Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3603

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1360

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 376

Arc 9: Bình an - Chương 01: Vì vậy nên bắt đầu lại

[Tôi] vừa ngắm nhìn dây cước trôi trên sông vừa tắm mình trong sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Tuy cũng từng đi câu vài lần để xã giao hồi còn ở Nhật Bản, nhưng [tôi] lúc ấy chắc không nghĩ rằng bản thân sẽ tự đi tận hưởng thú vui câu cá như thế này.

“Người bằng hữu có câu được gì không?”

“Mix đấy à. Cũng ổn. Ngoài chỗ gần mỏ khoáng ra thì sông ở thế giới này rất sạch nên dễ câu cá lắm.”

“Ồ. Đúng là thành quả không tệ nhỉ. Nhân tiện thì mấy vị đang ngồi quỳ ở đó là sao…”

Ba người Illias, Lacra và Ekdoic hiện đang ngồi quỳ đằng sau [tôi]. Có lẽ Mix vẫn muốn lờ đi bọn họ, nhưng chắc cô ấy cũng không thể tiếp tục bỏ qua những ánh mắt đang hướng đến mình.

“Tới giữa chừng thì ba cái người kia không thèm dùng cần câu mà bắt đầu dùng kiếm rồi dùng ma pháp rồi dùng xích đi bắt cá. Vậy nên [tôi] đã phạt họ ngồi quỳ cho đến khi quần áo đang phơi ở bên kia của [tôi] khô lại theo phương pháp tự nhiên.”

“Ra đó là lý do người bằng hữu mặc áo khoác của Ekdoic-dono, còn Ekdoic-dono mặc bộ giáp xích tự làm à… Lacra-dono thì không nói, nhưng rốt cuộc Sir Ratzel và Ekdoic-dono đang làm gì vậy…”

“Thật xin lỗi. Tôi bị Lacra khích bác nên lỡ tay.”

“Xin lỗi. Tôi bị Lacra khích bác nên lỡ tay.”

“Lacra-dono…”

“Tôi bị mắng nhiều lắm rồi nên xin hãy dừng lại đi…”

Sau vụ việc xảy ra ở Serend, Lacra đang sinh hoạt trong trạng thái bị phong ấn Manh Nhãn. Vì ảnh hưởng của việc đó nên thị lực của cô ấy bị giảm xuống rất nhiều, thậm chí dùng mắt kính cũng không thể điều chỉnh được nó.

Hiện cô ấy sẽ gặp phải trở ngại trong cả sinh hoạt đời thường nếu không hành động cùng người khác, nhưng do đó là vết thương danh dự nên cô ấy vẫn được nhận lương thưởng từ Yugura giáo. Chính chủ thì có lý do để làm nũng với tên nào đó nên cũng rất thích thú tình trạng này, và cũng dễ trở nên được voi đòi tiên hơn mọi khi.

Vốn dĩ thì bản thân gánh một phần nguyên nhân sẽ không thể nói nặng nói nhẹ, nhưng vì cô ấy có dấu hiệu cố tình muốn bị mắng nên [tôi] cũng không nương tay trong khoản này. [Tôi] hiểu đây là kiểu quan tâm của Lacra, cơ mà lỡ gây rắc rối vì chuyện đó thì sao được.

Nhân tiện thì Macetta-san cũng đang nhận kỳ nghỉ. Vết thương của cô ấy đã được trị liệu hoàn toàn, hiện tại thì đang trợ giúp công việc của Jestaff tại Ma Giới Quama cùng Harkdoc.

Nhiệm vụ giám sát bên này được giao cho một mình Melia, nhưng trong lúc đằng này nghỉ ngơi tại Turize thì cũng có Maya-san nữa.

“Vậy Mix cũng không phải cất công đến để ngắm cảnh câu cá nhỉ?”

“Nhưng cảm xúc muốn gặp người bằng hữu là số một đó. Theo lời nhắn của Tử-dono thì có vẻ Bích Ma Vương sẽ đến Turize trong một lát nữa.”

“Vậy à. Thế thì phải quay về lâu đài Turize rồi. Ekdoic, hong khô quần áo giúp [tôi] đi.”

Bích Ma Vương từng bảo [tôi] lập tức đến trình diện sau khi quay về Turize, nhưng dường như có Ma Vương nào đó đã truyền đạt rằng đằng này muốn nghỉ giải lao một thời gian. Cuối cùng thì mọi chuyện biến thành “Ta sẽ đến đó vào lần dậy kế.”

