Một ngày sau khi Itsuki gửi cho Toki bản giới thiệu mạch truyện hoàn chỉnh, cậu quyết định nghỉ ngơi một chút và đi đến hiệu sách gần nhà.
Cậu đã mua hơn mười cuốn sách khác nhau với hy vọng chúng sẽ giúp cậu tìm được nguồn cảm hứng để tiếp tục câu chuyện – nào là tạp chí thời trang và âm nhạc, tạp chí game, tạp chí anime, sách hướng dẫn du lịch…
Itsuki có xu hướng mua sách điện tử bởi kệ sách ở nhà cậu đã không còn nhiều diện tích nữa rồi, nhưng tạp chí và sách hướng dẫn kiểu này mà ở dạng giấy thì vẫn dễ sử dụng hơn, cậu chỉ cần lật nhanh và nhìn lướt qua các trang giấy để tìm kiếm ý tưởng thay vì phải đọc từng trang như bản điện tử.
“Hmm…?”
Lúc đi về, cậu chọn một con đường dài hơn mọi khi để tận hưởng thời tiết tươi mát của tháng Tư, và ở đó Itsuki bắt gặp một người mà cậu quen biết.
Đó là Setsuna Ena – một thiếu niên với mái tóc được nhuộm theo phong cách thời trang (nên gọi là) khá độc đáo.
Setsuna là một họa sĩ minh họa với bút danh Puriketsu, và cậu cũng chính là người đã đảm nhiệm minh họa cho series Em Gái Khởi Nguyên, nơi bắt nguồn cho sự thân thiết và những chuyến du lịch cùng nhau của hai người.
Itsuki cho rằng Setsuna đang đi đâu đó.
Nhưng cậu ấy lại chỉ đi loanh quoanh ở ngã tư đường, nhìn ngó xung quanh và đi đi lại lại.
Chắc đang đợi ai đó nhỉ, cậu nghĩ bụng trong lúc tiến lại gần.
“Này, Setsuna.”
“Ố! Chào, sensei! Mọi chuyện sao rùi?”
“Ờm, vẫn tốt! Còn cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Gương mặt Setsuna trở nên nghiêm nghị một cách kỳ lạ.
“Em đang tìm mông.”
“…Mông?” Itsuki hỏi với vẻ nghi ngờ, cố gắng để hiểu câu trả lời của Setsuna.
Setsuna vừa giải thích vừa ngó nghiêng xung quanh để khảo sát khu vực.
“Khoảng một tháng trước, em đã bắt gặp bờ mông tuyệt vời nhất vũ trụ đấy! Em đang cố thử vận may xem có gặp lại được cô gái đó ở đây không.”
“Tuyệt vời nhất vũ trụ?”
“Đúng vậy, kiểu như, cặp mông trăm năm có một… Thậm chí có thể là nghìn năm có một cơ!”
“……”
Lời giải thích hầu như chả giải thích gì cả.
“Sensei, anh có biết người mà em đang nói không?”
“Ưmm… Thực tế thì anh chả hiểu nổi sự khác nhau giữa mấy cái mông đâu.”
“Ooh, em nghĩ là khi gặp anh sẽ lập tức thốt lên luôn đấy. Kiểu như, thật chói mắt!”
“…Mông của cô gái đó ấy hả?”
“Đúng vậy!”
“Cô gái đó chắc không phải đom đóm đâu nhỉ?”
“Oh, chỉ là ẩn dụ thôi, sensei! Kiểu như, luồng khí đó phát ra ngay cả trên quần của cô ấy! Em gọi đó là ‘mức năng lượng của mông’!”
“Này…?”
Cách Setsuna mô tả giống như “mức năng lượng” trong Dragon Ball Z vậy – một loại ma thuật tiềm ẩn hoặc một năng lực huyền bí mà mắt người không thể nhìn thấy được.
Nghe có vẻ nực cười… nhưng khi người nói ra là Puriketsu, bậc thầy về mông, thì điều đó hoàn toàn đáng tin.
“Nếu em mà được nhìn trực tiếp cặp mông đó, em có cảm giác như thể bản thân sẽ được lên cấp ấy,” cậu tiếp tục, bắt chước vẻ mặt nghiêm túc của những người dày dặn kinh nghiệm.
