[1]
Lại một ngày bình yên khác tại căn hộ của Itsuki Hashima, nơi chủ nhà đang cùng chơi game với Haruto, Nayuta và Chihiro.
Hiện cả hội đang đầu tư trí óc vào con game Catan, phát hành năm 1995: tựa game đã tạo nên kỷ nguyên board game phát triển mạnh ở Đức và trở nên nổi tiếng khắp thế giới. Người chơi sẽ thi nhau chiếm lĩnh vùng đảo hư cấu của Catan, xây dựng đường xá và thành phố, phát triển vùng đất của riêng mình. Người chơi nào đạt được mốc điểm chiến thắng quy định trước sẽ là người thắng cuộc.
“Hai lần liên tiếp!”
Haruto, chúa tể Catan với hai lần liền chiến thắng, đã cất lên tiếng ca khải hoàn.
“Ghê đấy, Hoàng Tử Lăng Nhăng lại đánh bại em rồi,” Nayuta càu nhàu.
“Anh chơi hay thật đấy, Fuwa!” Chihiro trầm trồ.
“Chà, anh đã chơi Catan nhiều rồi mà. Nhưng hai đứa cũng ghê phết đấy. Nếu thảy xúc xắc may mắn hơn thì đã có thể lội ngược dòng rồi.”
Đây là một trận chiến suýt soát, bất cứ người chơi nào cũng có thể thắng. Ngoại trừ Itsuki.
“Ugh! Cậu chỉ toàn giành mọi thứ về bản thân mình thôi! Cậu là ai thế hả?! Kad*kawa à?!”
Haruto hả hê cười vào cậu bạn loser ngồi bên cạnh mình. “Cậu đàm phán tệ thật luôn đấy, Itsuki. Ai lại đi đổi toàn bộ tài nguyên mình có chỉ để lấy một viên gạch chứ hả?”
“Ngh…”
Để xây dựng đường xá và thành phố trong Catan cần phải có năm loại tài nguyên khác nhau – gỗ, gạch, lúa mì, khoáng thạch và cừu. Người chơi có thể kiếm được chúng từ chính vùng đất của mình, hoặc có thể mặc cả với người chơi khác để đổi lấy chúng.
“Sao anh không bao giờ đề nghị gì em vậy hả?” Nayuta hỏi. “Em luôn sẵn lòng tặng anh bất cứ thứ gì anh cần mà, thêm cả quà tặng kèm là làm tình nữa đấy.”
“Em vừa tự trả lời cho câu hỏi của mình rồi đấy,” Itsuki đáp lại một cách thờ ơ.
“Tôi hiểu rồi,” Haruto nói. “Như kiểu một người bỏ qua việc mua DVD phiên bản đặc biệt bởi vì người đó sống cùng bố mẹ và cũng không còn đủ không gian để chứa thêm gối ôm toàn thân 18+ và mô hình 18+ tặng kèm nữa nhỉ?”
“Oooh. Không hẳn là giống hệt nhưng đúng đấy, kiểu như vậy…”
“Ừm, có nhiều quà tặng kèm nghe thật sự hấp dẫn nhưng lại hơi khó để xử trí ấy. Thật ra thì tôi thích một cái soundtrack hoặc drama CD hơn hầu hết những thứ còn lại…”
Trước khi cả bọn có thể chuyển sang một chủ đề nào khác, chuông cửa vang lên.
“Chắc là có ai tới đó, anh hai.”
“Ừm.” Itsuki đứng dậy và mở cửa. Đằng sau cánh cửa chính là Miyako.
“Ồ chào cậu, Miyako.”
“Um. Chào, Itsuki.” Cô nhìn vào hàng giày xếp trước cửa. “Oh, Nayu và Fuwa cũng ở đây à? Ngon.”
“Sao thế?”
“Thì, tôi có một thứ muốn được nhà văn các cậu giúp.”
Sau khi bước vào, Miyako giải thích phần còn lại cho cả nhóm.
“…Một câu chuyện nguyên tác cho trẻ em?” Nayuta nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy. Chị có một người bạn đại học đang làm việc bán thời gian tại trung tâm chăm sóc trẻ em, sắp tới ở đó sẽ diễn ra một sự kiện cộng đồng gọi là ‘giờ kể chuyện’. Tất nhiên là được quyền sử dụng truyện trong sách, nhưng cô ấy đang nghĩ tới việc sẽ cho tụi nhỏ nghe một câu chuyện hoàn toàn mới.”
“Hmm… Vậy nên chị muốn nhờ vài ‘chuyên gia’ giúp sức?”
“Đúng vậy.” Miyako gật đầu.
Itsuki trưng ra một cái nhìn hoài nghi. “Hmmmmmm… Bao nhiêu?”
“Bao nhiêu gì cơ?”
“Tớ sẽ được trả bao nhiêu?”
“Cậu muốn làm tiền từ cái này á?!”
Itsuki thở dài bực bội trước một Miyako đang ngạc nhiên. “Tất nhiên rồi. Khi đề nghị một tác giả chuyên nghiệp viết ra một câu chuyện thì cậu cần phải trả cho người đó một cái giá xứng đáng chứ.”
“Nhỏ nhen!”
Những lời chỉ trích thẳng thắng, không chút khoan nhượng khiến Itsuki đỏ mặt, nhưng cậu vẫn cố chấp.
“Tôi không có nhỏ nhen! Dù cậu có là bạn hay không thì tôi vẫn xứng đáng được trả tiền vì công sức lao động của mình chứ. Dù có là nhờ một đầu bếp chuyên nghiệp nấu giúp hộp cơm trưa, hay nhờ họa sĩ manga vẽ gì đó lên bản tin địa phương, một ca sĩ tham gia hát karaoke, một người thợ mộc đóng một cái chuồng chó, nhờ một diễn viên hài đến khuấy động bầu không khí trong bữa tiệc, hoặc là nhờ một diễn viên lồng tiếng vào vai một nhân vật này kia cho mình, thì tất cả bọn họ đều xứng đáng được trả công vì những gì họ làm! Cho rằng bản thân có thể được cho qua chỉ vì hai chữ bạn bè chính là sự sỉ nhục đối với toàn thể những người lao động có tay nghề cao trên thế giới đấy! Tôi nói cậu nghe này, Nhật Bản cần phải bắt đầu nghĩ đến chuyện trả công cho mọi người xứng đáng với tài năng của họ-”
“Được rồi, được rồi! Vậy tớ chỉ cần nói với cô ấy là không được thôi chứ gì. Đằng nào cũng đâu phải là bắt buộc đâu chứ.”
“Em thì không quan tâm gì mấy chuyện tiền nong đâu. Đặc biệt là với yêu cầu của chị, Myaa.”
Hai mắt Itsuki trố ra. “Cái g… Kanikou?!”
“Th-thật không?” Miyako mỉm cười với Nayuta. “Cảm ơn em, Nayu!”
“Hee hee! Cứ để đó cho em, Myaa!”
“Anh cũng có thể tham gia.”
“Cậu nữa á, Haruto?!” Itsuki sửng sốt kêu lên.
“…Thì, tôi cũng không nghĩ nên nhờ một dân chuyên làm việc không công chỉ vì quen biết đâu, nhưng lần này là viết gì thứ đó cho trẻ em mà, đúng không? Chúng ta là tác giả light novel, không phải tác giả sách thiếu nhi.”
“Hmm…” Itsuki cau mày trước lý lẽ này của Haruto.
“Cảm ơn anh nha, Fuwa. Chi tiết như thế này ạ…”
Itsuki bước vào trước khi những người còn lại có thể đi sâu hơn vào vấn đề mà không có cậu. “Kh-khoan đã!”
“Sao vậy?”
“Tôi… Tôi không có nói là tôi sẽ không giúp,” Itsuki nói, có chút ngượng ngùng và xấu hổ.
“Cậu không cần phải ép bản thân đâu,” Miyako đáp, xen vài phần ác ý. “Đằng nào tôi cũng không có tiền để trả cho cậu đâu.”
“Thôi nào, thỉnh thoảng đụng tới mấy thể loại khác sở trường của bản thân cũng là trải nghiệm tốt cho tôi mà, đúng không?! Nó sẽ giúp tôi mài dũa thêm kỹ năng. Không cần tiền gì hết đâu.”
“Itsuki,” Chihiro nói, “chỉ là anh không muốn bị ra rìa thôi, đúng chứ?”
“Kh-không có!” Itsuki rõ ràng đã đỏ mặt.
Miyako nhếch mép. “Được rồi. Vậy là cậu muốn tham gia hả, Itsuki?”
“Tất nhiên… Dù đây không phải thể loại tôi hay viết, nhưng với tư cách một creator đứng trên tuyến đầu của ngành công nghiệp, tôi chắc chắn sẽ tạo ra một câu chuyện thu hút sự chú ý của tất cả trẻ em trên thế giới!”
Và Itsuki đã trở lại dáng vẻ ngạo mạn hằng ngày của mình.
[2]
Do đó, Itsuki và hai người tác giả đồng nghiệp đã đồng ý giúp Miyako nghĩ ra một câu chuyện mới.
“Sẽ có khoảng hai mươi học sinh lớp một và lớp hai tham gia buổi kể chuyện này,” Miyako giải thích, “tỷ lệ nam nữ cũng khá tương đồng.”
Itsuki bặm môi lại suy nghĩ. “Hmm… Một câu chuyện hướng đến học sinh nhỏ tuổi à…”
“Đúng đấy,” Haruto tiếp tục cậu, “đối tượng chúng ta vẫn thường nhắm đến khi viết khác hẳn, tôi không chắc nên bắt đầu từ đâu nữa…”
“Thật ạ?” Chihiro hỏi.
“Chắc chắn luôn đấy.” Haruto gật đầu. “Những tác phẩm của bọn anh chủ yếu thiên về tụi con trai ở độ tuổi cấp hai. Nếu tác phẩm được chuyển thể anime thì có thể kiếm thêm vài khán giả trẻ tuổi hơn, nhưng anh đoán là không có ai dưới mười tuổi đâu.”
“Anh nghĩ khán giá của anh cũng vậy đấy,” Itsuki thêm vào.
“Em thì sao, Nayu? Chị nghĩ sách của em hẳn là phổ biến với nhiều lứa tuổi hơn, đúng không?”
Nayuta đưa đôi mắt bối rối về phía Miyako. “Hmm, nói thật thì em cũng không biết nữa, nhưng em không nhận được nhiều thư hâm mộ từ trẻ cấp một. Nếu có thì chủ yếu là học sinh lớp năm hoặc sáu thôi.”
“Em cũng vậy à?”
“Cũng phải thôi,” Itsuki nói, “Sách của Kanikou có rất nhiều nhân vật cùng những diễn biến tâm lý khác nhau. Tình yêu và những vấn đề trong mối quan hệ như vậy chắc là quá sức với tư duy của trẻ em.”
“Cậu nghĩ thế à?” Miyako ngây ngốc hỏi. “Tại vì ấy, một bé gái thường rất dễ crush một ai đó.”
“Đúng ạ,” Chihiro nói, gật đầu đầy tự tin.
“Th-thật hả?”
“Vâng… Con gái luôn có tuổi tinh thần lớn hơn…”
Chihiro bối rối nhìn Itsuki và Haruto. “À, thì, ý em là em luôn hình dung mọi chuyện là như vậy.”
“Ít nhất là ở xung quanh tớ ấy, tớ nhớ tụi con nít lúc nào cũng bô bô về người chúng thích cả.”
Itsuki và Haruto nhìn Miyako, há hốc mồm.
“…Vậy là trong lúc đám con trai chúng tôi luyên thuyên về những chuyện như tốc váy, đi ẻ, hay là trym to bao nhiêu, thì con gái các cậu lại bàn luận về tình yêu và những chuyện lãng mạn à…?”
“Phụ nữ thật đáng sợ… Hoàn toàn ở một cấp độ sinh học khác bọt…”
“Tớ…” Miyako dừng lại, đỏ mặt trước ánh mắt đầy quan ngại của hai cậu chàng. “Nghe này, chuyện đó không áp dụng với tất cả mọi người! Như tớ đây, phải tới lúc trưởng thành mới có mối tình đầu đấy…”
“Vânggg,” Nayuta kéo dài lời nói của mình, “hồi sáu tuổi ấy, em nhớ là em cứ đòi cưới bố mình cơ.”
Câu nói khiến Itsuki và Haruto nhẹ nhõm ra mặt.
“Kanikou…!”
“Anh thấy vui khi nghe em nói vậy đấy. Nói thật thì hồi em gái anh còn học cấp một ấy, anh nhớ là con bé có nói rằng muốn cưới anh hay gì đấy khùng điên kiểu vậy. Có vẻ như chuyện này còn tùy vào từng cá nhân nhỉ.”
“Cưới anh trai của mình có gì mà cậu lại gọi là khùng điên hả?!”
“Geez.” Haruto nhăn mặt. “Đừng có mà phát hỏa lên vì vụ đó, Itsuki. Cơ mà chúng ta đang hơi lạc đề rồi đấy. Sẵn đây thì anh không nghĩ chúng ta có thể phát huy sở trường vào trong một câu chuyện dành cho thiếu nhi đâu, nên hãy nghĩ tới cái gì đó hợp hơn với chúng đi.”
“Ừm. Vậy chắc chúng ta cũng nên ôn lại xem hồi sáu tuổi chúng ta đã đọc cái gì đi nhỉ,” Nayuta đề nghị.
Cả nhóm bắt đầu kể lại những kỷ niệm của mình.
“Sáu tuổi à…? Hồi đó anh đọc cái gì nhỉ…?” Haruto đưa tay lên xoa cằm. “Anh nhớ hình như hồi lớp năm anh có đọc Harry Potter… Thật đấy, hình như tầm tuổi đó anh chỉ xem anime với chơi game thôi, chứ không có đọc sách bao nhiêu cả.”
“Em cũng không nhớ nổi hồi nhỏ có đọc sách hay không nữa,” Miyako nói. “Ở nhà cũng có sách tranh đấy, nhưng em chỉ toàn chơi, chơi với chơi thôi.”
“Ở nhà em có khá nhiều truyện cổ tích,” Nayuta thêm vào, “nên chắc là em đã đọc mấy thứ đó.”
“Ừm, anh cũng nhớ là hay đọc sách tiểu sử của danh nhân dành cho trẻ em. Kiểu như Thomas Edison và Hideyo Noguchi ấy.”
Câu trả lời của Itsuki khiến Nayuta bất ngờ. “Ồ? Anh không đọc truyện cổ tích về em gái hay gì à?”
“Hả? Có loại truyện đó nữa à?”
“Um… Chẳng hạn như ‘Hansel và Gretel’?”
Itsuki ngưỡng mộ câu trả lời nghiêm túc đến không ngờ này. “Có luôn à! Câu chuyện đó kể về một chàng trai và em gái cậu ta đúng không?”
“Với cả Lọ Lem cũng có hai người em gái kế nhỉ?” Chihiro nói. “Tuy là họ hơi độc ác…”
“Đúng nhỉ…! Có vẻ như truyện cổ tích có nhiều em gái hơn anh nghĩ nhỉ. Giờ anh thấy nóng hơn rồi đấy. Anh sẽ thử đọc thêm vài cuốn khi có thời gian,” Itsuki phấn khích nói.
“Wow. Ngay cả là truyện cổ tích mà anh cũng có thể tìm ra thứ hấp dẫn bản thân nhỉ…” Nayuta khẽ nói bằng giọng vui thích.
“Nhưng Itsuki này, hồi ở tuổi đó anh đâu có yêu em gái như bây giờ đâu đúng không?” Chihiro nói với chút thất vọng.
“Thỉ đúng. Ngoài ra, anh có đọc mấy thứ như sách về côn trùng của Jean-Henri Fabre hay Động Vật Hoang Dã Tôi Biết của Seton. Kể từ đó anh có niềm đam mê với sách dành cho lứa tuổi vị thành niên…rồi tới cấp hai, khi khám phá ra thể loại về em gái, anh mới sa vào hố light novel.”
“Nếu vậy,” Miyako kết luận lại, “nếu cậu không bước vào con đường light novel thì có thể cậu sẽ chỉ là một người yêu sách bình thường, chứ không phải cái thể loại cuồng em gái như bây giờ.”
“Nghe có hơi…”
“Miyako! Chihiro! Đừng có hướng cái ánh mắt thất vọng như thế về phía tôi chứ!”
“Em yêu Itsuki vì con người của anh ấy, nhưng em cũng hơi băn khoăn không biết nếu Itsuki mà là một nam sinh văn vở thì sẽ trông thế nào nhỉ? Em cá là anh ấy sẽ đeo kính, trông vừa ngầu vừa thông thái.”
“Ooh, chị cũng muốn coi thử đấy,” Miyako nói, tham gia vào chủ đề của Nayuta. “Chắc là mặc kimono với một chiếc sơ mi cổ đứng bên trong nhỉ.”
“Này này, chúng ta đang ở cái thời đại nào vậy?” Itsuki gầm gừ.
“Chị đúng là thiên tài, Myaa! Itsuki phiên bản trên thông thiên văn dưới tường địa lý là đây! Nếu bị cái phiên bản đó đè vào vào tường thì em sẽ chảy nước mất thôi!”
Nayuta ngay lập tức phát đoạn băng tưởng tượng ngay trong đầu mình – Itsuki với chiếc mũ học giả, lấn lướt một Nayuta đang mặc kimono. Tác động mà cánh tay cậu áp vào tường khiến lớp vải trên vai cô lay động, làm bộ trang phục trở nên lỏng lẻo đủ để trượt xuống, lộ ra bộ ngực đầy đặn, căng tràn của cô…
“Ah! Chàng đang muốn làm gì ta vậy, hỡi chàng thư sinh hiền lành?!” cô bật khóc, những giọt nước mắt pha lẫn sợ hãi và phấn khích.
“Đừng sợ,” Itsuki thì thầm những lời đường mật vào tai cô. “Đàn ông được sinh ra là vì tình yêu…và vì cách mạng.”
“Tou-kyuuun!” (← Tiếng trái tim cô đập loạn nhịp)
“Trăng đêm nay đẹp nhỉ?”
“Em muốn mãi mãi ở bên chàng!”
“Ở bên nhau hay không ở bên nhau, đó chính là câu hỏi.”
“Ohhhh, em chỉ muốn được gặm nhấp con ciu của chàng…”
Với một nụ hôn cháy bỏng, cả hai cùng nhau hòa vào màn đêm đầy dục vọng…
“Weh-heh-heh… Hơi bé nhưng sẹc xy hơn hẳn…”
“Con bé đang ảo tưởng cái quái gì vậy…?”
Itsuki nhìn Nayuta với vẻ lo lắng. Giờ cô đang chảy đầy nước miếng, những từ vô nghĩa không ngừng thoát ra khỏi miệng. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì đáng suy nghĩ, nên cậu phớt lờ Nayuta và quay sang Chihiro.
“Em thì sao Chihiro, hồi sau tuổi thì em đọc những gì?”
“Uh, em ạ?” Um… Nhà em không có sách, em cũng không nhận được tiền tiêu vặt, nên…”
“A…”
Itsuki cảm thấy có chút ngượng ngùng vì đã hỏi, nhưng Chihiro chỉ mỉm cười hạnh phúc.
“Nên khi được đi học và có sách giáo khoa cho riêng mình em đã rất hạnh phúc. Em vẫn luôn nhớ mãi khoảnh khắc ấy, em đã đọc đi đọc lại chúng rất nhiều lần. Không chỉ sách ngữ văn mà cả những môn khác nữa. Có quá nhiều thứ mà em không biết… Rất vui đấy ạ!”
“Oh…?”
“……” “……”
Miyako và Haruto hoàn toàn câm lặng.
“Nặng nề…thật đấy,” Nayuta thì thầm.
Itsuki, với một biểu cảm tốt bụng trên gương mặt, lấy ra một ít tiền từ trong ví và đưa cho Chihiro.
“Nghe nè Chihiro… Ở đây có một trăm nghìn yên. Cấm lấy chúng và mua manga, tiểu thuyết, sách giáo khoa, sách tranh hay là sách khiêu dâm gì đó tùy thích đi.”
“Không-không sao mà!” Chihiro hốt hoảng đáp. “Giờ em cũng được nhận tiền tiêu vặt với tiền từ công việc bán thời gian rồi! Em thậm chí còn chưa đọc hết sách trong phòng anh mà!”
“Ừm… Em không cần phải khách sáo đâu.”
“Cậu tốt với Chihiro thật nhỉ,” Miyako quan sát. “Cậu có chắc là bản thân không cuồng em trai thay vì em gái chứ?”
Itsuki đỏ bừng mặt. “Đ-đừng có ngớ ngẩn! Nếu thằng bé mà là em gái tôi, tôi sẽ đưa cho em ấy cả tài khoản ngân hàng luôn kìa!”
“Ah-ha-ha…” Chihiro bật cười, trông có hơi khó xử.
“Nhưng mà ấy,” Haruto nói, “nghĩ cũng vui nhỉ, hồi nhỏ chúng ta đều phải trải qua những thứ hoàn toàn khác nhau.”
Itsuki gật đầu. “Ừm. Chính những yếu tố cốt lõi trong quá trình lớn lên khác nhau ấy tạo nên sự khác biệt trong cách viết của chúng ta mà.”
“Vậy còn vụ viết truyện thì sao đây? Hay là chúng ta thử trộn lẫn những thứ chúng ta thích hồi nhỏ lại với nhau nhỉ?”
Nayuta thấy Itsuki cũng lắc đầu giống mình.
“Không được, em không nghĩ chúng ta có thể tạo ra một thứ gì đó mạch lạc chỉ bằng cách trộn lẫn một mớ chuyện vào nhau đâu. Có lẽ chúng ta nên tự mình nghĩ ra một câu chuyện, sau đó chọn ra cái nào được mọi người yêu thích nhất. Vậy được không?”
“Một cuộc thi à?” Haruto đáp. “Được đấy, nếu cả ba chúng ta cùng tạo ra một câu chuyện thì có khi lại bước vào vết xe đổ của trò Ngày Xửa Ngày Xưa ấy. Nhớ lại thôi đã thấy hãi rồi. Làm việc một mình vẫn dễ hơn.”
“Đối đầu với Itsuki và Hoàng Tử Lăng Nhăng à…? Em lúc nào mà không sẵn sàng chiến chứ.”
“Tinh thần được đấy, Kanikou. Vậy là điều kiện thi đấu như nhau nhỉ? Không có gì bất lợi đúng không?”
“Tôi cũng phải sẵn sàng thôi,” Haruto xen vào. “Thời hạn là bao lâu, Miyako?”
“Uh… Cho đến ngày này tuần sau…”
“Không còn nhiều thời gian nhỉ,” Haruto quả quyết nói. “Như vậy sẽ không kịp nghiên cứu quá nhiều.”
“Được rồi,” Itsuki nói. “Vậy tuần tới, ngay tại đây, chúng ta sẽ mang theo câu chuyện của riêng mình tới.”
“Đã hiểu!”
“Rõ!”
“…Mà này, bạn của em có yêu cầu cụ thể gì về nội dung không?” Haruto hỏi.
“Chà, sao cũng được…miễn là có thể thu hút sự chú ý của tụi nhỏ, em nghĩ vậy. Nhưng cô ấy bảo là đừng dùng mấy từ quá phức tạp. Với lại thêm cả chút bài học đạo đức vào phần kết để tụi nhỏ có thể học hỏi nữa.”
“Rồi…”
“Một thứ mà tụi nhỏ có thể học hỏi à…?” Itsuki nghĩ ngợi về điều này. “Cái này chắc chắn không phải thứ chúng ta thường hay nghĩ đến rồi.”
“Ừ. Lần này sẽ là một cách rèn luyện chất lượng đây.”
“Vâng,” Miyako nói. “Vậy gặp lại mọi người vào tuần sau nhé!”
“Em cũng rất mong chờ ạ,” Chihiro bình luận.
[3]
Tối hôm đó, Haruto về đến nhà và bắt gặp em gái cậu đang đứng hiên ngang trước cửa.
“Trễ quá đấy, anh hai!”
“Hử? Gì, muốn gì đây?” Haruto gắt gỏng lại với nhỏ.
“Kh-không có…! Nhưng em đã luôn nhắc anh phải báo trước một tiếng nếu về trễ mà, đúng chứ?!”
“…Quên mất.”
Câu trả lời chẳng làm tâm trạng của nhỏ tốt lên chút nào.
“Sao anh cứ quên thế hả?! Em đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rồi chứ? Anh là cái gì vậy? Đồ ngốc hả? Anh có chắc là hộp sọ của mình không rỗng không đấy?!”
“Anh không có thừa năng lượng tinh thần để quan tâm đến mấy chuyện tào lao chẳng quan trọng đâu!”
“Ý anh là những gì em nói đều không quan trọng á?!”
“Đúng đấy.” Cậu gật đầu.
“Nnnngh…” cô gầm gừ. “Cái thứ óc chó! Ước gì anh đập đầu vào hộp game khiêu dâm nào đó rồi chết quách đi!”
Haruto khịt mũi trước lời sỉ vả của nhỏ. “Ha! Đừng có ngáo. Game khiêu dâm ngày nay không còn dùng mấy cái loại hộp lớn đến nực cười nữa đâu. Chúng đều được đựng trong hộp nhựa như bao loại đĩa khác thôi. Có va đầu vào một hộp game thì cũng chẳng đau chút nào cả nhé!”
“Ai quan tâm chứ! Đồ kỳ quặc, đồ đại ngốc!”
“Rồi, rồi,” Haruto nói, tranh cãi nhiêu đó là đủ rồi. “…Nếu không còn gì nữa thì anh về phòng đây. Giờ anh mày có chút việc gấp phải làm rồi.”
“Thế à? Rồi, đi mà làm đi!”
Em gái Haruto cứ thế quay lưng lại mà đi vào trong, vừa đi vừa không quên dậm chân thật mạnh. Cậu chỉ biết thở dài nhìn theo.
…Ugh. Sao mình không thể có một cô em gái dễ thương hơn nhỉ? Con bé chẳng giống hồi xưa chút nào cả…
Sau đó, thứ gì đó ập vào não Haruto.
Hồi xưa…?
“Nhắc mới nhớ… Này, chờ chút!”
Cậu gọi với theo em gái mình. Nhỏ quay đầu lại.
“Gì hả, đồ ngốc?”
“Này, còn nhớ hồi cấp hai không, cái hồi anh-?”
[4]
Một tuần sau, cuộc thi viết truyện đã bắt đầu khởi tranh tại căn hộ của Itsuki, với lực lượng tham gia giống như lần trước.
“Được rồi,” Miyako bắt đầu. “Các cậu đã sẵn sàng cả chưa?”
“Luôn sẵn sàng!” “Chiến luôn đi!” “Vâng.”
“Vậy ai muốn tiên phong?”
“Để tôi,” Itsuki nói, đưa ra tập giấy in từ trong tay.
“Em biết là chúng ta đang cạnh tranh,” Nayuta đáp, “nhưng em chắc chắn vẫn rất mong chờ tác phẩm của anh đấy.”
Itsuki mỉm cười tự tin với cô. “Hee hee hee! Anh có cảm giác rất tốt với thứ này đấy. Nó nhất định sẽ tóm chặt trái tim bọn trẻ! Cứ chờ xem đi!”
“Whoooo!”
Cả bốn người đồng loạt dành cho Itsuki một tràng pháo tay. Hắng giọng một cái, cậu bắt đầu đọc câu chuyện được viết trên đó.
“…Um, ngày xửa ngày xưa, có một người anh trai sống hạnh phúc bên cạnh em gái mình.”
“Biết ngay mà,” Miyako xen vào.
“Rồi, rồi,” cậu đáp với một nụ cười. “…Một ngày nọ, trên đường đến trường, họ bắt gặp một P*kemon dạng rùa đang bị bao vây bới rất nhiều yêu quái ở gần bãi biển. ‘Ôi trời,’ người anh trai nói. ‘Anh hai ơi,’ người em gái nói, ‘anh đi gọi cảnh sát đi ạ! Em sẽ ở lại trông chừng lũ yêu quái.’ Và thế là người anh trai chạy đi.”
Itsuki đang cố gắng nâng giọng lên the thé để vào vai người em gái.
“Ngay khi anh trai vừa đi, người em gái liền tiến lại gần bọn yêu quái. ‘Đừng ăn hiếp những kẻ yếu hơn mình nữa,’ cô hét lên. ‘Chắc bọn này nghe lời! Ha ha!’ ‘Gái nói gì cơ? Ha ha!’ ‘Gái nghĩ gái là ai thế hả? Ha ha!’ cả đám yêu quái không ngừng cười cợt cô. ‘Chà, ra vậy,’ cô nói. ‘Vậy để ta dạy cho lũ yêu quái xấu xa các ngươi một bài học nhớ đời! Biến hình!’ Lấy ra một cây gậy phép từ ba lô, cô hét lên thật to. Ngay sau đó, cả cơ thể người em gái được bao bọc bởi ánh sáng, khiến cô biến thành một thiếu nữ xinh xắn trong bộ trang phục diềm xếp dễ thương! Đúng vậy, cô ấy chính là Pr*Cure, một chiến binh công lý bảo vệ thế giới khỏi cái ác!”
“P-Pr*Cure á?!” Haruto gầm gừ.
“Heh heh heh! Chà, nếu PreCur* là nhân vật chính thì câu chuyện sẽ thu hút được mấy bé gái còn gì!” Itsuki giải thích bằng một giọng quả quyết nhất có thể.
Nayuta kinh ngạc. “Ooh, vậy ra đó là chiến lược của anh…! Ngay cả một đứa trẻ khó chịu cũng phải bật cười thôi!”
“Ha ha ha! Đúng chứ? Tiếp tục nào!”
“Tớ thì không thấy vậy đấy…,” Miyako thì thầm. Itsuki không mấy chú ý đến cô.
“‘Cú Đấm Pr*Cure! Cú Đá Pre*ure! Cú Chém PreCu*e!’ Bash! Bam! Bom! ‘PreCur* lên gối! *reCure xuống chõ! Đại pháo P*eCure!’ Thud! Whack! Slam! ‘Aiee! Đỡ đây!’ Bằng một là sóng tấn công, Pr*Cure lập tức quét sạch bọn yêu quái. Một chiến binh đầy mạnh mẽ! Giờ chính là lúc kết liễu tất cả bọn chúng!”
“Cậu thật sự chẳng biết gì về series Pr*Cure đúng không, Itsuki?” Haruto hỏi, trừng trừng mắt. Hồi trước, cậu đã xem bộ phim này với em gái mình, không bỏ sót mùa nào ngay cả khi nhỏ đã lớn. Đối với một fan tận tụy như cậu, cách miêu tả thô thiển của Itsuki quá khó để chấp nhận.
“Hử? Ừ,” Itsuki đáp, chẳng biết chút nào cả. “Nhưng tụi nó đều là con nít mà, đúng không? Chúng không quan tâm đến chuyện những thứ đó có chính xác với thực tế hay không đâu.”
“Anh nghĩ vậy à?” Chihiro hỏi.
“Thế cậu không nghĩ cái này của cậu sẽ bị dính bản quyền hả?” Miyako rón rén dò hỏi.
“Tất nhiên là không rồi! Chúng ta đâu có xuất bản nó đâu chứ! Cậu có thể thấy mấy bức tường ở các trường tiểu học đều vẽ đầy hình nhân vật trẻ em như A*pa*ma*, Ch*ột M*ck*y hay On* P*ece hoặc D******n mà. Nếu câu chuyện của tôi mà có vấn đề thì tất cả các trường tiểu học ở đất nước này cũng vậy!”
“Ch-chắc vậy…nhưng cậu có chắc là không sao chứ? Kiểu như, ưm, niềm tự hào của cậu dưới tư cách một tác giả ấy?”
“Pfft! Ngay lúc này, tôi không phải tiểu thuyết gia lý trí, ổn định và cuồng em gái, mà là một nhà sáng tạo tác phẩm giải trí cho trẻ em đầy độc ác, sẵn sàng làm mọi thứ để chiến thắng! Tôi sẽ dùng mọi thứ có thể - không chút nhân nhượng – và tôi sẽ không trả một xu tiền bản quyền cho JASRAC hay bất cứ ai khác! Tôi sẽ làm mọi thứ để thắng cuộc!”
“Một nhà sáng tạo tác phẩm giải trí cho trẻ em đầy độc ác à…?” Chihiro lẩm bẩm.
“Tớ không chắc là bản thân muốn để lũ trẻ đọc tác phẩm của cậu đâu,” Miyako nói, cẩn thận nhìn Itsuki. “…Mà thôi. Tiếp tục đi.”
“Rồi… Ngay khi đám yêu quái đã hoảng sợ, người em gái liền đi đến chỗ chú Po*emon dạng rùa bị bắt nạt. ‘Cậu ổn chứ, bé Pok*mon?’ ‘Cảm ơn Pre*ure. Nhưng thật đáng tiếc! Bây giờ sẽ là kết thúc của ngươi! Ah ha ha ha ha!’ Đột nhiên, đi kèm với tiếng cười nham hiểm đó, con Pokem*n rùa khiến người em gái mất cảnh giác và hóa khổng lồ. Ngay tức khắc, nó đã biến thành…một con quái vật đồ sộ! Con P*kemon rùa đó thực ra chính là Go*zilla! ‘Graaaahhhh!!’”
“Cậu cũng chẳng biết gì về God*illa và Pokem*n đúng không?” Haruto hỏi.
“Hử? Không… Um, Godz*lla bắn ra một luồng hơi thở năm trăm nghìn tỷ độ vào P*eCure. ‘God-zeeee !’ nó hét lên. Pr*Cure hiện đang vô cùng nguy cấp! Nhưng nay lúc đó… ‘Anh sẽ bảo vệ em, em gái của anh!’ Cùng một tiếng hét, người ấy lao vào bảo vệ người em gái khỏi nguy hiểm. ‘Lá Chắn Ngân Hà Thần Kỳ của *amen Rider!’ Ba-daaaang! Người đàn ông bí ẩn tạo ra một lá chắn cực kỳ ngầu để bảo vệ người em gái hỏi hơi thở hỏa diệm. ‘Em vẫn ổn chứ, em gái?’ ‘Giọng nói đó… Là anh đúng không, anh hai?!’ Nhưng cậu trông không giống anh trai cô chút nào cả. Hình dáng đó, trong một bộ đồ chiến binh mạnh mẽ, chính là siêu anh hùng bảo vệ công lý, Kam*n Rider! Đúng vậy, danh tính bí mật của anh trai cô chính là K*men Rider!”
“Này, cậu không biết xấu hổ à!” Haruto hét lên. Itsuki chỉ cười lại vào mặt cậu.
“Ha ha ha! Đó chính là sự kết hợp trong mơ giữa Pre*ure và Ka*en Rider! Điều này sẽ thu hút cả trai lẫn gái!”
“Đúng đấy, có đứa trẻ nào lại không thích hoạt hình với những pha hành động như vậy chứ? Em phấn khích quá trời luôn nè! Cứ như em có thể biến hình thành Cure Ahegao Double Peace bất cứ lúc nào ấy!”
“…Em thích mấy thứ thế này hả Nayu?” Miyako thắc mắc trước sự nhiệt tình đột ngột của Nayuta.
“‘Godz*llaaaaa!’ Con G*dzilla nổi giận một lần nữa phóng lửa về phía P*eCure và Kame* Rider, nhưng cả hai đều né được và nhanh chóng phản công! ‘K*men Rider Beam! Ka*en Rider Sonic Bom! Kam*n Rider Psycho Crusher!’ Bweeen! Fwoooosh! Gwaaahh!”
“Cậu cũng chẳng biết quái gì về series đó nhỉ…”
“Cứ để cậu ấy tấu hài đi,” Miyako bất lực nói.
Màn bay múa của Itsuki cứ thế tiếp diễn thêm một lúc nữa. Tuy là nó khá kỳ quặc. Phần thì cẩu thả, phần thì bắt chước những tác phẩm đi trước, và dù cho có những đoạn cao trào lẫn êm đềm, nhưng cốt truyện chỉ có duy nhất đúng một kiểu. Ít nhất là thông qua những thứ cậu đọc, chúng vẫn thể hiện được rằng cậu là một nhà văn xứng đáng với chuyển thể anime. Câu chuyện cũng bao hàm vài đoạn như “Kiss kiss fall in love” và “I wanna be the very best, like no one ever was,” đây là những thứ mà nếu không quan tâm quá nhiều đến chuyện bản quyền, thì sẽ có thể thu hút được sự chú ý của khán giả.
Cậu thậm chí còn có cả bài hát kết thúc.
“Let me go… Let me gooo… I can’t resist anymore… Let me go, let me gooo…”
Vâng, kế hoạch của cậu thật hoàn mỹ. (D*sn*y đáng sợ lắm đấy, nên lời bài hát phải thay đổi một chút mới xuất bản được.)
Ngay khi cậu vừa hát xong, Chihiro, Nayuta, Miyako và Haruto lần nữa thưởng cho cậu một tràng pháo tay. Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Itsuki, hơi thở gấp gáp. Cậu đã hoàn thành.
“Hmph. Thấy sao nào?”
“Um, thì… Đúng là khá bất ngờ, nhưng thật sự cũng rất vui. Tớ không biết phải nói sao nữa…”
“Ừm. Em không biết giữa P*eCure và K*men Rider lại có một bí mật như vậy…”
“Câu chuyện này tương đối hoàn chỉnh đấy. Nhưng không đời nào chúng ta có thể xuất bản nó đâu…”
Miyako, Chihiro và Haruto tuy dành lời khen những vẫn đi kèm chút mâu thuẫn. Mặt khác, Nayuta lại thực sự cảm động.
“Quá tuyệt luôn, Itsuki! Em đã học được rất nhiều từ anh đấy. Ngay cả luật bản quyền cũng chẳng xi nhê gì với anh cả!”
“Tốt nhất là em đừng có mà học theo đấy,” Haruto nhanh chóng đáp.
Nayuta sau đó cũng lấy ra kịch bản của chính mình. “Tiếp theo tới em. Itsuki đã đi theo hướng giải trí, nhưng em thì tập trung nhiều hơn vào yếu tố giáo dục.”
“Ồ? Nghe lạ đấy.”
“Nayu giáo dục chúng ta ư…?” Miyako nhìn chằm chằm vào cô. “Chị thấy có chút bất an rồi đấy.”
“Được rồi, bắt đầu nào! Câu chuyện tên là ‘Cuộc Phiêu Lưu của Tinh Trùng Con.’”
“Biết ngay mà!”
“Câu chuyện này,” Nayuta tiếp tục, phớt lờ Miyako, “bắt đầu vào bảy năm về trước, một đêm nọ. Một người đàn ông và một người phụ nữ cùng nhau nằm trên giường, trần truồng và cọ xát cơ thể vào nhau. Rồi, đố vui đây! Có ai biết bọn họ đang làm gì không?”
“Một câu đố vui?! Ahh, làm vậy sẽ khiến bọn trẻ tự suy nghĩ và giữ tập trung! Anh đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này…”
Itsuki dành khá nhiều lời khen cho cách tiếp cận của Nayuta, ít nhất là vậy. Những người khác chẳng phản ứng gì cả.
“Mấy câu đố vui có thực sự thích hợp với sự kiện kể chuyện không?” Haruto hỏi.
“…Họ đang làm gì nào?” Nayuta đáp, phớt lờ cả Haruto. “‘Đấu vật chuyên nghiệp?’ Không, không phải chuyện đó. ‘Sumo?’ Mm, không, cũng chưa đúng. Gì nào? ‘Đấu vật Gachimuchi?’ Sao em lại biết là cái này nhỉ? Nhưng cũng sai mất rồi.”
“…Buổi biểu diễn độc thoại kiểu này hơi khiến anh khó chịu,” Itsuki nói.
“Được rồi, đáp án chính là… Làm tình!”
Sau khi nhấn cao giọng vào cuối câu, Nayuta lập tức chuyển sang giọng kể chuyện thường gặp trong mấy video giáo dục.
“…Tất nhiên, cụm từ ‘làm tình’ có thể ám chỉ nhiều ý nghĩa khác nhau, nhưng điều mà hai người ban nãy đang làm liên quan đến việc người đàn ông đưa bộ phận sinh dục của mình vào bộ phận sinh dục của người phụ nữ theo một động tác tình dục tiêu chuẩn. Việc này được biết đến với tên gọi là ‘giao phối’, được thực hiện nhằm mục đích tạo ra trẻ em. Khi được thực hiện bởi động vật, nó sẽ được gọi là ‘giao cấu’. Khi kích thích tình dục của người đàn ông đạt đến đỉnh điểm, các dây thần kinh tủy sống sẽ phản ứng và điều khiển dương vật phóng ra một chất dịch màu trắng từ phần đầu của nó. Hiện tượng này được gọi là xuất tinh, và kèm theo đó là cảm giác hưng phấn. Đồng thời, chất dịch màu trắng được dương vật xuất ra lúc này mang theo hàng trăm triệu tinh trùng, hình dáng giống như nòng nọc và dài khoảng sáu mươi micromet. Và một trong số hàng trăm triệu tinh trùng được phóng vào cơ quan sinh dục của người phụ nữ lúc này…chính là Tinh Trùng Con, nhân vật chính của câu chuyện.”
Thông qua phần mở đầu như vậy, Nayuta bắt đầu đi sâu vào cuộc phiêu lưu của Tinh Trùng Con, một anh chàng nhỏ bé đã may mắn vượt qua các thử thách trên con đường đến với trứng – một hành trình chóng vánh và ngoạn mục. Cuộc cạnh tranh chống lại hàng triệu đối thủ này đã được tô điểm bằng những ví dụ về tình bạn trong sáng, cũng như những cuộc chia ly đau đớn – nhưng Tinh Trùng Con không hề nản lòng, luôn tiến về phía trước, sức mạnh trong người Tinh Trùng Con chính là biểu tượng và sự tôn vinh dành cho phép màu của sự sống.
Câu chuyện đầy mạnh mẽ về cuộc phiêu lưu hoành tráng được truyền đạt thông qua kỹ năng kể chuyện siêu việt của Nayuta, hoàn toàn thu hút những người đang nghe. Chẳng bao lâu sau, cả bọn đều đã nhập tâm vào Tinh Trùng Con, cùng những sự việc xảy đến với nó.
“…Và đó cũng chính là cách mỗi người chúng ta được sinh ra – mang theo ý chí và ước mơ của hàng trăm triệu người bạn bé nhỏ. Sự tồn tại của chúng ta – sự thật hiển nhiên rằng chúng ta có mặt ở đây hôm nay – chính là một phép màu thật sự. Câu chuyện đến đây là kết thúc.”
Sau khi Nayuta đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của mình, cả căn phòng thoáng chìm vào im lặng.
“*sniff…*”
Âm thanh duy nhất là tiếng Miyako đang thút thít.
“Mọi người thấy câu chuyện của em thế nào?” Nayuta xấu hổ hỏi, vì chẳng có ai nói lời nào cả.
“Nayuuuu,” Miyako tiến tới, “thật sự hay lắm ấy! Chị thật vô dụng mà! Những tinh trùng đó, tất cả những tinh trùng – thật sâu sắc, thật ấm áp…aaa, tinh trùng, tinh trùng…!”
“Ee hee hee! Cảm ơn chị, Myaa.”
“…Anh… Anh không thích phải nói ra,” Itsuki nói, “nhưng anh phải công nhận, câu chuyện rất hay.”
“Hay lắm ạ,” Chihiro lặp lại.
“Ngay cả khi viết truyện dành cho thiếu nhi,” Haruto thêm vào, “chất lượng của cái tên Nayuta Kani vẫn không hề suy chuyển…”
“Nya ha ha! Vì đối tượng là trẻ con nên em đã hướng trực tiếp tới một thông điệp khá rõ ràng, giờ em cũng thấy có hơi xấu hổ.”
“…Nghe những điều này khiến tôi cảm thấy thật thảm hại khi chỉ dựa vào những nhân vật nổi tiếng có sẵn. Chết tiệt.”
“Chà, anh hai này, nhân vật và hội thoại trong câu chuyện của anh đều cắt ra từ tác phẩm khác, nhưng em vẫn rất thích chúng. Diễn biến của anh rất tuyệt.”
“Đúng vậy,” Haruto lặp lại, “câu chuyện của Nayuta khá thẳng thắng nhưng còn tác phẩm của cậu, chẳng thể nào đoán được trước điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu để bọn trẻ bình chọn xem câu chuyện nào hay hơn thì tôi dám cá rằng kết quả sẽ rất suýt soát đấy.”
“Hmm… Các cậu nghĩ thế à?” Itsuki có vẻ như được an ủi phần nào, ít nhất là vậy.
“Được rồi, Fuwa, còn lại anh thôi nhỉ.”
“Anh hả?” Haruto khẽ cau mày. “Nói thật thì nó thua kém hơn so với hai người trước…”
“Sao vậy, mất tự tin hả anh?”
“Thì…kiểu vậy. Nhưng để anh đọc luôn vậy. Um, tại một thị trấn ở Tỉnh Chiba, có một người anh trai sống chung với em gái kém bảy tuổi của mình,” cậu đá mắt về phía Itsuki.
“Whoa, cậu cũng vậy à?!” Itsuki hét lên theo phản xạ.
“Sao lại là Chiba?” Miyako bối rối.
“Đừng để ý mấy chuyện đó. Một ngày nọ, khi cả hai đang chơi trò chơi điện tử cùng nhau, màn hình TV bỗng dưng chói lên, và sau đó–”
Câu chuyện của Haruto kể về cuộc hành trình của hai anh em khi họ bị cuốn vào thế giới của trò chơi và sát cánh cùng nhau để vượt qua nó. Không có cảnh biến hình P*eCure hay Kam*n Rider nào như câu chuyện của Itsuki; về mặt tính cách và năng lực, cả hai đều chỉ ở mức trung bình. Tuy có sự góp mặt của quái vật, phù thủy và những thứ khác cản đường, nhưng các sự kiện xuyên suốt đều không mấy đồng nhất, khiến câu chuyện không quá một màu. So với tác phẩm của một tác giả chuyên nghiệp, câu chuyện này có hơi nửa vời.
Tuy nhiên:
“…Và sau đó cả hai trở thành quốc vương và nữ hoàng, cùng nhau sống hạnh phúc đến cuối đời. Hết chuyện.”
“Huh.” “Hohh…” “Hahh…”
Itsuki, Miyako và Nayuta bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.
“Nghe tuyệt thật đấy ạ,” Chihiro nói. “Em thích nó…”
Miyako gật đầu. “Đúng vậy… Không biết phải nói làm sao, nhưng em cũng thích nó.”
“Th-thế à…? Ha ha. Cảm ơn hai đứa nhé…”
So với câu chuyện của Itsuki và Nayuta, tác phẩm của Haruto rõ ràng không chỉn chu bằng. Nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được điều gì đó trong sáng ẩn chứa bên trong. Một thứ không thể được sinh ra chỉ bằng cách tính toán và sử dụng kỹ năng viết lách. Nó đơn thuần đem lại sự hài lòng trong người nghe.
“…Mmm… Mấy sự kiện cốt lõi nghe khá tào lao, các tuyến nhân vật cũng không nhất quán nữa…”
Haruto cười khúc khích trước sự bất mãn của Itsuki. “Ha ha… Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy mà.”
“Nhưng mà… Tôi chịu đấy. Bằng cách nào đó nó lại cuốn hút tôi. Cái này có thật sự do cậu viết không vậy Haruto? Văn phong khác hẳn cậu của mọi khi mà…”
Chúng khác xa phong cách “thợ viết” cậu hay dùng. Những dòng này được tạo nên không phải từ kỹ năng mà chủ yếu là từ bản năng và trực giác.
“À, chắc chắn là do tôi viết đấy,” cậu đáp lại Itsuki. “Hoặc nói đúng hơn, là một tôi trẻ hơn đã viết nó. Tôi chỉ biên tập lại một chút thôi.”
“Một anh trẻ hơn?” Miyako hỏi.
“Đúng vậy. Đây thật ra là câu chuyện anh viết cho em gái mình hồi còn học cấp hai, hồi đó con bé mới vào lớp một thôi. Khi đọc lại thì đúng là xấu hổ thật, nhưng con bé khi ấy đã rất thích câu chuyện này, nên anh nghĩ điều tương tự cũng sẽ xảy đến với học sinh lớp một bây giờ.”
Itsuki nhăn mặt gật đầu. “Ra vậy…”
“Nhưng anh không nghĩ cái này ổn đâu nhỉ…?” Haruto mỉm cười ngặt nghẽo.
“……”
Itsuki trầm ngâm nhìn cậu.
“Em nghĩ em gái anh thích nó là bởi vì đây là kiểu truyện học sinh lớp một sẽ thích đúng không?” Chihiro hỏi.
“Ừm… Con bé đã rất phấn khích với mấy câu chuyện ngớ ngẩn hồi đó.”
“Ý em không phải vậy,” Chihiro cau mày nói. Haruto đáp lại bằng một cái nhìn khó hiểu nhưng cũng không gặng hỏi gì thêm.
“Được rồi, vậy, ừm, chúng ta nên chọn cái nào để dùng cho sự kiện kể chuyện đây? Chắc là bỏ phần của anh ra đi…”
“Hmm… Giữa Itsuki và Nayu, em sẽ chọn Nay…”
“Em cũng đồng ý với chị Miyako,” Chihiro nói. “A, ý em là nếu phải chọn ra một trong hai.”
“…Aw, em không cần phải lo chuyện anh tổn thương hay gì đâu,” Itsuki nói. “Anh nghĩ lần này Kanikou lại đánh bại anh rồi.”
Nayuta cười rạng rỡ. “Vậy lần này là em thắng nhỉ?”
Nhưng Miyako trông có vẻ gì đó đắn đo. “Chờ đã. Chị phải hỏi lại ý kiến của bạn chị đã.”
“Vâng?”
“Ừm,” Miyako nói, gật đầu và cầm lấy điện thoại. Cả nhóm quan sát theo, dáng vẻ đầy mong chờ.
“…Um, alo? Tui nè… Đúng rồi, về vụ truyện để kể á… Um… Nó theo kiểu giáo dục giới tính… Đúng vậy, giáo dục giới tính! Vậy có được không? …Hể? Um, cụ thể câu chuyện là về…uh…kể về tinh trùng… Là về tinh trùng! …Nhưng nó cực kỳ sâu sắc luôn ấy, tui đảm bảo! …Mức độ cụ thể ấy hả? Um, chắc là khá chi tiết… Nhưng nó cảm động lắm đấy! Thật mà! ……Vâng… Ừm… Đúng, đúng… Ừm… Ừm… Được rồi. Không sao. Gọi lại sau nha.”
Miyako kết thúc cuộc gọi, sau đó quay sang nhìn những người bạn của mình bằng ánh mắt thất vọng. “Uh… Chị xin lỗi, Nayu, nhưng bạn chị không thể chọn câu chuyện của em được. Cậu ấy bảo rằng có rất nhiều ý kiến phản đối đến từ gia đình các bé về việc giáo dục giới tính vào độ tuổi này, nên không thể mạo hiểm được.”
“Ooooh, cũng đúng,” Haruto nói.
“Oof. Em quên mất chuyện này.” Nayuta có vẻ buồn những vẫn hiểu chuyện.
“Có vẻ như có khá nhiều thứ rắc rối đi kèm nữa,” Miyako lên tiếng. “Dù cho có thật sự hay không thì cũng không được. Chị xin lỗi.”
“Không sao đâu mà,” Nayuta cười nói. “Mọi người thích là em thấy vui rồi.”
“Vậy chúng ta sẽ chọn câu chuyện của anh hai nhỉ-”
“Không,” Itsuki cắt ngang Chihiro.
“Hả?”
“Hngh!” Cùng một tiếng càu nhàu, Itsuki xé toạc câu chuyện trên tay mình.
“Hyah?!”
“Isuki! Sao cậu lại xé bỏ chính câu chuyện của mình thế hả?!”
Itsuki khịt mũi trước bốn người còn lại. “Hmph… Tôi không thể đưa thứ này ra ngoài bàn dân thiên hạ được.”
“Ý cậu là sao chứ? Câu chuyện đó hay mà!”
“…Haruto, sau khi nghe câu chuyện của cậu, và rồi lại biết rằng cậu viết nó cho em gái mình… Khiến tôi nhận ra vài thứ.”
“Ồ?”
“Câu chuyện mà tôi đã viết… Tôi chẳng quan tâm gì đến người đọc cả. Tôi chỉ đơn giản suy nghĩ cách sử dụng các nhân vật nổi tiếng và những câu nói có thể thu hút trẻ con, và tôi kiểu chỉ chắp vá chúng lại với nhau. Đó chỉ là một đống bỏ đi thôi! Câu chuyện đó chỉ xem người đọc như cỏ rác thôi! Không thể tin được là tôi lại để ham muốn chiến thắng lấn lướt và đọc ra cái thứ này trước mặt mọi người!”
“Itsuki…” Nayuta lo lắng nhìn người bạn trai đầy hối hận của mình.
Itsuki quay sang Haruto. “…Cảm ơn cậu, Haruto. Tình yêu cậu dành cho em gái của cậu đã giúp thanh tẩy tâm hồn tôi. Giờ tôi đã thoát khỏi bóng tối rồi.”
“Tôi không có yêu em gái mình!”
“Không có hả? Tại em cũng cảm nhận được tình yêu trong câu chuyện của anh mà.”
“Cả em nữa à, Miyako…?” Haruto đỏ mặt.
Itsuki vẫn chưa dừng lại. “Một câu chuyện giống như của tôi, chỉ là tập hợp của những yếu tố vụn vặt không có chút tình yêu hay nhiệt huyết nào trong đó… Và đã bị một học sinh cấp hai đánh bại dễ dàng, chỉ vì cậu học sinh đó viết câu chuyện này dành cho em gái mình! Đó là điều tôi cần phải học hỏi. Tôi phải tiếp tục theo đuổi cô em gái tối thượng của mình! Tôi xin thề!” cậu tuyên bố với hai ngọn lửa cháy bùng trong đôi mắt.
“Tinh thần tốt lắm,” Nayuta cổ vũ.
“…Nghe cũng hay đấy,” Miyako nói, “nhưng còn vụ sự kiện kể chuyện thì sao?”
“Theo tình hình này có lẽ chúng ta sẽ chọn câu chuyện của anh Fuwa,” Chihiro vừa nói vừa hướng mắt sang Haruto.
Haruto sau đó nở một nụ cười hiền hòa với họ. “Uh… Anh xin lỗi, nhưng anh cũng phải rút lui thôi. Anh thật sự không nghĩ kiểu câu chuyện như này có thể dùng để kể cho lượng lớn khán giả được…”
“Vâng, em nghĩ anh nói đúng.”
Chihiro khẽ cười với cậu.
Miyako cũng mỉm cười, mặc dù có đôi chút thất vọng. “Được rồi. Vậy tớ sẽ báo tin này cho bạn của mình.”
“Xin lỗi chị, Myaa.”
“Ừm, anh xin lỗi.”
“…Xin lỗi.”
“Có sao đâu mà,” Miyako bật cười nói. “Tớ xin lỗi vì đã kéo mọi người vào mấy yêu cầu ngớ ngẩn.”
Vậy là cuộc tranh tài sáng tác truyện thiếu nhi cho sự kiện kể chuyện đã khép lại với kết quả là không tác phẩm nào được chọn. Bạn của Miyako thay vào đó đã chọn một quyển sách từ bộ sưu tập – kiểu sách giống như ba người bạn dân chuyên của cô đã cạnh tranh. Về mặt chất lượng, câu chuyện ấy không thể so sánh được với câu chuyện Haruto đã kể, thứ được viết ra chỉ vì một người duy nhất.
Tuy nhiên, Chihiro vẫn không khỏi có chút ghen tỵ với em gái của Haruto.
[5]
“Về rồi đây.”
Tối hôm đó, Haruto lại lần nữa được chào đón bởi người em gái cáu kỉnh của mình ngay trước cửa.
“Anh trễ quá đấy!”
“Ugh, nữa à?” Haruto cau mày. “…Anh đã bảo em tối nay anh sẽ ăn ở nhà Itsuku còn gì.”
“Ừ thì đúng… Mà không!”
“Hử?”
“Chuyện kia… Thứ anh đã viết hồi trước ấy…”
“À, cái đó à? Bọn anh đã chọn sẽ không dùng nó.”
“Oh…”
Em gái Haruto trông có vẻ nhẹ nhõm khi biết điều đó. Anh trai nhỏ cũng khẽ thở dài.
“Nhờ một phép màu nào đó mà đến giờ em vẫn giữ lại câu chuyện đó trong phòng mình nhỉ, không thì anh thật sự không thể sử dụng lại nó đâu.”
“Hmph! Tất nhiên rồi! Anh phải là học sinh cấp một thì mới thích thủ với cái thứ ngu ngốc đó được chứ!”
“Nói chính xác hơn là một học sinh cấp một như em.”
“Cái gì…!”
Đòn phản công chớp nhoáng của Haruto khiến nhỏ đỏ mặt.
“Vì câu chuyện đó được viết ra là để dành cho em. Nên không cần phải kể nó cho ai khác nghe cả.”
Câu nói khiến nhỏ càng đỏ mặt hơn nữa.
“S-sao anh lại cho em cái thứ rác rưởi này chứ hả?! Tất nhiên là không cần kể người khác nghe rồi! Không thể tin nổi là anh lại ngu ngốc đến mức tới tận bây giờ mới nhận ra đấy!”
“Rồi, rồi. Tất cả là tại người anh này.” Haruto phớt lờ nhỏ như mọi khi.
“Chà, nếu anh đã hối hận đến vậy thì…anh phải viết một câu chuyện khác cho em!”
“Hả?! Tại sao chứ?!”
“Kh-không phải là em muốn đọc tác phẩm của anh hay gì đâu nhá, nhưng ít nhất nó cũng giúp em giết thời gian còn gì!”
“Đồ ngốc. Anh là một tác giả chuyên nghiệp, nhớ chứ? Chỉ vì em quen biết anh không có nghĩa là em được xài chùa khả năng của anh. Trả tiền đi.”
Mấy câu nói nhảm của Itsuki hồi trước cuối cùng lại khá hữu ích với Haruto. Và chắc chắn đã gây nên tác động đúng như cậu mong muốn.
“…Thì sao chứ hả? Em không chỉ ‘quen biết’ anh. Em là em gái anh đấy!”
Sự thật bất lợi đó khiến Haruto đánh mắt sang chỗ khác.
“………Pfft. Rồi. Để khi nào có thời gian đã.”
Nhỏ mỉm cười cho dù đã độc mồm độc miệng với cậu. “Tốt nhất là đừng có quên đấy!”
Nhìn thấy nhỏ dậm chân rời đi như mọi khi, Haruto không thể không bật cười với bản thân…sau đó lại thở dài.
“Geez…”
ost Ouran High School Host Club ost pokemon thôi, chắc cái này ai cũng biết :))))