Đối với mọi người thì đây là đối tượng không ai muốn gặp mặt cả. Cơ mà chắc bên đó cũng có chuyện cần phải truyền đạt ấy chứ.

“Quần áo đã khô rồi, huynh đệ. Mà Mix, tại sao Tử Ma Vương lại truyền lời với cô?”

“Tại vì Tử-dono đang trợ giúp việc nghiên cứu của Nora-chan người rảnh rỗi như tôi được chọn đó. Anh thắc mắc chuyện gì ư?”

“Bởi vì ở đó có Thương nên tôi nghĩ cho Begrad bay đi sẽ nhanh hơn.”

“Begrad-dono thì đang thể hiện ý chí sắt đá rằng mình sẽ phụ giúp Luco-sama làm đồ ăn vặt đó.”

“Hồi Guggegderestaf cũng thế, mấy Ác ma coi vậy chứ toàn kiểu sành ăn nhỉ.”

Còn lý do kẻ sở hữu đặc tính về lưỡi như Duvleori lại không lộ vẻ cố chấp như thế đối với thức ăn thì… có lẽ là do anh ta không muốn nói ra cảm nghĩ về thức ăn của Tử trong quá khứ. Khả năng nấu ăn của Tử cũng đã đạt trình độ đủ cao nên anh ta có thể thành thật hơn chút mà.

Khi [tôi] đi đến lâu đài và bước vào phòng làm việc của Marito thì Balastos đang níu chặt lấy Marito mà xin xỏ.

“Nè! Đưa cậu ấy cho tôi đi mà! Tôi muốn Kayl cơ! Cậu ấy cũng đâu phải dạng vừa đâu! Cứ làm thế cũng được mà!”

“Ta đã bảo là đừng có nhờ vả ta rồi! Vấn đề giữa Kayl và cô thì hai người tự giải quyết đi!”

“Thì tại vì cậu ấy không chịu nghỉ đó! Nào nào, đức vua ra lệnh một cái là xong liền ấy mà!”

Câu nói thật không giống một Đại Hiền Giả chút nào, cơ mà mấy người giáo sư đại học hay nhân vật có tài năng thường sở hữu cá tính rất mạnh. Ngược lại, có lẽ thành thật với dục vọng của chính mình là một yếu tố quan trọng để chạm đến lĩnh vực Đại Hiền Giả.

“Ồ, bạn của ta. Cậu có thể nói gì đó với cô ta không?”

“[Tôi] biết nói gì chứ… Này, Balastos, thật ra Kayl cũng đâu nhất thiết phải ngừng làm hiệp sĩ?”

“Tại vì cậu ấy có giỏi dùng kiếm đâu! Nếu có thời gian vung kiếm thì tôi muốn cậu ấy vẽ mình cơ!”

Đúng là cái loại muốn nói gì cũng được. Bản thân Kayl mà nghe thì chỉ có nước cười khổ mà thôi. Tuy nhiên, lý do Balastos không nói chuyện với chính chủ mà phải nhờ vả Marito là vì cô ta phải giương cờ trắng vì không thể thuyết phục Kayl. Sau đó cậu ta lại bảo rằng thuyết phục hiền vương thì còn có khả năng, quả nhiên là em trai của Luco.

“[Tôi] nghĩ hai bên thoả thuận lẫn nhau mới là điều quan trọng. Con đường hiệp sĩ cũng là một thứ Kayl ngưỡng mộ nữa.”

“Kệ đi chứ. Nếu trở thành người của tôi thì tôi sẽ cho cậu ấy tất cả mà.”

“Người nỗ lực hướng tới điều mình ngưỡng mộ cũng không tệ phải không?”

“So với đôi mắt nhìn chằm chằm tôi khi vẽ tranh thì mấy cái đó cũng chả là gì hết!”

Ừm, bỏ cuộc thôi. Cứ tiếp tục nữa thì [tôi] chắc chắn sẽ bị cuốn vào mất. Kiểu gì thì Kayl cũng lựa chọn con đường mình muốn, người gặp rắc rối vì bị quấn lấy lại là Marito. Hãy đi theo hướng không bị cuốn vào vậy.

