Trans: Bican. Cố vấn: _proslimevn
Pubished: 7:19 27/10/2024. Update: 7:35 27/10/2024
============================
Đã được một tháng kể từ khi bọn tôi đến cái thành phố khốn nạn này. Cuộc sống tụi tôi ở đây vốn gần như ngày nào cũng dính rắc rối, đã đỡ hơn đáng kể rồi.
Do mấy thằng ngu gây sự với chúng tôi đều bị làm cám lợn nên nhiều đứa cũng học được rằng tốt nhất đừng có dính líu đến bọn tôi. Hơn nữa, còn có cuộc xung đột đang ngày càng leo thang giữa Eborasu Family đang cai quản thành phố này và băng đảng lớn nhất, Dekku Gang nữa. Chính hai điều này đã mang tới cho chúng tôi những ngày tháng yên ổn.
Dù vậy, cứ khoảng ba ngày là lại có thằng ngu đâu đó đến gây sự và chịu số phận bi thương, nhưng tại chúng tự chuốc lấy nên chẳng mắc gì phải cảm thông.
Sao lũ này không học được gì hết vậy? Đúng, đây là cách nhanh nhất để lập tức nổi tiếng khi mới đến thành phố, nhưng ít ra thì cũng nên thu thập chút thông tin thì chúng có thể đã biết rằng tất cả bọn kia đều đã bị giết hoặc làm nội tạng thay cho ai đó. Cái độ ngu của chúng còn hơn một đứa trung học năm hai. Chắc hẳn là đã vừa mắc Chuunibyou nặng mà còn thiếu học thức.
“Ê, có orc kìa.”
“Rồi, bữa trưa nay quyết định rồi. Có mang muối và tiêu không?”
“Có. Ban đầu, tôi không thích cái vẻ ngoài của chúng, nhưng giờ chúng chẳng khác gì mấy tảng thịt. Thịt lợn cao cấp.”
“Hahaha!! Không sai. Phải nói là thịt orc ngon thật. Hầu hết các nhà hàng có sao Michelin đều có món dùng thịt orc đó.”
Trong cái Dungeon mà đa số là rừng rú, chúng tôi tìm thấy một con Quái gọi là Orc. Nó cao hơn 2m với cái bụng béo tròn hơn heo. Da nó thì xanh như goblin, còn mặt thì xấu như quỷ. Nhưng thịt lại ngon tới mức thịt lợn chất lượng cao còn chào thua. Theo Jilhart, thịt chúng ngon là nhờ ma lực tích tụ trong cơ thể, mà đó không quan trọng.
Tới giờ ăn trưa rồi. Tôi có đem tạm chút thịt khô để thay cho bento, nhưng dở lắm nên tôi muốn ăn thịt orc hơn. Lúc đầu, vì cái dáng hình của nó mà tôi còn ngại ngần không muốn ăn, nhưng giờ nó chả khác gì đống thịt lợn thượng hạng biết đi.
Thịt chứa ma lực rất khó bị thối rữa, đồng thời còn bán được với giá khá hời nên cũng không có lựa chọn nào ngoài săn nó cả.
“Ai muốn xử?”
“Mình không làm đâu. Để còn cơ hội cho lũ tay sai chứng tỏ giá trị mình nữa.”
“Vâng vâng. Tôi đã nói mình sẽ làm lính nên để tôi làm cho. Boss, hãy đốt lửa hay gì đó để đảm bảo an toàn quanh đây đi.”
“Hiểu rồi. Cẩn thận đó.”
“Hứ! Nếu tôi bị cái con tôm tép chừng này giết thì chinh phục Five Great Dungeons cái nỗi gì. Tôi sẽ giết nó trong vòng 20 giây.”
Nói xong, Jilhart bọc cả người mình trong ma lực, tiến hành cường hóa cơ thể rồi đi giết con orc với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thấy được.
Ừm. Tôi là đứa còn gặp khó với bọn tôm tép đây.
Trình tôi còn cỡ một Hunter hạng C hạ cấp thôi. Tôi cũng có thể thắng con orc bằng cách dùng mấy món đồ chơi (chẳng rõ có phải đồ chơi không) để chơi đùa với nó, rồi nhét lựu đạn vào mồm, nhưng tôi không thể giết con orc dễ như thế được.
