Sáng Chủ Nhật, mười một giờ rưỡi. Tiếng chuông báo thức gõ lộc cộc khắp nhà. Với Keita, vốn đã bực dọc trong người, việc ngủ nướng là một thú vui lớn của đời anh, vậy mà giờ lại bị tiếng chuông ấy phá hỏng.
Keita, chàng trai mười bảy tuổi. Dáng người không cao, nhưng đôi mắt lại sắc sảo lạ thường, mái tóc ngắn màu nâu trà. Điều buồn cười là trên cổ anh lại đeo một chiếc vòng cổ dành cho chó cỡ lớn.
Vô tình liếc mắt một cái, Keita trợn tròn.
"Này! Này! Youko!"
Keita bật ngay dậy khỏi giường, cơn buồn ngủ tiêu tan hết.
Khuyển Thần của anh, Youko, đang mặc quần đùi của phụ nữ trung niên, bên trên khoác chiếc áo thể thao của Keita, ngủ say sưa, thở phì phò.
Youko, một bán yêu thiếu nữ xinh đẹp có đuôi.
"Này! Đồ chó ngốc, dậy mau!"
Chẳng biết Youko lẩm bẩm gì đó, cô ấy trở mình một cái, một cặp đùi trắng nõn đột ngột vung thẳng vào mặt Keita. Cú này thực sự khiến Keita giật mình, còn Youko thì đắc ý che miệng, mơ màng nói:
"Hề hề, Keita. Rau hỏng rồi."
"Đồ khốn! Đừng có ngủ ngớ ngẩn nữa! Đừng có lúc nào cũng chiếm giường của tôi, dậy mau! Dậy mau!"
Keita ra sức lay Youko. Youko khó chịu ngáp một cái, cuối cùng cũng chịu ngồi dậy.
"Ưm, gì vậy?" Cô bé dụi dụi đôi mắt còn đang lim dim, khó hiểu hỏi.
"Cái gì mà 'gì vậy'! Tôi mới phải hỏi cô tại sao lại ngủ trên giường của tôi?"
Đây là ngày thứ ba Keita và Youko ký kết khế ước. Dù Keita đã sắp xếp đồ đạc tươm tất cho Youko từ trước, nhưng sáng nào hai người cũng cãi nhau vì chuyện giường chiếu như thế này.
Youko bĩu môi bất mãn.
"Giường ngủ thoải mái, nên tôi mới miễn cưỡng chen chúc với anh! Tôi cũng gấp chăn mà!" Youko đảo mắt, cãi lại. "Chẳng qua chỉ là ngủ một chút thôi mà, có gì to tát đâu."
"Cho tôi nghe đây, mau ra ngoài mà ngủ!"
"Tôi không đời nào!"
"Dù thế nào đi nữa, không được ngủ trên giường của tôi!"
"Tại sao?" Youko áp sát Keita, ngây thơ hỏi, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lúc này, đến lượt Keita lại cứng họng, ánh mắt lảng tránh.
"Cái gì mà tại sao... nói chung là, động vật thì không được!"
Bất chợt, chiếc áo thun từ vai Youko trượt xuống, để lộ thấp thoáng vòng một căng tròn, trắng ngần.
"Ồ!" Youko dường như đã hiểu ra điều gì đó, cô bé nhìn Keita ranh mãnh, cố ý kéo áo xuống thấp hơn nữa. "Chẳng lẽ là vì cái này?"
Vừa cười đầy ẩn ý, vừa tiếp tục kéo áo xuống, ánh mắt tràn đầy mong muốn nhìn Keita.
"Đồ... đồ khốn, mau dừng tay lại!" Keita sợ đến hồn vía lên mây, hai tay vẫy loạn xạ. Còn Youko thì cười càng lúc càng ngạo nghễ.
"À há, hóa ra Keita ngây thơ đến thế cơ à!"
Youko dán chặt nửa thân trên vào Keita, vầng trán cứ cọ đi cọ lại trên vai anh.
"Cứ tưởng Keita là trai bao,"
"Đồ... đồ khốn! Thế... thế thì..."
Giờ thì Keita đã hoàn toàn bị Youko nắm thóp.
"Hehe, với Keita thì, sao cũng được hết!"
"Cô nói sao cũng được ư..."
"An ủi chủ nhân cũng là một trong những trách nhiệm quan trọng của Khuyển Thần chúng tôi mà."
"Cô, cô có biết mình đang nói gì không?"
"Biết chứ." Youko cố làm vẻ ngây thơ cười nói.
"Mọi thứ của tôi đều là của chủ nhân, dù là trái tim hay thân thể, đều vậy cả." Nói xong, cô bé thuận thế nằm xuống.
Tay chân co lại, nhắm chặt mắt, thì thầm như có như không:
"Nhưng mà, xin... xin anh, đây là lần đầu tiên của em..."
Cô bé bày ra dáng vẻ hoàn toàn phục tùng. Nhìn cái bụng nhỏ lồ lộ, Keita đành phải thừa nhận, Youko đúng là một mỹ nữ khó cưỡng.
Keita cứng đờ tại chỗ, không biết nên làm gì. Trong đầu anh đang diễn ra một cuộc nội chiến khốc liệt. "Này, ngay cả yêu quái cũng muốn ra tay kìa!" phe "đồ ngốc" và "còn chờ gì nữa, con mồi xinh đẹp thế này chẳng lẽ mày muốn bỏ qua? Còn có phải đàn ông nữa không?" phe đang giao tranh gay gắt. Cuối cùng, phe sau đã giành chiến thắng tuyệt đối.
Keita nhanh chóng cởi phăng quần áo, chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót. Đôi mắt anh hoàn toàn bị dáng vẻ quyến rũ của Youko chiếm trọn.
"Làm tới luôn!" Vừa kêu lên, anh vừa lao tới Youko.
Đúng lúc đó, điện thoại reo vang. Keita bực bội đến nỗi vùi đầu vào gối, có lẽ là do lòng đầy hổ thẹn.
"Alo, xin hỏi ai vậy ạ?" Anh cầm điện thoại lên, dùng thái độ lịch sự chưa từng thấy để nói.
"Có phải Keita không?" Bên tai anh vang lên một giọng nói khàn khàn.
"Bà nội?!" Giọng Keita cao vút lên tám tông. Đây là cuộc gọi từ bà nội của Keita, tộc trưởng gia tộc Kawahira, người đứng đầu các Khuyển Thần Sứ.
Dù bà nội đã lớn tuổi, nhưng bà lại rất thành thạo các thiết bị điện tử hiện đại, từ điện thoại đến máy tính, đều không làm khó được bà.
Bà nội có chút ngập ngừng hỏi:
"Sao vậy? Giọng con lạ quá!"
"Không... không có gì ạ. Không có ai ở đây cả."
Keita nghe bà nội nói vậy, mồ hôi lạnh túa ra, liếc trộm sang Youko. Youko vẫn cuộn mình, duy trì tư thế hoàn toàn phục tùng.
"Con đang nói gì vậy? Ai nữa cơ? Có phải Youko không?"
"À... ừm... ờ, Youko có đây ạ. Có. Bà nội, cô ấy là Khuyển Thần mà, không ở cạnh con thì ở đâu chứ!"
"Con có chuyện gì giấu bà đúng không?"
"Ghét... ghét ghê, làm gì có chuyện đó ạ. Có chuyện gì thì cũng phải là bà mới đúng chứ. Hôm nay sao tự nhiên lại gọi điện cho con vậy?" Keita thần sắc hoảng loạn. Vô thức liếc nhìn Youko. Youko mở mắt, cười ma mị nhìn Keita. Cố tình quyến rũ vén mái tóc dài.
Keita lập tức ngây người.
"Nói sao đây, thực ra..." Bà nội bắt đầu nói.
"Á!" Keita hét lên một tiếng. Youko dùng đầu lưỡi liếm từ bụng Keita lên đến vành tai anh. Cuối cùng, dừng lại ở vành tai Keita, cứ thế nhẹ nhàng cắn mút qua lại, đầy vẻ trêu chọc.
Bà nội lo lắng hỏi dồn:
"S-sao vậy con?"
