Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 9: Bình an - Chương 04: Vì vậy nên đi trước

Mặc dù không đến mức chắc chắn, nhưng [tôi] cũng nghĩ chuyện này sẽ vi phạm Cấm Kỵ. Vì thế, [tôi] đã thử truyền đạt suy đoán của mình cho Marito, cư dân của thế giới này và là người có lực lý giải mạnh.

Kết quả là do sự xuất hiện của Vô Sắc Ma Vương nên [tôi] đã xác nhận được cơ chế của thế giới này.

“Không ngờ anh lại sợ chỗ cao đấy. Vào lần gọi tới thì [tôi] sẽ chọn trên không tiếp vậy.”

“Cậu có gì căm hận ta hả? Ờ mà có nhỉ. Dù sao thì ta không khuyến khích làm chuyện người khác ghét đâu? Cậu muốn trở thành đồng loại với ta à?”

“Ra là thế, đáp hay lắm. [Tôi] cũng không muốn bị xem là đồng loại với anh đâu.”

Tiếp tục nói chuyện trên không cũng được, nhưng do tên bị chứng sợ độ cao nào đấy cứ liên tục đòi xuống nên chúng [tôi] đành phải làm vậy. Hiện tại, chúng [tôi] đang ở trong phòng thiết triều của lâu đài Garne thuộc thế giới giả tưởng.

“Được rồi. Nếu tên này biết thêm nữa thì vai trò của ta là phải loại trừ đối phương đấy…”

“Nó không nằm trong phạm vi quản lý của anh phải không? Bởi vì Yugura không phải kẻ định ra rằng bí mật về phía bên kia biển là Cấm Kỵ.”

“… Ừ thì đấy. Nếu cậu đã biết rõ thế thì ta sẽ không nhiều lời mà bỏ qua vậy.”

Vô Sắc Ma Vương bảo là bỏ qua, nhưng thực chất thì tên này không thể thực hiện hành vi đối địch. Nếu Vô Sắc Ma Vương muốn đối địch với ai đó thì đối phương cần phải phạm vào Cấm Kỵ do Yugura Nariya định ra, hoặc là bên này thực hiện hành vi đối địch với Vô Sắc Ma Vương.

Giải nghĩa về hành động đối địch có cảm giác mơ hồ ắt hẳn là do tên này vướng phải ma pháp khế ước khá chung chung. Có lẽ Vô Sắc Ma Vương cũng đang tìm tòi ranh giới, nhưng vì không có mấy nhân vật vi phạm Cấm Kỵ nên người biết đến sự tồn tại của Vô Sắc Ma Vương vô cùng ít ỏi.

“Cái gì cơ, Cấm Kỵ không phải là do Yugura định ra à?”

“À, phải giải thích ra sao đây nhỉ. Cậu giải thích giúp ta được không? Thế thì ta sẽ thả lỏng giám sát trong một chút thời gian đó.”

“Đương sự nói thế mà được hả… Giọng nói được phát ra theo kiểu máy móc kia có nguồn gốc từ nữ giới phải không? Phụ nữ xung quanh Yugura Nariya có khoảng bốn Ma Vương, nhưng nó không hề giống bất cứ ai. Chuyện Yugura Nariya cố tình mượn giọng của người ngoài cũng không có ý nghĩa lắm. Hơn nữa, trong danh sách nhận từ Vô Sắc Ma Vương cũng không đề cập đến chuyện ngoài biển.”

Danh sách Cấm Kỵ do Yugura Nariya định ra là những thứ có khả năng gây ra hành vi vô nhân đạo, hoặc có thể phát triển nền văn minh đến mức dị thường trong trường hợp chúng xuất hiện dưới dạng ma pháp. Có lẽ hắn nhận định rằng nếu vũ khí hạt nhân hoặc vũ khí sinh học được tạo ra thì sẽ vô cùng khủng khiếp.

“Nhưng giọng nói vừa rồi là cảnh báo đối với người phạm vào Cấm Kỵ mà?”