Itsuki vẫn hy vọng sẽ hợp tác với Setsuna trong một dự án ở tương lai.
Nếu cậu có thể giúp chàng họa sĩ minh họa này thăng cấp, thì nó cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân cậu theo một cách nào đó.
“Ooh, hầy, hy vọng là em đã không dọa cô ấy sợ…” Setsuna thở dài.
“Hả?”
“Thì lần đầu tiên gặp nhau ấy, em lỡ phấn khích quá độ, nên đã kéo tụt quần của cô gái đó xuống. Tuy không phải là quần lót, nhưng nó vẫn…”
“Uh, dù em có tụt quần lót cô ấy xuống hay không thì đó vẫn là phạm pháp đấy, thằng ngốc này. Nếu đó mà là anh, anh hẳn sẽ tránh xa cái khu phố này một thời gian luôn. Cô gái đó không gọi cảnh sát đã là may lắm rồi đấy.”
“…Em xin lỗi,” Setsuna cúi đầu, cụp mắt xuống khi bị Itsuki nhìn bằng đôi mắt lạnh lẽo.
Dường như cậu đã thật sự hối lỗi.
“Tất nhiên, nếu em gặp lại cô ấy một lần nữa, em nhất định sẽ thành tâm xin lỗi vì chuyện đó. Lần tới, em sẽ khéo léo hết mức để cô ấy có thể đồng ý.”
Itsuki tự hỏi liệu cái kế hoạch này thực tế đến mức nào, việc một cô gái không quen biết đồng ý cho Setsuna xem mông của mình ngay trên đường.
Nhưng nếu thật sự có một người làm được chuyện này, thì đó chắc chắn phải là Puriketsu.
“Hmm… Được rồi, nếu việc đó giúp cậu ‘lên cấp’ hay gì gì đó, chắc là anh có thể giúp cậu một tý đấy, Setsuna. Nhưng mà, anh không biết mấy cái ‘mức năng lượng mông’ cậu nói là gì đâu… Ngoài mông ra thì cậu có thể mô tả gì khác về cô gái đó không? Gương mặt hay quần áo chẳng hạn?”
Setsuna suy nghĩ một hồi.
“Vângg… Em nghĩ là cô ấy có một gương mặt khá dễ thương! Tuy tâm trí em toàn là mông của cổ nên em chẳng nhớ được gì nhiều cả, nhưng mà…”
“Rồi, cảm ơn vì mấy gợi ý đó.”
“Em nghĩ là cô gái đó cũng trạc tuổi em… Oh, đúng rồi! Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao!”
“Hmm… Vậy là một cô gái dễ thương mặc đồ thể thao, khoảng mười sáu tuổi…”
Mấy đặc điểm này chẳng giúp cậu thu hẹp đối tượng là bao, nhưng một cô gái mặc đồ thể thao có lẽ khá hiếm gặp.
“Phải chăng cô gái này đang về nhà sau khi tới phòng gym hay là luyện tập môn thể thao nào đó mà cô ấy có chơi?”
Đôi mắt Setsuna mở to trước những lời này.
“Oh! Chính xác! Anh nói chuẩn ghê!”
“Diện tình nghi vẫn khá rộng nhỉ… nhưng cũng đỡ hơn là lang thang vật vờ trên đường thế này. Sao cậu không thử mai phục ở mấy trường cao trung gần đây hay là phòng gym nào đó đi?”
“Ý tưởng tuyệt vời! Cảm ơn, sensei! Em sẽ đi ngay đây!”
“Ư-ừm… Lần này không được làm gì phạm pháp nữa đâu đấy, biết chưa?”
“Vâng ạ! Gặp lại anh sau, sensei!”
Itsuki nhìn Setsuna lao đi, một chút bứt rứt hiện lên trên mặt cậu, sau đó Itsuki lại tiếp tục hướng về căn hộ của mình.
…Mà khoan, chẳng phải Chihiro vẫn thường hay mặc đồ thể thao sao? đầu cậu bất ngờ nhảy số.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng biến mất.
Không đời nào em trai cậu lại có liên quan đến cô gái thể thao với Cặp Mông Nghìn Năm Có Một đâu nhỉ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage