Một buổi tối Chủ Nhật cuối tháng Tư – Itsuki Hashima, Nayuta Kani, Miyako Shirakawa, Haruto Fuwa, và Chihiro Hashima – đã tập trung đông đủ tại căn hộ của Itsuki. Bữa tối nhà làm của Chihiro đã được bày biện lên bàn, cùng với đó là nhiều loại bia Bỉ.
“Cũng lâu rồi chúng ta mới ngồi cùng nhau như thế này nhỉ,” Haruto vừa nói vừa uống một ngụm bia. Cậu nói đúng. Vì lý do công việc, tìm việc làm, và thi cử, mọi người đều đầu tắt mặt tối hơn hẳn trước kia. Haruto chính là người đề nghị cả nhóm tập trung lại để tổ chức tiệc mừng Chihiro đỗ đại học và Miyako có việc làm chính thức; hiện Miyako đã gia nhập Branch Hill và không còn đến Nhà xuất bản Gift nữa, cậu sợ rằng cả hai sẽ không liên lạc gì với nhau nếu không tụ tập như thế này.
“Em đã quen với công việc chưa, Miyako?” Haruto hỏi.
Miyako gật đầu. “Quen ấy ạ…? Thật ra cũng không khác mấy so với công việc bán thời gian hồi trước. Em vẫn chưa được phụ trách nhà văn nào cả.”
“Họ sắp mở một thương hiệu mới đúng không?” Itsuki nói. Lúc trước cậu đã cạo sạch đầu, nhưng cũng đã trôi qua bốn tháng, giờ mọi thứ đã quay về dáng vẻ ban đầu. Bộ quần áo cosplay sư thầy bây giờ cũng yên vị trong xó xỉnh nào đó rồi.
“Đúng vậy…mà sao cậu biết?”
Theo những gì Miyako biết, Itsuki không nằm trong danh sách các nhà văn mà Ayane và đồng nghiệp của cô chiêu mộ về thương hiệu mới. Cô cũng chưa từng đề cập vấn đề này với Nayuta và Kaiko.
“À, chỉ là nghe từ người quen thôi,” Itsuki nói, trông hơi ngượng ngùng.
“Người quen? Là chị Ayane hả?”
“…Ừm. Cậu có thân thiết với chị ấy không?”
“Có thể nói chị ấy là cố vấn của tớ đấy… Mà cậu vẫn giữ liên lạc với chị ấy à?”
“Mm… Lại thêm ả nào nữa xuất hiện hả, Itsuki?”
Nayuta chen ngang. Tóc cô giờ vẫn ngắn như lúc cô cắt đi phần lớn mái tóc cách đây một thời gian – cô thích cảm giác nhẹ nhàng lúc này nên quyết định giữ vậy luôn.
“Không có! Anh chỉ tình cờ gặp lại chị ấy khi về thăm nhà gần đây thôi! Anh đúng là có nhận danh thiếp của chị ấy, nhưng từ đó anh không còn nói chuyện với chị ấy nữa.”
Itsuki trông có chút hoảng. Cả Miyako và Nayuta đều biết rõ chuyện Itsuki không có hứng thú nào với người con gái khác, nhưng thông qua thái độ của cậu, rõ ràng là giữa cậu với Ayane có gì đó.
“Uầy, thương hiệu mới của Branch Hill à? Nếu Miyako làm biên tập viên cho anh, anh nhất định sẽ làm việc cho họ,” Haruto nói với biểu hiện nửa nghiêm túc.
“Em cũng vậy, nếu chị chịu phụ trách em, Mya.”
Miyako cười khúc khích với Nayuta. Cô vừa hoàn toàn khẳng định rằng cô sẽ đồng ý nếu Miyako ngỏ lời, nên Miyako mới không nhắc gì đến chuyện thương hiệu mới.
“Chà, nếu chị mà hốt cả em lẫn anh Fuwa đi, chắc chắn Godo sẽ giết chị mất… À phải rồi, chúc mừng series mới của anh nha, Fuwa. Tình hình có vẻ rất khả quan nhỉ.”
“Cảm ơn nhé.”
Vô Giới Hiệp Sĩ – series đầu tay của Haruto đã rất thành công, đủ để được chuyển thành anime, tập cuối tiểu thuyết cũng đã ra mắt hồi tháng Hai. Và ngay tháng sau, GF Bunko đã xuất bản Tập 1 trong series mới của cậu. Với tiêu đề là Sự Trở Lại của Leviathan, đó là câu chuyện về cuộc chiến giữa các robot lấy bối cảnh ngoài không gian; hai họa sĩ minh họa phân chia phụ trách thiết kế nhân vật và thiết kế mecha, họ thậm chí còn thuê cả chuyên gia bên ngoài để hỗ trợ phần background. GF Bunko đã đầu tư rất nhiều tiền của vào bản phát hành lần này, thậm chí còn quảng cáo trên TV, và nhờ đó, doanh số bán hàng cực kỳ cao, sản phẩm cháy hàng ngay ngày đầu ra mắt và phải lập tức đặt in tái bản. Cuốn sách cũng được độc giả đón nhận rất nồng nhiệt; cũng giống series trước, dàn nhân vật bắt mắt, cốt truyện tốt, thế giới được xây dựng một cách cẩn thận là những yếu tố góp phần thu hút những người hâm mộ khoa học viễn tưởng.
“Em thật sự rất thích Leviathan đấy ạ,” Chihiro nói. Gần đây cô đã bắt đầu nuôi tóc dài, xõa tóc thay vì buộc ra sau như trước. Kiểu tóc này khiến cô trông trưởng thành hơn so với trước kia, làm cho Haruto có chút ngạc nhiên. Cả hai đã không gặp nhau từ cái hôm Chihiro tỏ tình với cậu vào năm ngoái. Dù vẫn giữ liên lạc qua điện thoại, nhưng từ lúc em gái cô - Shiori chào đời, Chihiro không còn ghé qua căn hộ của Itsuki thường xuyên nữa. Đồng thời Itsuki cũng chăm về nhà bố mẹ hơn để được gặp Shiori.
“Ah… Ừm. Cảm ơn em, Chihiro,” Haruto nói. “Em đúng là một cô gái tốt.”
“…!” Khuôn mặt Chihiro ngớ ra vì ngạc nhiên.
“Sao vậy?”
Chihiro đỏ mặt. “Um… Đây là lần đầu tiên anh gọi em là con gái, Haruto.”
“V-vậy hả?”
“Vâng,” cô trả lời một cách chắc chắn. Ban đầu Haruto có chút khó khăn khi nghĩ cô theo cách này, dù sao cậu cũng xem cô là con trai rất lâu rồi – nhưng sau khi cô thay đổi kiểu tóc và quần áo (với kết quả kéo theo chính là sự dễ thương tăng dần), việc cậu thay đổi suy nghĩ là lẽ đương nhiên. Nhưng rõ ràng, đây lại là một khoảnh khắc cực kỳ đặc biệt với Chihiro.
