Thuở ban đầu, ta chẳng cần phải mơ ước. Tuy nhiên, sau khi lý giải thế giới thì ta dần biết mong muốn và liên tục chất chồng những cảm xúc ấy. Sự lý giải ấy càng tiến triển thì ta lại hiểu được sự vô nghĩa của điều đó, ngừng mong cầu và chỉ ngắm nhìn thế giới lý tưởng của mình trong giấc mơ.
“Quả nhiên là vương huynh. Nhất định huynh sẽ có thể dẫn dắt đất nước này trở thành Đại Quốc trước nay chưa từng có___”
Ta không ghét chuyện được người khác kỳ vọng. Tuy nhiên, sau khi lý giải ý nghĩa của việc kẻ không có gì sẽ luôn ôm kỳ vọng, ta dần có ác cảm với điều đó.
“Vương tử, chỉ có con mới có thể dẫn dắt đất nước này! Vì vậy___”
Những kẻ đùn đẩy lý tưởng mà mình không thể đạt được lên người khác, những kẻ còn không mang ác ý mà thực hiện hành vi giẫm đạp lý tưởng người khác nhằm hiện thực hoá lý tưởng ấy. Điều đó thật buồn nôn.
“Ngươi sẽ không thể hiểu được nỗi khổ của bọn ta khi đứng trước một vương tử đầy tài năng!”
Kể cả khi ta tự giác được rằng bản thân đang khinh thường những kẻ chỉ biết sủa nhặn và tuỳ tiện định nghĩa thiện ác, chúng vẫn chẳng hề cảm thấy một chút xấu hổ.
“Vương huynh… Em cảm thấy rất tiếc khi mọi chuyện trở nên như thế này… Xin huynh hãy sẵn sàng.”
Thật nhàm chán. Tại sao ta lại phải dẫn dắt đám người nghĩ rằng đây là kết cục tốt nhất chứ… Muốn làm gì thì làm, ta đã___
“Dù anh có dẫn dắt dân chúng như thế nào thì nơi đây cũng sẽ không thể trở thành đất nước lý tưởng của anh. Bởi vì con người đều tự tư tự lợi cả. Không phải ai cũng có thể lý giải lý tưởng cao cả của anh. Kể cả tôi đây cũng chẳng hề hứng thú với nó.”
… Sao chúng lại không thể hiểu một lý tưởng mà cả trẻ con cũng có thể lý giải chứ? Thứ ta ấp ủ chỉ đơn thuần như thế mà thôi.
“Lý tưởng mà cả trẻ con cũng có thể lý giải sao. Cũng phải, một đứa trẻ không biết gì hẳn là có thể nói ra lý tưởng ấy. Nhưng mà nhé, lý tưởng của trẻ con chẳng có chút hiện thực nào đâu? Chẳng phải anh đã biết được sự khó khăn để đáp ứng lý tưởng ấy trong thế giới này sao? Vì vậy mà anh mới muốn chấp nhận cái chết như thế này.”
Đừng có giỡn mặt. Làm sao mà ta lại bi quan và từ bỏ thế giới chỉ vì chuyện đó…
“Anh thiếu dứt khoát quá đấy. Bản thân anh tự giác được mà phải không? Có lẽ mình có thể làm được, nhưng thời đại không đúng, thời gian không đủ. Đã vậy thì tôi sẽ tặng thời gian cho anh. Nếu thời đại thay đổi và có khoảng thời gian khổng lồ thì hẳn anh sẽ có thể sáng tạo nên đất nước lý tưởng của mình nhỉ?”
-------------------------------------------------------------------
Sau khi liên tục mơ mộng trong thời gian dài, ta dần có thể duy trì giấc mơ mình mong muốn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng trong đó lại trộn lẫn những ký ức mà ta không muốn nhớ lại. Về nguyên nhân thì điều đó vô cùng đơn giản.
“___ Là ả ta sao.”
Ả phụ nữ ở bên cạnh Kim lúc cô ta xuất hiện để cứu kẻ thuộc hành tinh Yugura. Từ màu tóc và mắt, ta liếc qua liền có thể nhận ra cô ta thuộc dòng dõi vương gia Turize. Bộ dạng con cái giống cha mẹ là điều đương nhiên, nhưng kẻ ấy lại giống đến mức ta chẳng thể mỉa mai nữa.
Song, cô ta chỉ là một kẻ mang huyết thống xa vời, hoàn toàn khác với người phụ nữ đã tước đoạt mạng sống của ta. Chỉ vì bộ dạng và giọng nói giống nhau mà bản thân lại cảm khái thì thật ngu ngốc.
“Ngủ lại thôi… Không…”
Giờ có ngủ tiếp thì không chừng lại mơ thấy giấc mộng vừa nãy. Điều đấy sẽ chỉ khiến bản thân vô cùng khó chịu và hoàn toàn vô nghĩa. Nếu đã vô nghĩa thì cứ chọn điều thoải mái là được.
Ta rời khỏi phòng ngủ và đi đến phòng nghiên cứu. Không khí có chút lạnh lẽo. Thời gian thì còn vài khắc cho đến lúc mặt trời mọc. Ta cấu trúc trang phục bằng ma lực rồi mặc vào. Sau đó, ta đặt tay lên quả cầu thuỷ tinh nằm trên bàn và truyền ma lực sang.
“___ Neirlyates, báo cáo tiến trình đi.”
“Đ… Đức đức vua!? Vâ… vânggg! Neirlyates của ngài xin được phép báo cáo tiến trình từ lúc này!”
“Ồn ào. Ta vừa mới dậy. Đừng lớn tiếng.”
“Xin… xin lỗi ngài… A, tôi cũng vừa mới dậy đó. Hành động giống nhau thật là tuyệt vời nhỉ!”
Nếu báo cáo của Neirlyates là thật thì thành quả của gã đàn ông ấy không hề tệ. Hắn đã xác định được Nekthaal đang ở Serend, sau đó lại khống chế căn cứ Trine nhằm ngăn cản chúng chạy trốn. Nếu là ta thì đã trực tiếp hướng thẳng tới Serend, nhưng nếu hắn có con rơi sở hữu tài năng chiến đấu ở bên cạnh thì chuyện đó cũng không dễ dàng gì đối với nhân loại.
“Vậy tiếp theo là chúng sẽ hướng tới Serend sao.”
“Dĩ nhiên là tôi cũng sẽ đồng hành. Nhất định tôi sẽ mang thủ cấp của Nekthaal về cho ngài! A, hay là bắt lại thì tốt hơn?”
“___ Muốn làm gì thì làm.”
Ta không có gì để hỏi Nekthaal, thậm chí cũng không nghĩ đến chuyện tự tay kết liễu hắn. Điều duy nhất ta muốn chỉ là nghiền nát mục đích của Nekthaal. Con rơi là điểm giới hạn dành cho con người, và phía trước là thứ không được phép khai phá.
“Thế thì tôi sẽ đánh hắn bán sống bán chết rồi quyết định theo tâm trạng! A, còn về sự trưởng thành của Ulffe-chan___”
“Không cần. Nếu gã đàn ông đó hoàn thành lời hứa thì nó không liên quan đến chúng ta.”
“Vậy sao… Tôi thì nghĩ cô bé ấy cũng là tồn tại ưu việt trong hàng ngũ con rơi cơ…”
Nếu biến con bé đó thành Ma Tộc thì nó sẽ trở thành con cờ có thể vượt qua cả Neirlyates. Mặc dù có chút giá trị về mặt chiến lực, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Bỏ qua tài năng ấy cũng chẳng thiệt hại gì. Điều ta cần ưu tiên hơn là tài năng can thiệp vào quy tắc. Chỉ cần một tài năng ấy cũng sẽ chạm đến Cấm Kỵ. Nhất định ta phải quản lý nó ở bên cạnh mình.
“Báo cáo vấn đề kia.”
“Vâng. Tôi đã điều tra khắp Turize về dấu vết của gã đàn ông ấy, nhưng chẳng hề tìm được gì cả.”
“Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ hắn có ở đây. Hơn nữa còn khá gần. Nhưng đó chỉ là trực giác của tôi thôi.”