"Không sao, không có gì xảy ra cả." Keita khó khăn lắm mới nặn ra được câu này. Anh cố gắng chạy thật xa, không cho Youko đến gần. Youko thấy kế hoạch của mình thành công, vô cùng đắc ý.
Bà nội vẫn không chịu buông tha, hỏi tiếp:
"Con thật sự không giấu bà sao?"
"Thật sự không có, bà nội! À phải rồi, có phải là nhiệm vụ của con không ạ? Oa, vui quá đi mất! Vậy rốt cuộc là nhiệm vụ gì thế ạ?"
"Giờ bà sẽ cử Xiao Bo mang tài liệu qua cho con."
"Vâng, con biết rồi ạ. Xiao Bo ra chưa ạ?"
Lúc này, Youko cố gắng nín cười, khẽ khàng chỉ tay một cái. Hiện giờ Youko đang sử dụng một loại linh lực chuyển dời của mình. Trong một khoảng cách nhất định, cô có thể làm biến dạng không gian, dịch chuyển vật thể. Ngay lập tức, trong tay Youko xuất hiện một chiếc quần bơi họa tiết hoa.
Đó chính là quần của Keita.
"Oa a!" Keita kêu thảm. Vội vàng dùng điện thoại che đi chỗ hiểm.
"Chuyện gì vậy?" Trong điện thoại vang lên giọng nói mơ hồ của bà nội. Keita đã mất hết bình tĩnh, anh cầm điện thoại lên, vội vã nói: "Thôi... thôi thì, con biết rồi ạ, giờ con có việc rồi!" Không đợi đối phương phản ứng, anh liền cúp máy.
"Wahaha ha ha!" Youko cười đến mức lăn lộn trên sàn. Keita tức đến bốc hỏa.
"Anh thật là nghiêm túc quá đó!"
"Đó là điều anh muốn mà!"
"Nhưng tôi đã nói là không muốn đau mà!"
"Muộn rồi! Đàn ông thì không dừng lại được mấy chuyện đó đâu!"
Keita đột ngột lao vào Youko, hoàn toàn trong bộ dạng của một con thú dữ, tràn đầy tính công kích. Nhưng Youko chỉ khẽ mỉm cười. Cô bé nói rồi, giơ ngón tay chỉ một cái. Trong chớp mắt, Keita đã biến mất khỏi căn phòng. Youko không kìm được mà phá lên cười điên dại. Đây chính là bản chất ngây thơ vô số tội của Youko.
Ở một diễn biến khác, Keita ngã bịch xuống một vật cứng. "Ơ, đây không phải là nền xi măng sao? Không đúng, đáng lẽ mình phải ngã vào người Youko chứ." Ba giây sau, Keita cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình. Anh thấy tất cả mọi người xung quanh đều dừng bước, dán mắt nhìn mình. Keita lúc này mới nhận ra mình đang đứng giữa đại lộ.
"Ái! Đây... đây là mình ư?" Keita lúc này mới nhận ra giữa ban ngày ban mặt, mình đang khỏa thân đứng ngoài đường, hơn nữa còn đeo một chiếc vòng cổ chó.
"Đồ biến thái."
"Không phải, không phải vậy đâu. Tôi..." Keita ra sức giải thích với những người xung quanh, nhưng hoàn toàn chẳng ai để ý đến anh. Keita trăm miệng cũng không thể biện minh, suýt nữa thì bật khóc. "Không phải vậy mà, không phải..."
Thấy một cô bé học sinh mặc đồng phục thủy thủ gật đầu với mình, Keita lập tức lao tới.
"Xin đừng hiểu lầm, không phải như bạn nghĩ đâu, là..." Keita vừa giải thích vừa cười gượng gạo.
"Đừng! Đừng lại gần tôi!" Cuối cùng, cô bé hoàn toàn không thèm nghe lời Keita, la hét rồi bỏ chạy. Chưa đợi Keita kịp phản ứng, anh đã nghe thấy tiếng ai đó phía sau nói: "Này! Anh làm ơn đi cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến!"
"Là cảnh sát!"
Ngay tối hôm đó, Keita bị tống vào trại tạm giam.
"Tiểu huynh đệ, nghe nói cậu khỏa thân chạy ngoài đường, phải không?" Người cùng phòng là một gã say xỉn, đang ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất hỏi. Keita không nói lời nào, chỉ vẫy vẫy tay, trong lòng chỉ muốn đuổi hắn đi.
Gã say xỉn cười ha hả đầy phấn chấn.
"Ha ha, dâm ô là tội lớn đó nha. Cậu biết không?" Một tay hắn không ngừng vỗ vỗ vào đầu Keita. "Cha mẹ cậu chắc chắn buồn lắm!"
"Ông đúng là phiền chết đi được!" Keita chịu hết nổi, anh đột ngột bật dậy, không chút do dự vung nắm đấm vào ngực gã say xỉn. "Đồ nhậu từ sáng đến tối không có quyền giáo huấn tôi. Câm miệng lại!" Keita điên cuồng đấm tới tấp vào gã say, mãi đến khi hắn sùi bọt mép mới chịu dừng tay. Tóm lại, Keita đã trải qua một đêm khốn khổ cùng một gã say xỉn trong trại tạm giam.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Thật là..." Nghe thấy tiếng nói khẽ, Keita ngẩng đầu lên.
"Tìm thấy rồi." Anh thấy một thanh niên tướng mạo tuấn tú xuất hiện trong phòng. Người đó mặc bộ kimono trắng, mái tóc đen dài che đi một bên mắt. Đó chính là Khuyển Thần của bà nội, Xiao Bo.
"Thiếu gia Keita, ngài đã làm gì vậy mà lại ở đây?" Xiao Bo nghiêm mặt hỏi. Keita thì mắt nhắm mắt mở.
"Ngươi muốn biết sao?"
Chẳng mấy chốc, Xiao Bo đã nắm được sơ bộ sự việc.
"Là do Youko gây ra sao?" Keita im lặng. Xiao Bo bất đắc dĩ thở dài. "Thật sự xin lỗi ngài. Tôi cũng không biết phải đền tội thế nào cho phải nữa... Tất cả lỗi lầm của Youko đều do nhóm Khuyển Thần chúng tôi phải chịu trách nhiệm."
"Thôi bỏ đi, cũng qua rồi." Keita chẳng hiểu sao lại bật cười. "Nhưng có một điều kiện, ngươi phải giúp ta điều tra."
"Điều tra ư? Ồ, được thôi ạ. Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp được, xin Thiếu gia Keita cứ việc phân phó."
"Thật sao. Vậy thì, ngươi hãy nói cho ta biết cách làm lẩu thịt chó đi. Như thế ta có thể giết chết con nhỏ đó, nhổ lông lột da hầm canh ăn..." Keita chợt nảy ra một ý nghĩ, đột nhiên nghĩ ra cách trừng trị Youko thật tốt, anh cười khẽ. "Dám coi mình là thằng ngốc ư. Xem ta không hành hạ ngươi ra trò thì thôi! Ta sẽ đi tiệm thú cưng mua một con chó về, để ngươi nếm trải mùi vị sống không bằng chết!"
Xiao Bo vậy mà cũng khẽ phụ họa theo: "Cách này cũng không tệ."
Keita ngạc nhiên quay đầu nhìn Xiao Bo.
"Ngươi nói gì cơ?"
"Không, không có gì ạ." Xiao Bo trấn định tự nhiên, vội vàng lắc đầu phủ nhận. "Không có gì hết." Anh ta lại khẳng định, giả vờ như mình hoàn toàn chưa nói gì. Anh ta hy vọng Keita sẽ không quá đáng.
Keita thẳng lưng, ôm một chân ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Xiao Bo.
"À phải rồi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, rốt cuộc con nhỏ đó là vì sao?"
"Sao cơ?"
"Vì sao lại chọn ta?"
"Đương nhiên là vì ngưỡng mộ Thiếu gia Keita nên mới đến phục vụ ngài ạ."