Ngay cả Miyako cũng lờ mờ nhận ra. Ồ? Khoan đã, Chi có tình cảm với anh Fuwa à…? Cô thầm nghĩ, thực tế là cô không biết chuyện Chihiro đã chủ động nhưng bị từ chối.
“A-à ừm, còn tình hình trên đại học sao rồi?” Haruto hỏi, lái cuộc trò chuyện ra khỏi chủ đề khó xử này.
“Vâng, em chỉ mới năm nhất thôi, nên hiện đang tập trung vào các môn đại cương, nhưng em rất vui vì học được nhiều điều mới mẻ.”
“Em thích học à? Anh bất ngờ đấy…” Itsuki trông rất nể phục.
“Nè,” Miyako nói, “cậu toàn cắm mặt vào viết tiểu thuyết chứ có bao giờ nghe giảng trên lớp đâu.”
“Hồi đó anh ấy đã là nhà văn chuyên nghiệp rồi mà,” Chihiro nhận xét. “Em lại thấy như vậy còn ấn tượng hơn ấy.”
“Em nói cũng đúng,” Miyako bật cười, tỏ vẻ đồng ý. “Hồi học năm nhất, những gì chị làm chỉ đơn giản là đến lớp thôi. Ngay cả chị cũng không thích học như Chi đâu.”
“Ah, năm nhất thì ai cũng vậy thôi,” Haruto đáp.
“Chắc vậy…”
Đúng là cô cảm thấy bản thân ít nhất đã tốt hơn đôi chút so với hồi đó. Cô đã tìm thấy ước mơ – trở thành biên tập viên – và cũng đã được một nhà xuất bản nhận vào làm, nhưng vẫn còn đâu đó chút do dự tồn đọng trong tim chưa thể hoàn toàn biến mất.
“Em có tham gia câu lạc bộ nào không?” Haruto hỏi.
“Ah, ừm, có ạ, em tham gia câu lạc bộ game nhập vai để bàn.”
“Thật hả?!” Haruto thốt lên. Cậu cũng từng là thành viên của câu lạc bộ TTRPG, dù câu lạc bộ đã tan rã khi Haruto lên năm hai, cậu vẫn rất cuồng loại game này. Những buổi chơi game hằng tuần đó đã rèn luyện kỹ năng văn học của cậu.
“Em đã có buổi chơi game nào chưa?”
“Rồi ạ.”
“Em chơi trò nào vậy?”
“Là Cthulhu và Arianhod ạ.”
“Ồ, được đấy!”
Chihiro mỉm cười trước một Haruto đột nhiên nổi vẻ hào hứng. “Tuy nhiên, chúng phức tạp hơn so với những trò chúng ta từng chơi ở đây, làm em bất ngờ lắm đấy. Mất tới tận hai tiếng mới tạo ra được một nhân vật.”
“Ha ha… Tại anh đã đơn giản hóa trò chơi hết mức có thể mà…”
Trò TTRPG cả năm người từng chơi với nhau là game nguyên tác do chính Haruto tạo ra, chủ yếu để giúp những người mới chơi có thể làm quen với kiểu game này. Cũng vì lẽ đó mà các nhân vật của người chơi đều là phiên bản chỉnh sửa lại của thứ đã có sẵn. Thiết kế của game cũng rất đơn giản, dù thi thoảng cũng có những màn khó xuất hiện. Với tư cách gamemaster, Haruto đã phải nhiều lần bí mật “khai gian” xúc xắc để mọi người có thể chơi game một cách vui vẻ, đồng thời giữ cho game có thể hoạt động.
“Vậy chơi có vui không?”
“Có ạ! Có thể nói đây là câu lạc bộ và hoạt động ngoại khóa đầu tiên mà em tham gia, nên trải nghiệm thật sự rất mới lạ!”
“Hết học hành tới hoạt động câu lạc bộ, em đang thật sự tận hưởng cuộc sống sinh viên nhỉ?”
Nayuta trông hơi ghen tỵ với Chihiro. Cô đã nghỉ học cao trung sau khi bị bắt nạt ngay từ năm nhất, và dù chắc chắn rằng bản thân không có chút hối tiếc nào về quãng đời học sinh, nhưng việc nhìn thấy Chihiro tận hưởng chuyện học tập của riêng mình lại khiến Nayuta thật sự ấn tượng.
“Mà em đã có anh bạn trai nào chưa?” Nayuta hỏi.
Chihiro đỏ mặt. “Kh-không có đâu ạ!”
“Chị chắc kèo là em muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu thôi. Mà dù em có nổi tiếng đến đâu đi nữa, nếu không thể khiến người em yêu nhìn vào em thì cũng vô nghĩa thôi.”
“Ngh…” khuôn mặt Chihiro cau lại trước lời chỉ điểm hiển nhiên.
“Đúng dzị đó… Tình yêu thật sự rất tuyệt vời. Itsuki nhỉ?”
“Đ-đừng có lôi anh vào chuyện này!”
Nayuta bắt đầu đeo bám Itsuki. Cậu có hơi khó xử, nhưng không tới mức gạt cô ra.
“Được thôi,” Chihiro thầm thì, nhìn đôi chim cu, “em cũng muốn lắm chứ, nhưng mà…” Cô thoáng liếc sang Haruto. Cậu đánh mắt sang chỗ khác.
Ừm hừm, hẳn là vậy rồi. Chi thích Fuwa… Mà Fuwa thì không nhận ra à?
Thấy dáng vẻ Chihiro và Haruto nhìn nhau khiến trái tim Miyako cảm thấy ấm áp.
“M-mà nhân tiện, em bé mới sinh sao rồi? Giờ đã lớn hơn chưa?”
Đây rõ ràng là một nỗ lực để thay đổi chủ đề, nhưng vẫn khiến khuôn mặt Chihiro bừng sáng.
“Có ạ! Em ấy nói được rồi đó!”
“Hả? Có nhanh quá không?”
Lông mày Haruto nhướng lên, Miyako lẫn Nayuta cũng bất ngờ không kém. Shiori Hashima, em gái của Itsuki và Chihiro, ra đời vào ngày 11 tháng Hai vừa rồi, và tất nhiên là không ai trong số họ từng nghe chuyện trẻ sơ sinh chưa được ba tháng tuổi đã biết nói.
“Nếu coi mấy tiếng ‘ahh’ với ‘ohh’ là nói chuyện,” Itsuki khẽ trêu, “thì ừm, con bé nói khá nhiều đấy.”