Điểm ưu việt nhất của Neirlyates không nằm ở năng lực Ma Tộc đạt được sau này, mà là trực giác đầy sắc bén của cô ta. Mặc dù kém xa những kẻ trưởng thành với năng lực Ma Tộc và trở nên không còn cần thiết, nhưng Neirlyates sống được đến hôm nay chỉ đơn giản là do cô ta đã sống sót qua công kích của ta.
Đó là những công kích mà ta chỉ chợt nghĩ đến chứ không phải muốn triệt để giết chóc. Dù vậy, cô ta vẫn đang chịu đựng công kích của Ma Vương. Nekthaal thì vận dụng trí tuệ để không bị công kích, nhưng Neirlyates thì sống sót chỉ bằng độ nhạy bén của trực giác.
“Vậy sao.”
“Chỉ là tôi nghĩ sẽ không thể tìm ra hắn đâu… A!? Kh… không phải! Tôi sẽ cố hết sức tìm kiếm!”
“Không sao cả. Cứ xem như sức mạnh của hắn đồng cấp bậc với ta. Ta cũng không kỳ vọng ngươi sẽ bắt được. Ngươi cứ suy nghĩ chuyện của Nekthaal thôi.”
Kể từ lúc ấy, đã có hai kẻ chạm vào Cấm Kỵ, cả hai đều là đám non nớt bị vướng phải giám sát của Vô Sắc. Hẳn con rơi ấy đã hiểu rằng nếu can thiệp vào quy tắc quá mức thì chuyện đó sẽ truyền đến chỗ của ta.
Ta tắt tín hiệu và nhìn quanh phòng nghiên cứu. Nó đã bị xâm thực bởi cây cối đang chống đỡ lâu đài, muốn nhớ lại khung cảnh bản thân từng cùng Yugura sử dụng nơi này cũng vô cùng khó khăn. Đối với Yugura thì cuộc nghiên cứu này là vì ngăn chặn Ma Vương, kẻ có thể huỷ diệt thế giới. Còn ta thì lại phải bước lên con tàu của hắn tận hai lần.
“Một gã phiền phức. Lại còn đùn đẩy việc dọn dẹp cho ta.”
Nếu đây là cảm xúc mang tên hoài niệm thì nó sẽ chẳng có chút giá trị nào.
-------------------------------------------------------------------
Lúc quay lại từ Garne hay Quama cũng vậy, quả nhiên Turize là nơi khiến [tôi] có cảm giác thật sự trở về. Mặc dù cũng hơi kỳ khi bản thân giống như gà con nhận mẹ ở cái tuổi này, chỉ là điểm khởi đầu thật sự rất quan trọng nhỉ.
“Người bằng hữu sẽ về nhà trước ư?”
“Không đâu, giờ này thì chắc Illias hay Ulffe vẫn còn đang ở ngoài. [Tôi] định gặp mặt Marito đã.”
Ekdoic và Thương đã đi về phía dinh thự của Tử trong rừng. Melia hình như cũng muốn đi, chỉ là cô ấy hiện đang mang thân phận giám sát [tôi]. Vì vậy mà cô ấy phải cùng Macetta-san, người có cùng vai trò với mình đi đến giáo hội của Maya-san để liên lạc định kỳ. Lacra, đó đáng lẽ là công việc của cô đấy.
“Tôi đi đường mệt nên muốn về ngủ!”
“Không phải cô đã ngủ trên xe ngựa rồi sao… Harkdoc, anh cùng Lacra mang đồ đạc đi được không?”
“Ùa. Anh muốn chuẩn bị bữa tối luôn không?”
“Không cần. [Tôi] đang nhớ hương vị của Xương Chó nên hôm nay sẽ ăn ngoài.”
Món ăn của Melia cũng đủ để thoả mãn, nhưng quả nhiên là món ăn của Gozz hợp với miệng [tôi] nhất trong thế giới này. Dù sao bản thân cũng đã cố gắng rất nhiều để được như thế mà.
“Ờ, thế thì tôi sẽ đi dọn dẹp vậy!”
“Không…. Mà kệ đi. Nhờ anh nhé.”
[Tôi] nhớ là hai người đó đang luyện tập rất nhiều mỗi ngày nên cũng hơi tò mò không biết họ có làm được việc nhà không.
[Tôi] cùng Mix và Kayl đến lâu đài Turize. Khi được cho vào phòng làm việc của Marito thì anh ta chào đón với nụ cười rực rỡ.
“Mừng trở về bạn của ta! Cậu hẳn mệt mỏi vì đường dài rồi phải không?”
“Có đôi chút. Nhờ anh đi ra với cái mặt này nên mệt mỏi cũng vơi đi phần nào.”
Vốn [tôi] còn định giả như ký ức chưa quay lại mà hỏi anh ta là ai, nhưng [tôi] có cảm giác hơi ngại khi phải phá hỏng khuôn mặt này. Mặc dù điều đáng sợ nhất là không chừng Marito đã tính toán cả việc này.
“À, Kayl cũng vất vả rồi nhỉ. Cậu hãy báo cáo với Sir Leanor đi.”
“Vâ… vâng! Tôi xin phép!”
Kayl chào hỏi với vẻ còn cứng nhắc hơn cả Illias rồi rời khỏi phòng. Mặc dù cách đối xử trông tệ hại, nhưng với hiệp sĩ tân binh như Kayl thì chỉ cần ở đây cũng khiến bản thân cậu ấy đau bụng. Đây chính là cách quan tâm của Marito dành cho cậu ấy.
“Ta đã nghĩ cậu ta sẽ có thêm chút gan sau khi đồng hành cùng với cậu. Quả nhiên là sự nghiêm túc từ gốc rễ sẽ không dễ dàng thay đổi rồi.”
“[Tôi] không nghĩ khiến cậu ấy mất đi điểm đó là tốt đâu. Với lại đánh giá về cậu ta rất là tích cực đó.”
“Đánh giá? Từ ai?”
“Là Balastos. Lúc rời khỏi Trine thì mọi chuyện khá là vất vả đấy.”
Khởi đầu từ chuyện Balastos biết được tài năng vẽ tranh của Kayl và nhờ cậu ấy hoạ chân dung mình, chỉ là không biết từ lúc nào thì Kayl đã được Balastos yêu thích. Cái gì mà cảm thấy thổn thức với ánh mắt nhìn chăm chú mình một cách nghiêm túc. Xong rồi cô ta bảo “Cho tôi cậu ấy đi! Bên đó cũng đang giữ Nora nên được mà phải không!” và ôm riết Kayl không chịu rời.
“Ra là thế. Kayl đúng là loại hiệp sĩ có vẻ sẽ nổi tiếng với phụ nữ hơn tuổi nhỉ.”
“[Tôi] nghĩ không lâu nữa thì cô ta sẽ trực tiếp đến thương lượng với anh nên nhớ suy nghĩ trước đấy.”
“Đến mức ấy ư!? Mà ta sẽ suy nghĩ vậy.”
Nhân tiện thì Kayl cũng không phải loại hiền, chỉ là cảm xúc muốn trở thành hiệp sĩ trưởng thành đã chiến thắng điều đó. Kết cục thì chúng [tôi] phải giao Kayl cho Balastos hai tiếng cuối cùng để cô ta từ bỏ, có điều mọi người cũng nhất trí rằng sẽ không hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì vào lúc đó.
“Với lại Mix này.”
“Vâ… Vêng!”
Mặc dù khuynh hướng khác với Kayl, nhưng sự khẩn trương của Mix cũng không hề kém cậu ta.
“Ấy chà, đúng rồi. Để xem nào, hình như là ở đây…”
Marito lấy ra một chiếc mặt nạ từ ngăn kéo rồi đeo lên. Đó là thứ dùng để giúp anh ta có thể nói chuyện bình thường với Mix, người bị hội chứng sợ hãi khi đứng trước Marito. Hình như nó đã được cập nhật bởi màu sắc gì đó được sơn lên.
“Trông hợp thật đấy.”
“Phải không nào? Mặc dù Sir Ragdo thì lại ôm đầu. Ta làm vậy vì định dùng trong lúc lén tản bộ trong phố đấy.”
“Hu… huynh trưởng, anh nên ngừng chuyện đó thì tốt hơn…”
Ồ, Mix đang nói chuyện bình thường kìa. Ngược lại cô ấy còn đang lộ vẻ ngán ngẩm, mà thôi kệ đi.
“Chuyện đó thì để cho sau này hãy nói… Em đã cố gắng tại Trine rồi nhỉ, Mix.”
“… Em cũng không phải có thành tích nào đặc biệt cả. Bản thân không ở cạnh lúc người bằng hữu bị thao túng ký ức, cả việc tiêu diệt Solide cũng là do sách lược của anh ấy.”
“Không hề. Em đã làm rất tốt. Em đã đưa người bạn chỉ sở hữu ký ức trong quá khứ trở lại bình thường. Anh không phải không hiểu sự u sầu lúc ấy của em. Bản thân anh cũng không biết mình có thể làm được như vậy không.”
“Không hề có chuyện đó! Người bằng hữu trong quá khứ chỉ đang làm vậy để em không do dự___”
“Chính là ở điểm đó. Nếu là anh thì anh sẽ ngay lập tức nhận ra ý đồ ấy. Như thế thì anh cũng sẽ lý giải được chuyện người bạn trong quá khứ không muốn biến mất. Vì vậy nên anh mới bảo rằng không biết.”
Marito cởi mặt nạ ra và nhìn thẳng vào Mix. Vì nhìn thấy khuôn mặt thật của Marito nên hội chứng sợ hãi lại phục hồi, thế này thì có lẽ cô ấy sẽ không thể phản kích rồi.
“A… E… A…”
“Em đã biết tất cả vào thời điểm cuối cùng phải không? Nỗi bi ai nếm trải khi ấy nhất định sẽ kịch liệt không kém sự đau đớn trên chiến trường.”
Marito dịu dàng xoa đầu Mix và mỉm cười với vẻ mặt ôn hoà như những lúc “tên nào đó” thấy.
“Em đã làm rất tốt. Anh tự hào với người em gái như em.”
“___!?”
Mix lao ra khỏi phòng với tốc độ vô cùng khủng khiếp. Nếu hỏi nhanh như thế nào thì mắt [tôi] còn chẳng thể bắt kịp bóng dáng của cô ấy. Marito thì dường như nhìn kịp và không có vẻ bất ngờ gì.
“Ừm… Quả nhiên là vẫn còn chút vách ngăn. Ta thật muốn em ấy có thể thoải mái giống như với cậu vậy.”
“Anh muốn bị vỗ lưng bộp bộp sao? Khá là đau đấy.”
“Thế thì càng tốt. Việc cảm nhận cơn đau trong kỷ niệm với Mix chỉ có mỗi lúc ta bị gấu đánh gãy tay khi che cho em ấy thôi.”
“Hay là anh kêu cô ấy luyện tập cùng rồi cố tình ăn một đòn thì sao?”
“Mix ghét chuyện bị nương tay lắm.”
Nói kiểu đó tức là Marito mạnh hơn Mix ư… Một Marito hoàn thành trách nhiệm của một vị vua, cùng với một Mix đã trở thành mạo hiểm giả và trui rèn thực lực. Thế thì chẳng phải Mix sẽ mạnh hơn sao? Không, [tôi] có nghe anh ta thỉnh thoảng cũng luyện tập với Sir Ragdo nữa…
“Thế thì [tôi] cũng sẽ suy nghĩ cho. Bản thân đã được Mix hỗ trợ rất nhiều, [tôi] cũng muốn trả ơn cô ấy, chẳng hạn như giúp anh em hai người hoà thuận trở lại.”
“Về chuyện ấy thì ta mong cậu theo đuổi Mix hơn đó.”
“Phát ngôn của anh trai mà kỳ vậy. Anh nói vậy chứ mối quan hệ giữa anh với Luco đã tiến triển chưa?”
“À… Ừm, bọn ta đã hoàn thành hôn ước rồi.”
“Vậy sao… Hả!?”