“Bạn của ta, khuôn mặt của cậu đang toát ra ý chí vứt bỏ ta vô cùng mãnh liệt đấy.”

“Có thể tâm ý tương thông như thế thì tốt rồi. Quan trọng hơn là Bích Ma Vương sắp đến phải không? Bên kia không cần chuẩn bị à?”

“Ta không muốn chiêu đãi cái tên đó đâu.”

Một câu nói không giống hiền vương tí nào, nhưng nếu cả khuôn mặt lẫn giọng nói lẫn sở thích đều giống nhau thì cảm giác thù ghét đồng loại sẽ không hề kém. Thật ra bên đó cũng không phải không làm gì, Luco vẫn đang nướng bánh để chiêu đãi đối phương, nhưng vì thế nên Marito lại càng trở nên ghen tị hơn.

Bản thân Luco cũng không thể đối xử tuỳ tiện với một Bích Ma Vương giống hệt Marito, hơn nữa còn là tổ tiên của Vương gia Turize. Ngoài ra, mặc dù chỉ là một cuộc giao dịch, cô ấy vẫn hiểu đối phương là ân nhân cứu mạng của tên nào đó. Thế nên Luco sẽ ngoan ngoãn đối xử với Bích Ma Vương hơn cả Marito.

“Ơ, Bích Ma Vương sẽ đến á? Tôi cũng muốn xem mặt nữa!”

“Cô cũng chỉ động chạm thần kinh của hắn… Khoan, thế cũng không tệ lắm. Ta cho phép cô tham dự.”

Cái tên này cho phép Balastos tham dự chỉ để chọc tức Bích Ma Vương… Chắc hẳn anh ta đang bực mình nên tin chắc rằng Bích Ma Vương cũng giống như vậy. Hiền vương như vậy có ổn không thế? Tuỳ trường hợp mà Ma Vương mạnh nhất thế giới hiện tại sẽ trở thành kẻ địch đó.

Chỉ là nỗi lo ấy đã không còn nữa, Balastos phát hiện Kayl vừa ngẫu nhiên đi qua mà chạy theo mất rồi. Thực là một Đại Hiền Giả tuỳ hứng.

Và trong lúc chúng [tôi] đang chuẩn bị thì Bích Ma Vương đã xuất hiện cùng Neirlyates. Bích Ma Vương mang khuôn mặt cau có của Marito và Neirlyates hớn hở vì được ra ngoài. Có đôi chủ tớ nào sở hữu bầu không khí khác biệt đến thế này không… Kim và Ludfein-san chắc cũng giống vậy nhỉ.

“Có vẻ ngươi đã nghỉ ngơi được một chút rồi.”

“Nhờ anh cả đấy. Bảo [tôi] đến trình diện ngay khi quay về mà không ngờ anh lại chờ lâu thật đó.”

“Ngươi nghĩ ta là ai. Làm gì có kẻ nào lý giải giá trị của việc nghỉ ngơi hơn ta nữa?”

Ma Vương ngủ quanh năm suốt tháng nói vậy nghe cũng thuyết phục ghê. Mặc dù [tôi] nghĩ anh ngủ hơi nhiều quá rồi.

“Ngủ quá nhiều thì có.”

“Marito này…”

“Đến tầm cỡ như ta thì dù không động tay động chân cũng có thể làm việc trong giấc mộng. Đừng gộp ta vào đám người nguyên thuỷ vẫn phải cầm bút viết lên giấy da cừu.”

“Uwa, nghe có hơi ghen tị nha. Khi [tôi] làm việc tới tối muộn là toàn bị người khác la rầy cả đó.”

“Bạn của ta…”

“Ngươi vẫn là con người nên làm theo kiểu người đi. Khi nào trở thành Ma Vương thì ta lại dạy ngươi phương pháp ấy.”

“Ngài có thể bớt rủ rê bạn của ta vào con đường ngoại đạo không?”

Cơ mà khi nghe hai người này nói chuyện lại có cảm giác như đang xem kịch độc thoại làm đầu [tôi] có hơi nhức nhối. Hay là để Marito mang mặt nạ luôn đi ta.

“___ Trước hết thì ta nói lời cảm tạ ngươi về chuyện của Nekthaal. Ta đã nhận được cái giá để điều trị ngươi rồi.”

“Mặc dù một phần thành quả nghiên cứu ma pháp Tái Sinh vẫn đang bị nắm giữ trong tay kẻ khó nhằn cơ."