"Nhìn tình hình hiện tại thì hoàn toàn không giống như lời ngươi nói." Keita nghi ngờ nhìn Xiao Bo. Tuy nhiên, Xiao Bo vẫn khẳng định chắc nịch. "Tuyệt đối không sai ạ. Youko tràn đầy kính trọng đối với Thiếu gia Keita, nên mới nhận định ngài là chủ nhân của cô ấy."
"Nếu vậy thì tại sao thái độ của nó lại hoàn toàn không đúng chứ? Ba ngày nay, ta nói gì nó cũng chẳng thèm nghe, đây là chuyện gì vậy?"
"Cái này..." Xiao Bo ngập ngừng. Nhưng Keita vẫn tiếp tục truy hỏi. "Nó bày trò quấy phá, ăn uống không trả tiền, còn đeo cả vòng cổ chó cho ta nữa, đây là chuyện gì vậy?"
Xiao Bo cũng không biết phải giải thích thế nào. "Tóm lại, gia tộc Khuyển Thần chúng tôi rất kỳ vọng vào Thiếu gia Keita, xin ngài hãy dạy dỗ Youko trở thành một Khuyển Thần đúng nghĩa."
"Này, nhóc con, ngươi đừng có đánh trống lảng!"
"Vậy thì, tôi xin phép gửi tài liệu của người ủy thác mà chủ nhân dặn dò ạ." Xiao Bo lấy cuộn tài liệu từ trong lòng ra, đặt lên bàn, vội vàng cúi chào rồi xoay người muốn rời đi.
"Này! Khoan đã! Ta còn chưa nói là ta sẽ nhận ủy thác mà!"
"Xin thất lễ." Nói xong, không thèm nhìn Keita, Xiao Bo vội vã xuyên qua cánh cửa sắt, từ từ biến mất. Keita cố sức muốn tóm lấy Xiao Bo, nhưng cánh cửa sắt lại khiến hy vọng của anh hoàn toàn tan vỡ. Keita không thể xuyên qua được. "Thất lễ cái gì chứ, rõ ràng là muốn chuồn đi!"
Ở một nơi khác, Youko đang ngồi trên sân thượng của quán bia yêu thích. Bóng cô kéo dài trên nền ánh trăng. Youko vui vẻ, nhẹ nhàng nhảy múa. Những ngón tay thon thả lóe lên từng đốm lửa. Youko đắm mình trong lửa, uyển chuyển và đầy cảm xúc, trình diễn một điệu múa lửa.
Sinh và tử đan xen vào nhau.
Giữa vầng trán Youko ẩn chứa nỗi u sầu đậm đặc không thể tan biến.
Bỗng nhiên, Youko khẽ thở dài, dừng động tác. Những đốm lửa còn sót lại trên tay cũng theo đó mà tắt lịm.
"Lại sắp đến bình minh rồi."
Lúc này, từng tràng pháo tay vang lên.
"Nhảy hay thật đấy." Youko theo tiếng động quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhân của giọng nói. Trước đó, vì quá nhập tâm nên cô bé hoàn toàn không hề hay biết.
Người đang đứng trên tháp nước dưới ánh trăng kia là ai nhỉ.
"Xiao Bo?" Youko không chắc chắn hỏi. Đúng vậy, đó chính là Khuyển Thần Xiao Bo.
Youko dường như chẳng hề hứng thú với Xiao Bo, cô bé quay lưng lại với anh. Xiao Bo lặng lẽ tiến lại gần Youko.
"Thiếu gia Keita đang rất phiền lòng đó."
"Vậy sao." Youko đáp lời một cách lạnh lùng. Xiao Bo vẫn ôn tồn hỏi:
"Tại sao cô lại làm những chuyện như vậy?"
"Vì tò mò thôi."
"Thật vậy sao? Hoàn toàn không giống chút nào. Dù sao đi nữa, cô cũng là một Khuyển Thần mà." Xiao Bo, người luôn mỉm cười, khuyên nhủ.
"Hừ, Xiao Bo, ngươi đúng là một kẻ đạo đức giả." Tuy nhiên, Xiao Bo chỉ bất lực lắc đầu, không nói một lời nào.
Youko nhìn vầng trăng trên bầu trời.
"Mình, rốt cuộc là cái gì... ngay cả bản thân mình cũng không biết nữa." Youko lẩm bẩm.
"Hỏi trăng đi." Nói rồi, Youko vươn tay, dường như muốn hái trăng mà bay vút lên không trung.
Sau một đêm bị tạm giam, Keita cuối cùng cũng trở về nhà. Giờ đây, Keita đang ngồi trong sảnh một khách sạn cao cấp. Hôm nay, Keita sẽ gặp mặt chủ nhân ủy thác mà bà nội đã giới thiệu. Ban đầu, anh định đưa Youko đi cùng, nhưng gần đây đang gặp khủng hoảng tài chính, chẳng còn chút tiền dư nào.
"Thật là chậm chạp quá đi." Keita nhìn đồng hồ. Thời gian, địa điểm đã hẹn sẵn. Theo tài liệu, người ủy thác là một công ty thương mại hàng đầu. Nếu vậy thì chi phí chắc chắn sẽ rất cao. Nhìn những người ra vào tấp nập trong sảnh, Keita không kìm được mà vươn vai. Bất chợt, anh thấy một bóng người dần xuất hiện bên cạnh. Keita giật mình, Youko đã đứng ngay trước mặt anh.
"Chào Keita, cuối cùng cũng trở lại thế giới tự do rồi, vui chứ!" Youko cười rạng rỡ đầy hồn nhiên.
"Cô, cô cái đồ khốn nạn!" Keita tức đến mức nói lắp bắp. "Cô vậy mà còn có thể trơ trẽn nói ra những lời này! Cô có biết vì lỗi của cô mà tôi đã phải chịu bao nhiêu khổ sở không hả!"
Youko phản bác. "Cái gì? Được thôi, vậy anh nói xem tôi có lỗi gì nào!"
Keita đối với việc Youko trắng trợn đổi trắng thay đen đã chịu hết nổi. Youko đột nhiên hít sâu một hơi, lớn tiếng hét lên.
"Là lỗi của Keita, anh tự dưng khỏa thân tấn công tôi, lúc đó tôi sợ chết khiếp đi được!"
Giọng Youko như phát thanh loa phóng thanh, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh, ai nấy đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào Keita đang hoàn toàn hóa đá vì sợ hãi. Keita sợ đến mức nói năng lộn xộn.
"Á! Đồ... đồ khốn! Câm miệng lại!" Keita cố gắng ngăn Youko nói năng bạt mạng, nhưng càng cố gắng thì lại càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn, càng thu hút sự chú ý hơn, hoàn toàn ở thế yếu.
Thấy phản ứng thú vị của Keita, Youko không nhịn được mà mím môi cười trộm.
Keita khẽ dựa vào tai Youko, thì thầm:
"Rốt cuộc cô muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt mà cứ thế xuất hiện giữa đám đông, không sợ bị phát hiện sao?"
Cho đến tận hôm qua, Youko vẫn luôn xuất hiện dưới hình dạng bán yêu. Hôm nay, cô bé lại thu đuôi lại, hơn nữa còn ăn mặc chẳng khác gì một cô gái bình thường. Youko lúc này trông vô cùng nổi bật.
"Nơi này cũng đẹp đó chứ!" Youko vừa nói vừa nhìn đồng hồ của Keita. "À phải rồi. Keita, chúng ta đi hẹn hò đi! Nghe nói con người đều làm vậy mà. Tôi cũng muốn thử!" Youko ngây thơ vô số tội nhìn Keita. Keita không thèm ngẩng đầu lên, rụt tay lại.
"Đừng nói chuyện vớ vẩn! Tôi có việc chính cần làm." Youko bĩu môi giận dỗi hỏi:
"Anh nói xem, công việc với tôi, cái nào quan trọng hơn?"
"Một trăm phần trăm là công việc! Nếu tôi không cố gắng kiếm tiền để bù lại số tiền cô đã vung tay quá trán, thì chúng ta sẽ chết đói cả đấy! Cô đi đến đâu là xui xẻo đến đó. Chuyện hôm qua tôi coi như chưa từng xảy ra. Cô mau về đi. Mau lên!"
