Vì những chuyện đã xảy ra, có lẽ Nayuta sẽ ở lại nhà Itsuki một thời gian. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng một vali đầy ắp quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, vừa ngân nga vừa treo quần áo vào tủ và đặt bàn chải đánh răng của mình lên kệ cạnh bồn rửa mặt.
Cô cười toe toét, dành ra một chút thời gian để ngắm nghía cảnh bàn chải đánh răng của mình và Itsuki đặt cạnh nhau từ nhiều góc độ. Sau đó cô quay lại phòng khách, mỉm cười hạnh phúc khi nhìn chằm chằm vào Itsuki.
Cô ngồi trong kotatsu; cậu ngồi ở bàn làm việc, tập trung vào cuốn tiểu thuyết của mình. Đó là nếu như cậu không cảm nhận được ánh mắt của cô.
“… Em có thể đừng nhìn anh chằm chằm vậy được không? Em đang làm anh mất tập trung đó.”
“Anh đang viết Tập 5 của bộ Trận Chiến Em gái đúng không?”
“Ừm.”
“Em muốn đọc tất cả mọi thứ anh viết.”
“… Để anh in ra cho.”
“Yề yê!”
Itsuki bật công tắc và bắt đầu in. Đôi mắt Nayuta lấp lánh khi cô lướt qua những dòng chữ, cầm lấy từng trang ngay khi chúng vừa ra khỏi máy. Sau khi in xong, cô ngay lập tức ngồi lại vào bàn và bắt đầu đọc,
Tình yêu thuần khiết không phải là thứ duy nhất đã thúc đẩy Nayuta, khiến cô gần gũi với Itsuki như vậy. Cô cũng là một fan cứng của Itsuki Hashima, dưới tư cách một tiểu thuyết gia. Khi đọc tác phẩm đầu tay của cậu, cô vẫn còn một học sinh bị bắt nạt, sống khép kín với mọi người và chính tác phẩm của cậu đã truyền cảm hứng cho cô, giúp cô viết nên một cuốn tiểu thuyết của riêng mình và theo đuổi sự nghiệp viết lách đến bây giờ; cô cũng đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần những tác phẩm của cậu. Itsuki cũng đã nhiều lần cho cô đọc trước bản thảo của mình, nhưng Nayuta – khác với biên tập viên Toki, hoặc Haruto với những phân tích sắc bén – thường có xu hướng ủng hộ mọi thứ cậu làm, nên điều đó cũng không giúp ích gì cho cậu quá nhiều. Tuy nhiên, việc nhận được lời khen chắc chắn sẽ làm cho tâm trạng cậu phấn chấn hơn và có thêm động lực để làm việc, cho nên không thể nói là hoàn toàn lãng phí thời gian.
“Oooh… Cái này quá mức tuyệt vời! Khẩn trương viết thêm đi!”
Sau gần một giờ đồng hồ, Nayuta đã đọc xong và bắt đầu hối thúc Itsuki để được đọc nhiều hơn nữa, giống như một chú cún xin xỏ thức ăn. Cậu đánh giá cao những lời khen đúng như cậu mong chờ, nhưng cậu vẫn thẳng thừng với cô.
“Phụttt… Đây không phải là thứ mà anh có thể khẩn trương. Im lặng và chờ đợi đi. Nhân tiện, em có mang theo vật dụng liên quan đến công việc không vậy?”
Câu hỏi này nảy ra trong đầu cậu. Từ lúc đến đây Nayuta vẫn chưa làm gì cả, nhưng nếu cô dự định ở đây trong hai tuần, cậu nghĩ chuyện tiến độ công việc của cô bằng zero cho tới khi cô quay về nhà là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
“À, vâng. Có chứ, em có đem theo một ít.”
Từ trong vali, cô lấy ra một thiết bị phẳng hình chữ nhật, có kích cỡ gần bằng một máy chơi game cầm tay Nintendo 3DS XL. Nó gồm một màn hình hiển thị và một bàn phím khi mở ra, và có thể gập lại, giống với một chiếc laptop thu nhỏ. Đó là Pomera, một thiết bị gập được thiết kế đặc biệt dành cho việc soạn thảo văn bản, nó không có những ứng dụng đa dạng thường thấy trên máy tính cá nhân hoặc điện thoại thông minh. Nó thể lưu lại những gì bạn gõ dưới dạng văn bản, và bạn có thể gửi tệp tin đó đến máy tính của mình, đó là cách mà thiết bị này hoạt động.