“Có lẽ hệ thống giám sát Cấm Kỵ vốn đã tồn tại từ trước khi Yugura Nariya đến thế giới này. Hắn ta đã cướp đoạt hệ thống ấy và muốn dùng nó để giám sát cả Cấm Kỵ do mình định ra. Chẳn hẳn Cấm Kỵ về biển là do người dị giới khác tạo nên. Cơ chế can thiệp để không thể học tiếng Nhật có lẽ cũng được ứng dụng từ đó.”

“Kiểu kiểu vậy.”

“___ Phía bên kia biển vẫn tồn tại lục địa khác ư?”

Vị thần không cho phép con người tiến ra biển cả. Mặc dù [tôi] không cho rằng mình có thể lý giải suy nghĩ của thần linh, nhưng về ý đồ thì có thể suy đoán được.

Nếu như phía bên kia biển cả không có gì thì đối phương sẽ không làm ra hành vi tước đi hứng thú ấy. Vì thế nên phía bên kia biển cả nhất định tồn tại đại lục. Và đó là một nơi cũng có người sinh sống giống như nơi này.

“Có vẻ thế. Yugura cũng từng nói vậy. Tuy nhiên, anh ta cũng từng bảo đó là thế giới khác.”

“Thế giới khác…?”

“Quê hương chỗ cậu tồn tại theo dạng một hành tinh là một thế giới. Tuy nhiên, trên hành tinh này thì mỗi đại lục chính là một thế giới hoàn thiện. Chuyện vượt biển và tiếp xúc nền văn minh ở đó là hành vi không được quy tắc thế giới cho phép. Như thế thì trừng phạt sẽ không đến từ ta, mà là do thần linh thật sự giáng xuống.”

“Lý do Yugura chạm vào ma pháp Thời Không và bị thần linh giết chính là nó nhỉ.”

Vô Sắc Ma Vương gật đầu. Thế giới này cũng tồn tại các đại lục khác, nhưng thần linh lại cấm các đại lục can thiệp lẫn nhau.

Ma pháp Thời Không là ma pháp tác động vào thời gian. Nếu vậy thì nó có khả năng lớn sẽ gây ra hiện tượng kiểu nghịch lý thời gian. Trong trường hợp ấy, các đại lục khác cũng có nguy cơ chịu ảnh hưởng nào đó.

Không, vốn chuyện không thể vượt qua biển cả cũng đã gắn liền với không gian rồi. Vậy thì không chừng do thời gian cũng gắn liền với đại lục khác nên thần linh mới cấm tác động vào thời gian mà thôi.

“Dường như còn có lý do khác nữa, cơ mà ta vẫn chưa nghe nó. Vốn ta cũng được tạo ra để không có hứng thú với đại lục khác rồi.”

“… Thật là một chuyện khó tin, nhưng đúng là chuyện về phía bên kia biển cả không thể lưu lại rõ ràng trong đầu ta. Thậm chí ta còn có cảm giác mình sẽ mất cả hứng thú về nó sau vài hôm.”

Có vẻ Marito đang cảm thấy khó chịu với cảm giác này. Mặc dù trong lời dạy của Yugura giáo cũng có thần linh, nhưng dĩ nhiên nó không tồn tại nội dung kiểu tác động trực tiếp vào bản thân họ.

“Hừm… Dù sao thì cũng không có thiệt hại gì nên có sao đâu? Mặc dù ta cũng có suy nghĩ của mình, nhưng mỗi Garne đã khiến ta phải cố gắng hết sức rồi. Giờ nhắc đến chuyện đại lục khác cũng chẳng có gì đáng quan tâm cả.”

“Cô không biết độ hệ trọng… Mà kệ đi. Ta có cảm giác cứ như đang tranh cãi về lý luận vốn không thể tồn tại chợt xuất hiện trong mơ vậy.”

“Thế là đủ rồi. Chúng ta là cư dân của thế giới này. Không cần thiết phải thách thức cái thần linh gì kia đâu. Ngược lại, cậu nhận thức chuyện này rồi muốn làm gì?”

Muốn làm gì à… Sự thật này đương nhiên sẽ là ảnh hưởng lớn đến góc nhìn về thế giới này. Tuy nhiên, theo chuyện vừa nghe thì nó cũng không có gì dính dáng đến bên này cả.

Dù vậy, lý do [tôi] vẫn muốn xác nhận có lẽ là do cảm xúc trong lòng đang cho rằng điều đó cần thiết để mình đối mặt với thế giới này.

“Chắc là cũng có một chút kỳ vọng về nó. Nếu tồn tại đại lục khác thì không chừng sẽ có phương pháp quay về thế giới cũ chẳng hạn.”

“Gì cơ, cậu vẫn còn muốn quay về à?”

“___ Người bạn không phải muốn quay về, mà chỉ là không thể vứt bỏ khả năng đó mà thôi. Cậu ấy đã dốc hết con tim lẫn tính mạng vì mọi người. Lưu lại một hoặc hai thứ trong lòng bàn tay cũng không phải điều chúng ta nên phàn nàn.”

Nhờ quen biết lâu dài mà Marito cũng lý giải cảm xúc nằm sâu trong đáy lòng [tôi]. Thú thật thì [tôi] không thể chọn bỏ mặc mọi người mà quay về. Đây đơn thuần chỉ là vấn đề tính cách cá nhân mà thôi. Vì có tính cách hèn nhát nên [tôi] không có dũng khí vứt bỏ thế giới mà mình từng sống. [Tôi] vẫn phải lưu lại một mối liên hệ nào đó để dự phòng.

“Nói chung là thế đấy. Dĩ nhiên là [tôi] hiểu thái độ đấy đang khiến mọi người bất an. Xin lỗi Kim nhé.”

“Cậu xin lỗi thì ta cũng đâu biết phải làm gì. Tuy nhiên, nếu cậu có thứ đã trao cho bọn ta thì ta cũng muốn cậu yêu cầu hồi báo tương ứng… Kiểu như thế.”

“[Tôi] sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”

Mặc dù rất muốn làm vậy, nhưng do khác biệt trong giá trị quan giữa hai bên nên chuyện trao đổi đồng giá vẫn không thể thành lập. Đằng này chỉ định lấy một trả một, nhưng bên kia lại đền đáp tận mười tận hai mươi. Liệu chúng ta có thể làm gì đó với sự khác biệt trong sức nặng của những lời muốn đánh cược tính mạng không nhỉ.

“Nói chung là cũng kỳ quặc lắm. Ma pháp Thứ Nguyên vốn thuộc quyền quản lý của thần linh. Nó cũng không được định nghĩa bởi Cấm Kỵ sẵn có, nhưng Yugura đưa ra giải thuyết rằng đó là do đám người trong thế giới này không thể thực hiện ma pháp ấy.”

“Nhưng Hắc Ma Vương đã triệu hồi [tôi] đến thế giới này mà?”

“Hắc Tỷ đã được Yugura trao tặng toàn bộ ma pháp. Lý do chị ấy được gọi là Hắc Toàn Năng không phải vì chị ấy có năng lực ‘Toàn Năng’ gì cả. Đó là vì chị ấy có thể dùng toàn bộ năng lực được trao tặng cho tất cả Ma Vương, ngoài ra còn nhận năng lực càng mạnh hơn nữa. Chính vì thế nên không chừng chị ấy đã được ban tặng mọi thứ ngoài ma pháp Thời Không đó.”

[Tôi] có thể hiểu Yugura Nariya đặc biệt xem trọng Hắc Ma Vương. Cũng không ít lần [tôi] nghĩ đến chuyện phải chi mình sở hữu năng lực của Hắc Ma Vương.

Tuy nhiên, con tim của Hắc Ma Vương mà [tôi] nhìn thấy trong giấc mơ kia đã bị ăn mòn rất nhiều. [Tôi] không thể nào trả được cái giá để có được sự hợp tác của cô ta.

