Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 02 - Chương 12: Balmung và Excalibur

Rời khỏi căn hộ của Itsuki và về nhà, Haruto bật máy tính của mình lên và xem qua những đánh giá về tập đầu tiên trên mạng. Không tốt chút nào.

Thực tế mà nói, chỉ toàn những câu từ chán nản, “Như cứt,” “Xem phim vô ích thật sự,” “Phim này do công ty trách nhiệm hữu hạn một mình tao làm đấy à” hoặc “Đây là anime để những diễn viên lồng tiếng có tiềm năng luyện tập đấy à” hay là “Thất bại từ trước khi bắt đầu” …

Rất nhiều người đã ném đá đạo diễn, biên kịch và công ty sản xuất. Những người hâm mộ tiểu thuyết gốc đặc biệt thể hiện sự căm ghét đến các nhân viên tham gia làm anime, đến mức đe dọa sử dụng bạo lực.

Ước gì mình cũng có ai đó để xả cơn giận giống họ, cậu nghĩ. Thật tốt nếu mình có thể dửng dưng xem những nhân viên làm anime là người có lỗi và đối mặt với cảm xúc của bản thân.

Từ lúc xác nhận chuyển thể anime cho đến thời điểm này, cậu đã gặp gỡ và nói chuyện với đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất, dàn diễn viên và những người có liên quan đến quá trình làm phim. Cậu thậm chí còn đi uống với vài người trong số họ.

Và cậu chẳng ghét ai cả - quả thật rất khó để ghét một người nào đó mà chúng ta đã biết mặt. Hơn nữa, cho dù cậu chưa gặp mặt họ, thì cũng chẳng ai trong đội ngũ sản xuất lại có suy nghĩ “Làm cho anime này dở nhất có thể nào.” Cũng dễ hiểu thôi. Cậu biết rằng không có ai mang trong mình ý định xấu xa đó cả, nên cậu càng không thể ghét họ.

Ngay cả những tân binh tài năng trong dàn diễn viên lồng tiếng chính, những người được tuyển chọn vì những lý do gần như hoàn toàn không liên đến tài năng của mình, cũng đã làm việc rất chăm chỉ để tận dụng cơ hội mà họ được trao cho.

Cậu biết điều đó.

Khi tân binh kém nhất trong nhóm đến gặp cậu trong buổi ghi hình tập một và nói rằng: “Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội này, anh Fuwa,” cậu có thể cảm nhận được ở diễn viên ấy sự trân trọng, niềm đam mê xen lẫn với lo lắng. Không nghi ngờ gì nữa, đó là những cảm xúc thật tâm. Và ngay cả nhà xuất, người đã gượng ép lựa chọn dàn diễn viên này cho cậu, làm như vậy với lý do muốn những sự kiện trực tiếp thêm phần thú vị - đây không phải nói dối.

Không ai trong ngành công nghiệp này không nỗ lực một trăm phần trăm cả. Không ai là không đấu tranh, với tất cả mọi thứ mình có. Họ đã đổ ra không biết bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt, liên tục sợ hãi việc bị bỏ lại phía sau, bị giày xéo và dẫm đạp không thương tiếc. Vậy tại sao đôi lúc mọi chuyện lại không diễn ra như chúng ta mong muốn?

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Haruto quyết định gọi cho biên tập viên của mình, Kawabe. Tuy giờ đã là nửa đêm, nhưng anh ấy vẫn trả lời.

Kawabe đã rút khỏi bữa tiệc xem anime hôm nay vào phút cuối vì anh ấy phải đến Kyoto, nơi OKINA, họa sĩ minh học của bộ sách đang sống. Theo lời anh ấy nói, sau khi OKINA xem phiên bản white-box, anh ấy đã hét lên, “Tôi không bỏ công sức ra làm việc cho những cuốn tiểu thuyết để rồi trông thấy cái thứ anime như hạch này!”, vì vậy Kawabe cảm thấy có nghĩa vụ phải đến Kyoto để xoa dịu cái tôi bị tổn thương của OKINA.

Nghe thật buồn cười nhưng Haruto đã thấy vui khi nghe những lời đó. OKINA cũng quan tâm đến chúng. Anh ấy là họa sĩ giàu kinh nghiệm, đã tự tay xử lý những thiết kế mecha của nhiều bộ anime liên quan đến robot.

Haruto nghe nói anh ấy không muốn đảm nhận việc vẽ minh họa cho sách của mấy tay tác giả mới. Tính khí thất thường và khó chịu. Haruto cũng chỉ mới gặp mặt OKINA một lần tại buổi ký tặng sách khi anime lần đầu tiên được công bố.

Nghe cách anh ấy nổi giận về tất cả những chuyện vừa xảy ra… khiến Haruto yên tâm một cách kỳ lạ.

“… Anh Kawabe này, tại sao anime lại trở nên như vậy?”

“Chà,” Kawabe đáp. “đây không hẳn là thông tin chính xác một trăm phần trăm…”

Sau đó anh ấy nói những chuyện anh ấy biết.

Có tin đồn rằng công ty sản xuất anime của Vô Giới Hiệp Sĩ đã cùng một lúc sản xuất ba bộ khác nhau cho cùng một mùa. Một trong số đó là chuyển thể của một tựa light novel nổi danh từ một nhà xuất bản lớn, và rõ ràng tiến trình thực hiện dự án đó đã khá khó khăn. Việc làm không tốt chuyển thể lần này sẽ đẩy tương lai của cả công ty vào thế khó, nhưng không ai trong công ty có đủ thời gian rảnh để phụ giúp dự án của anime khác cái bản thân đang đảm nhiệm.

Nếu ai đó chuyển sang tham gia vào series khác, series cũ của họ sẽ phải chịu cảnh thiếu nhân lực và kéo đến chất lượng của anime cũng sẽ đi xuống. Và cụ thể là Vô Giới Hiệp Sĩ, giám đốc nghệ thuật, người còn quen thuộc với nguyên tác hơn cả chính đạo diễn, đã bỏ dở giữa chừng, dẫn đến những việc như lời loại bị cắt mà không hề hay biết – đại loại như vậy.

Một lần nữa, Haruto tự vấn bản thân, liệu vấn đề nằm ở đâu. Là vì nhà xuất bản kia quá lớn? Vì tựa light novel kia quá nổi danh? Vì nhân sự của dự án này đã không đặt hết nhiệt huyết vào đó? Vì ban lãnh đạo của công ty sản xuất đã sẵn sàng từ bỏ những dự án nhỏ vì lợi ích của một dự án lớn hơn? Hay đó là lỗi của công ty khi đảm nhận đến ba bộ anime trong cùng một mùa, một thứ mà họ chắc chắn không thể đảm đương?

… Hay đó là lỗi của chính mình khi viết nên một series không giành được sự ưu tiên trước tác phẩm nổi danh kia?

Chẳng có câu trả lời nào điều đó cả.

****

Đã mười ngày trôi qua từ khi tập đầu tiên của anime lên sóng, Haruto vẫn chưa hoàn toàn ổn định trở lại. Cậu tự khóa mình trong phòng, không thể viết hay đọc bất cứ thứ gì.

Thay vào đó, cậu làm mấy chuyện tào lao như đánh nhau với đội quân bộ binh trong mấy game kiểu Chiến binh, say sưa xem Shirobako và than vãn về mấy thứ như “đây không phải nhà sản xuất anime mà tôi biết” và “Nếu có Aoi Miyamori trong dàn diễn viên lồng tiếng cho Vô Hiệp thì…”. Và còn cả những cuộc trò chuyện thật lâu với Siri.

