Isekai de Harem Joou Mezashimasu! –Jishou heibon joshikousei no isekai funtouki–

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

74 7687

Tan làm, tôi hóa thành ma pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Tan làm, tôi hóa thành ma pháp thiếu nữ

弧盐

Nhìn chằm chằm vào đóa Tâm Hoa đã phủ bụi từ lâu trong tủ quần áo—Lâm Quân, cựu ma pháp thiếu nữ từng giải nghệ cách đây 19 năm—lại một lần nữa đứng trước ngã rẽ lớn trong cuộc đời mình.

11 12

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

3 4

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

44 99

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

16 31

WN - Chương 8: Tự truyện: Nỗi lo lắng của một cô gái nọ

Chương 8: Tự truyện: Nỗi lo lắng của một cô gái nọ

Một câu chuyện về một cô gái đã thách đấu tay đôi với Nagi và Ruina.

Tên tôi là Linde Olstein. 17 tuổi.

Học sinh năm 2 học viện Akade.

Tôi luôn lo lắng về việc mình không thể nói chuyện với những người khác.

Về việc tôi không thể kiếm được một người bạn nào.

Một năm đã trôi qua kể từ lúc tôi bước chân vào học viện Akade.

Thế nhưng, tôi luôn chỉ có một mình kể từ lúc đó. Không có lấy một người bạn để chơi cùng.

Lúc đầu tôi cũng không bận tâm đến việc đó lắm.

Bởi nhờ việc đó mà tôi có thể tập trung vào việc học ma thuật.

Tôi gia nhập học viện Akade vì có một người mà tôi luôn ngưỡng mộ.

Người đó năm 12 tuổi đã có thể gia nhập học viện ma thuật hàng đầu, chính là học viện Akade này, và chỉ mất có một năm để vượt cấp và tốt nghiệp với vị thể học viên đứng đầu.

Và rồi cô ấy trở thành một mạo hiểm giả và leo lên đến cấp S chỉ trong vòng 5 năm.

Thực sự là một thiên tài của thiên tài.

Có thể sử dụng được mọi loại ma thuật ở bất kì cấp độ nào, cô ấy nhận được danh hiệu “Phù thủy toàn năng”

Tôi luôn cố gắng cật lực học ma thuật để có thể đuổi kịp cô ấy.

Tôi đã từng luyện tập ma thuật chăm đến mức mà tôi nghĩ mình sẽ nôn ra máu.

Với nỗ lực như vậy, tôi đã thành công trong việc trở thành số một của ngôi trường này.

Lúc đó tôi thực sự hạnh phúc.

Nhờ thế, tôi đã bước một bước tới gần hơn tới cô ấy.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi chợt nhật ra một điều

Là vì sao lúc này không có ai ở quanh tôi cả?

Khi vẫn còn là một học sinh, “Phù thủy toàn năng” là một người vui vẻ và không bao giờ bị những người xung quanh lảng tránh.

Nếu cứ như thế này thì tôi không thể nói là mình đang đến gần hơn tới cô ấy được.

…Với suy nghĩ như vậy, tôi quyết định làm bạn với một vài người.

… Nhưng việc này thật vô nghĩa.

Những người cùng lớp với tôi chắc chắn phải có năng lực thì mới có thể vào được học viện Akade nhưng so với “Phù thủy toàn năng” thì vẫn còn kém xa.

Đối với người ngắm đến cô ấy như tôi thì cấp độ của những người xung quanh là quá thấp.

Chắc là cái suy nghĩ đó đã trở thành thái độ của tôi.

Không còn ai muốn đến gần tôi nữa.

Mọi người toàn bỏ chạy khi tôi cố bắt chuyện với họ.

Còn có một bảng xếp hạng không chính thức những người bạn không muốn trở thành bạn. Tôi đứng ở vị trị đầu.

Lần đầu tôi rơi nước mắt ở trong học viên này là khi tôi biết được chuyện đó.

☆☆☆

Vào một ngày nọ.

Tôi đang đi dạo quanh thị trấn Lirs sau một khoảng thời gian khá dài.

Thường thì tôi đương nhiên sẽ luyện tập ma thuật kể cả khi đó là ngày nghỉ nhưng vào ngày hôm đó tôi bỗng nhiên muốn đi bộ thảnh thơi.

Thôi thì đây cũng là cơ hội tốt để tôi thư giãn.

Tôi thấy một cửa hàng sang trọng khi đang đi bộ.

Nếu mình không nhầm thì bánh kếp của cửa hàng Cranberry này rất nổi tiếng về độ ngon của chúng phải không nhỉ?

Nhân tiện đây thì tôi cũng không hứng thú với độ ngọt cho lắm.

Đó là lí do tôi đang phân vân việc mình có nên đi vào hay không.

☆☆☆

Argh...Tôi cảm khó chịu rồi đấy.

Sự tập trung cao độ của tôi vào việc ăn miếng bánh ngon miệng này không còn nữa.

Có hai cô gái đang ngồi bên cạnh tôi.

Một người có vẻ như cùng độ tuổi với tôi, một cô gái đẹp tuyệt trần với mái tóc đen.

Còn người kia là một cô gái nhìn như một đứa trẻ, cũng có tóc màu đen.

Những cô gái tóc đen rất hiếm khi xuất hiên ở đây.

Đó là lí do mà đôi mắt tôi tự nhiên nhìn về hướng họ…

“Hai,aaa...”

Hai cô gái đó trong cực kì thân thiết với nhau.

Nói thẳng ra là họ đang tán tỉnh nhau.

Không phải đó là một sự chế nhạo tới người không có lấy một người bạn như tôi sao?

Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác muốn hét vào mặt họ.

Không ổn rồi. Là học viên học viện Akade, mình không thể làm náo động ở chỗ này được.

Vì vậy tôi tự dặn mình phải kiềm chế.

ーーーNhưng khi hai cô gái đó bắt đầu gọi ra loại thức uống được gọi là nước ép cặp đôi một cốc hai ống thì không thể chịu nỗi nữa.

“Này, hai người nãy giờ làm gì trước mắt mọi người vậy hả? Thật đáng xấu hổ!! Biết xấu hổ đi chứ! ”

Và đó là cuộc gặp gỡ định mệnh của tôi với hai cô gáiーーーNagi và Ruina.

Bổ sung thêm

Vào thời điểm đó, Ruina thay đổi ngoại hình thành một cô gái tóc đen để hợp với Nagi và cũng không mặc bất cứ thứ gì chứng minh cô ấy là phù thủy.