Đối với Turize, việc đặt một bức tượng Ác ma ngay giữa con đường nhiều người đi lại vô cùng phiền toái. Chỉ là có nói điều đó với Ma Vương thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Trước mắt, tôi đọc dòng chữ trên tấm bia đá. Trên đó được khắc một câu “Hãy chồng tấm giấy lên.”
Nhắc đến tấm giấy thì chắc hẳn là mảnh giấy viết câu hỏi đầu tiên mà Duvleori đã đưa rồi.
Tôi nghe theo hướng dẫn, chồng mảnh giấy lên tấm bia đá mà bức tượng đang cầm. Sau một lát thì dòng chữ chìm xuống và biến mất.
Ngay lập tức, một câu hỏi mới liền nổi lên.
Tôi thu hồi mảnh giấy. Bức tượng Ác ma bỗng chìm xuống mặt đất không tiếng động và biến mất.
Vậy là mỗi khi đưa câu đố thì xem như nó đã xong việc và biến mất. Thật tốt khi vật thể này không ở đây mãi như vậy.
Trước mắt thì tôi xác nhận câu hỏi mới.
[Ác ma phía Bắc đã nói “Cứ đi theo con đường phía Nam.”
Ác ma phía Đông đã nói “Cứ đi theo con đường này.”
Ác ma phía Nam đã nói “Cứ đi theo con đường phía Tây.”
Ác ma phía Tây đã nói “Không nên đi theo con đường phía Bắc.”
Bạn không do dự, bởi vì có tin Ác ma nào thì kết quả cũng giống nhau.]
“Tiếp theo là hướng này.”
“Lại giải được ngay ư? Anh cứ ra vẻ suy nghĩ một chút cũng có sao đâu?”
“Anh bảo thế thì tôi cũng chịu, anh đã biết đáp án câu hỏi lúc nãy chưa?”
“Tôi đã suy nghĩ theo hướng anh đã chọn nhưng vẫn không hiểu gì cả.”
“Đúng là đống này giống như giải đáp án theo tuần tự hơi là riêng lẻ.”
Vì sẵn dịp nên giải thích cho Ekdoic luôn vậy. Tôi nhớ lại câu hỏi lúc nãy.
[Ác ma ghét tĩnh lặng, càng ghét cân bằng.
Ác ma mang bảo thạch trị giá 10 tiền vàng.
Nhưng sinh mệnh Ác ma chỉ đáng giá 1 tiền vàng.
Trên cán cân đo lường giá trị, phía tây là táo, phía đông là kiếm.
Táo có giá trị 1 tiền vàng, kiếm có giá trị 10 tiền vàng.
Ác ma dâng hiến toàn bộ và diệt tuyệt, phó mặc con đường cần đặt chân theo phía cán cân nghiêng về.]
Dòng thứ nhất biểu thị tiêu chuẩn hành động của Ác ma. Dòng thứ hai và ba là yếu tố Ác ma sở hữu. Dòng thứ tư là biểu thị hiện trạng. Dòng thứ năm là bổ sung cho tình huống. Dòng cuối cùng thì nói về kết quả.
Cán cân đo lường giá trị có nghĩa là cán cân sẽ dùng giá trị của đồ vật làm chuẩn.
Theo giá trị của táo và kiếm thì ban đầu sẽ có 1 tiền vàng ở phía Tây và 10 tiền vàng ở phía Đông.
Ác ma dâng hiến tất cả và diệt tuyệt, tức là nó sẽ đặt cả bảo thạch và sinh mạng của mình lên chiếc cân.
Ác ma ghét tĩnh mịch nghĩa là nó sẽ đặt đồ vật lên nhằm khiến chiếc cân chuyển động.
Trong trạng thái này, để khiến nó chuyển động thì cần phải đặt bảo thạch lên phía Tây, như thế thì phía Tây sẽ có 11 tiền vàng và cán cân nghiêng về hướng đó.
Tiếp theo là sinh mệnh, nếu chỉ ghét tĩnh mịch thì nó chỉ cần đặt sinh mệnh lên phía Đông là cán cân sẽ lại chuyển động.
Nhưng theo câu “càng ghét cân bằng” thì nó không hề thích việc cán cân nằm ngang.
Do đó, Ác ma sẽ đặt sinh mệnh lên phía Tây chứ không phải phía Đông, bởi vì nó ưu tiên chuyện “cân bằng” hơn là “tĩnh mịch”.
Do đó, cán cân vẫn sẽ nghiêng về phía Tây và trở thành phương hướng cần đi.
“Là vậy đấy.”
“Tức là vừa tuân theo điều kiện vừa xử lý theo từng bậc sao? Ra là vậy, thế thì hợp lý rồi.”
Chúng tôi đi về phía mục tiêu, và một lần nữa phát hiện bức tượng Ác ma khác.
Nhưng trong trường hợp tôi chọn sai thì có nghĩa tôi sẽ không nhìn thấy bức tượng nào. Vậy thì chỉ cần sai một câu là sẽ tiêu tốn khá nhiều thời gian.
Có lẽ tôi nên suy nghĩ kỹ càng hơn về những chỗ mình không có tự tin dù chỉ một chút.
“Thế thì câu thứ hai giải như thế nào? Theo tôi nhìn thì có vẻ nó là câu hỏi nên tin tưởng Ác ma nào phải không?”
“Không đâu, đó là câu đố cần suy luận từ kết quả. Hai câu [Không do dự] cùng [tin tưởng Ác ma nào thì kết quả cũng giống nhau] cũng giống như là câu trả lời vậy.”
Nếu tin tưởng Ác ma nào cũng có kết quả giống nhau thì có nghĩa tất cả đều sai.
Tức là toàn bộ Ác ma đều đang nói dối, vì vậy nên mới có thể thu hẹp xuống còn một con đường.
Tôi một lần nữa chồng tấm giấy lên tấm bia đá và đọc câu hỏi mới.
“Đây cũng là câu suy luận rồi, vậy là đi bên này.”
“Huynh đệ hành động khá là nhanh đấy.”
“Cả Marito hay Mix cũng sẽ giải mấy thứ này nhanh thôi. Illias hay Lacra thì có lẽ sẽ hơi khó một chút.”
Thiên hướng ra đề có vẻ là dạng câu đố suy luận. Với những câu đố này thì không cần phải trang bị sẵn kiến thức nào cả.
Điều quan trọng là phải đọc chính xác thứ tự liên kết với câu trả lời.
Kết hợp điều kiện để dẫn tới câu trả lời. Mặc dù trông có nhiều đáp án, nhưng nhờ những con chữ trong câu đố mà phạm vi được thu hẹp lại.
Đôi lúc cả thông tin “biết được câu trả lời” cũng trở thành chìa khoá để giải đáp câu đố.
Chẳng hạn như có câu hỏi phải tìm ra đáp án từ trong nhóm người có kẻ nói dối và nói thật.
Nếu chỉ xét trên dữ liệu được cho thì sẽ chẳng thể phán đoán được nhân vật A là kẻ nói thật hay nói dối.
Nhưng trong trường hợp cho rằng A là kẻ thành thật, hơn nữa lại có khả năng bị chia thành nhiều đáp án thì chúng ta chỉ dừng lại ở đó mà không thể tìm ra câu trả lời chính xác.
Tức là vào thời điểm “biết được câu trả lời” thì việc “A là kẻ thành thật” sẽ bị loại trừ.
Điểm quan trọng trong các câu đố suy luận chính là không được phép quên rằng toàn bộ câu chữ trong đó đều chính là gợi ý.
“À, bắt đầu có câu đố phức tạp cần phải giả định nhiều phương án rồi. Quả nhiên việc mang mấy tấm giấy khác để đề phòng bất trắc là chính xác.”
Tôi đọc câu hỏi mới, viết vài đáp án có khả năng xuống mảnh giấy để có thể dễ xử lý.
Sau đó tôi loại trừ đáp án sai và tìm ra cái chính xác.
“Được rồi, là bên này.”
“Nhanh thật đấy, có lẽ nên nói rằng anh khá quen với thứ này nhỉ?”
“Ừ, không hẳn là do tôi thông minh, chỉ là tôi hay giết thời gian bằng mấy câu đố suy luận kiểu này hồi ở bên kia ấy mà.”
“Ra là vậy.”
Thuận lợi thì đúng là thuận lợi, nhưng đây là trận đấu mà tôi không biết còn có mấy câu hỏi nữa.
Cố giải quyết cho nhanh vậy.
Tôi tiếp tục giải các câu đố và đạt đến câu thứ 7. Đường đi cũng chuyển từ đường lớn sang ngõ nhỏ. Mọi thứ càng lúc càng bận rộn hơn.
Kích cỡ bức tượng đều có thể dễ dàng nhìn thấy. Tuy trong lúc vẫn còn tự tin vào câu trả lời thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng nghĩ đến chuyện lỡ chọn sai thì tôi lại rùng mình.
Thời gian đã trôi qua không ít kể từ khi bắt đầu. Tuy vẫn là buổi sáng, nhưng theo giờ giấc thì người dân cũng bắt đầu xuất hiện trên đường.
Khi phát hiện bức tượng thì thậm chí còn xuất hiện đám người hóng hớt nữa.
Trong trường hợp tệ nhất thì tôi cũng có thể tìm kiếm phương hướng từ chỗ cao.
“Đường tiếp theo là bên này… Là con hẻm sao, nếu đi tiếp thì sẽ đến chỗ thấy được quảng trường nên chắc là ở đó rồi.”
Tôi tiến bước trong hẻm. Dù nơi này vốn không có mấy người, nhưng do đang trong khoảng thời gian ngoài phố vẫn chưa náo nhiệt nên ở đây khá là yên tĩnh.
Cũng lâu rồi tôi mới lại đi đến từng ngõ ngách như thế này. Có lẽ là kể từ khi Lacra đi đến thành đô và bọn tôi phải tìm kiếm mấy chỗ để giăng kết giới.
Tôi cũng không có quan hệ gì với mấy người lang thang ngoài Gazen. Dù gì thì điều đó cũng chẳng cần thiết nếu chẳng còn ai có ích hơn anh ta.
“Đúng rồi, anh đã ghi nhớ bản đồ khu phố này rồi hả?”
“Đương nhiên. Vào lúc Larheit gửi tôi đến đây thì bản thân đã nỗ lực nắm giữ địa hình xung quanh rồi.”
“Do đó mà một lúc sau anh mới xuất hiện à?”
“Ừ____Khoan, đừng cử động.”
Bỗng dưng Ekdoic bắt đầu triển khai mấy sợi xích, xung quanh tôi cũng có nhiều sợi đang di chuyển.
Tôi không mở lời hỏi anh ta.
Việc Ekdoic đột ngột hành động đã thể hiện rõ ràng rằng có chuyện gì đó đang xảy ra.
Hỏi thừa có khi lại cản trở sức tập trung của Ekdoic nữa.
Tôi cũng bắt chước anh ta nhòm ngó xung quanh.
“___Là địch ý, đây là do Đại Ác Ma sao….Hử!?”
Ekdoic hướng ánh mắt lên phía trên. Tôi cũng nhìn theo và trông thấy một thứ gì đó đang trút xuống từ trên đầu.
Dù không thể lập tức phản ứng, nhưng Ekdoic đã đánh bật thứ đang rơi xuống bằng sợi xích. Tôi xác nhận thứ vừa rơi xuống mặt đất.
“Đây là___ cọc ư?”
Trên mặt đất rơi vãi vài thứ gì đó giống như những chiếc cọc bị cong vẹo. Mặc dù mang hình dáng rất mất cân bằng, nhưng rõ ràng nó được dùng để móc vào cái gì đó.
Tôi có cảm giác nó được dùng cho mục đích khác hơn là để gây sát thương___
Ngay khi tôi dời tầm mắt qua thì tình trạng của Ekdoic trở nên rất kỳ quặc, chuyển động của anh ta vô cùng chậm chạp.
“Cái này… là…”
“Cánh tay phải của ta hoá thành vô số chiếc cọc, gắn kết kẻ bị đâm vào đại địa.”
Từ chiếc bóng trong con hẻm xuất hiện một Đại Ác Ma. Mặc dù trông giống với Guggegderestaf, nhưng cánh tay phải của hắn lại do vô số chiếc cọc chồng lên nhau.
Chúng đang khuyết đi một phần, hẳn đó là đóng cọc đang vương vãi trên mặt đất rồi.
“Hữu Oản Hệ – Hatcharyukdeht sao!? Ngươi rốt cuộc đang bày trò gì!”
“Như ngươi đã thấy, đây chính là vì thoả mãn dã tâm của ta.”
Tuy không rõ lý do, nhưng có vẻ như đây là cuộc tập kích của Đại Ác Ma.
Tôi chú ý nhìn xung quanh Ekdoic và nhận ra một chiếc cọc đang ghim chặt chiếc bóng của anh ta vào mặt đất.
Gắn kết với đại địa… Là thứ giống như thuật kết bóng của ninja sao…
Tôi không biết là nó hạn chế bao nhiêu chuyển động của Ekdoic, chỉ là bản thân cần phải nhanh chóng loại bỏ nó.
Tôi bước ra một bước tiến về phía chiếc cọc.
Song, tôi lập tức cảm nhận cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Lập tức quay lại, tôi nhận ra ở đó có thêm một Đại Ác Ma nữa.
Trên chiếc bụng của Đại Ác Ma đó sở hữu một chiếc miệng khổng lồ. Tôi liên tưởng đến thanh đại kiếm mà Girista đã dùng, nhưng ngay khi nhận thức được hình dáng của hắn thì kích cỡ chiếc miệng kia đã trở nên to lớn hơn cả thân thể tên Đại Ác Ma.
Ủa mà sao giống như đang định ăn mình vậy___
“Bắt được ngươi rồi, con người.”
Chiếc miệng khổng lồ che lấp tầm nhìn. Tôi lập tức mất đi ý thức.
-------------------------------------------------------------------
Tên của ta là Mê Phúc – Phoebushas. Chiếc bụng của ta có thể bắt giữ và đưa tất cả kẻ bị cắn nuốt vào trong không gian khác.
Kẻ bị giam giữ trong không gian đó sẽ không thể ra ngoài nếu không được ta cho phép. Càng vội vàng chạy trốn thì mê cung do nơi đó biến thành càng trở nên phức tạp.
Không ai có thể cứu thoát từ bên ngoài. Nếu ta bị tổn thương thì vết thương sẽ dịch chuyển đến cơ thể của kẻ bị bắt giữ.
Một sức mạnh có thể dùng để thế thân lẫn bắt giữ con tin.
Thế này thì Tử Ma Vương sẽ không thể nào tấn công ta.
Hơn nữa, ta có thể gửi tinh thần của mình như một nhân cách riêng biệt vào trong không gian đó.
Tại đấy, ý chí của ta là mạnh nhất. Ta có thể tuỳ ý dùng sức mạnh và hành hạ đối phương.
Sau khi bắt tên con người mà ả ta đang đắm đuối làm con tin, ta sẽ buộc ả huỷ bỏ tất cả hạn chế của “Mặt nạ quân cờ” và đoạt đi toàn bộ sức mạnh mà ả ban cho.
Chỉ cần khiến Hatcharyukdeht đạt trạng thái giống vậy thì chúng ta sẽ có đến hai Đại Ác Ma tương đương Duvleori. Tình thế sẽ hoàn toàn nghịch chuyển.
Đương nhiên, ta cũng không có ý định đối xử bình đẳng với Hatcharyukdeht. Ta đã nghe về chuyện tên con người này là kẻ thuộc hành tinh giống với anh hùng Yugura đó.
Yugura được tôn vinh bởi sức mạnh tựa truyền thuyết nhờ vào trí tuệ của mình.
Nghĩa là trong đầu tên con người này có khả năng cao chứa đựng tri thức đến từ hành tinh ấy.
Chỉ cần đạt được chúng thì ta sẽ trở thành kẻ mạnh nhất kể cả trong các Đại Ác Ma. Thế thì ta hẳn sẽ có thể cùng vai cùng vế với cả Tử Ma Vương rồi.
Bên ngoài thì tên con người do Begragud nuôi dạy đã bắt đầu giao chiến với Hatcharyukdeht.
Nhưng chỉ cần ta lấy con tin ra thì hắn sẽ ngừng chống cự thôi.
Trước lúc ấy, ta cứ nhanh chóng cướp đoạt tất cả những gì tên con người này biết là được.
Để uy hiếp Tử Ma Vương thì chỉ cần vặt xuống một cánh tay cũng được rồi.
Ta chuyển tinh thần vào trong không gian khác.
Tên con người đã tỉnh lại và đang nhòm ngó xung quanh. Ta cũng không rõ hắn không bất cẩn lang thang xung quanh là vì thận trọng hay nhát gan.
“Ngươi đã tỉnh lại rồi đấy nhỉ, con người.”
“…Tên của anh là gì nhỉ, Đại Ác Ma?”
“Tên của ta là Mê Phúc – Phoebushas, không gian này ở bên trong bụng của ta. Đây chính là không gian mà ta sẽ trở thành đấng toàn năng.”
“Hành vi này là chỉ thị của Tử Ma Vương sao?”
“Một câu hỏi thật ngu ngốc, đây là kế sách của chính bản thân ta. Mục đích là vì để bắt ngươi làm con tin và cướp đoạt sức mạnh của Tử Ma Vương.”
“Ra là thế. Quả nhiên là trong đám Đại Ác Ma cũng có kẻ cảm thấy bất mãn với chuyện bị buộc phải tham dự trận chiến một chọi một kia.”
Mắt quan sát rất tốt, nhưng ta không thích cái ánh mắt có chút phản kháng kia.
Ta gia tăng trọng lực lên cơ thể hắn gấp hai lần.
Chỉ như thế đã khiến hắn phải quỳ xuống.
Thật là một sinh vật yếu ớt, ta nhìn mà chợt bật cười không suy nghĩ.
“Chú ý mồm mép của ngươi đấy, con người. Sinh mạng của ngươi có thể bị tiêu diệt chỉ trong một ý nghĩ của ta đấy.”
“Thế thì xin phép được cảnh báo trước, cơ thể của [tôi]còn yếu hơn cả trẻ con ở thế giới này nữa. Nhớ cẩn thận đừng hành hạ nhiều quá kẻo giết luôn đấy nhé.”
Một kẻ láo xược, nhưng có vẻ như hắn cũng không phải nói dối.
Chỉ với từng này trọng lực mà hắn đã lộ vẻ khốn khổ không chút dối trá.
Cả ma lực có thể cảm nhận cũng vô cùng ít. Đây có thật sự là kẻ đến từ hành tinh của Yugura không?
Không, chỉ cần điều tra một chút là sẽ có thể biết được thôi.
“Ngoài chuyện làm con tin, ngươi cũng sẽ giúp ta biết được các tri thức đến từ hành tinh Yugura bên trong đầu ngươi.”
“Anh nghĩ tôi sẽ thành thật nói sao?”
“Chuyện này không liên quan đến ý chí của ngươi, ta có thể tự do thao túng mọi thứ bên trong không gian này. Ta cũng có thể tuỳ ý nhìn vào ký ức của ngươi.”
Ta bước đến gần và tóm lấy đầu của hắn.
Tên con người chẳng thể chống cự và chỉ có thể chịu trận.
Giờ thì nhanh chóng đọc ký ức đã.
Ký ức của tên con người truyền vào đầu, ta không có hứng thú với mấy chuyện gần đây.
Thứ ta cần là ký ức trước khi hắn đến thế giới này. Ngược dòng, ngược dòng, lại ngược dòng.
Gì cơ! Tên con người này lại đến từ núi “Sát Hắc Ma Vương” ấy sao?
Ta có thể thấy một chút hình ảnh của Ma Thực còn đáng sợ hơn cả Ma Vương kia.
Nhưng thứ ta cần biết là ký ức trước đó nữa. Nào, để ta xem đi!
“Đây là thế giới Chikyuu sao? Thật quá nhiều người, và là một thế giới bẩn thỉu.”
Ta không có hứng thú với cuộc sống của con người. Ta tìm kiếm thông tin về trí tuệ và sức mạnh của hành tinh này.
___Cái gì đây? Chẳng đọc được gì cả.
Văn tự trong ký ức không thể truyền vào đầu một cách chính xác.
Là do khác biệt ngôn ngữ sao? Thật khốn kiếp.
Thế thì chỉ cần đưa năng lực ngôn ngữ của kẻ này cho ta là được… Ồ, Chikyuu được phát âm là Trái Đất sao?
Ta đọc được, ta có thể hiểu được. Đây là dị giới sao, thật tuyệt vời!
Tại Trái Đất, Ác ma tồn tại và được kinh sợ như thế này ư?
Solomon, 72 con quỷ___ Nhiều nữa, ta cần nhiều tri thức hơn nữa!
Ồ, đây là___ Vũ khí sinh học, vũ khí hạt nhân. Con người đã tạo ra những thứ thế này sao!
[Cảnh báo, đã vượt quá lượng thông tin mà người thế giới này cần biết. Cảnh báo, đã vượt quá lượng thông tin mà người thế giới này cần biết. Hãy lập tức dừng tiếp xúc và xoá bỏ ký ức vừa đạt được.]
Đột nhiên, một giọng nói không cảm xúc truyền vào trong đầu. Đây không phải giọng nói của tên này.
Cái quái gì đây? Dường như tên con người cũng nghe được giọng nói đấy nên đang lộ vẻ mặt kỳ quái.
Cần gì quan tâm chứ! Cái ta cần hiện tại là hấp thụ toàn bộ tri thức trong đầu của tên này.
A, thật là những thông tin ngon ngọt!
Ra là vậy, nếu sở hữu vô số quan điểm như thế này thì ta cũng có thể tái hiện chúng bằng ma pháp___Thậm chí ta cũng có thể chạm tay đến Cấm Kị!
[Hoàn tất cảnh báo. Xác nhận sự truy cập đến thông tin Cấm Kị từ kẻ thuộc thế giới này. Phán định đối tượng là phần tử nguy hiểm đối với thế giới, yêu cầu khởi động ức chỉ lực.]
Rốt cuộc thì giọng nói bí ẩn đã ngừng lại. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nhưng với những tri thức này thì ta đã đạt được sức mạnh vượt qua Đại Ác Ma… không, phải là siêu việt cả Ma Vương nữa!
“___Công việc đầu tiên lại là Ác ma sao… Thật chán quá đi.”
Kẻ đứng bên cạnh mở miệng nói.
Ở đó đang lơ lửng tay và khuôn mặt của một con người.
Không gian xung quanh hắn có chút vặn vẹo một cách kỳ quái.
Cái này____ Ra là vậy, kẻ đó đang khoác trên mình bộ đồ đồng hoá với khung cảnh xung quanh sao?
Hình dạng của nó giống như áo trùm đầu. Việc chỉ xuất hiện khuôn mặt và bàn tay chắc là vì không bị ảnh hưởng bởi chiếc áo.
___Khoan đã, làm sao mà tên này lại có thể đứng ngay bên cạnh ta chứ!?
Vừa lúc nãy, ta không hề thắc mắc gì về sự tồn tại của hắn. Dường như đến khi hắn mở miệng thì mới được thế giới nhận thức vậy___
“Ngươi là tên quái nào!?”
Ta không chờ câu trả lời mà ném tên con người trong tay đi. Ta tưởng tượng ra toàn bộ những thủ đoạn công kích và đánh về phía tồn tại không rõ lai lịch kia.
Nơi này chính là không gian, là khuôn viên tối thượng của ta. Bản thân chính là kẻ thống trị và có thể tạo nên bất cứ hiện tượng nào tại đây.
“Hỏi tên người ta mà lại vội vàng tấn công như vậy là sao hả?”
Tất cả đòn tấn công đồng loạt trực tiếp đánh vào kẻ đấy, nhưng hắn vẫn đứng đó như không hề có chuyện gì xảy ra.
Không thể nào như vậy được. Nếu ta tưởng tượng rằng hắn bị cắt xé thì hắn tuyệt đối phải bị tách rời.
Ấy vậy mà tại sao hắn lại không bị gì!? Tại sao ta lại không thể tưởng tượng ra cái chết của hắn!?
Kẻ đó nhìn vào tên con người vừa bị ném xuống và đang bò trườn trên mặt đất.
“Đây là [người Trái Đất] mà Phi đã nói sao? Không ngờ kẻ này thật sự tồn tại đấy. Cứ an tâm đi [người Trái Đất], cậu không nằm trong đối tượng cần loại trừ đâu.”
Hắn ta lại hướng ánh mắt về phía ta.
Tiếp theo là câu nói mang vẻ chán chường.
“A, ta cũng phải xưng tên trong vai trò được giao ấy nhỉ? Nhưng có cần làm vậy với kẻ sắp chết không? Mà kệ đi.”
Hắn nâng cánh tay lên.
Ngón tay cái hướng lên trên, ngón trỏ thì chỉ về phía bên này. Những ngón tay còn lại thì gập vào trong.
“[Vô Sắc Ma Vương], ngươi không cần phải nhớ đâu, cho nên cứ yên tâm mà chết đi.”
Ngay lập tức, bàn tay của hắn nẩy lên.