Khả năng tôi thiên về hỗ trợ và không có sức mạnh tấn công áp đảo. Nếu đấu với người thì tôi có thể xoay sở đôi chút, nhưng nếu đánh với Quái vật, trừ khi là mấy con hạ cấp như goblin, thì khó mà có thể chiến thắng áp đảo.
“Jilhart chắc sẽ ổn thôi, nhóm lửa nào. ‘Ngoạn cổ hoài hạp’.”
Tôi vừa nghe tiếng Jilhart cười khi ông đang chơi đùa con orc đằng sau, vừa kích hoạt khả năng của mình.
Thứ được hiện thực hóa bằng ma lực chính là hàng chục que gỗ và diêm.
Que gỗ tôi còn hiểu sao được coi là đồ chơi nhưng diêm mà cũng được xem là đồ chơi à. Vẫn chưa hiểu nổi cái tiêu chí của khả năng này.
Trong khi nghĩ vậy, tôi dùng dao để tạo dăm gỗ làm chất đốt rồi dùng diêm để nhóm lửa. Cái việc này tôi quen rồi nên mất chưa tới 10 giây là nhóm lửa xong.
“Thực sự tiện luôn. Khả năng Gray-chan á. Nếu ai hỏi mình là cần mang gì lên đảo hoang thì mình sẽ không do dự mà trả lời là Gray-chan.”
“Bởi cậu có thể tạo nước, thực phẩm, lửa. Còn có thể tạo ván gỗ và xây nhà nữa.”
“Đúng là khả năng kì lạ.”
“Tuy nhiên, mình nghĩ cái của Liz vẫn tốt hơn……..”
Tôi có thấy khả năng của Liz một lần rồi. Khả năng của Liz cực phù hợp để đối đầu nhiều kẻ địch với sức mạnh vượt trội. Bởi lẽ nếu đối thủ là sinh vật sống thì cô gần như chắc thắng thì phải?
Dù ai cũng hay nói khả năng tôi hiếm có nhưng khả năng của Liz còn hiếm hơn. Ít nhất là tôi chưa từng thấy ai có khả năng tương tự Liz cả.
“Về cái đó thì khả năng Jilhart dễ hiểu thật. Không ngờ “Cơ thể tôi thép” (Iron Man) vừa là tên khả năng, vừa là biệt danh luôn.”
“Đây là khả năng hệ Tăng cường. Chỉ số tăng cường khá cao và kỹ năng bản thân ổng cũng khá. Nếu xét theo tiêu chuẩn Hunter thì có lẽ ông là một Hunter hạng A mạnh chăng?”
“Không phải S sao?”
“Chưa tới S. Ổng rõ ràng yếu hơn tôi và đám anh em rác rưởi kia. Cảm giác ông chắc tầm hạng A trung cấp hay cao cấp ấy.”
“Hừm, bức tường hạng S cao thế nhỉ. Dù chỉ mạnh cỡ hạng A thì cũng đã kinh rồi. Còn mình thì cao lắm cũng chỉ tầm hạng C thôi.”
“Bù lại, Gray-chan có đầu óc và khả năng hỗ trợ này. Quả là năng lực chiến đấu trực tiếp của cậu tương đối yếu, nhưng hỗ trợ bằng khả năng và đầu óc là số một rồi.”
Liz nói vậy rồi từ từ dồn trọng lượng cơ thể mình từ sau lưng tôi.
Khi đang dùng lửa thì vậy nguy hiểm lắm nên tôi muốn Liz dừng lại, mà nói kiểu gì thì cô nàng cũng chẳng nghe nên bỏ cuộc thôi.
Khả năng “Iron Man” của Jilhart đúng như tên gọi, là khả năng khiến cơ thể chính chủ cứng như thép.
Dĩ nhiên, ông không chỉ chịu được đạn mà cả đạn phép quân dụng. Theo như ông nói, ông thậm chí có thể chịu được cả vụ nổ hạt nhân (mặc dù, ông có thể chết vì phóng xạ hoặc thiếu oxy).