“Nhưng em biết là Shi hiểu những lời em nói mà! Em ấy tỏ ra rất thích thú khi em nghe nói chuyện!”
“Ừm, đúng là thỉnh thoảng có cảm giác như em ấy đang giao tiếp theo một cách nào đó ấy…em cũng cảm thấy vậy nhỉ?”
Itsuki mỉm cười khi nghĩ tới Shiori. Chihiro cũng tương tự.
“Con bé cười nhìn cưng xỉu, lúc ngủ cũng dễ thương nữa, tới lúc khóc cũng dễ thương luôn! ♥ Shi nhất định là thiên sứ, anh nhỉ?!”
“Còn phải hỏi nữa sao. Shiori là một nàng tiên xanh thực sự.”
“...Chẳng phải mới dạo trước cậu cũng gọi là Nadeshiko là thiên thần sao?” Miyako hỏi, nhăn mắt nhìn Itsuki.
“Ừm, đúng vậy, Nadeshiko là thiên thần theo cách riêng của mình, nhưng Shiori của chúng tôi cũng là một thiên thần đích thực…”
“Thật nhỉ? Shi chính là thiên thần dễ thương nhất.”
Itsuki không để lộ một chút do dự nào, cùng với đó là một Chihiro hoàn toàn đồng tình.
Nhìn cặp anh em u mê này khiến Haruto bật cười. “Chà, tôi có thể hiểu chuyện em gái mới sinh trông thật sự rất dễ thương…nhưng hai người nghĩ chuyện đó kéo dài được bao lâu?”
“Mãi mãi! Anh nghĩ là bao lâu?”
“Đúng đấy! Shiori là thiên thần vĩnh hằng.”
Haruto nở nụ cười nham hiểm với anh em Hashima, cả hai đều cảm thấy bị chọc giận bởi những cử chỉ mờ ám này. “Nếu mười năm nữa cả hai vẫn có thể nói những lời như vậy,” Haruto nói thêm, “thì hai người xứng đáng với tất cả lòng kính nể của tôi đấy.”
“Em có hình không?” Miyako hỏi.
“A, có ạ! Có nhiều video nữa ạ! Chị muốn xem không? Nhất định là muốn rồi!” Chihiro lấy điện thoại ra và bắt đầu cho Miyako xem bộ sưu tập ảnh hiện-đã-chật-ních.
“Awww, dễ thương quá đi! Đúng thật nhỉ? Giờ chị hiểu sao em lại gọi con bé là thiên thần rồi…” Sự dễ thương của Shiori khiến Miyako mỉm cười toe toét. “Nè Nayu, em cũng xem thử đi. Siêu cấp dễ thương luôn đó.”
“Chị xem đi,” Nayuta mỉm cười đáp. “Itsuki đã cho em xem nhiều lắm rồi, nên giờ em xin thôi.”
Cả hai đã cố gắng hòa giải với nhau, nhưng Itsuki hiện đang dành ít nhất một nửa thời gian mỗi tuần ở nhà bố mẹ, và ngay cả những lúc hẹn hò, cậu cũng không ngừng cho Nayuta xem ảnh và video về em gái mình mỗi khi có cơ hội. Thật bực bội, như kiểu có ai đó vừa cướp mất bạn trai cô vậy, nhưng cô vẫn chấp nhận chuyện đó. Cậu có trách nhiệm phải chăm sóc em gái mới sinh của mình – và chưa kể, con bé cũng sẽ sớm trở thành em chồng của Nayuta.
****
Trong lúc tiếp tục ăn uống và kể cho nhau nghe về những sự kiện gần đây, cũng như nghe anh em Hashima khoe khoang em gái, bữa ăn thịnh soạn trên bàn cũng đã không còn lại bao nhiêu.
Xử cạn phần bia còn lại trong ly, Haruto thở ra một hơi thỏa mãn. “Giờ cũng no bụng rồi, sao chúng ta không chơi tý game cho vui nhỉ?”
“Em đồng ý.”
“Ồ, cũng được.”
“Duyệt.”
“Ngại gì vết bẩn?”
Chihiro, Miyako, Itsuki, và Nayuta đều nhất trí. Họ cảm thấy nhớ những khoảnh khắc như thế này.
“Vậy muốn chơi gì đây?” Itsuki hỏi. “Đừng có liên quan đến ghép hình là được…”
“Tôi biết trò này cực kỳ phù hợp. Tên là Sói Ngữ, chỉ cần chuẩn bị giấy bút là đủ.”
“Sói Ngữ?” Chihiro hỏi Haruto.
“Đúng vậy, đó là một trò chơi giống kiểu Ma Sói, nơi người chơi cố gắng che dấu danh tính của mình. Về cơ bản, gamemaster sẽ đưa ra một từ ngữ cụ thể đến người chơi. Tất cả đều nhận được cùng một từ chỉ riêng một người duy nhất, người đó sẽ nhận một từ khác. Và người khác biệt này sẽ trở thành sói, người chơi sẽ phải nói chuyện với nhau để đoán xem ai là sói. Đồng thời, phải nhớ rằng, chính sói cũng không biết từ ngữ của mình giống hay khác những người còn lại.”
“Vậy là người đó không biết bản thân có phải sói hay không hả?”
“Chính xác. Nên sau khi trò chuyện, mọi người phải đồng thời chỉ ra tình nghi của mình. Nếu người nhận được nhiều vote nhất đúng chính xác là sói, thì những người còn lại – gọi là dân làng – sẽ chiến thắng, còn nếu vote sai, phần thắng thuộc về sói. Nhưng dù sói nhận được nhiều vote nhất mà lại có thể đoán ra từ ngữ của người chơi khác, thì sói vẫn giành chiến thắng.”
“Vậy là phải nói chuyện sao cho sói không thể đoán ra đúng không?”
“Chuẩn.” Haruto gật đầu.
“Hmm… Nghe căng nhỉ…”
“Có vẻ vậy,” Nayuta nói. “Không phải thế mạnh của chị nhỉ, Mya?”
“Ai là người quyết định hai từ trong trò chơi?” Itsuki hỏi.
“Có sẵn một ứng dụng chọn từ luôn, nhưng mọi người muốn thử tự nghĩ không? Một người trong số chúng ta sẽ đóng vai gamemaster và nghĩ ra hai từ, sau đó viết chúng ra giấy và phát cho những người còn lại – nhưng cả gamemaster cũng không được biết ai giữ từ nào. Tôi sẽ đóng vai game master đầu tiên cho, Itsuki, cho mượn tý giấy bút nào, cả kéo nữa nhé?”
“Rồi.”
Haruto cắt tờ giấy ra thành mười mảnh, viết từ mình chọn lên bốn mảnh – ba cho dân làng, một cho sói.
“Okay, đã sẵn sàng.”