"Ưm..." Youko hơi chùn bước. "Anh nói cũng không phải không có lý. Nếu đã vậy, vậy tôi về đây! Tôi thật sự về đó nha?" Youko vẫn chưa chịu từ bỏ, cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn lại, hy vọng Keita sẽ giữ mình ở lại. Nhưng Keita khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Youko.
"Mau ra ngoài đi. Không thấy bao nhiêu người đang nhìn cô sao!"
Youko lần đầu tiên cảm thấy chán nản đến vậy. "Tôi biết rồi, tôi về đây." Youko nặng nề bước đến cửa, đột nhiên dừng lại. Keita đột nhiên thấy chẳng lành, Youko lại sắp làm điều gì đó xấu xa rồi.
Youko vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Nhưng biểu cảm của cô bé lại rất vui vẻ. Keita vỗ vai Youko.
"Này, Youko sao vậy?"
"Người đó đến rồi." Youko rũ người trên vai Keita, tinh nghịch nói.
"Hả?" Keita giật mình, theo hướng tay Youko chỉ mà nhìn tới. "Ở đằng kia."
Keita cạn lời. Chỉ thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc vest chỉnh tề, đang ngần ngại nhìn Keita, cho đến khi xác nhận chiếc vòng cổ của Keita, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Người đó giơ tay chào, rồi đi về phía Keita.
Nhưng, đằng sau lưng người thanh niên đó...
"Cái... cái đó là cái gì vậy?"
Keita nhìn Youko, giọng khản đặc tự lẩm bẩm. Youko liền dùng sức xoay đầu Keita lại.
“Thật xin lỗi, tôi đến muộn,” vị chủ thuê lên tiếng. “Lúc ra ngoài, tự nhiên tôi nhận được điện thoại từ công ty. Bây giờ tôi bận đến nỗi ngày nghỉ cũng không có.”
Vị chủ thuê này cười sảng khoái xin lỗi. Từ mái tóc ngắn gọn gàng, hàm răng trắng muốt, cùng gương mặt rám nắng vì thường xuyên đón gió biển, có thể thấy ông ta rất yêu thích các môn thể thao biển.
Trang phục của ông ta cho thấy ông là người biết cân bằng giữa công việc và giải trí.
Nói chung, ông Oosako này là một người khá ổn.
Thế là, Oosako, Keita và Youko, cả ba người cùng đến quán cà phê trong khách sạn. Mỗi người gọi một thức uống rồi bắt đầu trò chuyện.
“Hai người trông trẻ thật đấy,” Oosako nói. “Thật sự là tôi hơi bất ngờ đấy.”
Oosako cố tình nói chuyện thoải mái để khuấy động không khí.
Youko cũng chỉ mỉm cười nhìn Oosako.
“Ưm, thì...”
Còn Keita thì lại không biết nên mở lời thế nào.
Ánh mắt Keita vẫn luôn dán chặt vào phía sau lưng Oosako.
Là một người phụ nữ.
Mái tóc dài rối bời.
Sắc mặt tái mét.
Dường như tràn đầy oán hận với thế giới này.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy dài trắng tinh, chân trần. Thân hình cô ta dài lạ thường, tựa một con rắn, cuộn tròn từng vòng, rồi thò đầu ra từ vai Oosako, cười một cách ghê rợn về phía Keita.
Keita vội vàng rụt mắt lại.
Thấy Keita hoảng loạn, Oosako không kìm được bật cười.
“Từ nãy đến giờ cậu cứ nhìn chằm chằm sau lưng tôi, có gì à? Chẳng lẽ là quái vật sao?”
Giọng nói của Oosako đầy vẻ trêu chọc, còn nữ xà nhân phía sau lưng ông ta thì đồng thời thè lưỡi.
“Không, không có gì.”
Keita vẫn không dám nhìn thẳng vào Oosako. Tuy đã nhìn quen rồi, nhưng anh vẫn ít nhiều cảm thấy khó chịu với những loại quái vật như thế này.
Oosako đứng dậy, sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nhìn Keita.
“Cậu Kawahira đến đây vì chuyện quái vật à? Xin lỗi nhé, tôi hoàn toàn không tin vào ma quỷ, quái vật gì sất.”
Giọng điệu tuy đột ngột, nhưng ngược lại lại trở nên thoải mái hơn. Oosako không hề ngần ngại lấy điếu thuốc từ túi áo vest trong ra.
Youko thản nhiên lấy bật lửa ra.
“Mời.”
“Cảm ơn.”
Oosako nhìn Youko đầy vẻ thèm muốn, nói lời cảm ơn, rồi lại chuyển ánh mắt sang Keita.
Keita có cảm giác, loại người cứ đối xử với từng người một thái độ khác nhau thế này thật sự là hơi xảo quyệt.
“Dạo này, tôi cứ cảm thấy như có gì đó cứ theo mình. Vô tình để cấp trên nghe được, ông ấy lại rất mê tín. Thế là ông ấy giới thiệu cậu cho tôi. Cấp trên đã nói thế thì tôi cũng ngại từ chối, nên mới đến đây thôi. Nói tóm lại, chuyện ma quỷ, quái vật gì đó toàn là nói nhảm, căn bản chẳng có thật.”
Oosako thờ ơ hừ một tiếng.
Còn nữ xà nhân dường như không hài lòng với lời nói của ông ta, liên tục liếm lên má ông ta.
“Cậu tuổi còn trẻ, sao lại làm công việc kỳ lạ như vậy?”
Oosako càng thêm khinh thường khi đánh giá cách ăn mặc của Keita, đặc biệt là chiếc vòng cổ, ông ta càng tỏ vẻ xem thường, thậm chí còn nghi ngờ Keita có phải là một siêu linh lực gia hay không.
Keita im lặng.
“Vâng, vâng. Tôi nghĩ tôi không làm nữa. Nghề này không hợp với tôi.”
Keita nói xong, vội vàng đứng dậy, không thèm nhìn Oosako, ném lại tờ séc rồi chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
“Youko, chúng ta đi thôi.”
Youko không hiểu sao Keita vừa nãy còn đầy khí thế, giờ lại đột ngột bỏ lại người ủy thác mà đi mất, vội vàng đuổi theo để hỏi cho rõ.
“Keita, Keita! Có chuyện gì vậy, sao lại từ chối ủy thác?”
Cuối cùng cũng đuổi kịp Keita ở cửa khách sạn. Keita quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Youko.
“Đồ ngốc, cái đó tôi không làm được, vượt quá khả năng của tôi.”
Keita cố gắng trả lời khẽ nhất có thể. Youko ngơ ngác như mất hồn, hoàn toàn không hiểu lời Keita nói.
“Xà Viêm cũng không được sao?”
“Đó là sinh linh. Chắc chắn là do oán niệm của người phụ nữ bị gã đó trêu đùa mà thành. Oán niệm sâu đậm như thế này, đây là lần đầu tiên tôi thấy. Dù nói vậy, hàng phục được những sinh linh này cũng là việc công đức vô lượng. Nhưng chính vì công đức đó mà nó càng nguy hiểm. Không khéo còn bị liên lụy. Một khi đã vướng vào chúng, cậu sẽ mất mạng đó, biết không?”
“Nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì hết. Tôi mới không muốn dính dáng gì đến người phụ nữ ghê tởm đó. Nhanh lên, chúng ta về thôi.”
Keita vẫy tay, giục Youko nhanh chóng đi.
Youko vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Tôi, bánh sô cô la của tôi còn chưa ăn hết!”
Youko hai má phồng lên, vẻ mặt nghiêm túc. Quả thật, Youko rất thích sô cô la.
“Gì cơ?”
Keita giật mình, hoàn toàn không ngờ Youko lại vì chiếc bánh mà cứ nấn ná không chịu đi.
“Vậy thì, cậu cứ ở lại một mình mà ăn bánh. Tôi đi đây.”
Nghe xong lời Keita, Youko lại trở nên lúng túng.
“Thế thì thành ra tôi và anh ta hẹn hò à?”
“Hẹn hò? Tôi cũng không biết giải thích với cậu thế nào, nhưng cũng không sao cả!”