Tuy Jilhart không nói, nhưng có vẻ ông không thể cường hóa bên trong cơ thể mình. Nếu biết cách đánh chấn động sâu vào trong người thì dường như sẽ dễ dàng tàn phá ông thôi (mà tôi sẽ không làm thế đâu).
“Với Jilhart, Liz chính là khắc tinh đáng sợ nhất. Dù có cố thế nào thì cũng không thể thắng nổi.”
“Người hợp làm đối thủ của mình hiếm lắm, đặc biệt là con người.”
“Ê, tôi trở lại rồi đây.”
Trong khi hai người bọn tôi đang nói chuyện thong thả thì Jilhart quay về. Tay ông đang nắm đầu một con orc đã chết và kéo lê nó, và nếu nhìn kĩ thì có một phần đầu của nó đã bị lõm vào. Chỗ đó có vết nắm đấm nên chẳng lẽ nó bị đấm chết? Khỉ đột hả? Cái tên này.
“Chào mừng trở lại, Jilhart. Mau mau phân tách thôi. Tuy thịt nó khó bị thối rữa, nhưng nếu không rút máu thì sẽ không ngon đâu.”
“Phải. Boss, cho tôi xin chút nước được không?”
“Đây.”
Tôi hiện thực hóa nước bằng khả năng rồi đưa nó đến gần Jilhart.
Đã tầm hai tháng kể từ khi tôi có được khả năng. Khả năng tôi giờ đã trở nên khá linh hoạt, tôi có thể tạo và điều khiển nhiều thứ khác nhau. Tuy nhiên, có vẻ vẫn có giới hạn như tôi chẳng thể xài tia nước mạnh và nhỏ như laser. Nó có thể được bắn nhanh cỡ tốc độ ném đồ, nhưng do nước không có ma lực nên không thể tạo được sát thương.
Tôi đã từng nghĩ liệu có thể xài nó giống ma thuật không, nhưng dường như nó hoàn toàn không đủ mạnh để tấn công.
“Boss tài thật đó. Nhờ đó mà khi thám hiểm dungeon, hành lý đỡ quá chừng. Cậu mà là Hunter thì chắc sẽ được săn đón lắm nhỉ?”
“Ý ông là mỗi party có một Gray ấy hả? Kiểu giống đang có sale to trên TV Shopping quá.”
“Hahaha!! Thật sự tôi cũng muốn món đó đấy. Đúng là có những người có khả năng hỗ trợ như vầy, nhưng hiếm có ai có khả năng hữu ích trong đời sống hàng ngày như Boss lắm. Hầu hết đều là dạng heal hay buff tấn công và phòng thủ thôi.”
“Ba cái đó có lẽ sẽ hữu ích trên chiến trận hơn. Thôi, giờ chặt đầu nha, nên hãy giữ nó lại đi. Tiện thể cũng lấy viên ma thạch luôn.”
“Yes, Boss!”
Sau đó, tôi chặt đầu con orc đã chết và rút hết máu.
***
[Cơ thể tôi thép (Iron Man)]
Cơ thể sẽ trở nên cứng cáp tuỳ thuộc lượng ma lực được dùng. Với súng đạn, dù có bị bắn bao nhiêu phát, cũng không hề hấn gì, thậm chí có thể chịu được sức mạnh của vũ khí hạt nhân (mặc dù vẫn chào thua trước bức xạ và thiếu oxy).
Tuy có thể di chuyển mà chẳng gặp trở ngại trong lúc kích hoạt khả năng, nhưng do không thể khiến bên trong cơ thể cứng như thép nên rất dễ bị sóng xung kích làm tổn thương từ bên trong.
***
Trong khi nghe tiếng lửa nổ tanh tách trên đống củi khô, tôi vừa nướng thịt con orc Jilhart săn về.
Vừa hít cái hương thơm của thịt nướng, tôi vừa phì phèo khói thuốc.
Thuốc lá ở thế giới này tỏa ra cái mùi Quái vật ghét. Nhưng vẫn thua mùi thịt nướng. Có mấy con goblin thiểu năng bị mùi thịt nướng thu hút mà đã tấn công vài lần, nhưng chúng đều đã bị Liz tiễn về mặt đất. Không có Quái vật nào trong Dungeon này mà bọn tôi không thể đối phó. Ngay cả có chết thì thịt con orc vẫn hữu dụng trong việc làm mồi nhử để dụ Quái.
“Món này sắp được rồi nhỉ? Boss, có muốn ăn trước không?”
“Không, để tôi hút cái này trước đã.”
“Vậy thì mời Rīzuheruto ăn trước nhé. Ladies First.”
“Hở? Ngươi kêu bà đây thử độc? Đánh chết giờ.”
“Sao có thể hiểu thành như thế vậy, mà không ăn thì tôi ăn.”
Nói thế, Jilhart rắc thêm muối và tiêu lên thịt orc nướng rồi cắn một miếng thật to.
Tiếng nước thịt nhỏ giọt xuống đất và âm thanh những thớ thịt bị cắn xé làm tôi càng thêm đói bụng.
“Quả nhiên, thịt này ngon dã man. Ăn cảm giác thỏa mãn thật sự.”
“Đừng có ăn nhiều quá đấy? Nếu không di chuyển nổi thì sẽ rắc rối đó.”
“Yên tâm đi, Boss. Ở Dungeon cỡ này, dù làm kiểu gì thì cũng không bị f*ck cái lỗ đ*t đâu.”
Jilhart vừa nói vừa nhai thịt nhồm nhoàm. Mới ăn thịt xong, ông cảm nhận được gì đó và quay ra sau trong chớp mắt. Liz chắc cũng cảm thấy vậy và đang nhìn về hướng của Jilhart. Chỉ có mình tôi là không nhận ra.
“Slime kìa. Cảm giác có ánh mắt ai đó nhìn mình mà tưởng gì, hoá ra là tôm tép.”
“Không có ý định tấn công à. Cảm giác nó kiểu chỉ đang nhìn thôi nhỉ?”
“Slime” là Quái vật dạng thạch màu xanh biển. Nó là Quái vật có chứa acid mạnh, nhưng dịch cơ thể của nó khi được chế biến, có thể mau chóng làm được serum dưỡng da.
Đây là Quái vật được giới phụ nữ quan tâm, chịu được các cú đánh nhưng lại yếu trước các đòn chém. Do nếu viên ma thạch ngay lõi mà bị phá hủy thì nó sẽ chết lập tức nên nó là một trong những Quái vật yếu nhất.
Bản thân tôi thì thấy nó khá dễ thương, nhưng đối với Liz và Jilhart, nó chỉ đáng vài đồng lẻ. Quả là con Quái tội nghiệp.
“Ừm, nếu nó không tấn công thì cứ kệ cũng được. Miễn không lại gần thì nó là loại Quái vô hại thôi.”
“Không săn sao? Dù gì cũng kiếm được tiền mà.”
“Nếu Boss đã nói vậy thì chẳng sao nhỉ? Đúng là lấy dịch thể nó phiền lắm.”
“Phải đó. Liz, miếng thịt này nướng chín rồi, ăn không?”
“Ăn!!”
Tôi đưa miếng thịt nướng cho Liz và cũng định bỏ một miếng vào miệng ……..nhưng không được.
Con slime đó làm quái gì mà nhìn tôi chằm chằm ghê vậy? Không biết slime có mắt không, nhưng hình như tôi cảm nhận có ánh mắt đang chằm chằm miếng thịt tay tôi đang cầm.
Tôi ngừng ăn và thử di chuyển miếng thịt mình đang cầm một chút.
“........(di chuyển miếng thịt).”
(Chằm chằm)
“........(di chuyển miếng thịt).”
(Chằm chằmmm)
“........(di chuyển miếng thịt).”
(Chằm chằmmmmm)
Ừm. Đang bị nhìn chằm chằm thật này. Ánh mắt con slime hoàn toàn tập trung vào miếng thịt tôi đang cầm.
Có thể tôi nhầm, mà chắc không sai đâu. Bởi vì mỗi lần tay tôi di chuyển thì cả người con slime cũng nhích theo hướng đó một tí.
Lẽ nào nó muốn ăn hả?