Gấp mỗi mảnh giấy làm đôi, Haruto đưa ngẫu nhiên cho từng người.
“Bây giờ người chơi hãy nhìn từ mình được nhận và đảm bảo không để người khác thấy.”
Cả bốn người mở mảnh giấy của mình ra.
“Hmm…”
“Ồ…”
“À….”
“Ừm…”
“Giờ hãy nói chuyện với nhau và cố gắng tìm ra sói. Thời gian giới hạn là ba phút, và sau đó chúng ta sẽ tiến hành vote.”
Haruto mở phần mềm đếm giờ trên điện thoại. “Chuẩn bị…bắt đầu.”
“Um, vậy…mọi người có thích thứ này không?” Chihiro là người đầu tiên lên tiếng.
“Ồ, có chứ, chị thích nó,” Nayuta nói.
“Chị cũng vậy,” Miyako thêm vào.
“Anh nữa,” Itsuki nói.
“Hmm… Vậy là mọi người đều thích nó nhỉ? Chà, em cũng tương tự. A, phải rồi, anh Fuwa, tụi em được phép nói dối đúng không?”
“Đúng vậy,” Haruto nói với Chihiro, “em có quyền nói mọi thứ em muốn. Sói được tự do nói dối nếu người đó cho rằng làm vậy có thể che giấu danh tính.”
“Vâng,” Chihiro nói. “…Vậy, um, mọi người thích điểm nào ở thứ này?”
“Sao Chi không nói trước đi nhỉ?” Nayuta đáp.
“Em hả? Em, ừm…chắc là hương vị của nó.”
Chihiro tỏ ra do dự, cũng phải thôi. Nếu cô là sói và những người chơi còn lại không nhận được từ ngữ “đồ ăn” thì chẳng khác nào tự hủy cả.
“Ừm, đúng vậy, nó khá ngon,” Nayuta nói.
“Chị cũng thích vị của nó.”
“Anh cũng vậy.”
Miyako và Itsuki đưa tra câu trả lời tương tự.
“Hmm,” Itsuki tiếp tục, “có vẻ mọi người đều đồng ý là nó ngon nhỉ. Phải rồi, vậy mọi người thích ăn nó theo kiểu nào nhất? Phần tôi…thích nó được nấu súp.”
“Huh, thật ạ?” Chihiro hỏi, có chút bối rối.
“Ừm, thật đó.” Itsuki gật đầu. “Em thì sao?”
“Chà, em nghĩ nấu kiểu nào cũng ngon thôi, nhưng em thích nướng hơn.”
“Chị lại thấy để nguyên là tốt nhất,” Nayuta nói.
“Mm, chắc là chiên sẽ ổn hơn?” Miyako do dự.
Cả bốn người đều phải nghiền ngẫm câu trả lời của mình, cân nhắc xem đâu là dân làng, đâu là sói. Nhân đây, hai từ được chọn là tôm và cua – trong đó cua chính là từ của sói. Và dựa trên những gì bản thân nghe được từ nãy đến giờ, Haruto đã linh cảm ra được đó là ai.
“Itsuki,” Chihiro nói, “anh nói anh thích món này đến mức nào?”
“Đến mức nào? Ý em là sao?”
“Kiểu như xếp hạng món ăn ưa thích ấy… Số một hay số hai…”
“Hmm… Chà… Có thể nói đó là món anh thích nhất, hoặc cũng có thể nói là không…”
“Sao cậu tỏ ra mơ hồ thế?” Miyako thắc mắc.
“Đối với em thì đó là món đứng thứ nhất,” Nayuta nói.
“Còn chị thì chắc là ở mức độ bình thường thôi.”
“Vâng, em giống chị Miyako.”
Sau khi Miyako và Chihiro vừa nói xong, âm báo của điện thoại vang lên. Ba phút đã hết.
“Được rồi,” Haruto vừa nói vừa tắt chuông, “phần thảo luận đã kết thúc. Mọi người, đếm đến ba, đồng loạt chỉ ra người mà mọi người cho là sói. Một, hai, ba!”
Ngay lập tức, cánh tay của mọi người đã hướng ra. Itsuki chỉ vào Nayuta, và những người còn lại đều chỉ vào Itsuki.
“Ba vote cho Itsuki. Rồi, giờ kiểm tra xem Itsuki có phải sói hay không. Itsuki, đưa mảnh giấy của cậu ra nào.”
“…Đây.”
Itsuki mở nó ra và đặt lên bàn. Trên đó ghi cua.
“Rồi, cả ba đã đoán đúng. Itsuki chính là sói!”
“Yề yê!”
Ba người dân làng reo hò vì vận may của mình.
“Nhưng chưa hết đâu,” Haruto cắt ngang. “Nếu Itsuki có thể đoán ra từ của ba người, phần thắng vẫn thuộc về sói.”
“À, đúng rồi…!”
Itsuki mỉm cười tự tin trước vẻ thiếu kiên nhẫn của Chihiro. “Hee hee hee… Rốt cuộc thì anh đây vẫn là người nở nụ cười chiến thắng thôi. Từ ngữ của dân làng không gì khác chính là tôm!”
Sao mà sai được nữa chứ, cả ba người còn lại ngậm ngùi đặt mảnh giấy lên bàn.
“Vậy vòng này sói thắng, và cả ba dân làng đều bị ăn thịt!”
“Khi Nayu nói đó là món hàng đầu của em ấy,” Miyako thất vọng nói, “tớ đã muốn nhăn mặt rồi. Tớ khá chắc em ấy là một trong số dân làng, nhưng chắc là sói cũng đã nhận ra rồi.”
“Em xin lỗi… Đáng ra em nên cẩn thận hơn.”
Mọi người ngồi đây ai mà chẳng biết món ăn yêu thích của Nayuta là tôm.
“Chà,” Itsuki đáp, “lời của Miyako lúc nãy cũng cho tôi một gợi ý lớn đấy.”
“Ồ?”
“Cậu nói là cậu thích chiên nó nhất đúng không? Không ai ăn cua chiên cả, nên từ đó tôi biết được là từ của cậu khác của tôi.”
“Này, như vậy là không có cơ sở! Đừng có quên món cua rangoon chứ! Với lại cũng có nhiều người thích tempura cua mà!”
“Vâng, em đoán ra khi nghe anh ấy nói là thích nấu súp, nên em cũng chắc chắn Itsuki là sói…” Chihiro thở dài. “Mà đúng rồi, lúc nãy anh nói, có thể nói đó là món anh thích nhất, hoặc cũng có thể nói là không, ý anh là sao vậy? Chẳng phải anh thích tôm nhất à?”
“Thì, ừm, món ăn ưa thích của anh là tôm, nhưng mà…”
Itsuki thoáng liếc sang Nayuta với chút gì đó ngại ngùng, dù sao trong tên của cô cũng có từ cua trong tiếng Nhật mà.
“Ah! Ra vậy…” Chihiro đỏ mặt sau khi hiểu ý Itsuki, Nayuta chỉ mỉm cười e thẹn.
“Weh heh heh…”
“Rồi, rồi,” Haruto cười nói. “Tới lượt tiếp theo thôi!”
“Vậy lần này ai sẽ làm gamemaster đây?”
“Ồ, để tớ thử được không?” Miyako hỏi.
Haruto đưa bút và bốn mảnh giấy cho Miyako.
“Hmm, chọn gì đây ta…?”
Cô nhìn quanh phòng, suy nghĩ một lát, sau đó viết từ đã chọn vào mảnh giấy. Sau khi giấy được phát đi, đồng hồ bắt đầu tính giờ.
Chihiro lại là người đầu tiên lên tiếng.
“Um… Cái này thật sự rất ngon nhỉ?”
“Hử?”
“Sao cơ?”
“Uh…”
Itsuki, Nayuta, và Haruto đồng loạt nhìn cô một cách bất ngờ. Chihiro cảm nhận được nguy hiểm, khẩn trường quay xe.
“Ah, ý em là, ai cũng có sở thích riêng mà nhỉ!”
“Anh không nghĩ cái này liên quan gì đến hương vị đâu…,” Itsuki nói.
“Có vẻ chúng ta tìm ra sói rồi nhỉ,” Nayuta nhận xét.
“Vậy chúng ta có thể lập tức bỏ phiếu luôn nhỉ?” Haruto đề xuất. “Nếu tiếp tục thảo luận sẽ có thể giúp sói tìm ra gợi ý.”
Itsuki và Nayuta đồng ý – và như thế, không cần chờ đến lúc hết giờ, cả ba đều chỉ về phía Chihiro.
“Èo…”
Chihiro miễn cưỡng tiết lộ từ của mình. Trên mảnh giấy của cô có ghi chữ ramen.
“Đúng rồi,” Miyako nói với tư cách gamemaster, “Chi chính là sói.”
“Vậy bây giờ,” Haruto thêm vào, “em nghĩ từ của dân làng là gì?”
“Em chịu… Một thứ mà mọi người đều thấy có vị rất tệ hả? Nước ép rau củ hay gì chăng?”
“Sai rồi. Và thế là sói đã bị treo cổ!”
Với tuyên bố của Haruto, dân làng tiết lộ từ của mình. Cả ba mảnh giấy đều ghi light novel.
“Đây thậm chí còn không phải đồ ăn mà!” Chihiro kêu gào.
Haruto cười khúc khích. “Ừm, thỉnh thoảng mọi người vẫn có thể lập tức phát giác ra sói ngay từ đầu giống thế này. Nhưng có vẻ hai từ này không thích hợp để chọn thành một cặp đâu.”
“Là sao?” Miyako nói.
“Nếu hai từ có quá ít điểm tương đồng sẽ đặt sói vào thế vô cùng bất lợi. Tốt nhất là nên chọn những từ cùng loại hoặc có nhiều điểm chung.”
“Ah, ra vậy… Xin lỗi em, Chi.”
“Không, không sao đâu ạ,” Chihiro trả lời với một nụ cười nhẹ.
“Vậy để em chọn cặp từ tiếp theo được không?”
Nayuta đứng dậy, đi lấy bút và giấy. Chẳng tốn nhiều thời gian, cô đã viết xong và phân phát các mảnh giấy.
“Hể…?”
“Oh….”
“Hảaaa?”
“…Hmmmm…”
Itsuki, Miyako, Chihiro, và Haruto đều trông rất bối rối trước từ vừa nhận được. Ba người đầu tiên nhận được từ sex, còn từ của Haruto là sumo, đồng nghĩa với việc cậu trở thành sói.
“Rồi.” Nayuta vừa cười toe toét vừa đặt giờ. “Đến lúc thảo luận.”
Itsuki khởi xướng dù còn do dự. “Mấy cậu đã từng…um…làm chuyện này chưa?”
“Ch-chưa!”
“Không, tớ chưa…”
Chihiro (sex) và Miyako (sex) đều hơi đỏ mặt.
“Cả tôi cũng chưa,” Haruto (sumo) thêm vào. “Chưa từng ở đời thực.”
“Chưa à? Ừm, tôi cũng nghĩ vậy…nhưng tôi có thể nói rằng tôi đã làm rồi.”
Biết mà, Miyako và Chihiro thầm nghĩ trước lời nói ngượng ngùng của Itsuki. Haruto (một thằng trai tân) cũng chấp nhận chuyện này. Lớn lên dưới tư cách một thằng con trai, cậu cho rằng Itsuki hẳn đã từng chơi sumo với những đứa nhóc khác ở một thời điểm nào đó trong đời.
“Nhân tiện…tôi thích manga về chủ đề này. Tôi sưu tập rất nhiều tập truyện và đủ thứ khác,” Haruto (sumo) bình luận.
“Pfft!” Miyako (sex) phì cười.
Anh đang thú nhận cái gì thế hả, Fuwa…?!
Cô biết Haruto là một otaku chân chính, nên chuyện này thật ra cũng không có gì quá bất ngờ. Nhưng dù là vậy, cả ba người cầm mảnh giấy sex trên tay đều giật mình. Ai mà lại có thể chai mặt đến mức dõng dạc tuyên bố, Tôi thích sưu tập truyện tranh khiêu dâm chứ?
Tất nhiên, Haruto chỉ đang đề cập đến những manga thuộc dòng sumo như Hinomaru Sumo và Bachibachi thôi – có thể có nhiều cảnh vã mồ hôi, nồng nhiệt, nhưng chẳng có chút khiêu dâm nào cả.
“Ừm, chắc là tôi…cũng có đọc loại manga này, thỉnh thoảng,” Itsuki (sex) nói. “Thậm chí vài bộ trong số đó xứng đáng được gọi là siêu phẩm.”
“Oh, tớ…tớ thì chưa, um, chưa từng đọc cuốn nào cả,” Miyako (sex) thêm vào.
“E-em cũng không biết nhiều về chúng lắm…nhưng chắc là em cũng có chút hứng thú!”
Chihiro (sex) đã phải căng thẳng lắm mới nói ra được điều này. Ngay cả cô cũng nhận ra bản thân thiếu đi kiến thức về những vấn đề liên quan đến tình dục – nhưng ít nhất cô vẫn muốn biết thêm một chút để khi có bạn trai và bắt đầu gần gũi sẽ đỡ bỡ ngỡ.
“Thật hả? Em có hứng thú hả Chihiro?” Lông mày Haruto nhướng lên thích thú.
Đối với Chihiro, đây là người mà cô thích, và giờ cậu đang hỏi liệu cô có hứng thú với tình dục hay không. Cô lập tức đỏ như trái đào.
“V-vâng ạ…” Cô gật đầu.
“Ah… Thật hả Chi?” Miyako hỏi với chút bất ngờ.
“V-vậy em thì sao, Miyako? Em không có chút hứng thú nào với chủ đề này hả?”
“Hể?! Thì, em… Không phải là em không hứng thú, nhưng mà…”
“Thật không?! Cả em cũng vậy hả Miyako?!” Haruto giờ càng cao giọng. “Wow. Vậy để anh cho hai đứa mượn vài bộ mà anh tâm đắc nhé?”
“Hể?!”
“A-anh đang nói cái gì vậy hả?!”
“Cậu đang định cho em gái tôi đọc cái gì vậy hả?!”
Haruto ngớ người nhìn Miyako, Chihiro, và Itsuki.
“Gì đâu, là mấy manga yêu thích của tôi thôi – ah…”
Cuối cùng, Haruto cũng nhận ra có gì đó không đúng giữa cậu và ba người còn lại. Nhưng điều tương tự cũng xảy ra với nhóm sex.
“…Quả nhiên Fuwa rất có khả năng là sói. Khoan đã, nếu vậy, Chi…”
“Chihiro…?”
Itsuki và Miyako nhìn cô, và câu hỏi trong mắt họ đã quá rõ ràng: Em có hứng thú với sex ư? Khuôn mặt Chihiro ngày càng đỏ hơn trong tình trạng cúi gằm. Một khoảng lặng ngượng ngùng bắt đầu, và rồi bị phá tan bởi tiếng chuông.
“Đ-được rồi, đến lúc vote – Pfffttth!”
Nayuta tắt chuông, cuối cùng cũng thở ra cái tiếng cười đã bị kìm nén suốt ba phút trước màn hội thoại ông nói gà bà nói vịt kia. Đúng như dự đoán, Haruto nhận đủ ba vote và phải tiết lộ từ của mình.
“Ahhhh!” cả nhóm sex đồng thanh thốt lên.
“Chính xác. Hoàng Tử Lăng Nhăng chính là sói. Vậy giờ anh nghĩ từ của dân làng là gì?”
“…Chà, chỉ có thể thứ đó thôi đúng không? ………………Sex?” Haruto khẽ đáp, trông có chút xấu hổ.
“Quá chuẩn! Và thế là sói đã lật kèo!”
“Wooo,” Haruto vui vẻ ăn mừng. Sau đó cậu liếc sang Chihiro. Cô vẫn còn đỏ mặt, hai mắt rưng rưng.
“Ummm,” Cậu nói, không biết phải tiếp tục như thế nào, “phải rồi, có ai ở đây thích manga sumo không? Có gì anh cho mượn vài cuốn đọc thử.”
“Dạ, vâng,” Chihiro nói trong tiếng thì thầm bị chặn lại ở cổ họng. “Nhờ anh ạ.”
“Đ-được rồi! Tôi sẽ làm gamemaster kế tiếp!” Itsuki lên giọng, tuyệt vọng thay đổi bầu không khí, điên cuồng viết ra từ mình chọn lên giấy.
“Đây, cầm lấy.”
Cậu đưa ngẫu nhiên cho từng người, cả bốn người chơi đều tập trung vào mảnh giấy được nhận. Haruto, Nayuta, và Chihiro nhận được từ chị gái; sói ngữ Miyako nhận được là anh trai.
…Chị gái à? Người viết là Itsuki, nên chắc từ còn lại hẳn phải là em gái.
…Chị gái? Đúng là Itsuki, từ còn lại chắc chắn là em gái.
…Chị gái… Chà, với anh hai thì còn từ nào khác ngoài em gái để đi kèm đâu chứ.
…Anh trai? …Ừm, lạ gì Itsuki nữa đâu, từ kia nhất định là em gái rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy từ của mình, tất cả đều có chung một suy nghĩ. Câu hỏi duy nhất ở đây là danh tính của sói.
“Chuẩn bị,” Itsuki vừa nói vừa cài đồng hồ, “bắt đầu thôi.”
Cả bốn người đều chắc chắn từ còn lại là gì, thế là họ bắt đầu thăm dò lẫn nhau bằng những cụm từ mơ hồ.
“Để xem nào… Từ này phổ biến lắm đúng không?” Haruto mở đầu.
Chihiro nhanh chóng theo sau. “Vâng, chắc chắn là rất phổ biến.”
“Và mức độ phổ biến cũng khá đáng tin cậy.”
“Đúng vậy, trong light novel cũng có rất nhiều.”
Nayuta và Miyako tiếp tục, cả bốn người gật đầu với nhau.
“Nhân đây,” Haruto nói, “mấy đứa có thích nó không?”
“Em có,” Chihiro nói.
“Em thật sự cũng rất thích,” Nayuta nói.
“Em… em chắc cũng bình thường thôi,” Miyako nói.
Nghe những lời này khiến Haruto kết luận rằng em gái là từ chiếm số đông trong lượt này. Thế là cậu tìm cách đánh lạc hướng tránh vết xe đổ lúc nãy.
“Ừm… Nói thật thì anh không thích lắm.”
Haruto rất thích kiểu nhân vật chị gái. Nhưng nếu cậu nói cậu thích từ này, như vậy sẽ để lộ ra việc cậu đang giữ một từ khác không phải em gái. Ở đây ai cũng biết Haruto có một đứa em gái thường xuyên quấy phá cậu.
Với lời nói dối đó, ba người còn lại bắt đầu có những suy nghĩ cực kỳ sai lầm:
1, Chihiro (người có một cô em gái dễ thương ở đời thực): thích.
2, Nayuta (người thích một tiểu thuyết gia chuyên viết thể loại em gái): thích.
3, Miyako (người không thực sự hiểu được thể loại em gái): cảm thấy bình thường.
4, Haruto (người hay than vãn về cô em gái của mình): không thích lắm.
Đặt tất cả dữ kiện lại với nhau, mọi người đều đồng thời cho rằng từ của dân làng là em gái – và họ, mỗi người trong số họ, đều là sói.
“Phải, mùa này có anime đang chiếu về chủ đề này đúng không?” Miyako là người nói, cố gắng khiến người khác tin rằng bản thân cô đang giữ từ em gái.
“Đây là một chủ đề rất điển hình của Itsuki đúng không?”
“Mọi người biết đấy, em chỉ mới phát hiện ra sự tuyệt vời của nó dạo gần đây thôi.”
“Rõ ràng đây cũng là một chủ đề rất phổ biến ở Trung Quốc.”
Nayuta, Chihiro, và Haruto theo dòng thảo luận về em gái, dứt khoát đồng ý với những người khác mỗi khi có cơ hội.
“Nè…anh không biết liệu sói có nhận ra chủ đề này hay chưa nữa?”
Haruto, tự tin rằng bản thân là sói và đang ngụy trang vô cùng hoàn hảo, giả vờ tỏ ra lo lắng.
“Cũng đúng. Nãy giờ hoàn toàn không chút manh mối…”
Nayuta, tự tin rằng bản thân là sói và đang ngụy trang vô cùng hoàn hảo, giả vờ tỏ ra lo lắng.
“Hmm… Có lẽ chúng ta đã đi quá sâu vào chi tiết…”
“Hơi tệ rồi đây…”
Miyako và Chihiro, tự tin rằng bản thân là sói và đang ngụy trang vô cùng hoàn hảo, cũng giả vờ bối rối với nụ cười đắc chí trong bụng.
Cả nhóm tiếp tục lời nói dối không chớp mắt (“Ừm, giờ sao?” hoặc “Giờ chúng ta nên làm gì đây?” hay “Chúng ta đang bế tắc nhỉ?”) trong lúc chờ cho thời gian trôi qua.
Bíp, bíp, bíp…
Ba phút trôi qua. Itsuki tắt chuông.
“Ahh, lần này thua rồi…”
“Bế tắc thật đấy…”
Haruto và Chihiro than thở.
“Vote thôi nào. Chỉ ra người mà các cậu cho là sói đi. Một, hai, ba.”
Theo hiệu lệnh của Itsuki, cả bốn người đều chọn bừa một người bất kỳ, nhưng trong lòng lại chắc chắn bản thân là sói. Haruto chỉ Miyako, Nayuta chỉ Haruto, Chihiro chỉ Nayuta, và Miyako chỉ Haruto.
“Với hai phiếu vote, Haruto hiện là ứng cử viên sói.”
“Không có gì để chối cãi cả,” Haruto vui vẻ trả lời. “Thấy chưa?”
“““Hảaaa?!”””
Nhìn thấy từ chị gái trên mảnh giấy của Haruto, Nayuta, Chihiro, và Miyako không khỏi sốc. Họ hoàn toàn chắc rằng trên đó sẽ ghi em gái. Đồng thời, Haruto cũng không hiểu tại sao bản thân lại nhận được phản ứng như vậy. Họ bất ngờ vì điều gì chứ?
…Được rồi. Giờ chỉ cần đoán ra từ của dân làng là mình sẽ chiến thắng–
“Rất tiếc, Haruto là dân làng.”
“C-cái gì?!” đầu óc Haruto gần như quá tải trước tiết lộ của gamemaster là Itsuki.
“Giờ,” cậu tiếp tục, “mọi người hãy đưa ra từ của mình đi!”
Nayuta, Chihiro, và Miyako mở mảnh giấy, cả bốn người chơi kiểm tra từ của nhau.
“Ah…?!”
Nayuta, Chihiro, và Haruto sửng sốt trước cụm từ ghi trên mảnh giấy của Miyako.
“A-anh hai hả…?!”
“Miyako là sói ư…?”
Itsuki cười hớn hở trước lời càm ràm của Nayuta và Haruto.
“Vậy người chiến thắng là sói, Miyako. Cô ấy đã ăn thịt tất cả dân làng còn sống. Kết thúc!”
“Ồ… Tớ thắng hả?”
Ngay cả người thắng cuộc cũng không theo kịp diễn biến, không thể tin nổi chiến thắng bất ngờ này.
“Chịu luôn đấy,” Itsuki vừa nói vừa lắc lắc đầu. “Cả bốn người các cậu ai cũng cho mình là sói, rồi ra vẻ như bản thân là dân làng! Tôi cũng chả biết ai là sói.”
“Wao… Đúng là tấu hài mà…” Haruto trầm tư.
“Em cứ đinh ninh,” Chihiro nói, “rằng mọi người trừ em nhận được từ em gái.”
“Sao anh lại không dùng từ đó chứ?!” Nayuta ra vẻ càu nhàu.
Itsuki trông có vẻ bối rối. “Tự nhiên quy chụp rằng anh sẽ viết từ đó là lỗi của mọi người chứ.”
“Thì đó là anh mà, Itsuki.”
“Còn ai trông khoai đất này nữa.”
“Em biết anh hai của mình quá mà.”
“Phải phải.”
Lông mày Itsuki chau lại. “Nghe này, tôi không định để bản thân gắn mãi với cụm từ em gái đâu. Tác phẩm mới của tôi chẳng liên quan gì đến em gái cả.”
“Tác phẩm mới? Cậu có đề xuất được thông qua rồi à?”
Itsuki gật đầu với Haruto. “Ừm.”
Trong quá trình viết hai series hiện tại là Toàn Thư Về Em Gái Tôi và Trận Chiến Em Gái, Itsuki đã không ngừng suy nghĩ về một project mới nhưng mãi vẫn không thể chốt hạ được. Tuy nhiên, vào tháng trước, bản phác thảo cốt truyện sơ bộ trong project mới của cậu cuối cùng cũng được chấp thuận. Cậu sẽ bắt tay vào viết ngay sau khi hoàn thành tập truyện dang dở của Toàn Thư và Trận Chiến Em Gái.
“…Itsuki không viết series về em gái nữa à?”
Miyako trông hơi phiền muộn về điều này. Itsuki mạnh dạn mỉm cười.
“Tôi không thể viết nhân vật nữ chính là em gái nữa rồi…nhưng tôi vẫn có thể viết tốt nếu không phải là em gái, tất nhiên là mức độ quyến rũ cũng không hề thua kém đâu. Chỉ cần ngồi đó và đợi xem tôi lột xác, phát triển thôi.”
Cuốn tiểu thuyết mà Itsuki viết riêng cho Nayuta vào hai tháng trước đã giúp cậu cảm thụ được phần nào giới hạn mới…dù sao cậu cũng đã từ bỏ suy nghĩ mang những đam mê trước đây của mình vào cuốn tiểu thuyết viết về tình cảm lãng mạn dành cho em gái.
May cho Itsuki, tập mới nhất của Toàn Thư Về Em Gái Tôi – tập mà cậu viết dựa trên những toan tính lạnh lùng, máy móc – đã nhận về phản hồi tích từ nhiều độc giả, nên cậu đã quyết định sẽ sử dụng phong cách thợ viết gần đây để đưa Toàn Thư và Trận Chiến Em Gái đi đến kết thúc. Cậu cũng đã nói cho Nayuta biết chuyện này, và câu trả lời của cô là, Nếu đã vậy, em sẽ drop hai bộ đó. Em trông chờ series mới của anh nhé. Mất đi một độc giả cuồng nhiệt như vậy thật đáng buồn, nhưng Itsuki vẫn không nghĩ cách tiếp cận với các tính toán cẩn thận của người thợ viết là sai trái hay kém cỏi; cậu chắc chắn rằng kinh nghiệm thu được từ cách làm này là cần thiết để leo lên level tiếp theo.
“Hy vọng series tiếp theo của cậu sẽ thành công. Giống của tôi vậy.” Haruto hôm nay lại tỏ ra quyết tâm một cách kỳ lạ.
“Pfft.” Itsuki đáp lại bằng nụ cười trơ trẽn. “Ngay sau khi ra mắt, nó nhất định sẽ lập tức vượt mặt Leviathan.”
“Cứ thử đi rồi biết,” Haruto nói – tuy nhẹ nhàng nhưng ngọn lửa ẩn sâu trong mắt đã bùng cháy.
****
Cả nhóm tiếp tục chơi thêm vài lượt Sói Ngữ (Chihiro đã dùng hai từ Gundam và Evangelion khi làm game master), sau đó lại chơi thêm nhiều trò khác cho đến đêm. Nayuta dự định sẽ ở lại, nên Haruto, Miyako, và Chihiro cùng nhau ra về.
“Chi này?” Miyako hỏi, đủ nhỏ để chỉ mình Chihiro nghe thấy. Cả hai đang đi bộ phía trước Haruto một chút.
“Vâng?” Chihiro cũng nhỏ tiếng đáp lại.
“…Em thích Fuwa hả?”
“Vâng, em thích anh ấy. Em cũng đã tỏ tình rồi, nhưng anh ấy từ chối.” Sự cứng rắn của Chihiro khiến Miyako có hơi rén.
“Theo chị thấy…em vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ đúng không?”
“…Vâng,” cô đáp, nhìn Miyako bằng ánh mắt không nhượng bộ.
“Ồ… Tuyệt thật đấy.”
Câu từ tự nhiên thốt ra khỏi miệng cô. Ngay cả khi bị từ chối, Chihiro vẫn không bỏ cuộc. Chihiro vẫn đang cố gắng hết mình.
Nayuta, Chihiro, Haruto… Họ thật tuyệt. Như nhân vật chính trong những câu chuyện vậy. Và có lẽ những điều bất bình thường Chihiro nói lúc nãy – như chuyện có hứng thú với những thứ dâm dục – là cách em ấy thể hiện cảm xúc.
“Thật sự rất tuyệt,” Miyako lẩm bẩm với lòng tôn trọng chân thành.
Nhưng Chihiro bĩu môi. “…Chị đang trêu em đấy hả, Miyako.”
“Hể? Chị xin lỗi… Chị không có ý đó…”
“…Em không muốn thua cuộc như vậy đâu,” cô khẽ nói. Lời nói khiêm tốn, rất phù hợp với Chihiro, nhưng cũng đồng thời là lời tuyên chiến với Miyako.
Chihiro bắt đầu đi nhanh hơn, tách ra khỏi Miyako. Sự việc khiến Miyako cảm thấy như déjà vu; cô đã từng trải qua chuyện như vậy.
Nhưng lần này là Chi…
Ui Aioi đã từng xem cô như đối thủ. Đó là một tình huống khá phiến diện, khiến Miyako cảm thấy cực kỳ khó xử. Cô và Ui trước đó chỉ là những người xa lạ, còn Chihiro thì khác. Em ấy là em gái của Itsuki nhưng cũng đồng thời là người bạn thân thiết của cô.
Không muốn thua cuộc ư… Ý em ấy là sao chứ? Ai bị từ chối cũng là người thua cuộc ư? Còn nếu tình yêu kết trái thì đó là một thắng lợi vẻ vang đáng để ăn mừng? Có những thứ có thể đạt được từ một trái tim tan vỡ mà, và cũng có loại hạnh phúc có thể được tìm thấy trên con đường vắng bóng người mình yêu mà. Nhưng tại sao khi vướng vào tình yêu, ai cũng sẵn sàng quay lưng lại với bạn bè vậy chứ?
“Chị không biết mọi chuyện đối với chị dễ dàng thế nào đấy,” Miyako nói, quá nhỏ để ai khác có thể nghe thấy. Trong tất cả mọi người, Chihiro lại là người khiến cô khó chịu, và cô ghét chính mình vì cảm thấy như vậy. Không phải là cô chẳng có chút tình cảm nào với Haruto hay cô không muốn bắt đầu một mối quan hệ với cậu. Giữa các lựa chọn tình yêu hay tình bạn, tình yêu hay công việc, tình yêu hay mơ ước. Miyako không biết đâu mới là điều quan trọng trong lòng đa số con người trên quả đất này, nhưng ít nhất hiện tại, tình yêu không phải thứ xếp hạng nhất trong danh sách của cô.
Ngay lúc này, cô muốn trở thành một biên tập viên chính thức. Cô muốn trở thành một ai đó.
Cô muốn trở thành nhân vật chính.
Hai tháng trước, Miyako đã có cơ hội đọc cuốn tiểu thuyết Itsuki viết riêng cho Nayuta.
“Nè, tớ đọc có được không?”
“…Muốn thì cứ đọc, nhưng tôi nghĩ ngoài Nayu ra thì ai đọc vào cũng chỉ thấy chúng nhảm nhí thôi.”
Đó là ý kiến của Itsuki, nhưng sau khi đọc, Miyako không thể nào đồng ý với cậu. Cuốn sách quả nhiên là bức thư tình gửi đến Nayuta – một bức thư đầy si mê – nhưng đồng thời, cuốn sách cũng là một cuốn tiểu thuyết xuất sắc viết về một người con trai đối mặt với cái chết của mẹ, đau buồn, xích mích gia đình, thất bại, gục ngã và sự tự ti, trải qua tất thảy cảm xúc ấy trong quá trình trưởng thành một người xứng đáng làm nhân vật chính.
Nó đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng Miyako. Nó chính là tác phẩm xuất sắc nhất của Itsuki… Thực tế mà nói, không có tác phẩm nào Miyako từng tiếp xúc trước đây lại đâm sâu vào trái tim cô đến mức này. Từ khoảnh khắc đọc cuốn tiểu thuyết ấy – thậm chí còn không có tiêu đề - khao khát được trở thành nhân vật chính trong cô bắt đầu hình thành một cách rõ rệt. Con người có một cách để lây nhiễm cảm xúc cho người khác chính là thông qua câu chuyện của họ - và Itsuki đã không biết được rằng nhờ có cuốn tiểu thuyết cậu viết, một nhân vật chính mới đã được sinh ra.
Tabletop Role-Playing Game Thưa ngài, ngài lừa cả cái map này