Trans: Bican. Cố vấn: _proslimevn
Published: 7:11 8/9/2024. Update: 7:29 8/9/2024
============================
Cuộc rượt đuổi trên xe cực căng thẳng đã kết thúc, chiếc xe chở bọn tôi đang phóng nhanh trên con đường một chiều.
Tôi không biết tốc độ giới hạn trên con đường này là bao nhiêu, nhưng có một điều chắc chắn. Tốc độ này là bất hợp pháp.
Chiếc xe chạy với tốc độ gần 250km/h, lao về biên giới DEU. Lũ truy đuổi thì chẳng thấy đâu.
“Cứ thế này thì ta có thể đến DEU trước khi mặt trời lớn. Sau đó thì…….. ừm, lúc đó quyết định cũng được.”
“Ít nhất thì tôi muốn tham quan Thủ đô. Tôi muốn xem Tháp Eiffel và Nhà thờ Đức Bà.”
“Tiếc ghê. Cậu phải lấy ảnh xem và liếm đỡ thôi.”
Dù mới được chuyển sinh có hai ngày, không ngờ tôi lại bị đuổi khỏi đất nước rồi. Thật tiếc là tôi không được tham quan tí nào.
Buồn ở chỗ là nơi duy nhất tôi được tham quan là Dungeon.
Ở thế giới này còn có bảo tàng Louvre nên tôi rất muốn ghé qua.
Ở kiếp trước, tôi chưa bao giờ được thấy thế giới bên ngoài Nhật Bản, nên tôi đã mong chờ lắm đấy…..…
Tôi đang nghĩ rằng nếu mình còn sống thì ngày nào đó mình cũng có thể thấy thôi, đột nhiên Liz nắm lấy đầu tôi và bắt tôi cúi xuống.
Vừa nghĩ xem có chuyện gì thì tôi nghe thấy tiếng hét của Rubert.
“Cúi xuống!!”
Vừa nghe giọng Lubert thì xe bất ngờ phanh gấp và bẻ lái.
Theo quán tính, cơ thể Liz và tôi đập mạnh vào ghế trước, mặt chúng tôi hơi nhăn nhó vì đau đớn.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm, một tràng âm vang lên, kính chắn gió và kính cửa xe vỡ vụn, và chiếc xe liên tục bị chấn động.
Đột ngột phanh gấp khiến chiếc xe lệch sang một bên và mọi thứ trong xe quay vòng vòng nên tôi đã cố bảo vệ cho cả bản thân và Liz.
Ngay khi chiếc xe dừng lại thì cái âm thanh như tiếng súng cũng dừng lại.
Mặc dù cả người đang đau nhức, tôi vẫn chui ra cửa sổ chiếc xe bị lật và thấy Rubert đang nhìn tôi với vẻ mặt cay đắng.
“Shit!! Tụi nó bắn đạn phép quân dụng!! Sao có thể đỡ được đạn có hỏa lực mạnh vậy chứ!!”
“Này, Rubert. Chiếc xe này không có khả năng chống đạn à?”
Trước khi lên xe, Lubert đã tự hào rằng xe ông có khả năng chống đạn. Tất nhiên, cả kính cũng là chống đạn và lẽ ra phải chịu được đạn thì trước mắt tôi chỉ còn là đống mảnh vụn.
Đập hết sức là kính bể tan tành luôn rồi. Chống đạn hả? Là cái mẹ gì vậy, ăn được không?
“Nó có khả năng chống đạn. Ít nhất thì khẩu súng lục cậu cầm có thể làm xước một chút chứ đạn không thể xuyên qua được. Nhưng đạn phép quân dụng thì khác. Một phát là đủ mạnh để xuyên thủng lớp giáp dày 19mm. Dù vậy, lực giật lại rất nhỏ nên chúng có thể bắn liên tục như lũ điên.”
“Hỏa lực nó sánh ngang súng trường chống tăng luôn à. Tốc độ bắn có bằng súng trường luôn không?”
“Nghĩ vậy cũng không sai đâu.”
Hỏa lực điên cuồng thật. Chỉ có trong thế giới manga mới có chuyện súng trường chống tăng bắn liên tục thôi.
Những viên đạn mang hỏa lực bằng súng trường chống tăng vẫn đang trút xuống chiếc xe đổ nát. Nhờ dùng chiếc xe làm lá chắn mà bọn tôi vẫn chưa dính đạn, nhưng đôi khi lại có đạn xuyên qua nên có lẽ nó sẽ không trụ được lâu nữa đâu.
“Ta phải làm gì đây? Mất xe thốn thật đó.”
“May thay, bọn chúng có chuẩn bị sẵn xe rồi. Cướp thôi.”
Khi Rubert nói vậy, từ đâu trong tay ông đã cầm một quả lựu đạn choáng. Chắc ông định ném cái này vào chỗ đối thủ rồi tranh thủ lúc chúng bị choáng mà cướp xe chúng.
“Gray, Rīzuheruto, ta tạm chia ra ở đây nhé.”
“........Hở? Tự nhiên nói gì vậy? Không phải ta sẽ cùng nhau trốn thoát à?”
Một lời chia tay được đột ngột nói ra. Tôi rối bời đến mức chẳng còn nghe được tiếng đạn đang trút xuống mà chỉ cố nghẹn ngào nói ra từng từ.
Đột nhiên ông nói mẹ gì vậy. Rubert không cùng bỏ trốn sao.
Chắc cảm xúc đã hiện lên mặt tôi cả rồi. Rubert khẽ cười khẩy và nhẹ xoa đầu tôi.
“Dù có lấy được xe thì chúng vẫn đuổi theo thôi. Cần có người chặn chúng lại phải không?”
“Vậy ta cùng giết hết đi. Tôi yếu chứ tôi có định đi bán muối đâu.”
“Tôi cũng có định bán muối đâu. Nhưng câu kéo thời gian quá lâu cũng không phải ý hay. Lũ đồng nghiệp của Rīzuheruto sắp đến rồi.”
Khi Rubert nhìn Liz, cô chỉ im lặng gật đầu mà không nói gì.
Bị thổi bay trong cái vụ đóng thế đó mà chúng còn sống. Đúng là ngay cả có ăn đạn vào đầu thì chúng vẫn sống, nên có lẽ chuyện cỡ này không đủ giết chúng được.
“Không cần tốn thời gian, giết chúng ngay là được chứ gì? Rubert không cần ở lại đâu.”
“Không, ở đây cũng phải chặn lũ đồng nghiệp của Rīzuheruto. Cậu thấy cuộc rượt đuổi trên xe rồi đó. Ta không thể trốn thoát trừ khi có ai chặn chúng lại.”
“Nhưng──────────”
“Không ‘nhưng’ nhị gì nữa. Quyết định rồi. Quyết định của cựu binh không bao giờ sai.”
Có lẽ còn cách tốt hơn mà. Đó là điều tôi muốn nói, nhưng kinh nghiệm của Rubert và tôi không bằng nhau.
Một cựu binh đã chinh chiến nhiều trận mạc và một tân binh chỉ trải qua thử thách có một lần.
Có thể ông đã nghĩ đến những gì mà tôi có thể nghĩ và cho rằng đó là bất khả thi.
Rubert cười khẩy, lấy mặt dây chuyền hình đầu lâu ra khỏi cổ rồi đưa tôi.
“Đây là quà mà vợ tôi đã mua tặng nhân kỷ niệm ngày cưới. Tôi sẽ tạm đưa nó cho cậu. Tôi nhất định sẽ về lấy lại, đến lúc đó cậu cứ nghĩ đây là tôi đi.”
“Ê, khoan đã, đó là──────────”
Đó là Death flag mà.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Rubert đã ngắt lời tôi mà nói tiếp.
“Nghe này, Gray. Kể cả hoàn cảnh có ra sao, một người đàn ông một khi đã quyết định bảo vệ một người phụ nữ thì dù có chết cũng phải bảo vệ đến cùng. Hiểu chưa?”
“Ê, nghe tôi này. Ông muốn chết à?”
“Đừng có xàm. Dù chỉ còn là một vong hồn, tôi vẫn sẽ sống mãi. Tôi là một kẻ quật cường mà.”
Này khác gì với đi chết đâu. Tôi đưa tay về hướng Rubert, nhưng ông đã bắt đầu di chuyển trước khi tôi kịp tóm lấy ông ấy.
Tôi hướng mắt về Liz như muốn nhờ cô ngăn Rubert lại, nhưng Liz chỉ lắc đầu với vẻ mặt áy náy.
“Gray-chan, ta nên làm theo ý của Rubert. Đây là cách tốt nhất để chúng ta có thể sống sót.”
“Nhưng, vậy thì Rubert……..”
“Gray-chan. Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng đây là hiện thực. Kẻ mạnh sống, kẻ yếu vong. Trên thế giới này, chỉ có cá lớn nuốt cá bé thôi.”
Ken két, tôi nghiến răng lại.
Do tôi yếu. Do tôi chưa đủ kinh nghiệm mà giờ đây là cách tốt nhất.
Rubert định câu giờ để bọn tôi trốn thoát kể cả có trả giá bằng tính mạng.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bất lực.
Nhưng cũng chẳng có thời gian để đắm chìm trong bất lực.
“Đi thôi!!”
Rubert tay cầm trái lựu đạn choáng rồi ném với tốc độ không tưởng, đồng thời vừa che mắt vừa lao vào kẻ địch đang chắn đường.
“Gray-chan. GO.”
“........Mẹ kiếp.”
Nếu bây giờ không hành động, mọi việc Rubert đã làm sẽ trở nên vô nghĩa.
Tôi nhét mặt dây chuyền hình đầu lâu đã nhận được vào túi rồi vừa che mắt vừa đi theo Rubert.
Bùm, một chùm sáng chói lòa cùng tiếng nổ lớn đến mức muốn thủng màng nhĩ vang lên.
Mặc dù đã che mắt, nhưng ánh sáng chói lòa vẫn xuyên qua.
“Ê!! Cút!!”
Người đầu tiên lao vào là Rubert, khi tiếp cận kẻ địch, ông không ngần ngại bẻ cổ hắn.
Cằm gã hướng lên trời, quỳ sụp xuống và chết.
“Tuyệt quá. Cứ nghe ông hạng B, nhưng nếu xét thực lực thì ông dường như là hạng A.”
“Chạy xe nào?!”
Liz ấn tượng trước sự dữ dội của Rubert, còn tôi chẳng thoải mái tí nào. Cảm nhận rõ sự khác biệt về kinh nghiệm ngay cả lúc này, tôi đành lên chiếc xe mà Rubert đã lấy được.
“Rồi, chạy đi. Tôi sẽ đuổi theo sau.”
“........Nhớ trở lại đó.”
“Ừ, tất nhiên rồi. Liz, phần còn lại nhờ cô đấy.”
“Biết rồi.”
Liz ngồi vào ghế lái, nổ động cơ của xe rồi lập tức rời đi.
Dĩ nhiên, tôi cũng ngồi trên chiếc xe đó nên tôi cũng ngày càng rời xa Rubert.
“........Rubert, ông sẽ không chết chứ?”
“........Xin lỗi Gray-chan, nhưng Rubert chắc chắn sẽ chết. Nếu giờ ta không đi, lần sau kẻ bỏ mạng sẽ là đôi ta.”
“........Không nói tế nhị chút được à? Nói dối cũng được, cô cũng nên nói rằng Rubert sẽ không chết chứ.”
“Xin lỗi, nhưng tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ Gray-chan. Hơn nữa, dối trá đôi khi còn tàn độc hơn cả sự thật. Tốt nhất là đừng hy vọng gì cả. Ta sẽ đổi xe ở thành phố tiếp theo. Gray-chan. Hiện thực tàn khốc, nhưng nếu không đối mặt thì chết. Nếu chúng ta chết, công sức câu giờ của Rubert sẽ thành công cốc. Nên bình tĩnh đi.”
“Biết rồi. Biết rồi…….. nhưng cảm xúc không phải vậy.”
Giờ tôi chỉ có thể lấy mặt dây chuyền từ trong túi ra, nắm chặt và cầu mong Thần linh cho Rubert được an toàn mặc bản thân là một người vô thần.
Có lẽ suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ không bao giờ quên được cái hương vị của những giọt lệ lăn trên má.
***
[Đạn phép quân dụng]
Một loại đạn đặc biệt chỉ được phép sử dụng trong quân đội. Mặc dù uy lực hơn đạn phép dùng trong Súng lục Ma thuật Liên thanh nhưng lại tiêu tốn nhiều ma lực hơn.
Sức mạnh có thể sánh ngang súng trường chống tăng dùng thuốc súng. Tuy có thể dễ dàng xuyên thủng lớp giáp dày 19mm, nhưng nó lại gần như không hữu ích khi chinh phục Dungeon.
Nguyên nhân là do có rất nhiều Quái vật dễ dàng bị đạn phép đẩy lùi. Kể cả là loại Ogre đột biến mà Gray gặp phải, vì vậy đây chủ yếu là vũ khí mà con người dùng để đánh nhau.
***
Lửa bùng cháy dữ dội. Xăng rò rỉ đã bắt lửa gây ra những vụ nổ lan rộng giết chết một người lính.
“Tsk, có vẻ chúng đã được huấn luyện tàm tạm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lũ tôm tép.”
Kẻ địch đáng lẽ có hàng chục người nhưng giờ chỉ toàn là xác, còn Rubert ngồi xuống một cái lốp xe gần đó, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa. Ông rít một hơi thật sâu rồi nhả khói.
Sau khi rít một hơi, Rubert lại nghĩ đến cậu trai mà ông gặp ba ngày trước.
“Tụi nó chắc giờ vào thành phố rồi nhỉ? Thật là, mình cũng già rồi. Cứ nghĩ việc mình và vợ có con thì có lẽ chúng cũng giống với bọn nhóc đó, mình thật sự đến tuổi rồi.”
Rubert đã từng có vợ.
Mặc dù ông đã khóc khi bà qua đời, nhưng cuộc sống với bà không hề tệ chút nào. Ngược lại, có lẽ nó còn vui gấp nhiều lần so với hồi ông sống độc thân.
Thể chất vợ ông không được tốt nên không thể sinh con được. Chính vì thế, mà ông mới vô tình đồng cảm với Gray. Liệu rằng “Nếu đôi ta có con thì có thể chúng cũng sẽ vậy chăng.”
Mới chỉ ba ngày. Nhưng tận ba ngày.
Dù mối quan hệ ngắn ngủi, nhưng vẫn đủ thời gian để cả Rubert và Gray trở nên đặc biệt trong lòng nhau.
Đối với Rubert, Gray dễ thương hệt như con của ông.
“Thật sự là mình muốn cho nó xem. Chắc chắn nó sẽ nói y chang mình ngày xưa. Thật là, mình cũng quá đa cảm rồi. Đến mức gặp thằng nhóc đó có 3 ngày mà đã yêu thương nó rồi.”
Cu cậu trông giống bản thân ông khi xưa. Đó cũng là lý do tại sao Rubert lại mến Gray.
Ông cũng đã từng được bảo vệ một lần. Giá như ông không gắn bó tới vậy, nhưng có lẽ âu cũng là số mệnh do Thần linh sắp đặt.
“Xin lỗi, Gray. Có vẻ chúng ta không thể cùng nhau thám hiểm Five Great Dungeons được rồi. Ha, với tôi thì cuối cùng được ra dáng như này thì cũng hết sảy. Tôi muốn thử làm vậy lâu rồi. Kiểu giao thứ gì quan trọng rồi về lấy lại hay nói mấy câu dạng dù có chết cũng phải bảo vệ đến cùng. Được thể ra vẻ với Liz luôn cũng vui đấy.”
Nói xong, Rubert vứt điếu thuốc đã đốt hết và lấy ra một điếu khác. Ngay khi Rubert châm lửa, lũ truy đuổi là bọn anh em đã xuất hiện trước mặt ông.
(Mạnh đấy. Chỉ cần cảm nhận khí tức của gã cũng biết. Hắn mạnh hơn tao. Chắc không phải Hunter hạng A mà là hạng S không chừng.)
Sau khi rít một hơi thật dài vào hai lá phổi rồi nhả khói, Lubert bắt đầu nói để câu kéo càng lâu càng tốt.
“Ê, bọn bám đuôi. Chúng bây không biết bám đ*t đàn bà thì bị ghét là đương nhiên sao?”
“Câm mồm. Đây là công việc của bố…..… Dù sao cũng ghê đấy. Mình ông giết từng này người à?”
“Dù sao thì ông đây tạm thời cũng là Hunter hạng B mà. Nếu không làm được mấy ngón thủ thuật cỡ này thì phiền lắm.”
“Dù mới hạng B mà có thể làm đến mức này thì cũng kinh đấy. Đây có phải lý do ông cản trở bọn này không?”
Bọn anh em hiểu rõ mục đích của Rubert là gì. Tuy nhiên, chúng không có nghĩa vụ phải nghe và làm theo.
Thằng anh Frey bọc cả người hắn trong ma lực để cố vượt qua Rubert với tốc độ mà con người không thể đạt được.
Mục tiêu hàng đầu của chúng là Rīzuheruto, còn mấy cái khác để sau.
“Ê ê. Phớt lờ ông hả? Tiếc quá. Nhưng mà ông có cho tụi bây đi đâu?”
Đột nhiên, cả người Frey dừng lại.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, Frey và Aisu nhìn về Rubert đang nhếch mép, dựng ngón giữa và ngoắc ra hiệu “Lại đây”.
“Chiến thôi nào. Đó là khả năng của ông đây. Lũ oắt con, rửa lỗ đ*t đi, giết xong là ông sẽ đ* nát bọn bây.”
“Lão già, đây là sở thích ông à? Xin lỗi, nhưng nếu có định đ* thì tôi thà đ* em mình còn hơn.”
“Nii-san. Kinh quá đấy.”
Sau đó ai cũng rõ, không cần phải kể tiếp chuyện Rubert sẽ ra sao.
***
[Chiến thôi nào]
Một khả năng cho phép ép buộc tối đa ba đối tượng phải đấu với chủ thể.
Đối tượng không thể từ chối khả năng này và cách duy nhất để hoá giải là đánh bại người sử dụng.
Khi đấu với đối tượng, chủ thể sẽ được một lượng buff đáng kể, khiến người sử dụng có thể có sức mạnh vượt xa khả năng thực tế của mình. Hơn nữa, buff sẽ càng mạnh khi số đối tượng càng nhiều.
============================
Trans: Bican. Cố vấn: _proslimevn
Published: 7:11 8/9/2024. Update: 7:29 8/9/2024
エッフェル塔. ノートルダム大聖堂. ルーブル美術館. Bican: Cho anh chị nào chưa biết thì giáp dày 19mm là cỡ giáp của các xe tăng thời Thế chiến thứ nhất ấy. Giờ cho mấy cái đạn phép quân dụng này mà về thời đó thì chắc không ai thèm đem xe tăng ra chiến trận luôn quá... 閃光発音筒, スタングレネード