Sai một li, đi một dặm, không, một nửa cũng đủ đi rồi. Vậy mà, cái con slime này ham ăn thấy sợ.
Đáng nể thật, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi để đáp lại hành động dũng cảm của nó.
“Có chuyện gì vậy, Boss? Quả nhiên, cậu muốn săn con slime đó, phải không?”
“Không, cái thằng cu này có vẻ muốn ăn thịt.”
“Hả? Cậu đang nói gì cơ?”
Phớt lờ vẻ mặt ngơ ngác của Jilhart, tôi đến ngay trước con slime rồi để đĩa thịt trước mặt nó.
Vẫn còn nhiều thịt orc mà. Ngoài tốn thời gian để nướng thêm thì chẳng có gì phiền phức cả.
“Muốn ăn không?”
(Poyon poyon!!)
Dường như con slime cũng hiểu rằng tôi đang cho nó khi thấy thịt trước mặt, nó nảy poyon poyon rồi ngoạm hết cái đĩa thịt (hay chính xác là đè lên nhỉ?).
Con slime ăn hết thịt ngay lập tức, rồi khéo léo đặt cái đĩa lên đầu và trả lại cho tôi.
“Ngon không?”
(Gật gật)
“Vẫn còn chút thịt nè, nếu muốn thì ăn cùng tao ha?”
(Poyon Poyon!!)
Dễ thương. Siêu dễ thương luôn.
Đây không phải thú cưng mà là Quái cưng.
Rõ ràng là con slime hoàn toàn hiểu những lời tôi nói ấy, do tôi chỉ cần nói nó “Đừng làm tan chảy đấy” thì nó sẽ đưa tôi bằng cả hai tay rồi về lại vị trí của mình.
“........Này, Boss. Hoá ra cậu là Tamer à?”
“Không hổ danh là Gray-chan!! Mặc dù chỉ là slime thôi, nhưng thuần hóa được Quái vật thì quả là tuyệt vời!!”
Dù còn bối rối, nhưng Jilhart cũng phần nào chấp nhận, còn Liz thì quả quyết với tôi cùng đôi mắt sáng.
Nói thật, đây là trực giác thôi, nhưng có vẻ con slime này đã gắn bó với tôi rồi.
“À, nhớ chừa cho tao một ít nha.”
(Poyon)
Con slime ăn thịt trên đùi tôi, nảy lên một cái.
Sau đó, nó leo lên đầu tôi, rồi cứ thế mà theo tôi về đến tận nhà.
Thế đấy, một người đồng đội mới (?), Slime Su-chan đã gia nhập với bọn tôi.
***
[Slime]
Một con Quái vật có lớp dịch nhầy xanh biển trong suốt bao quanh. Nó chịu được những đòn đánh nhưng lại yếu trước các đòn đâm, chém. Tuy nhiên, miễn viên ma thạch ở lõi không bị phá hủy, nó vẫn sẽ sống tiếp.
Chất nhầy của nó có chứa acid và độ acid đủ để làm tan chảy cả con người. Thế nhưng, khi chất nhầy được xử lý, đây sẽ trở thành serum dưỡng da cao cấp, nên nó rất được các nữ Hunter ưa chuộng. Tuy vậy, việc thu thập chất nhờn này lại khá phiền toái và không được các nam Hunter yêu thích lắm.
============================
Trans: Bican. Cố vấn: _proslimevn
Pubished: 7:19 27/10/2024. Update: 7:35 27/10/2024
ミシュラン. Bican: Tui nghĩ chắc ai cũng từng nghe tới sao Michelin rồi. Giải thích cho ngắn gọn thì đây là tiêu chí chấm điểm nhà hàng cũng như đầu bếp mang tính quốc tế. Và cả Việt Nam như mới có 7 nhà hàng có sao Michelin! Link để đọc thêm thì tui sẽ để ở đây: テレビショッピング. chữa thương, 傷の回復, ヒール tăng cường, 強化, バフ レディーファースト Gee Boing boing!! Bican: Chắc không cần giải thích đâu ha... Ngại quá... đại khái thì nghe giống tiếng hai quả bưởi nảy lên, nảy xuống ấy... Koku Koku テイマー, Thuần hóa sư スーちゃん