Keita khó hiểu nhìn Youko vẫn đang cúi gằm mặt.
“Nhưng...”
“Đối với Keita, việc tôi hẹn hò với người khác cũng không thành vấn đề sao?”
Youko dùng giọng điệu cứng nhắc hỏi.
“He he.”
Keita bất giác bật cười.
“Tôi sẽ không bận tâm chuyện này đâu. Tôi đâu phải là chủ nhân nhỏ nhen. Tôi sẽ không can thiệp vào đời tư của Khuyển Thần. Cứ yên tâm đi chơi đi!”
Keita nhẹ nhàng xoa đầu Youko, động viên nói.
“Gã đó là một tên công tử bột đấy. Cậu vừa nãy chẳng phải nói muốn có một buổi hẹn hò thật hoành tráng sao? Cậu xem, cơ hội đến rồi, hãy dùng hết tất cả tuyệt chiêu của cậu đi.”
Keita cười khúc khích.
“Ồ.”
Youko rất chán nản.
“Vậy thì, tôi đi đây.”
Không thèm ngẩng đầu lên, Youko cứ thế bước về phía quán cà phê.
“Này, Youko!”
Youko phớt lờ Keita đang gọi mình. Cô quay lại chỗ ngồi cũ, thì thầm vào tai nữ xà nhân trên vai Oosako, chẳng biết đã nói gì.
Đột nhiên, đôi mắt của nữ xà nhân phát ra ánh sáng kỳ lạ, nhìn về phía Keita.
“Này, này...”
Nhìn nữ xà nhân từ từ rời khỏi Oosako rồi bơi về phía mình, Keita không kìm được sợ hãi đến mức chân tay không còn nghe lời.
“Đừng...”
Nhìn Keita đang vã mồ hôi lạnh, Youko nở một nụ cười như tiểu ác quỷ.
“Giờ tôi xin giới thiệu một chút. Đây là Keita, dáng người cực phẩm, một siêu mỹ nam tử rất biết chiều chuộng con gái. Vị tiểu thư này vừa gặp đã yêu Keita rồi.”
Youko bất ngờ nắm lấy vai Keita, giới thiệu Keita với nữ xà nhân.
“Tôi đi hẹn hò một mình thì ngại lắm. Keita và cô xà nhân này cũng đi cùng đi nhé.”
“Yêu quái!”
Keita hét lên, chẳng thèm ngoảnh đầu, lao vút ra khỏi quán cà phê. Và nữ xà nhân phía sau cũng như mũi tên rời cung, đuổi theo ra ngoài.
Youko đắc ý vẫy tay, tiễn hai người đi.
“Keita cố lên nhé!”
Đến khi không còn thấy bóng dáng hai người, Youko quay người lại, tựa vào người Oosako, người hoàn toàn không hiểu chuyện gì, rồi nhìn ông ta đầy tình tứ, quyến rũ nói.
“Ông Oosako, nếu không phiền, ông có thể dành chút thời gian đi dạo với tôi không?”
Sức cám dỗ khó cưỡng, Oosako hít một hơi lạnh, hoàn toàn đổ gục dưới chân Youko.
Sau đó, Youko và Oosako bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên của hai người. Oosako phóng khoáng khiến Youko vui sướng khôn xiết. Còn Keita thì ở phía bên kia, đang toàn lực bỏ chạy để giữ mạng.
“Youko, cái đồ khốn nạn này rốt cuộc cậu muốn làm gì!”
Keita vừa uất ức nguyền rủa Youko, vừa cố sức lao xuống cầu thang để thoát khỏi sự đeo bám của nữ xà nhân.
“Anh yêu, đợi em với!”
Nữ xà nhân vui mừng kêu gọi Keita.
“Thật không thể chịu nổi.”
Đột nhiên một mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt.
Youko hai mắt ánh lên sát khí, lập tức nâng cao cảnh giác. Cô xoay người lao vào vòng tay Oosako, nũng nịu nói.
“Chúng ta tiếp theo đi đâu đây ạ?”
Oosako khẽ mỉm cười, lắc lắc chìa khóa xe trong tay, hỏi: “Đi dạo một vòng nhé?”
Thế là, hai người cùng lên xe, lái về phía biển.
Keita chạy như bay dọc theo cống thoát nước, không ngừng vấp ngã, đứng dậy rồi lại ngã. Phía sau lưng anh, vô số bùn lầy cứ thế ném tới tấp vào người.
“Hộc... hộc...”
Keita không ngừng thở hổn hển, không ngừng phàn nàn.
“Tại sao tôi lại gặp phải chuyện xui xẻo thế này...”
Keita kiệt sức, bước chân càng lúc càng chậm, tầm nhìn cũng càng lúc càng mờ.
Cùng với tiếng gió rít của mưa bùn phía sau, nữ xà nhân vặn vẹo thân hình đồ sộ, xuất hiện trước mặt Keita, kêu gọi như người mộng du.
“Anh yêu, em yêu anh! Em yêu anh nhiều lắm!”
“Cô nhầm người rồi! Kẻ bỏ rơi cô là gã đàn ông đó, không phải tôi!”
Keita dùng hết sức lực gầm lên.
Nhưng nữ xà nhân lại làm ngơ trước lời nói của Keita.
“Em mặc kệ là ai, anh yêu, ai cũng được hết! Em chỉ cần thân thể, của ai cũng như nhau...”
Keita không kìm được tức giận. Anh ta nhảy vọt lên, từ trong lòng móc ra Đạn Hình Ếch, hô to: “Với danh nghĩa Bạch Sơn Minh Quân, Ếch... tan vỡ!” rồi tấn công về phía nữ xà nhân.
Những viên đạn ếch đủ màu sắc bắn ra tứ tung, lửa tóe khắp nơi, khiến nữ xà nhân đau đớn vặn vẹo thân thể, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đạn ếch nổ tung trên đầu nữ xà nhân. Trong tiếng nổ dữ dội của thuốc nổ, mặt đất rung chuyển như sấm sét.
Tuy nhiên, bức tường bùn lại cuộn lên càng lúc càng cao, như một cơn lốc xoáy. Đột nhiên, luồng khí như lốc xoáy, nổ tung tứ phía.
Cát đá trong gió mạnh khiến người ta khó lòng mở mắt, khắp nơi đều là gió cát.
“Thành công rồi!”
Keita trong lòng vui mừng khôn xiết.
“Không đúng.”
Nữ xà nhân từ trong đống đất từ từ bò ra, chẳng mấy chốc đã bò hết ra ngoài, dựng nửa thân trên lên, cười một cách u ám nói.
“Đây là tình yêu mà anh yêu dành cho em sao? Không đủ, hoàn toàn không đủ!”
Đột nhiên, nữ xà nhân lao về phía Keita.
“Đồ khốn! Xem ra cô rất thích cảm giác bị nổ tung nhỉ!”
Keita nói rồi, lại tiếp tục tấn công nữ xà nhân.
So với đó, Youko và Oosako đang nhàn nhã đi dạo ở bờ biển, không khí hòa thuận hơn hẳn.
Youko vui đùa với sóng biển, những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, khiến cô cười duyên không ngớt. Dưới làn gió biển nhẹ nhàng, đôi chân thon dài trắng nõn ẩn hiện, mái tóc đen dài bay trong gió.
Dưới ánh hoàng hôn, Youko cười rạng rỡ như một đóa hoa.
Oosako dập tắt điếu thuốc trong tay, từ từ đi về phía Youko.
“Đến lúc đi ăn rồi!”
Ông ta chỉ vào nhà hàng nhỏ phía sau, rồi như không có chuyện gì, ôm lấy cánh tay Youko.
“Ưm.”
Youko ngây thơ đáp lại.
Vẻ mặt của Youko, khiến Oosako mất bình tĩnh.
“Phải ra tay!”
Youko kiên định nghĩ vậy.
Youko và Oosako tay trong tay, thân mật đi về phía nhà hàng. Trong khi đó, Keita thì lại đang lăn lê bò lết dây dưa không dứt với nữ xà nhân.
“Cái đồ khốn này! Nói lý lẽ chút đi, dừng lại cho tôi!”
Nữ xà nhân vẫn không buông, bám riết Keita không rời.
“Hề hề hề, anh không trốn thoát được đâu, anh yêu!”
“Cứu mạng!” Keita bất lực, hét lên.
“Haizzz!” Youko lạnh lùng nhìn mọi thứ Keita đang phải chịu đựng, chỉ biết thở dài.
Trong ánh hoàng hôn, cảnh tượng lúc này như một cảnh trong phim thanh xuân.
Bữa tối là một bữa đại tiệc Pháp đầy lãng mạn. Cá hun khói kiểu Pháp, hàu, súp bí đỏ đậm đà, thịt vịt phô mai thanh đạm, và rượu vang đỏ lâu năm, tất cả đều cực kỳ thịnh soạn.
Trên bàn ăn, Youko nói cười rôm rả không ngớt, còn Oosako thì chuyên tâm làm một người lắng nghe, trông cũng rất say sưa.
Rồi sau đó, hai người đến quán bar trên tầng thượng.
Youko ngạc nhiên nhìn những ly cocktail đầy màu sắc. Oosako mỉm cười giải thích cho cô.
Cuối cùng, Oosako gọi một ly Martini cho mình, Youko thì gọi một ly Blue Hawaii.
Youko hai tay nắm chặt vành ly, tò mò nhìn chất lỏng xanh biếc. Cô khẽ nhấp một ngụm.
“Thế nào, ngon không?”
Youko khẽ cười: “Ưm, ngon lắm!”
“Xem ra rất hợp khẩu vị của cậu. Vậy thì, thử trà sữa mùi rượu xem sao? Mùi vị ngon lắm, rất ngọt.”
Oosako thản nhiên đề nghị, rồi ân cần gọi thêm một ly cho Youko.
“Ngon...”
Liên tiếp mấy ly. Thứ này trên núi không uống được. Chẳng mấy chốc, Youko má ửng hồng, có chút say.
“Youko là học sinh cấp ba phải không?”
“Tôi không phải học sinh cấp ba.”
“Vậy thì, không đến trường học sao?”
“Ưm.”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Khoảng ba trăm sáu mươi bốn tuổi.”
“Ơ?”
“Lừa ông đấy, tôi mới hai mươi tuổi.”
Youko một hơi uống cạn tất cả rượu trong ly. Oosako cũng dần thả lỏng. Youko thầm nghĩ Oosako chắc chắn đã nổi máu dê, sắp sửa ra tay rồi. Thế nhưng Oosako lại tiếp tục hỏi.
“Cậu và cậu Kawahira có quan hệ gì vậy?”
“Keita?”
“Tôi nghĩ hai người chắc là mối quan hệ giữa linh năng giả và trợ lý phải không?”
“Ưm, Keita là chủ nhân của tôi.”
“Phụt!”
Oosako sợ đến mức phun hết rượu trong miệng ra. Youko khuấy đá trong ly, lẩm bẩm tự nói.
“Cũng chỉ là mối quan hệ hình thức thôi.”
Youko lúc này hơi say, đôi má ửng hồng, đôi mắt lờ đờ, mọi lúc mọi nơi đều toát lên vẻ quyến rũ.
Oosako không ngừng nuốt nước bọt, vẫn không từ bỏ mà hỏi tiếp.
“Hai người có, có kết hôn không?”
“Không phải.”
Youko chán nản đung đưa hai chân, nửa thân trên tựa vào quầy bar.
“Không.”
Vừa nói vừa nói, bóng của Oosako càng lúc càng mờ ảo, dường như xung quanh cũng đang chao đảo, chẳng mấy chốc, Youko đã bất động ngủ say.
Oosako nhìn Youko trên quầy bar, bất lực.
Thế là, ông ta lập tức thanh toán, ôm Youko ra khỏi quán bar. Trên mặt ông ta vẫn luôn là vẻ không có tà niệm.
Người phục vụ im lặng nhìn ông ta rời đi, lập tức giơ ngón giữa, lẩm bẩm: “Đồ biến thái.”
Cùng lúc đó, Keita chạy ngang qua cửa khách sạn, gầm lên với nữ xà nhân.
“Làm ơn! Đừng có bám lấy tôi nữa!”
“Ô hô hô! Sức mạnh của tình yêu là không bao giờ phai tàn!”
Youko mơ thấy đêm đó cùng Tiểu Bác trên sân thượng quán bia.
Ban đầu, Youko không mấy hứng thú với chủ đề này, chỉ hời hợt xen vào vài câu. Nhưng dần dần, cô đã thay đổi cách nhìn về Keita qua lời kể của Tiểu Bác.
Đến sau này, ngược lại chính Youko lại không ngừng kể về đủ thứ chuyện nhỏ nhặt của Keita.
Nỗi giận của Keita, nụ cười của Keita; việc anh thích phim cổ trang, thích đọc sách và xem phim; hay chuyện vì thường xuyên trốn học mà thành tích lúc nào cũng tệ. Thậm chí cả chuyện sáng nay hai người cãi nhau khiến Keita bị Youko ném ra đường, cô cũng kể một cách say sưa.
“Chủ nhân thú vị thật đấy.”
Tiểu Bác chân thành khen ngợi.
Youko dường như rất vui!
“Ưm!”
Youko cười đáp.
“Keita là một gã cực kỳ cực kỳ thú vị.”
“Nhưng điều đó không thể dùng để phán xét cuối cùng anh ấy là người tốt hay kẻ xấu.”
“Ý gì cơ?”
Youko không hiểu.
Tiểu Bác nghiêm túc nhìn Youko.
“Hãy từ bỏ Keita. Youko, đôi khi sẽ có những chủ nhân vô lý, chúng ta không cần phải phục tùng những người đó. Chúng ta chỉ cần tuân theo khế ước mà thôi.”
Youko nhẹ nhàng gật đầu.
“Ưm.”
Youko mơ hồ đáp lại. Cô nhìn Tiểu Bác, hơi đỏ mặt.
“Vậy, nếu mình tự nguyện thì sao?”
“Ơ?”
“Ý là, ý là khi không cảm thấy chán ghét hành động của đối phương thì sao?”
Youko xấu hổ đến đỏ bừng mặt, hai tay không ngừng xoa đầu gối.
Tiểu Bác hoàn toàn không ngờ lại có câu trả lời như vậy, không biết phải trả lời thế nào. Một nụ cười cô đơn thoáng hiện trên khóe môi cô.
“À thì ra là vậy... Tình huống này cũng không phải là không có.”
Im lặng.
Tiểu Bác khẽ ho khan, phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng.
“Nhưng, nếu thật sự có tình huống này xảy ra, cũng không thể chỉ dựa vào cảm động mà hành động theo cảm tính. Phải phán đoán kỹ lưỡng tình hình.”
“Tình hình?”
Youko ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Bác, được giấu sau mái tóc dài, đang nhìn mình với vẻ đầy yêu thương, nhưng cũng có chút buồn bã.
Đó là một đôi mắt xanh biếc như pha lê.
Đôi mắt chói lóa, dường như muốn hút hồn người ta vào trong.
Youko đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Keita.
“Nếu tình hình cho phép, thì có thể sao? Nếu vậy thì, tôi cũng có thể yêu sao?”
Youko vươn tay ra, dường như muốn xác nhận.
“Đúng vậy.”
Tiểu Bác khẳng định trả lời.
“Có chuyện như vậy đấy. Tuy nhiên, trước tiên hãy bắt đầu từ việc hẹn hò đã...”
Youko “vù” một cái ngồi dậy.
Youko nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện mình đang nằm trên giường khách sạn. Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước xả.
Chẳng mấy chốc, “kẽo kẹt” cửa phòng tắm hé mở. Oosako cười tươi rói thò đầu ra, hoàn toàn là vẻ mặt của một tên dê xồm.
“À, cậu tỉnh rồi à? Có muốn tắm cùng không?”
Youko lập tức tỉnh rượu, hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
“Tôi nghĩ không cần đâu.”
Youko khẽ từ chối, nhanh chóng đi về phía cửa.
“Tôi phải về rồi. Hôm nay rất cảm ơn ông Oosako.”
Oosako nghe xong, nửa thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vội vàng chặn đường Youko.
“Sao lại vội vàng thế?”
Youko hai tay chống nạnh, lạnh lùng nhìn Oosako.
“Ông muốn làm gì? Tôi và ông vẫn chưa đến mức đó đâu nhỉ? Tôi một chút cũng không muốn lên giường với ông.”
Oosako trợn mắt, nhìn Youko với vẻ mặt hung ác.
“Đã đến đây rồi mà còn muốn đi. Youko, hôm nay tôi đã đầu tư rất nhiều tiền vào cô đấy, làm gì có chuyện không lấy lại được chứ?”
“Ơ, tôi không hiểu!”
“Hừ!”
Oosako đắc ý vuốt tóc, cười nói.
“Thật hết cách rồi. Trong tình huống này, xem ra chỉ có thể dùng cách mạnh bạo thôi!”
Từng bước, từng bước, dần dần áp sát Youko.
“Muốn dùng cách mạnh bạo sao?”
Youko bất lực thở dài một hơi. Cô giơ ngón tay ra, nhưng ngay lập tức lại thay đổi ý định. Dù người đàn ông này muốn làm những chuyện mà Keita muốn làm, nhưng đối với ông ta, Youko hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ cảm xúc tức giận nào.
Ngược lại, cô lao tới, ôm lấy Oosako, nhẹ nhàng hôn một cái, rồi thì thầm.
“Từ nay về sau, phải dịu dàng hơn với những cô gái hẹn hò đấy nhé!”
Nói xong, ngay trước mặt Oosako, biến mất khỏi cửa sổ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, không biết thứ gì, từ từ bay xuống.
Oosako đang bối rối, cúi xuống nhặt lên nhìn, hóa ra đó là chiếc khăn quàng cổ mà ông ta tặng cho Youko.
Keita cùng đường, chạy trốn đến một công viên không người.
Hơn nửa ngày, anh ta cứ trốn chạy trên đường phố. Toàn thân từ đầu đến chân đều dính đầy bùn đất, quần áo cũng rách nát tả tơi. Kết quả là vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của nữ xà nhân, bị tóm gọn dưới cột đèn đường.
“Hề hề hề. Anh yêu. Anh ở đây mà...”
Nữ xà nhân bò đến trước mặt Keita.
Xùy, xùy. Có vẻ cô thích trèo cây nhỉ?
Nữ Xà vừa thè lưỡi, vừa trườn lên cột đèn.
Vậy thì, chúng ta cùng trèo.
Vừa nói dứt lời, chẳng mấy chốc thị đã ở ngay bên cạnh Keita. Cùng với dục niệm dâng trào, Nữ Xà giờ đây còn khổng lồ hơn cả buổi sáng.
Thôi được, hôm nay, trò mèo vờn chuột đến đây là hết!
Nữ Xà trợn trừng đôi mắt đáng sợ, một tay tóm lấy Keita.
Keita bất lực nhìn Nữ Xà, cười khổ một tiếng, hơi thở thoi thóp.
Thế là xong rồi sao?
Đoạn, thị buông tay, Keita rơi bịch xuống đất. Dù lưng bỏng rát đau nhói thấu xương, Keita vẫn nghiến răng hét lớn:
“Nhân danh Bạch Sơn Minh Quân, ếch, cháy đi!”
Hai lòng bàn tay chắp lại, nắm chặt thành quyền.
Lập tức, sáu quả đạn hình ếch màu đỏ bừng, theo sau là ngọn lửa bùng bùng, đồng loạt bắn thẳng vào Nữ Xà đang bám chặt trên cột đèn, tất cả đều nhắm trúng bụng thị, không trượt phát nào.
“Oái!”
Tiếng kêu thảm thiết liên hồi vang lên không dứt. Nữ Xà như một quả cầu lửa, quằn quại lăn lộn dưới đất.
“Thà, thành công rồi!”
Keita mệt rã rời, khó nhọc đứng dậy. Đây mới là tuyệt chiêu thật sự của Keita. Đạn ếch đã dùng hết sạch.
Nếu lần này vẫn không hạ gục được Nữ Xà, Keita cũng chẳng còn sức mà chống trả.
Chuyện không như ý muốn.
Nữ Xà vẫn còn sống.
“Mừng rỡ chưa chi đã vội quá rồi đấy.”
Dù toàn thân đã nát bươm, khói đặc không ngừng bốc lên nghi ngút, Nữ Xà vẫn chầm chậm tiến về phía Keita.
“Đồ tệ bạc!”
Nữ Xà ôm lấy đôi mắt bị thương, thê lương gào lên:
“Ta yêu ngươi đến thế, sao ngươi lại nhẫn tâm với ta đến vậy?”
Keita giờ đã không còn chút sức lực chống đỡ nào, tuyệt vọng thở dài nói:
“Xin lỗi.”
“Tuyệt đối không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ!”
Vẻ mặt thê lương khiến dung nhan vốn đã đáng sợ của Nữ Xà càng thêm méo mó, thị hung hăng lao về phía Keita.
Ngay khi móng vuốt thị sắp vồ lấy Keita hòng xé nát đầu cậu ta, vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy.
“Thất tình rồi hả? Ghét Keita lắm sao?”
À ha ha ha, theo sau tiếng cười vang vọng, một luồng lửa chói mắt từ trên trời giáng xuống.
Ngọn lửa còn lớn hơn trước rất nhiều, bao trọn lấy Nữ Xà.
“A!”
Nữ Xà đau đớn quằn quại, cố sức dập tắt ngọn lửa trên người.
“A...”
Keita ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời, mái tóc đen của Youko bay bay trong gió đêm, nàng mỉm cười đầy quyến rũ, nhìn về phía cậu.
“Keita, đã để cậu đợi lâu rồi.”
“Cuối cùng cũng đến cứu tôi rồi.”
Keita cười khổ đầy bất lực.
“Tôi sắp tèo rồi.”
“Gì chứ? Nếu là tôi thì đã xử lý nó xong từ lâu rồi. Rốt cuộc là thế nào?”
“Cậu lắm lời thật đấy. Ếch và rắn trời sinh đã xung khắc rồi.”
“Ồ! Nghe có vẻ sâu xa quá, tôi cũng không hiểu lắm... Dù sao thì tôi đã giải quyết cái ả phụ nữ kinh tởm kia rồi, đúng không?”
Cả hai nhìn nhau, mỉm cười.
“Ơ?”
“Xin hai vị đợi một chút.”
Nữ Xà khó nhọc ngẩng đầu lên, trừng mắt hung tợn nhìn Youko.
“Sáng nay cô đã nói với ta, đừng bận tâm đến con người, họ không đáng tin, tin tưởng họ thì kết quả sẽ rất đau khổ, phải không?”
Youko chỉ quay đầu lại, khinh miệt nhìn thị, mũi lạnh lùng khịt một tiếng.
“Hừ! Đồ ngốc.”
“Ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!”
Nữ Xà vặn vẹo thân hình tựa sóng biển, hung hãn lao về phía Youko.
Youko bay lượn trên không trung, nhẹ nhàng tránh né đòn tấn công của Nữ Xà. Trong lòng không khỏi thở dài thương xót cho số phận của Nữ Xà.
“Ngươi thật đáng thương mà! Gặp phải một tên đàn ông như vậy...”
Dưới ánh trăng, vẻ đẹp của Youko càng thêm sống động và trong trẻo.
Ngay khoảnh khắc tiếp đất, Youko tóm lấy đầu Nữ Xà, đầy tiếc nuối nói:
“Nhưng, vẫn phải xin lỗi... Giờ đây, Keita là chủ nhân của ta, ta phải nghe theo lệnh của cậu ấy.”
Bàn tay Youko đột nhiên mọc ra những móng vuốt sắc nhọn, dứt khoát xé toạc bụng Nữ Xà.
Nữ Xà kinh ngạc nhìn Youko.
“Ngươi chết đi!”
Youko trong một hơi thở đã xé xác Nữ Xà thành bốn mảnh.
Từ đầu đến cuối, sạch sẽ gọn gàng, không chút thương xót.