Thậm chí là em gái cậu, người vẫn thường xuyên càu nhàu cậu về rất nhiều thứ, cũng có thể đọc được những thứ viết trên mạng. Con bé đã chọn để cậu một mình, và để có thể làm cho cả em gái cậu cũng phải cảm lo lắng về sức khỏe của cậu đến mức này thì bộ anime đó thật sự không còn gì ngoài tệ hại nữa rồi.

Cậu đã mong đợi rằng biết đâu đó sẽ có vài cải thiện trong Tập 2. Nhưng chẳng có gì cả. Công ty sản xuất đã tập trung toàn bộ tài nguyên của họ vào tựa truyện nổi danh kia, thứ mà họ buộc phải làm tốt. Khả năng chất lượng anime lúc này tự dưng tăng vọt là gần như bằng không. Chuyển thể anime đầu tiên từ tác phẩm của Haruto là một thất bại.

Nhân tiện, điều đáng nói ở đây là trong những đánh giá về bộ anime có nguyên tác là tiểu thuyết nổi danh kia cũng có vài nhận xét tiêu cực. Haruto không chắc có nên nói mấy lời như “Vì bạn xứng đáng, đồ khốn” hoặc “Thôi nào, nếu đã dùng anime của tôi như bàn đạp thì liệu mà làm việc chăm chỉ hơn đi chứ” hay không.

Và khi Haruto vẫn còn ủ rũ ngồi trên giường của mình, cậu nhận được một cuộc gọi. Là từ Itsuki. Trước đây, cứ ba ngày thì họ lại gặp nhau một lần, nhưng mười ngày qua họ đã chẳng nói với nhau câu nào. Cảm giác cứ như đã rất lâu rồi vậy.

“Chào.”

“Haruto?”

“Ừm, tôi đây.”

“Hôm nay đến Akihabara với tôi đi.”

“Hửm?”

“Gặp nhau ở cổng Electric Town lúc hai giờ, nhớ chưa?”

“N-này, chờ ch–”

Itsuki cứ thế tắt máy.

“Cái quái gì đây?” Cậu thở dài khi miễn cưỡng đứng dậy và chuẩn bị ra khỏi nhà lần đầu tiên sau một thời gian dài.

****

Hơn hai giờ chiều một chút, Itsuki và Haruto đã có mặt tại một góc chuyên bán light novel của một cửa hàng chuyên phục vụ khách hàng là otaku ở Akihabara.

Cú sốc từ anime khiến Haruto hoàn toàn quên mất chuyện đó, hôm nay là ngày phát hành Tập 13 của Vô Giới Hiệp Sĩ. Các bản in của tập truyện đã được xếp chồng lên nhau trong quầy dành cho tác phẩm mới phát hành của cửa hàng. Còn có cả những tựa sách mới khác ở xung quanh nữa, nhưng Tập 13 của Haruto được xếp thành chồng cao hơn bất kỳ tựa sách nào khác. Và cách đó không xa, khu bày bán light novel, các Tập từ 1 đến 12 được trưng bày với mặt bìa chính quay ra ngoài, để khách hàng có thể hoàn toàn trông thấy, tất cả đều làm bật lên dòng chữ “TV Anime Đang Được Phát Sóng!!” trên dải obi quấn quanh bìa.

Hôm nay là thứ Bảy, cửa hàng chật ních khách đến mua. Khi cả hai quan sát quầy sách mới phát hành, họ thấy vài người chọn Tập 13 và cầm nó đến quầy thanh toán. Trên kệ phía sau, một đứa nhóc khoảng độ sơ trung lấy một bản in của Tập 1.

“… Có người xem thứ anime đó rồi quyết định mua sách của tôi ư?” Haruto khẽ thì thầm.

Cậu không thể nói rằng đứa nhóc đó thật sự thích anime hay không. Có thể cốt truyện quá khó hiểu nên nhóc ấy mới quyết định mua tiểu thuyết để có thể hiểu được câu chuyện. Nhưng dù vì lý do gì đi nữa, Haruto nghĩ từ tận đáy lòng, thật tốt nếu nhóc ấy thích câu chuyện của mình.

“… Cảm ơn vì đã mời tôi, Itsuki. Tôi rất vui vì đã trông thấy điều này.”

“Hửm? Ừm.”

Itsuki có vẻ bị phân tâm một cách kỳ lạ trước lời cảm ơn chân thành của Haruto.

****

Họ đã đi đến bảy hiệu sách khác nhau ở Akihabara. Tất cả mọi nơi đều trưng bày Vô Giới Hiệp Sĩ tại các vị trí dễ trông thấy trong cửa hàng, và ở đâu thì mọi người cũng đều mua chúng.

Đối với một tác giả, có được một tác phẩm được chuyển thể thành anime có lẽ là sự kiện chỉ có một lần trong đời. Tổn thương từ việc tận mắt nhìn thấy sự sụp đổ của thành quả mình tạo nên là không hề dễ chịu. Nhưng chứng kiến những độc giả đang đứng trước mặt mình lúc này, từ trong sâu thẳm tâm hồn mình, Haruto cảm thấy cậu phải cố gắng một lần nữa. Đam mê lại một lần nữa bùng cháy trong cậu.

…Trong khi đó, gần như đối nghịch hoàn toàn với tinh thần bay bổng của Haruto, Itsuki rõ ràng là ngày càng tức giận hơn mỗi khi ghé qua từng hiệu sách.

Cậu hẳn đã mời Haruto tới Akihabara để giúp Haruto phấn chấn hơn. Đáng ra cậu nên nói thế này: Thấy chưa? Nhìn đi. Có lẽ anime chỉ là đồ bỏ đi nhưng nó cũng có ích theo cách riêng của nó. Nó đã quảng cáo cho tiểu thuyết của cậu còn gì. Việc công chiếu anime sẽ làm cho các cửa hàng không ngừng ưu tiên sách của cậu hết mức có thể, rồi cậu sẽ có thêm những độc giả mới. Không tuyệt sao?

Bị kéo đến tận đây rồi tận mắt nhìn thấy những độc giả cũ lẫn mới mua tiểu thuyết của mình đã làm Haruto hiểu rõ hơn về ý muốn của bản thân.

Tuy hôm nay là ngày Vô Giới Hiệp Sĩ của Haruto phát hành Tập 13, nhưng đây cũng là ngày Tập 5 của Trận Chiến Em Gái lên kệ.

Nhìn chung thì tập sách mới của Haruto và Itsuki đều được trưng bày tại quầy dành cho tác phẩm mới phát hành, nhưng bất kỳ hiệu sách nào họ đi qua, số lượng của Vô Hiệp đều áp đảo một cách rõ ràng. Chỉ một hai phút là lại có người đến mua Vô Hiệp nhưng phải tận vài chục phút mới bắt gặp được người nào đó chọn mua Trận Chiến Em Gái.

Không phải vì tập mới của Itsuki là một thất bại. Điều đó chỉ đơn giản là vì Haruto đã bán được rất nhiều tiểu thuyết hơn cậu. Nhưng nhìn thấy sự cách biệt rõ ràng đến vậy diễn ra trước mắt vẫn thật rất tàn nhẫn.

****

“Chà, chúng ta đều biết là anime nó như nào, nhưng mà này, việc chuyển thể thành anime vẫn là tin tốt mà. Họ sẽ in nhiều ấn bản hơn nữa, và điều đó sẽ giúp nâng cao doanh số của series đúng không?”

Sau ba giờ đi bộ quanh các hiệu sách, họ đến một quán ăn để ăn tối và nghỉ ngơi một lát. Itsuki đang hết sức bất bình chuyện đó, và Haruto đang cố gắng giải quyết mọi chuyện.

“… Tôi biết chứ,” Itsuki gầm gừ. “Nhưng… vẫn bực vãi ra.”

Haruto không thể làm gì nhiều. Cậu biết là lý lẽ sẽ không thể xoa dịu sự ức chế của Itsuki lúc này. Cho nên cậu quyết định không dùng cách đó nữa.

“… Tập gần nhất đó là tuyệt phẩm số một từ trước đến nay của tôi đấy,” Itsuki thì thầm, giọng trầm ngâm.

Chưa có tập nào trước đây khiến cậu mệt mỏi như vậy, nhưng cũng chưa có tập nào khiến cậu phấn khích đến thế. Cậu đã tích cực cho rằng đây chính là cuốn sách tuyệt vời nhất dưới cái tên “Itsuki Hashima” … Và sao cậu lại chỉ so sánh nó tác phẩm của mình nhỉ?

“…Ý tôi là, tôi thật sự nghĩ nó là câu chuyện đáng kinh ngạc nhất trong vũ trụ đấy.”

“… Thật không?”

“… Hay hơn Seirei Tsukai no Blade Dance, hay hơn hơn Ben-To, hay hơn Oreshura, hay hơn Hentai Ouji to Warawanai Neko, hay hơn Jinsei, hay hơn cả Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru cơ… và tuy tôi chưa đọc Tập 13 của Vô Hiệp nhưng chắc chắn là hay hơn luôn! Tập 5 của Trận Chiến Em Gái vượt trội hơn tất cả!”

Tất nhiên, có “hay hơn” hay không đều phụ thuộc vào thị hiếu của người đọc. Cố gắng tạo nên một thứ hạng tuyệt đối là chuyện vô lý – điều mà Itsuki hoàn toàn nhận thức được.

Nhưng tiểu thuyết của tôi vẫn là số một. Chúng là thứ hay nhất ở đây, tôi muốn càng nhiều người đọc chúng càng tốt. Tôi nghĩ vậy đó.

 “…Trong vũ trụ à?” Haruto cười khúc khích trước thách thức cực hạn mà Itsuki vừa tự đặt ra.

“Pfft,” Itsuki đáp, vẫn còn bất mãn. “…Một này nào đó tôi sẽ đánh bại cậu.”

“Điều đó phải do tôi nói với cậu mới đúng.”

“…?”

Itsuki thành thật trả lời bằng một ánh mắt kỳ quặc. Cậu không biết Haruto đề cao tài năng của cậu đến mức nào.

Một bồi bàn đã mang thức ăn của họ đến vào lúc đó, trao cho Haruto cơ hội để đổi chủ đề với một nụ cười. “Chà, ăn thôi. Cậu đã giúp tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nên hôm nay tôi mời.”

“Wao, thiệt không? Đệch, vậy tôi sẽ mọi thêm một cái hamburger thịt bò.”

Giống như công tắc được bật. Niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt Itsuki khi cậu gọi cô bồi bàn quay lại.

“À, nhân tiện, Itsuki, có một điều tôi muốn hỏi cậu.”

“Hửm?”

Ghim cái nĩa của mình vào đĩa salad, Haruto cố gắng hết sức để làm cho câu hỏi nghe tự nhiên và trực tiếp nhất có thể.

“Miyako ấy, kiểu như, hiện giờ em ấy có hẹn hò với ai không?”

[Hết Tập 2]

-------------------------------------------------

[Cho những ai chưa hiểu tiêu đề chương - Và dưới đây là cách hiểu của trans]

Balmung, hay còn gọi là Gram hoặc Nothung, là thanh ma kiếm được Sigurd sử dụng để giết con rồng Fafnir trong thần thoại Bắc Âu. Còn Excalibur thì mọi người cũng biết rồi nhỉ, là thanh thần kiếm của Vua Arthur. Cả hai đều là bảo kiếm và ở đây được dùng để ẩn dụ cho tiểu thuyết của Itsuki và Haruto.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage