Chương 2: Cái gì, tôi có một kĩ năng kì lạ sao!?
Bay trên bầu trời được khoảng gần hai tiếng. Cuối cùng, một thứ có thể gọi là thị tấn cũng hiện ra trước mắt tôi.
Tôi hạ cánh ở khu đất gần thị trấn.
“Nagi, chúng ta đến Lirs rồi”
“Cuối cùng cũng đến rồi sao…..”
Đầu óc tôi cứ quay cuồng.
Lúc mới được bay thì vui đấy nhưng trên đường thì tôi lại bị hoảng.
Nếu nghĩ kĩ thì việc con người bay được trên bầu trời thật là kinh khủng. Chỉ cần rơi xuống thì cuộc đời sẽ kết thúc ngay.
“Xin lỗi, Ruina. Cho mình nghỉ một chút”
“Ừm, chẳng còn cách nào khác nữa nhỉ.”
ーーーMột vài phút nghỉ ngơi sau.
Tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại và được Runia dẫn đi đến trước một cánh cổng.
“Mấy cô gái đằng kia, đưa thẻ nhân dạng ra. Nếu không có thì hai cô có thể bỏ 3 đồng để đi qua. Và tôi sẽ kiểm tra tiền án của hai cô”
Lời nói của người gác cổng đứng ở trước cổng làm tôi giật mình.
Thẻ nhân dạng? Đồng? Tôi làm gì có thứ nào như vậy….
“Chẳng lẽ Nagi không có thứ gì như thẻ nhân dạng sao? Vậy thì cứ để đó cho tôi”
Ruina nháy mắt với tôi. Em ấy định làm gì vậy?
Cô bé bước đến trước người gác cổng và đưa thứ gì như một tấm ra thẻ ra, nói bằng giọng nhỏ. Mặt người gác cổng đột nhiên trở nên hoảng hốt.
“Thứ lỗi cho tôi, xin mời đi vào. Làm ơn hãy mang những thứ đó với ngài”
Người gác cổng khó chịu lúc nãy bỗng nhiên trở nên lịch sự.
… Thực sự thì em là ai vậy, Ruina?
☆☆☆
“Xin chào, Ruina-sama”
“Chào bà. Hôm nay là một ngày đẹp trời nhỉ?”
“Đi chơi thôi nào, Ruina-chan”
“Xin lỗi, mình có chút việc bận nên lát hãy quay lại nhé”
Cứ như vậy, Ruina nói chuyện với tất cả từng người trong thị trấn. Em ấy đúng là một người nổi tiếng.
“Này Ruina, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Hội mạo hiểm giả. Chúng ta sẽ làm thẻ hội cho Nagi bởi vì cậu sẽ gặp nhiều vấn đề trong tương lai nếu không có nó đấy”
“Thẻ hội sao?”
“Hả, cậu không biết sao? Nó là tấm thẻ mà hội mạo hiểm giả đưa cho những ai muốn trở thành mạo hiểm giả. Nếu có nó thì cậu cũng có thể dùng nó như thể nhận dạng
Một mạo hiểm giả sao? Dù gì thì tôi đã đọc qua nó trên một vài cuốn tiểu thuyết rồi. Đó là những người săn quái vật và bán nguyên liệu của chúng để sống.
“Mình không muốn chiến đấu chút nào cả”
Tôi nhớ đến cảnh bị bầy sói tấn công lúc nãy. Tôi không muốn trải nghiệm cảm giác ấy lần nào nữa đâu.
“Nếu không muốn thì cậu không cần phải chiến đấu. Chỉ cần nhận nó thôi là được rồi”
“Vậy thì tốt rồi”
Thật nhẹ nhõm khi biết mình không cần phải chiến đấu. Mà hình như mình quên cái gì đó thì phải…
“Ah”
“Có chuyện gì sao?”
“Vậy thì mình sẽ sống bằng cách nào? Mình còn chẳng có một đồng xu dính túi nữa là.”
“Đúng rồi, Nagi trông dễ thương nên nếu cậu làm tiếp viên thì sẽ chắc chắn có nhiều khách đến lắm đấy”
Dễ thương? Mình ư?
