đặt nhiệm vụ cứu thoát anh ấy lên hàng đầu.”
Tôi đã không thể bảo vệ anh ấy trong tư cách hiệp sĩ. Hiện giờ không phải lúc cần để tâm đến nó. Tôi cần phải suy nghĩ cách thức cứu thoát anh ấy… Nhưng có một chuyện tôi càng lo lắng hơn.
Trong thời điểm trò chuyện với Docora, bầu không khí bao quanh anh ấy giống hệt như của chúng. Nếu như anh ấy tiếp xúc với đám điên cuồng đó và cố lý giải bọn chúng thì liệu anh ấy sẽ bị tiêm nhiễm đến đâu chứ? Mong rằng anh ấy không gặp phải chuyện gì và kết thúc mọi chuyện một cách bình yên. Sau khi kiểm tra trang bị, chúng tôi hướng về địa điểm được chỉ định.