Nếu người dị giới cũng tồn tại ở đại lục khác thì không chừng cũng có kẻ nắm giữ ma pháp Thứ Nguyên giống như Yugura Nariya. So với chuyện thuyết phục Hắc Ma Vương thì vẫn khoẻ hơn nhiều… Khoan đã.

“… [Tôi] muốn hỏi một câu.”

“Cái gì nữa. Có chết ta cũng không nói vị trí đằng sau lỗ tai Hắc Tỷ rất nhạy cảm đâu.”

“Yugura Nariya đã hồi sinh rồi ư?”

Biểu cảm của Vô Sắc Ma Vương bỗng khựng lại. Bầu không khí liền đông lại vì cả bọn nhận ra nguyên nhân đến từ phản ứng ấy. Thông thường thì [tôi] còn vui vẻ nhìn ngắm khuôn mặt vào những lúc thế này của Marito và Kim, nhưng quả nhiên đây không phải lúc ngắm nghía khi nghe thấy nội dung này.

“… Tại seo cậu lại bít?”

“Là vì âm sắc khi nói ra cái tên Yugura Nariya từ miệng anh. Trước kia thì anh nói theo kiểu hoài niệm ngày xưa, nhưng giờ lại có cảm giác như một tên họ hàng khó ở đang đến nhà mình vậy.”

“Cậu tởm thật đấy!?”

“Bỏ chuyện đó qua một bên đi, Yugura đã hồi sinh ư!? Gã đang làm gì và ở đâu hả!?”

“Tên đó hiện đang ở Ma Giới Serend. Còn chuyện đang làm gì thì… Ừm.”

[Tôi] nghe bảo rằng thế giới này không tồn tại cái tên Ma Giới Serend. Ma Giới đều liền kề các Đại Quốc, nhưng mỗi Trine và Serend thì lại không có.

Với Trine thì do Yugura Nariya cản trở Kim ngay khi cô ta định sáng tạo Ma Giới. Cái tên Ma Giới Trine sẽ là danh xưng dành cho Ma Giới còn chưa kịp sinh ra.

“Ma Giới Serend… Vốn không hề có Ma Giới nào tiếp giáp Serend cả.”

“À, đây là chuyện từ lúc khởi nguồn rồi đấy quý hiền vương. Tên của Đại Quốc là do Yugura đặt, và đó là những chữ bắt nguồn từ tên của mỗi Ma Vương. ‘Người Trái Đất,’ cậu hẳn phải biết nhỉ?”

“… Đó là tên của các loại đá quý.”

Turize là Turquoise, Garne là Garnet, Methys là Amethyst, Quama là Aquamarine, Trine là Citrine, Serend là Serendibite. Chúng là tên được ngắt ra từ tên của các loại đá quý. Và đúng là màu sắc của các loại đá quý ấy cũng mang các màu bích, phi, tử, thương, hoàng, hắc.

“Các Ma Giới không phải được đặt tên vì có các quốc gia. Bởi vì có Ma Giới do các Ma Vương tự tạo ra nên những quốc gia đối ứng mới được đặt tên như vậy. Mặc dù không tiếp giáp, nhưng Ma Giới Serend đúng là vẫn tồn tại. Cơ mà Kim Nữ chắc phải biết chỗ đó chứ.”

“… Ở phía Nam Ma Giới Turize, Ma Giới Garne cùng Ma Giới Methys là Ma Giới do Hắc tạo ra. Bởi vì đó là Ma Giới ở phía sau Ma Giới nên ta tưởng nó không được đặt tên chứ…”

“Tại vì chúng được đặt tên sau khi các cô bị cho đi nghỉ một lần đấy. Con người cũng không được biết đến nên cô không biết cũng là chuyện bình thường.”

Ra là thế. Nếu Yugura Nariya tuỳ tiện đặt tên tại thời điểm ấy, vậy chuyện gọi Ma Giới do Hắc Ma Vương tạo ra là Ma Giới Serend cũng chỉ có đương sự và Vô Sắc Ma Vương biết rõ mà thôi.

Quan trọng hơn, vấn đề là Yugura Nariya định làm gì tại Ma Giới Serend do Hắc Ma Vương tạo ra. Hơn nữa, đó còn là chuyện mà Vô Sắc Ma Vương ngập ngừng khi nói đến.

“Yugura Nariya đang định làm gì?”

“___ Này, ‘người Trái Đất,’ ta có một đề nghị nên cậu có thể nghe được không? Nếu là cậu thì không chừng…”

-------------------------------------------------------------------

“Ồ, quả nhiên là Illias. Sức mạnh hệt như quái vật vậy.”

“Ít nhất thì em hãy diễn tả nó ngắn hơn đi chứ…”

“Sức mạnh quái vật.”

“…”

Trong lúc anh ấy đang nói chuyện tại chỗ của bệ hạ, tôi được dặn dò hãy trông chừng tình hình nghiên cứu của mấy người Nora. Tôi tưởng mình trông chừng cũng không có ý nghĩa vì bản thân chỉ có thể dùng ma pháp cơ sở, nhưng có vẻ họ đang cần nhân thủ vì đang chế tạo thiết bị có thể tích khá lớn.

Do đó, tôi đang nghe theo chỉ thị của Nora mà đặt mấy khối kim loại không rõ là gì. Đúng là nó khá nặng và sẽ khiến thiếu nữ như Nora chịu mệt mỏi.

“Nora xin cảm ơn. Thường thì Sir Rassel sẽ giúp việc vặt, nhưng anh ấy bảo là vợ sẽ sinh hôm nay nên phải nghỉ.”

“Vậy à… Mà đúng là Sir Rassel ở gần đây thật…”

Trong những lý do mà các hiệp sĩ ghét tôi ngày trước, từng có người ghét tôi vì có cái tên tương tự Sir Russel mà đối phương ghét. Sau khi điều tra thì anh ấy đã đưa ra kết luận rằng Sir Russel không có vấn đề gì và bảo tôi không cần phải để ý.

Thật không ngờ người đó lại tham gia công việc mà anh ấy có liên quan, thế giới này đúng là nhỏ mà. Chúng tôi cùng là hiệp sĩ nên chắc đã gặp mặt ở đâu đó không chừng.

“Nhắc mới nhớ, Sir Ratzel và Sir Russel nghe giống ghê.”

“Haha, đúng là thế. Nhưng chị vẫn là chị.”

“Đương nhiên rồi. Chỉ có anh trai mới keo kiệt về tên mình thôi.”

Tên anh ấy sao… Ở lần đầu gặp mặt thì anh ấy đã dùng tên giả, hiện tại thì vì một nguyên do nên chúng tôi không thể biết được tên thật của anh ấy. Và tôi cũng đã quen với mối quan hệ như vậy.

Vốn dĩ, tôi còn có cảm giác mình cũng chẳng gọi tên giả của anh ấy một cách đàng hoàng. Dường như điều đó là do trình độ điều chỉnh khoảng cách với người khác của anh ấy, nhưng tôi lại bắt đầu nghĩ rằng dù gọi bằng tên giả thì cũng không hề tệ tí nào.

Có lẽ Tử Ma Vương cũng không còn nghĩ đến chuyện nắm anh ấy trong tay bằng năng lực Cám Dỗ. Dù vậy, lý do anh ấy không lộ ra tên bản thân ắt hẳn là vì sự dịu dàng không muốn tạo nên dụ hoặc thừa thãi cho cô ấy.

“Nhắc đến tên thì chị mới nhớ. Có mấy lúc chị phải cắn lưỡi vì tên của các Đại Ác Ma như Duvleori đấy.”

“Illias, đó không phải lời người thuộc đội Ragdo có thể nói đâu.”

“… Cũng phải.”

Quen thuộc rồi thì mọi thứ thật đáng sợ. Đội Ragdo đều toàn là những hiệp sĩ có tên dài như Karagyugjesta Domitrucovcon hay Bolveractian Gofagovertz. Mấy người tên ngắn chỉ có tôi và Sir Ragdo, cơ mà bản thân cũng quen với mấy cái tên dài kia rồi.

“Vốn dĩ tên thật của Nora cũng rất dài đó. Illias có thể nói trọn vẹn không?”

“Nodeliktranlis Zakzalfuanshryton. Dĩ nhiên là chị nói được.”

“Ồ ồ, hay quá đi. Cả sư phụ cũng thỉnh thoảng nói nhầm cơ.”

Vậy có ổn không đấy Đại Hiền Giả? À không, tôi nên tự khen mình vì có thể nói cái tên mà cả Đại Hiền Giả cũng nói nhầm mới đúng.

“Ngày xưa chị từng gọi nhầm tên mọi người trong đội Ragdo nên bị cười cợt và cảm thấy rất cay đắng. Thế nên chị đã luyện tập đọc tên mỗi đêm và nắm được bí quyết cho bản thân. Tự tìm chỗ ngắt hợp ý mình mà phát âm là cách tốt nhất.”

“Đúng rồi nhỉ. Nếu phân tên Nora ra làm năm thì cũng dễ phát âm hơn.”

“À, còn một chuyện về tên của Nora. Lần trước, anh ấy bảo rằng từng được Duvleori hỏi tên của em đấy.”

“Vậy ạ?”

“Cái gì mà muốn nhớ rõ tên vì em là người nghiên cứu ma pháp cùng Tử Ma Vương. Có vẻ đối phương đã lẩm bẩm tên em rất nhiều lần.”

“Ra là thế, vì vậy nên Duvleori mới có thể nói thẳng tên em ra như vậy.”

Nora lộ vẻ mặt trông rất vui sướng rồi vừa làm việc vừa ngâm nga. Cuộc nói chuyện vừa rồi lại có yếu tố khiến em ấy cao hứng như vậy à?

“Chị biết là điều đó đỡ hơn việc bị gọi nhầm tên, nhưng điều đó khiến em vui mừng tới thế ư?”

“Khi biết người mình mong nhớ đang nỗ lực vì mình thì dĩ nhiên phải vui chứ. Nghĩ tới cảnh đối phương âm thầm gọi tên mình nhiều lần cũng đủ để thoả mãn rồi.”

“Vậy… vậy ư…”

“Illias vẫn còn non nớt lắm. Để đáp lễ lần giúp đỡ này, Nora sẽ bảo chị Tử nhẹ tay một chút.”

“Cả… cảm ơn em…”

Tôi không rõ mình đang non nớt chuyện gì, nhưng bản thân cảm nhận được dấu hiệu thành thục cứ như đi trước bản thân rất xa ở Nora. Cơ mà cái cảm giác thất bại mơ hồ này là sao…

Chuyện giúp đỡ cho Nora đã kết thúc, thời gian cũng đã đến. Khi tôi đạt chân đến phòng làm việc của bệ hạ để đón anh ấy thì bệ hạ và Kim Ma Vương cũng vừa đúng lúc đi ra ngoài.

“Ta sẽ nói chuyện này với Tử và Thương. Nhờ anh bên đó vậy.”

“Ta hiểu rồi.”

Nhưng có chuyện thật lạ. Biểu cảm của bệ hạ và Kim Ma Vương mang vẻ vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa là tôi không thấy bóng dáng anh ấy. Nếu ra khỏi phòng thì chẳng phải nên là anh ấy cùng Kim Ma Vương ư?

“Bệ hạ! Đã có chuyện gì ư!?”

“Sir Ratzel à… Đỡ công ta tìm kiếm. Cô có thể tập trung Ulffe-chan và Lacra lại không?”

“Ch… chuyện đó không thành vấn đề… Nhưng anh ấy___”

“… Người bạn không ở đây. Cậu ấy đã cùng Vô Sắc Ma Vương đi đến chỗ Yugura rồi.”