“Không thể nào có chuyện đó đâu… Mình làm gì có dễ thương chứ”
“.... Cô ấy không nhận ra điều đó sao?”
Ruina đang lẩm bẩm thứ gì đó. Tôi chẳng nghe được tí nào cả.
“Chúng ta đến nơi rồi, đây là hội mạo hiểm giả”
Trước mặt tôi là một tòa nhà khổng lồ. Đây là hội mạo hiểm giả sao?
Khi tôi bước vào thì thấy những ông già hung tợn và một đám người trông không khác gì người xấu. Nơi này giống như một khu chợ yakuza vậy.
…Mà nếu cứ tiếp tục đi khuôn mẫu của mấy bộ tiểu thuyết thì mình sẽ bị kéo vào một chuyện gì đó ở đây. Việc đó mà xảy ra thì phiền phức lắm.
Khi tôi đang bận lo lắng những chuyện như vậy thì Ruina vẫn dũng cảm bước tiếp. Chờ một chút nào.
Và rồi chúng tôi cũng đến được quầy lễ tân mà không gặp vấn đề gì cả. Tôi có cảm nhận được vài ánh nhìn nhưng có vẻ như tôi sẽ không bị kéo vào chuyện gì cả. Thật là vui quá.
“Chào mừng đến với hội mạo hiểm giả. Yêu cầu của các bạn là gì?”
“Tôi muốn làm thẻ hội cho người này”
“Tôi hiểu rồi, xin mời hai cô đi vào đây”
Chúng tôi được đưa đến một căn phòng nhỏ ở bên cạnh quầy lễ tân. Ở giữa phòng là một thứ trong giống như một quả cầu pha lê.
“Xin hãy đặt tay lên quả cầu này”
Người tiếp tân nói vậy và đặt tay tôi lên quả cầu. Wow, nó đang phát sáng kìa. Hơi chói mắt một chút.
“Kết thúc rồi, xin hãy đợi một lát”
Kết thúc rồi sao? Hơi nhanh thì phải.
☆☆☆
Đợi trong căn phòng khoảng gần một tiếng.
Người tiếp tân mang ra một thứ trong có vẻ như là một tấm thẻ.
Hả? Cô ấy trông hơi lạ. Có vẻ như thứ gì đó làm cô ta khó chịu.
“Đây là thẻ hội viên của Nagi-sama”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Cô trông có vẻ bối rối vì điều gì đó thì phải.”
Thấy cô ấy trong tình trạng như vậy, Ruina hỏi người tiếp tân.
“Không, chỉ là… Tôi xin lỗi… Đây là thông tin cá nhân nên không thể trả lời được”
“Tôi không phiền đâu. Kể cả cho người khác thấy thì cũng có thay đổi được gì đâu, hơn nữa, Ruina còn là người đã cứu mạng tôi”
“...Tôi hiểu rồi… Nếu Nagi-sama đã nói như vậy thì… Đây, “Trăm nghe không bằng một thấy”. Nagi-sama hãy giữ tấm thẻ này và niệm chú mở bảng trạng thái trong đầu. Và làm cho nội dung được viết trong đó hiện lên để Ruina-sama cũng có thể thấy.”
Tôi nhận tấm thẻ vừa được đưa và niệm nó trong đầu. Mở bảng trạng thái.
Rồi những dòng chữ bắt đầu hiện ra ở mặt sau tấm bài. Tôi cũng làm cho Ruina có thể thấy như được bảo.
...Hả? Tôi không thể tin vào những gì tôi thấy được và vô tình dụi mắt của mình. Nhưng không có chữ nào thay đổi cả.
Đây là nội dung được viết trong thẻ hội của tôi.
=====
Tên: Nagi (16)
Chủng tộc: Con người
Hạng: F
Cấp độ: ???
HP: 50
MP: 60
ATK: 30
DEF: 30
SPD: 40
INT: 50
Kĩ năng độc nhất: <Thông hiểu ngôn ngữ> <Nữ hoàng harem>
Biệt hiệu: Không có
=====
Từ đã, cái Nữ hoàng harem này là gì vậy...?