Ban đầu Pomera được sử dụng với mục đích chính là viết ghi chú nhanh ở những cuộc họp kinh doanh, nhưng việc lược bỏ những tính năng không cần thiết đã khiến thiết bị này vừa hoạt động nhanh vừa có giá thành khá rẻ. Thiết bị này cũng giúp người dùng không bị xao nhãng bởi Internet hoặc trò chơi điện tử khi họ đang cố gắng viết lách, điều này đã khiến Pomera trở thành một công cụ quốc dân đối với các tiểu thuyết gia và người viết kịch bản game. Tuy nhiên, thiết bị này chỉ hỗ trợ những văn bản đơn giản, dẫn đến việc nó không phù hợp để viết những tiểu thuyết sử dụng nhiều hiệu ứng như đóng khung văn bản hoặc đánh dấu chú thích.
“Em viết bằng Pomera á?” Itsuki hỏi, có hơi bất ngờ.
“Vâng, em không quan tâm lắm việc em viết bằng cái gì. Em vẫn ổn khi viết bằng PC hay smartphone, thỉnh thoảng em còn viết khá nhiều bằng giấy vở nữa kìa. Nhưng mà có bàn phím vẫn nhanh hơn, với lại cái này cũng khá nhẹ mà còn không bị nóng nữa, nên em có thể ôm nó vào người trong lúc sử dụng. Đến giờ thì đây là thứ em thấy phù hợp nhất đó.”
“… Có thể viết bằng nhiều loại công cụ như vậy tuyệt thật đấy.”
Itsuki cảm thấy ghen tỵ.
Mỗi nhà văn khác nhau có cách viết khác nhau. Thậm chí ngay cả trong nhóm những người sử dụng máy tính cá nhân, cũng có vài người thích máy để bàn trong khi có người thích làm việc với laptop. Cũng có người viết bằng iPad hoặc máy tính bảng, hoặc có người gõ trên điện thoại giống như đang nhắn tin. Phương pháp cổ điển, sử dụng bút và giấy viết văn, gần như không được sử dụng trong ngành công nghiệp light novel, nhưng trong giới văn học vẫn có một nhóm nhỏ khá cứng nhắc vẫn đang sử dụng chúng.
Itsuki sử dụng Let’s Note, một thương hiệu notebook ở Nhật được phát hành bởi Panasonic. Với màn hình hiển thị 12.1-inch và được trang bị Ichitaro, một bộ xử văn bản đặc biệt dành cho tiếng Nhật cho phép gõ văn bản theo chiều dọc theo phong cách châu Á. Cậu đã viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình bằng cái Let’s Note cũ có cùng kích thước màn hình của bố cậu, và giờ cậu chọn một cái có cùng thiết kế như vậy. Và như thói quen, cậu thường ngay lập tức mắc lỗi chính tả mỗi khi sử dụng một bàn phím với kích thước khác cái cậu dùng, hoặc cùng cỡ nhưng lại có bố cục khác nhau. Cậu dự định là sẽ mãi sử dụng thứ cậu thích cho đến khi không còn làm việc nữa.
“Chà, mọi vật dùng làm việc đều okay cả, nhưng mà…”
Nayuta do dự một chút. Itsuki hiểu điều này có nghĩa là cô đang gặp một vấn đề khác.
“Này, em thuộc kiểu phải đi ra khỏi nhà mới viết được à?”
Giống như công cụ để viết, những nhà văn cũng gặp một số khó khăn liên quan đến môi trường làm việc. Vài người chỉ có thể viết khi ở quán cà phê hay quán ăn vì ở nhà có quá nhiều thứ khiến họ mất tập trung, trong khi nhiều người không thể viết nổi khi có ai đó ở gần. Cũng có những nhà văn không thể làm việc nếu không mở nhạc, hay phải hút thuốc, uống cà phê, người thì cần có ghế, người thì thích ngồi bệt dưới sàn, người thì cần phải đứng. Vân vân và mây mây.
Trái ngược với việc cần phải dùng chính xác máy của mình, Itsuki không quan tâm lắm về môi trường xung quanh cậu. Trừ khi có một em sexy đang tắm ngay bên cạnh, còn không thì cậu có thể làm việc ở ngay trong căn hộ của mình, trong tiệm cà phê, trên tàu – không có nơi nào quá khó khăn cả.
“Không, em thật sự không quan tâm em đang ở đâu… nhưng, được rồi, e nghĩ là nơi chốn cũng khá quan trọng. Nhưng mà nó kiểu…”
Itsuki giương ánh mắt đầy dấu chấm hỏi trước câu trả lời mơ hồ.
“Ý em là sao?”
Má Nayuta bắt đầu ửng đỏ.
“… Em không thể viết khi đang mặc quần áo.”
“Hửmm?”
Đầu óc Itsuki trở nên trống rỗng, không thể theo kịp ý nghĩa của câu nói. Điều này chỉ khiến Nayuta đỏ mặt hơn nữa.
“Ý em là, em không thể viết tiểu thuyết khi vẫn đang mặc quần áo trên người.”
“Hả?!”
“Và em không thể giải thích rõ ràng là tại sao em không thể… nhưng em vẫn luôn khỏa thân mỗi khi viết truyện. Anh biết đấy, kiểu như khỏa thân giúp anh tập hơn, đúng không?”
“Không, anh không biết đấy. Ngừng hành động như thể đó là việc bình thường đi. Trước giờ anh chưa từng nghe điều gì kiểu vậy cả,” Itsuki đáp lại, nhìn cô với vẻ thất thần.
“Khi em ngồi không trong phòng cả ngày, thường thì em sẽ chơi điện tử, nhưng mà… ví dụ, em gặp phải một trận game khó nhằn và em không thể chiến thắng khi còn mặc quần áo, nhưng sau khi thoát y, em có thể dễ dàng qua màn. Nếu ở trạng thái bình thường, vượt qua ba màn của trò Spelunker đã là may mắn với em rồi, nhưng khi khỏa thân em có thể làm một nháy qua thẳng chục màn. Và việc này không chỉ đúng khi chơi game. Khi đọc một thứ gì đó trong trạng thái khỏa thân, em có thể dễ dàng nắm bắt những ấn ý đằng sau câu chữ một cách nhanh chóng.”
“… Vậy là em cũng khỏa thân khi viết truyện?”
“Vâng. Viết tiểu thuyết yêu cầu sự tập trung cao độ, nếu không khỏa thân em sẽ chẳng thể viết được gì ra hồn cả.”
“Hmm…”
Thoạt nghe thì điều ngày khá vô nghĩa với Itsuki, trước nay cậu cũng chưa từng thử qua cách đó, nhưng mà nghe cũng có lý đấy chứ. Có lẽ là thật nhỉ, cậu nghĩ. Mỗi người có phong cách viết lách khác nhau – cũng sẽ không quá kỳ lạ khi có một nhà văn không thể làm việc khi còn mặc đồ.
“… Vâng, do vậy nên em nghĩ nơi làm việc cũng quan trọng nhỉ.”
Chắc chắn tiệm cà phê hay nhà hàng gia đình sẽ ngay lập tức bị loại bỏ.
“Vậy trong lúc ở đây thì em tính làm việc như thế nào?”
Nayuta nhìn vào mắt Itsuki.
“Itsuki…”
“C-cái gì…?”
“Ổn không nếu em khỏa thân làm việc ở đây?”
“Chắc chắn là không rồi, cái đồ ngốc này,” cậu ngay lập tức đáp lại.
“Đi mà!”
“Im lặng!”
Nếu cô mà thoát y ở ngay đây, tiến độ làm việc của Itsuki sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn là cô.
“… Anh ghét phụ nữ khỏa thân hay gì à?”
“Đúng vậy! Trừ em gái ra thôi!”
Đó là những gì Itsuki tuyên bố, nhưng đối với một người con trai, cậu hoàn toàn yêu thích sự thu hút của một người phụ nữ khỏa thân, dù không phải em gái. Và điều này cũng áp dụng cho cả 2D lẫn 3D. Nhìn ngắm một người đẹp ngực khủng không một mảnh vải che thân chắc chắn là một trải nghiệm hết sức tuyệt vời. Kanikou muốn triệt hạ dàn phòng thủ của mình đến mức nào thì mới hài lòng đây chứ? Itsuki nghĩ, mặc dù cậu không dám nói điều đó ra.
“Chà, ít nhất thì để em thả rông được không?”
“Sao lại vậy hả?!”
“Em không thích cảm giác bị trói buộc. Nó chỉ khiến em thấy lấn cấn thôi. Anh yên tâm, em sẽ mặc những bộ quần áo rộng thùng thình ở bên ngoài.”
“Em không thích cảm giác bị trói buộc á…?”
Câu nói của cô khiến Itsuki liên tưởng đến cảnh một con chó hay con mèo nào đó đang vật lộn để thoát ra khỏi những bộ quần áo dành cho thú cưng.
“… Được thôi, miễn là em vẫn có quần áo trên người.”
Miễn là không dễ dàng để phát hiện ra việc cô không mặc nội y thì chắc sẽ không phiền lắm đâu, Itsuki đã nghĩ vậy. Tuy có chút miễn cưỡng, nhưng thỏa thuận giữa hai người đã được đặt ra.
****
Sau khi được chấp thuận việc không mặc đồ lót, Nayuta ngay lập tức cởi quần áo, quẳng áo ngực và quần lót vào giỏ đựng quần áo bẩn, rồi mặc lên người một chiếc áo thun T-shirt rộng rãi che kín toàn bộ cơ thể mình. Cô mặc như vậy mọi lúc như thể đồ dành để mặc ở nhà; và tuy là rất rộng rãi, nhưng đó vẫn chỉ là một cái áo thun, nên nó không thể nào che phủ hết đùi cô. Chỉ với vài động tác thể dục mạnh bạo, và bạn có thể thoáng thấy quần lót của cô ấy. Nhưng cô không mặc gì cả, nên chẳng có gì phải lo.
Tất nhiên, cô rất phấn khích vì chuyện này, cô ngồi trong kotatsu và thốt lên với bản thân “Không thể tin được là mình đang mặc những thứ có thể tạo scandal ngay trong nhà Itsuki.” Nếu đây là một cái bàn bình thường, không phải kotatsu – thứ có chăn bao phủ xung quanh, thì phần dưới của cơ thể cô có thể hoàn toàn bị phơi bày. Cô muốn Itsuki nhìn thấy chúng – và hứng lên. Cô muốn cậu chạm vào chân cô, muốn cậu cởi bỏ quần áo của cô, làm những chuyện khiến cô phải ra mồ hôi nhễ nhại.
Hạnh phúc khi không nhận ra những ảo tưởng dữ dội của Nayuta, Itsuki tiếp tục làm việc. Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
“… Chào em.”
“Vâng.”
Một thiếu niên đẹp trai, với gương mặt phi giới tính mặc áo gió bước vào phòng. Đó là Chihiro Hashima, em kế của Itsuki, đến cùng một túi thực phẩm mua từ cửa hàng tạp hóa trên tay. Nhìn thấy Nayuta ở chỗ Kotatsu khiến mặt cậu căng ra.
“Hề lô, em trai tương lai của chị.”
“Em không phải em trai tương lai của chị… Chào chị, Kani.”
Với một cái cúi đầu, Chihiro đặt túi thực phẩm vào trong tủ lạnh rồi bắt đầu rửa dao và thớt.
“Em đang định làm bữa tối hả?” Nayuta hỏi.
“Vâng ạ.”
“Để chị phụ cho, đúng vậy, với tư cách là vợ của Itsuki.”
“Em không phải vợ anh, đồ ngốc.”
Mắt của Itsuki không rời khỏi màn hình. Nayuta đứng dậy, mặc kệ cậu.
“A, không, không cần phải phiền chị đâu ạ-”
Chihiro chợt sững người khi thấy quần áo cô đang mặc.
“Ch-chị đang mặc gì vậy, chị Kani?”
“Oooh… Chắc cái này có hơi kích thích với một cậu nhóc vị thành niên như em nhỉ?”
Cô nắm lấy gấu áo của mình và giũ chúng, khiến cho chiếc áo uốn lượn phập phồng trong khi Chihiro ngày càng đỏ lựng.
“D-dừng lại đi ạ!”
“Em có thể ngừng quấy rối tình dục em trai của anh được không hả?!” Chihiro quay mặt sang chỗ khác khi Itsuki mắng Nayuta, nhưng mắt cậu vẫn nhìn vào màn hình để chắc chắn rằng Nayuta không lọt vào tầm nhìn của cậu.
Nayuta mỉm cười nham hiểm với Chihiro. “Hee hee hee! Cơ thể của chị thuộc về Itsuki và là của riêng Itsuki, nhưng em có thể thoải mái nhờ chị phục vụ khi em cần… cảm hứng.”
“Cảm hứng?”
“Ý chị là tài liệu quay tay.”
“Tài liệu quay tay… là gì cơ?” một câu trả lời trống rỗng. Và nó lại khiến Nayuta đỏ mặt.
“… Làm thế nào mà thằng nhóc này lại trong sáng vậy hả? Em bắt đầu cảm thấy như em là người đen tối nhất ở đây đấy…”
Nayuta quay trở về với Kotatsu, xấu hổ về bản thân, còn Chihiro vẫn đang nhìn cô đầy bối rối.
“…? Ưm, này, anh hai, tài liệu quay tay là gị vậy anh?”
“Hể?! À, ừm…”
Thấy Itsuki ngập ngừng, Chihiro tiếp tục, có chút lo lắng. “Khi nói ‘nhờ chị phục vụ,’ thì ý chị ấy là đồ ăn ấy ạ? Anh có muốn được phục vụ cái thứ tài liệu quay tay đó không?”
“Chà, ừm, anh nghĩ là anh luôn sẵn sàng đón nhận nó, anh nghĩ vậy.” Itsuki đỏ mặt.
“Hừm… Vậy là anh thích cái tài liệu quay tay đó hả?”
“Chà, ừmmmm… Còn tùy chăng?”
“Ồ. Vậy là nó có nhiều loại khác nhau à?”
“Đúng vậy, ừm… Khá nhiều.”
Chủ đề em gái, chủ đề ngực bự, chủ đề đền thờ - nữ tu, chủ đề hội trưởng hội học sinh. Có rất nhiều tên gọi.
“Ohh. Ra vậy. Chà, khi nào có ý định phục vụ anh món đó, em sẽ cố gắng chọn loại ngon nhất có thể.”
“Ừ-ừm…”
Nghe em trai của mình nói chuyện một cách nghiêm túc về tài liệu quay tay khiến Itsuki cảm tưởng như cậu là nguồn lây của những ảnh hưởng xấu.
“Vậy làm sao để ăn cái tài liệu quay tay đó ạ?”
“…… Chà, có lẽ tốt nhất là em nên tự mình tìm hiểu – Khoan đã, đừng! Đừng tìm hiểu!”
“Vâng?”
Tưởng tượng cú sốc Chihiro nhận được khi thấy kết quả tìm kiếm trên Internet khiến Itsuki phải chỉnh lại câu nói của mình ngay.
“Nghe này, cái đó… Tới thời điểm thích hợp, uh, lúc mà em cần biết, chính anh sẽ nói cho em nghe, còn bây giờ… Đừng có tra cứu trên mạng về nó, được không? Không có vấn đề gì đâu.”
“Vâng ạ. Em sẽ mong chờ tới lúc đó.”
Sau khi nghe Itsuki nghiêm túc trình bày, Chihiro mỉm cười rồi bắt đầu nấu bữa tối.
“Thế khi nào là thời điểm thích hợp để một người biết được mấy từ ngữ thô tục đó vậy anh?” Nayuta thì thầm.
“… Anh không biết.” Itsuki thì thầm đáp lại.
“Với lại gia đình anh chưa bao giờ dạy em ấy mấy bài học về giáo dục giới tính à?”
“Ha… Anh cũng khá lo lắng về điều đó đây.”
Khi Itsuki còn học cao trung, cậu đã tiếp thu đủ thứ từ ngữ và khái niệm tục tĩu. Không cần ai phải nói cho cậu nghe cả. Có lẽ tất cả mọi thứ Chihiro biết chỉ gói gọn trong những gì cậu được dạy ở lớp học sức khỏe.
… Tuy nhiên, với những gì cậu biết về mẹ của Chihiro, điều này có thể khá bất ngờ.
****
Sau khi cả ba đã hoàn thành bữa tối, Chihiro kiểm tra quần áo cần giặt ngay khi đã dọn rửa chén bát.
Itsuki lâu lâu vẫn tự mình lo việc giặt giũ, nhưng cậu thường chỉ tống hết mọi thứ vào chung một lồng giặt – sweater, quần áo có ren, mà chẳng mảy may quan tâm – rồi đổ bừa một lượng bột giặt vào, nhấn đại mấy cái nút, rồi lại bỏ quên chúng tận ba ngày. Và kết quả là, Chihiro phải thường xuyên kiểm tra và giặt giúp cậu mỗi khi đồ dơ chất thành đống. Hiện giờ đã có kha khá quần áo trong giỏ.
“Trời ạ, anh hai chả bao giờ khá lên cả,” Chihiro nói với bản thân, cười khổ khi thấy đống đồ bên trong. Sau đó:
“Hửm…! Aaaa…!”
Cậu câm lặng, nhặt lên đồ lót của phụ nữ vô tình bị quẳng vào trong – một cái áo lót màu trắng với vài họa tiết thêu nhỏ trên đó, cùng với một cái quần lót, thứ trông chỉ nhiều vải hơn hai sợi dây đan vào nhau một tý. Chúng đều có ren, láng mịn và xuyên thấu.
“Ưm, a-a-anh hai?!”
Cậu bước ngay ra khỏi máy giặt, mặt đỏ tía khi cầm theo chiếc quần lót.
“S-sao vậy?” Itsuki hỏi với giọng ngạc nhiên.
“C-cái này! Cái này là gì vậy?”
“À, là đồ lót của chị,” Nayuta bình tĩnh trả lời. “Em muốn chúng à?”
“Không ạ!” Chihiro hét lên. “T-tại sao đồ lót của chị Kani lại ở trong giỏ đồ cần giặt?!”
“Chị cởi ra rồi bỏ vào đó.”
“Hể…?! Sao chị lại cởi đồ lót của mình trong căn hộ này?!”
Nayuta bụm cả hai tay lên miệng. “Oooh, em không nên hỏi mấy thứ đó đâu. Xấu hổ quá đi mà!”
“Chị đã làm điều gì mà phải xấu hổ?!”
“Tee hee… Chị sẽ để những thứ đó cho trí tưởng tượng của em trai tương lai.”
“Em có thôi ngay cái trò tỏ ra khiêu gợi quá mức như vậy đi không hả?!” Itsuki chen vào. “Đó là một kiểu thỏa thuận. Nên là, umm…”
Sau đó cậu giải thích cho Chihiro vụ Nayuta sẽ ở đây khoảng hai tuần, lược bỏ phần cậu cosplay Frieza và đứng trước gương trong phòng tắm.
“Wow… Tận hai tuần với cô ấy…?”
Đây hoàn toàn là một cú sốc với Chihiro. Cậu hít một hơi thật sâu và rụt rè hỏi, “Um, anh và chị Kani… Hai người… hai người hiện có đang là một cặp không?”
“Đúng vậy!”
“Không, không phải!”
Câu trả lời nghiêm túc của Nayuta ngay lập tức được thốt ra. Itsuki phải nhanh chóng phủ nhận nó.
Chihiro nhìn Itsuki bằng ánh mắt phán xét. “… Sao anh có thể sống chung với một cô gái nếu anh không có mối quan hệ đó với cô ấy?”
“B-bọn anh không có sống chung! Chỉ là để cô ấy ở ké một tý thôi! Nó kiểu như… em biết đấy, kiểu như anh đang trông hộ thú nuôi của một người bạn phải đi công tác thôi!”
Nayuta ngay lập tức cong ngón trỏ của mình lên trên trán, bắt chước đôi tai mèo. “Meeow! Đúng vậy; em là chú mèo cưng nhỏ bé của anh!”
“E-em có im đi không hả?!”
Sự dễ thương đột ngột bộc phát của Nayuta khiến Itsuki hoảng loạn. Điều này cũng không thể khiến Chihiro bị thuyết phục trước những ý định của anh mình.
“Nghe này, anh hai, anh không được làm vậy! Chỉ đơn giản là không được! E-em không nghĩ đó là một điều nên làm đâu! Anh không được làm vậy!”
“Mmh…”
Itsuki hoàn toàn hiểu việc mời một cô gái không phải người yêu đến ở chung nhà trong hai tuần không phải là một hành vi nên làm. Cậu đã cố gắng hết sức để từ chối rồi. Nhưng khi quyết định của mình bị Chihiro từ chối thẳng thừng như thế này khiến cậu muốn cự lại một chút.
“… Em có quyền gì để can thiệp hả?”
“Hả?!”
Tông giọng có phần bực bội của Itsuki khiến Chihiro đông cứng, như thể bị sốc.
“Anh có quyền để bất cứ người nào anh muốn ở lại đây đúng không? Anh có làm phiền đến ai đâu nhỉ.”
“Nh-nhưng anh không thể làm vậy được! Giống như… điều đó có thể dẫn tới vài lỗi lầm…”
“Oof…”
Đó là một mối lo với Itsuki. Ở một đêm là một chuyện, nhưng cậu không chắc rằng khi có một cô gái ở bên suốt cả ngày thì cậu có thể chịu đựng được.
“Đó là loại lỗi lầm tuyệt vời nhất đấy!” Nayuta gằn giọng. Itsuki mặc kệ cô.
“Em tin chắc là bố của cả hai chúng ta cũng sẽ lo lắng về điều đó…”
Câu nói đột ngột của Chihiro khiến Itsuki khẽ nhăn mặt. “Vậy thì sao?” cậu nói. “Chúng ta có thể lo lắng nếu chuyện đó xảy ra.”
“… Vâng?”
“Nghe này, anh là một người trưởng thành. Anh đang làm việc rất tốt với sự nghiệp của mình; anh cũng đóng thuế và làm những việc khác nữa. Anh nghĩ anh có thể tự chịu trách nhiệm cho bản thân, em biết không?”
“V-vâng, nhưng mà…!”
“Mua ha ha ha. Từ bỏ đi nào, em rể tương lai!” Nayuta xen vào. “Bất cứ chuyện gì xảy ra giữa một người đàn ông trưởng thành và một người phụ nữ trưởng thành cũng sẽ không trở thành vấn đề ảnh hưởng đến người khác đâu.”
“Vâng, có thể là không, nhưng mà… mmmhh…”
“Ưm, Chihiro…?”
Itsuki hoảng hốt trước Chihiro, người trông như sắp bật khóc đến nơi. Đứa em trai nhìn cậu với một ánh mắt cương nghị.
“… Điều đó đúng khi tinh thần và suy nghĩ của cả hai đã phát triển! Nhưng anh thì không như vậy!”
“Hể?”
“G-gì chứ?”
“Được rồi, ý em là có thể anh đã có thể tự làm ra tiền! Nhưng anh không thể nấu ăn, không thể dọn dẹp; anh cũng không thể giặt giũ! Anh ăn mặc nhếch nhác, ở lì trong nhà suốt nhiều ngày, anh đi chơi tùy hứng mà không sắp xếp trước, uống bia vào nửa buổi chiều ngay mấy ngày trong tuần, anh còn không có một sinh hoạt biểu cố định để giúp cuộc sống của mình ổn định hơn, tất cả những gì anh làm là xoay vòng vòng cho đến khi gần tới dealine… Và em sẽ không bao giờ gọi những việc đó là ‘trưởng thành’ đâu!
“Oof…”
Itsuki không có lời nào để bác bỏ những nhận định đó. Chúng hoàn toàn chính xác.
“Mmm…”
Về phần mình, Nayuta cũng ghét phải làm việc nhà và thậm chí khả năng chăm sóc bản thân còn kém hơn Itsuki. Và bây giờ cô thấy khá hối hận vì điều đó.
“Và như những gì em đã nói với anh, Itsuki, với tư cách là em trai của anh, em không thể ngồi yên mà nhìn hai người làm mọi việc trở nên lộn xộn hơn nữa! Vì vậy, hai người không được sống chung!”
Itsuki khuất phục trước áp lực đến từ lời tuyên bố cuối cùng của Chihiro.
“… Chà, em nghe nhóc ấy nói rồi đó, Kanikou. Chắc là anh không thể để em ở đây được.”
“… À, được rồi,” Nayuta trả lời, rõ ràng là đã nổi giận. “Em không muốn em rể tương lai có ác cảm với mình ngay khi mới bắt đầu, vậy em xin kiếu.”
Sau đó cô lấy điện thoại ra và gọi cho biên tập viên, nhờ tìm giúp một phòng khách sạn trong hai tuần để cô hưởng thụ “kỳ nghỉ của nhà văn”. Và họ ngay lập tức tìm được một căn gần nhà ga cho cô.
Và vì vậy, bằng cách mà mình không thích nhất, Itsuki và Nayuta không cần phải ở chung với nhau.
****
Sau khi hai người kia rời đi, Itsuki quay lại với công việc của mình. Hilde vẫn cần phải bày tỏ lời yêu của cô ấy tới Sieg, và cậu cũng cần phải chấp nhận tình cảm đó – với tư cách một người em gái và là một người phụ nữ. Bây giờ, không cần tới mấy màn khỏa thân trước gương nữa, cậu nghĩ cậu đã sẵn sàng để viết phân cảnh quan trọng này.
“… Anh là Hiệp Sĩ Bóng Đêm. Anh đã bước trên làn ranh giữa sống và chết không biết bao nhiêu lần. Anh đã làm chủ toàn bộ khả năng của thanh kiếm Hellpyre, và anh có thể đứng lên bảo vệ chính mình.”
Mặc cho lời nói của cậu có lạnh lùng ra sao, Hilde vẫn đáp, “Tất nhiên rồi, anh trai của em. Em tin chắc rằng anh mạnh mẽ, hệt như những gì anh nói! Nhưng anh không thể nấu ăn, và anh hầu như không chú trọng y phục của mình! Anh chỉ lao đầu vào những trận chiến ngay khi anh nhận ra chúng – anh không bao giờ về nhà, cứ luôn chiến đấu trong cái Thế Giới Bóng Đêm đó, bất kể ngày hay đêm… Anh có biết em cảm thấy bất lực như thế nào mỗi khi chờ đợi bóng dáng anh quay về không? Với tư cách là một người bình thường, Sieg, anh hoàn toàn không tốt chút nào!”
“Ngh…”
Sieg cảm thấy bản thân chùn bước trước những lời nói đó.
“Nhìn anh tự làm bản thân tổn thương như vậy… Với tư cách là em gái của anh, chỉ là em không thể - không. Với tư cách là một người con gái đem lòng yêu anh, em không thể ngồi yên và chứng kiến những việc đó xảy ra…!”
Cùng với đó, Hilde cởi bỏ chiếc váy màu trắng sữa đang bao phủ cơ thể mình…
Đối với Hilde, Sieg không phải Hiệp Sĩ Bóng Đêm cao quý, không phải vị anh hùng vĩ đại đã cứu mạng hàng nghìn người. Cô chỉ nhìn vào chính con người cậu – một chàng trai, không hơn không kém.
“Phều…”
Đây thật sự là một phân cảnh tốt, Itsuki nghĩ vậy. Đây là một trong những đoạn cao trào lớn nhất trong cả series Trận Chiến Em Gái, và cậu nghĩ những gì cậu viết đã khá phù hợp. Cậu đã cảm thấy hài lòng.
Và nếu phải nói, chỉ có một vấn dề duy nhất mà thôi:
“Uầy, nếu mà Chihiro đọc mấy dòng này thì sẽ khó xử tới mức nào đây, chắc mình phải bấm nút đăng xuất khỏi trái đất này mất…”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Ai không nhớ thì xem lại chương 6 tập 1 nha [Tau muốn kí dô cái đầu mày quá main ơi...]