"Ý ngươi là Lytial Zentry, gã đàn ông thu nhận con rơi sao. Chuyện đối mặt với con rơi sẽ tiếp tục được sinh ra là trách nhiệm của thế giới này. Ta sẽ không để ngươi phải gánh vác chuyện đó.”

“Nhưng cũng đâu phải chuyện [tôi] không được phép can dự phải không?”

“Đúng là thế. Nếu ngươi nỗ lực thì ta cũng sẽ cho bọn chúng một khoảng thời gian.”

Kẻ giám sát nhằm giữ thế giới tiếp tục tồn tại trong quy tắc, đó chính là trách nhiệm mà Bích Ma Vương tự giao cho bản thân. Vị Ma Vương vứt bỏ con người nhưng không thể bỏ mặc hoàn toàn, có lẽ đâu đó trong trái tim đối phương vẫn còn tin tưởng thế giới này.

Được rồi, giao dịch trước kia kết thúc cũng là dịp thích hợp để đề xuất giao dịch mới… cơ mà tạm dừng chuyện này đi đã. Nếu Ulffe và Lacra hy vọng chăm sóc tinh thần đằng này hơn việc hồi phục vết thương thì [tôi] cũng sẽ nghe theo ý kiến bọn họ.

“Vậy à, cảm ơn nhé.”

“___ Ta cũng nghe về cuộc chiến lần này. Có vẻ con rơi mà ngươi đang quản lý đã mất đi cả hai tay. Tại sao ngươi không đề nghị giao dịch với ta?”

“Thì anh cũng đâu làm từ thiện phải không?”

“Đương nhiên. Giao dịch là thứ được thành lập khi có giá trị tương ứng.”

“Nếu miễn cưỡng để chuẩn bị cái giá tương ứng ấy thì sẽ có người đau lòng hơn cả [tôi] nữa.”

“… Hừm. Khi ngươi có giao dịch mang lại lợi ích thì ta có thể ngồi xuống đàm phán bất cứ lúc nào. Nhớ bồi bổ khí lực của mình đi.”

Đây cũng không phải nội dung khiến Bích Ma Vương cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên, [tôi] có thể tái xác nhận rằng gã này là Ma Vương có trái tim giống như Marito nên xem như cũng đủ rồi.

“Ừ, [tôi] kỳ vọng chúng ta sẽ có cuộc thương thảo tốt đẹp, Bích Ma Vương.”

“Bích là được. Làm thế sẽ có thể trả đũa đám Kim kia.”

“Rồi rồi. Đúng là họ sẽ lộ vẻ khó chịu thật.”

Marito và Neirlyates lại đang lộ khuôn mặt vô cùng kinh dị, mà thôi không đụng vào thì hơn.

“Thay đổi chủ đề, về ma lực của Hắc trong người ngươi… Có vẻ ngươi đang quản lý được nó nhỉ.”

“Khi biết được khuynh hướng thì dễ mà. [Tôi] cũng không muốn xem giấc mơ của người khác nên vẫn đang định kỳ đối phó nó đấy.”

Hắc Ma Vương, kẻ đã mời bản thân đến dị giới này. Ma lực của cô ta hiện vẫn đang tồn tại trong cơ thể [tôi], và thỉnh thoảng cũng can thiệp vào ý thức của bản thân. Biểu hiện đầu tiên chính là ký ức của Hắc Ma Vương trong giấc mơ của [tôi].

Một cảm giác chân thực cứ như tự mình trải nghiệm. Cái kiểu ý chí của Hắc Ma Vương dần bén rễ trong mình thật sự rất gớm ghiếc.

“Thế là được. Mặc dù chỉ là tàn tích ý chí không có nổi bản ngã, nhưng với ‘Hắc Toàn Năng’ thì cô ta vẫn có thể thản nhiên chiếm đoạt cơ thể của ngươi.”

“Quả nhiên là loại nguyền rủa đó nhỉ.”

Đó chính là mục đích của Hắc Ma Vương khi triệu hồi [tôi] đến thế giới này. Cô ta triệu hồi con người không sở hữu ma lực, để người đó thoát khỏi núi Sát Hắc Ma Vương, sau đó thì chiếm đoạt bản ngã người đó và lấy lại cơ thể vốn có của mình.

“Cô ta thật không có chút vận may nào. Vì để chạy trốn khỏi Ma Thực, cô ta đã lôi kéo một kẻ phù hợp với tinh thần của mình từ dị giới, ấy vậy mà lại chọn đúng kẻ sở hữu kế sách chống xâm thực ấy.”

Mặc dù tỉ lệ thắng cược rất thấp, nhưng cô ta đã giành thắng lợi trong ván cược ấy. Một con người yếu ớt đã thành công thoát khỏi núi Sát Hắc Ma Vương và được bảo hộ bởi Turize gần đó.

Chỉ cần bản thân có thể chiếm đoạt cơ thể thì Hắc Ma Vương sẽ nắm giữ cơ hội phục sinh tại thế giới này… Tuy nhiên, gã đàn ông mà cô ta lôi tới lại là [tôi], kẻ tương khắc vô cùng trí mạng đối với kế hoạch đó.

“Dù sao thì [tôi] cũng không muốn bị chiếm đoạt nên dĩ nhiên bản thân sẽ cẩn thận.”

“Cứ như thế đi. Cả ta cũng không muốn đối đầu Hắc một lần nào nữa… Cũng đến lúc rồi. Ta đã trò chuyện xong. Quay về thôi, Neirlyates.”

“… Ớ!? Vâ… vâng! Tôi đã rõ!”

Neirlyates quýnh quáng đứng dậy vì Bích đột nhiên đứng lên. Cái con này ngớ người ra từ lúc nào vậy.

Ngay thời điểm hai người định đi ra ngoài thì Luco liền bước vào phòng. Mùi thơm từ bánh kẹo nướng tràn ngập căn phòng khiến bụng [tôi] cũng muốn réo lên.

“Thật… thật xin lỗi. Tôi đã chuẩn bị chậm___”

“Không vấn đề. Ngươi chỉ chậm chân vì phải gói phần mang về. Ta sẽ nhận cái đó.”

Không phải tên này canh thời điểm Luco mang bánh kẹo tới đấy chứ… Khoan, chắc là vậy rồi. Hồi nãy còn nói “cũng đến lúc rồi” luôn mà.

Nhắc mới nhớ, [tôi] nhìn sang Neirlyates để xem cô ta nghĩ thế nào về Luco. Neirlyates từng ở Turize một thời gian, vậy thì chắc đối phương cũng từng nhìn thấy Luco vài lần mới phải. Khi Bích hướng ý thức đến nhân vật mang khuôn mặt mà mình từng biết trong quá khứ, cho dù điều đó chỉ có một chút thì có lẽ cô ta cũng sẽ suy nghĩ gì đó.

“… Nhìn…”

“Ưm…?”

“… Không có gì hết! Tại vì cô có khuôn mặt hơi hoài niệm nên tôi nhìn hơi nhiều chút.”

“Vậy… vậy sao.. A, đây là phần của cô…”

“Ớ? Không đâu! Làm sao tôi có thể nhận phần mang về giống như đức vua___”

“Cứ mang về tham khảo đi. Cũng chỉ có ngươi mới có thể nướng bánh cho ta trong lâu đài thôi.”

“___! Vâ… vâng!”

Neirlyates nhận chiếc túi đựng bánh từ Luco với khuôn mặt có chút mừng rỡ. [Tôi] còn tưởng cô ta sẽ mang địch ý giống như hồi Mix, nhưng có vẻ không cần phải lo lắng về chuyện đó rồi.

Thứ duy nhất [tôi] cảm nhận được từ Neirlyates khi nhìn chằm chằm Luco chính là một chút cảm giác tội lỗi giống như bi thương bao hàm thân mật vậy.

-------------------------------------------------------------------

Có rất nhiều điều mà tôi cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã giao sức mạnh và trao tặng cơ hội cho người. Hối hận bản thân đã trả cái giá khác chỉ vì sợ mình không còn được người gọi tên nữa. Hối hận vì ngạo mạn với khả năng của mình mà đẩy người vào hố sâu tuyệt vọng.

Tôi chỉ muốn trao tặng, ấy vậy mà bản thân chỉ toàn cướp đoạt từ người. Tôi muốn thấy nụ cười của người một lần nữa. Tôi đã làm mọi thứ chỉ vì điều đó, nhưng thế giới lại không cho phép như vậy.

Chính vì đây là thế giới có người, chính vì đây là thế giới mà tôi đã gặp người, là thế giới mà tôi lưu lại vì người. Ôi, tại sao tôi lại trân trọng thứ này cơ chứ? Tại sao tôi lại không ưu tiên mỗi mình người chứ?

Giờ cũng chẳng còn gì quan trọng cả. Nếu mọi thứ đều không được thì điều tôi có thể làm không còn ở thế giới này nữa. Vì vậy____

“… Ưm.”

Tôi nhận ra ý thức của mình đang tỉnh lại trong cơn mơ màng. Bản thân vẫn còn buồn ngủ mà ý thức lại quay về hiện thực thế này tức là cơ thể đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi.

Tôi rất thích tận hưởng dư âm này. Trái tim yên ổn bình không cần uống rượu hay dùng thuốc. Cảm giác của tấm chăn chạm vào làn da cũng trở nên giống như châu báu quý giá nhất trong thời khắc này.

“Này, anh dậy chưa hả Yugura?”

“___ Giọng nói như rác rưởi.”

“Rồi thức dậy đi. Không thì tôi đấm cho một phát đấy!”

Tấm chăn bị giật ra, sự ấm cúng bao bọc cơ thể dần trôi ra ngoài. Cảm giác mất mát này khiến tôi nhớ lại hiện thực, ý thức dần trở nên minh mẫn.

“… Chào buổi sáng, Tedral.”

“Ờ ờ… Lâu lắm rồi tôi mới được gọi bằng cái tên đấy.”

“À, xin lỗi nhé. Do tôi vừa mới mơ về ngày xưa ấy mà. Cậu trông chừng thế giới cũng vất vả rồi nhỉ, Vô Sắc.”

“Thái độ anh nhìn phát bực thật đấy.”

“Ahaha.”

Cuộc trò chuyện như thế này thật hoài niệm. Tuy nhiên, quả nhiên ở đây vẫn không có cô ấy. Dĩ nhiên là không thể nào tồn tại. Bởi vì người đã cướp đi nơi chốn của cô ấy chính là tôi.

“___ Này, cái lời mà anh nói lúc mới về… Bộ đó là thật hả?”

“Ừm. Thế giới này đã không thể cứu rỗi Hắc nữa. Vậy nên tôi quyết định sẽ bắt đầu lại tất cả mọi thứ bằng ma pháp Thời Không.”

===========================================

Vì chuyện không được kể nhiều trong góc nhìn của Neirlyates nên đây là câu chuyện bổ sung:

Neirlyates vốn là người hầu của Bích Ma Vương và có quan hệ đồng nghiệp với tổ tiên Luco. Quan hệ của họ dường như cũng rất thân thiết.

Bích Ma Vương đã tiếp nhận những người thờ kính và muốn theo mình rồi biến họ thành Ma Tộc, nhưng đến tổ tiên của Luco thì anh ta cho rằng “không cần người làm vườn” nên không biến đối phương thành Ma Tộc.

Neirlyates biết rõ cảm xúc tôn thờ đức vua của tổ tiên Luco, nhưng cô ấy lúc đó lại không thể hiểu tại sao đức vua lại không chấp nhận đối phương. Song, sau khi nhìn thấy bóng dáng dần sụp đổ của bọn Nekthaal, cô ấy chợt nhận ra lý do Bích Ma Vương từ chối điều đó.

Đến thời đại hiện giờ, lúc Neirlyates điều tra Turize để tìm kiếm Haiya cũng đã nhìn thấy Luco vài lần. Và đến khi nghe được câu chuyện Luco hứa hôn với Marito, cô ấy liền nghĩ thầm trong lòng rằng “Quả nhiên là như vậy.”

Nhìn thấy Bích Ma Vương nhận bánh của Luco khiến Neirlyates nổi lên chút cơn ghen, nhưng sau khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Bích Ma Vương thì dường như cô đã thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu vẫn là vị vua con người thì có lẽ đức vua đã chọn cô ấy. Tuy nhiên, ngài ấy đang thừa nhận mình trong thân phận của một vị Ma Vương.”

Dù vậy, Bích Ma Vương vẫn dùng những công kích mà suýt nữa có thể khiến đối phương đột tử. Cái tên biết rõ con tim thiếu nữ của Neirlyates mà chả thèm nhân nhượng chút nào luôn.