“Thôi tha cho nó đi.”
Youko ném xác rắn xuống chân, bắt đầu niệm chú Đại Xà Viêm.
“Cứu mạng!”
Tiếng kêu bi thương của Nữ Xà lại vang lên lần nữa. Ngọn lửa bùng bùng phun ra từ trong cơ thể Nữ Xà, không ngừng ăn mòn toàn thân thị.
Lần này, đại cục đã định, Nữ Xà không còn sức phản kháng nào nữa.
Youko quay người, ngoảnh lưng về phía thi thể Nữ Xà đang cháy trong lửa dữ, tự lẩm bẩm:
“Ngươi vẫn cứ thích con người...”
Ngay khoảnh khắc ấy, Nữ Xà hóa thành vô số tro bụi, vô số tro tàn từ tóc. Trong ánh trăng lạnh lẽo, theo gió bay đi.
Tro tàn từ mái tóc của người phụ nữ đầy dục niệm.
Youko đi đến bên cạnh Keita, nụ cười lạnh lẽo rợn người vừa rồi chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngây thơ trong sáng.
“Keita, chúng ta về nhà thôi.”
Youko ôm chặt lấy Keita, dịu dàng nói.
“Được, được thôi.”
Keita miễn cưỡng đáp lời.
“Chúng ta về nhà.”
*Phụ nữ đúng là sinh vật đáng sợ mà.*
Tiếng lòng của Keita.
“Khoan đã, trước khi về.”
Keita chợt nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng kéo tay Youko, nhặt lấy hài cốt của Nữ Xà – phần lớn là tóc đã hóa than. Cậu xoa nhẹ bằng cả hai tay.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Youko khó tin nhìn Keita.
“Xong rồi.”
Keita mỉm cười.
“Tôi chỉ đang làm theo những gì bà nội đã làm. Làm như vậy có lợi ích gì, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng có thể chắc chắn là nơi này sẽ gặp tai ương nhiều nhất trong nửa năm, sau nửa năm thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”
Cụm tóc đó dính chặt trên vai Youko, nhiễm lấy linh khí của nàng. Sau đó từ từ bay lên không trung, tỏa ra một vệt sáng xanh. Cuối cùng, hóa thân thành một tiểu Nữ Xà.
Trườn lên trời cao.
“Phải bảo trọng nhé!”
Keita cố sức vẫy tay vĩnh biệt tiểu Nữ Xà đang bay đi xa. Youko kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Này! Cậu vừa làm gì đấy?”
“Tôi chỉ làm loãng bớt điều bất hạnh mà thôi.”
Keita cười ranh mãnh.
“Nói thế này nhé, vừa nãy cô thiêu con rắn, bản thể của những dục niệm đó chắc chắn cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nhưng nếu cứ kết thúc như vậy, sau này chuyện tương tự sẽ lại xảy ra. Chỉ khi để chúng tự kiểm điểm kỹ lưỡng, chúng mới có thể thực sự được giải thoát.”
“Cậu nói "chúng"?”
“Đúng, chính là những người phụ nữ đó.”
Keita chợt xoay người lại, hai tay gối sau đầu. Nói với Youko:
“Chuyện này cuối cùng cũng xong rồi. Chúng ta về thôi.”
“Ừm.”
Youko vui vẻ gật đầu đáp lời.
Vừa về đến nhà, Keita lập tức lao vào phòng tắm. Khi cậu vừa quấn một chiếc khăn tắm bước ra, Youko đã chuẩn bị sẵn quần áo thay thế và đứng đợi ở cửa.
“Đây.”
“Ồ.”
Keita lúng túng nhận lấy quần áo. Youko mỉm cười rời khỏi phòng tắm.
Không lâu sau, Keita vừa lau tóc vừa trở lại phòng, đã thấy một cốc bia lạnh buốt được đặt ngay ngắn trên bàn. Đồng thời, trên bàn còn bày biện đậu nành luộc, đậu phụ chiên, và há cảo.
Có vẻ Youko rất rõ việc Keita dù là học sinh cao trung nhưng lại thích uống bia.
“Ơ, cái này là sao?”
Tuy toàn là đồ đông lạnh, nhưng Keita vẫn cảm thấy khó tin khi Youko lại làm như vậy.
“Nàng rốt cuộc muốn làm gì đây?”
Keita hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
Youko vẫn mỉm cười, khó hiểu nhìn Keita.
“Thôi được rồi...”
Keita ngồi phịch xuống đất, vừa uống bia vừa nhấm nháp đậu nành luộc.
“Thế này cũng không tệ.”
Cứ thế im lặng ăn uống.
“Vậy, cuộc hẹn hò của nàng với cái người tên Oosako thế nào rồi?”
Keita không nhịn được hỏi Youko.
“Chán phèo.”
Youko thờ ơ mỉm cười. Nàng ngồi xuống bên cạnh Keita. Ôm lấy cánh tay cậu, kéo sát vào ngực mình.
“Chẳng có chút hứng thú nào cả.”
“Ồ.” Keita đáp lời.
Youko rưng rưng nước mắt, nhìn Keita.
“Tôi cứ luôn tưởng tượng buổi hẹn hò đầu tiên của mình sẽ thú vị đến nhường nào... nhưng mà, hoàn toàn chẳng có gì hay ho cả. Giờ tôi đã hiểu rồi, hẹn hò cực kỳ chán.”
“Không hay ho gì sao?”
“Ừm... Vậy thì lần tới Keita hẹn hò với tôi nhé!”
Youko như thể vừa làm điều gì đó xấu xa, má ửng hồng.
“Cái này thì...”
“Không được sao? Chỉ cần Keita có thời gian, lúc nào cũng được cả.”
Trước hành vi bất thường của Youko, Keita có chút không kịp phản ứng.
Tuy Youko có nhiều khuyết điểm, nhưng xét về ngoại hình thì cũng là một mỹ thiếu nữ. Nhìn thái độ của nàng, chẳng lẽ là đã thích mình rồi sao?
Keita chợt nhớ đến chuyện sáng hôm qua.
Tuy hôm qua mình đã rất tàn nhẫn, nhưng có lẽ là do mình quá thô lỗ cũng nên. Youko đối với chuyện đó vẫn còn khá là ngượng ngùng.
*Có lẽ có thể ở trên ghế sofa?*
“Youko...”
Keita đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nắm lấy vai Youko.
“Hả?”
Youko nheo mắt.
“Khô, không được.”
“Được chứ.”
“Không ghét...”
Keita cúi người hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Youko, một tay nắm lấy bầu ngực đầy đặn của nàng.
“Làm thế này được không?”
“Youko.”
Xoa nắn.
“Chỉ thế thôi sao?”
Youko khúc khích cười. Keita giật mình kinh hãi, còn chưa kịp đứng dậy. Youko đã giơ ngón tay lên.
Trong chớp mắt.
Chỉ thấy trên đất chỉ còn lại quần áo của Keita, còn cậu ta thì không thấy đâu cả.
“Đồ khốn! Con đàn bà ác độc!”
Tiếng chửi rủa của Keita vang vọng giữa không trung.
“Lại nữa rồi, này, lại là cậu à!”
Giọng cảnh sát lại vang lên. Keita lại khổ sở biện bạch, than vãn.
“Không, không phải, nhầm rồi! Chuyện không phải thế!”
“Nếu không phải thế thì sao cậu phải chạy? Khoan đã, đứng lại đó, cái tên biến thái kia!”
Cuối cùng, trò mèo vờn chuột lại bắt đầu.
Youko mỉm cười nhặt lấy quần áo Keita vương vãi, ôm chặt vào ngực, lẩm bẩm một mình.
“Giai đoạn phát triển, Keita. Giai đoạn...”
Youko nghĩ rồi, khẽ mỉm cười.
Tái bút.
“Này, cậu em, sao lại vào đây nữa rồi, lại khỏa thân chạy lung tung à? Đáng đời lắm!”
“Đúng, đúng là lắm lời! Tên khốn nhà ngươi, chẳng phải ngươi cũng say rượu bị bắt vào đây sao? Còn dám nói người khác!”