Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Drama CD - Cuộc sống của một Tiểu thuyết gia Light Novel (Phần cuối)

[5]

Và thế là, cả năm người chơi đều đã cho ra mắt light novel debut của mình, bước đi trên con đường của riêng mình.

“‘Anime chuyển thể thành công. Thu nhập hai triệu yên,’” Chihiro vui mừng đọc. “Hee hee! Chỉ mới lúc nãy thôi em còn đang phải khổ sở, may mà thoát được rồi.”

“‘Series mới của bạn phá vỡ mọi kỷ lục từng có trước đây của ngành. Kiếm được hai triệu yên,’”

Nayuta vẫn trên đà băng băng.

“… ‘Biên tập viên của bạn bị phát giác khi đang cố gắng lén lút quảng cáo tiểu thuyết của bạn trên một diễn đàn, gây ra một cuộc náo động. Mất ba lượt.’”

Miyako nghiêng đầu trong tuyệt vọng.

“‘Anime đầu tiên của bạn được phát sóng, nhưng từ tập một, animation đã quá tệ và cốt truyện cũng bị cắt xén quá mức, làm bạn mất mười Điểm Hạnh Phúc.’ Sao cái này quen vậy chứ…” Haruto thất vọng rên rỉ.

Sự khác nhau trong trải nghiệm của năm người chơi trong thế giới tiểu thuyết gia light novel ngày càng trở nên đáng kinh ngạc.

“Geez! Nếu đã định lén lút quảng cáo thì liệu mà làm cho ổn thỏa đi chứ, đồ biên tập viên con gà! Có ô nào giúp tớ tăng mức doanh số lên mười tỷ yên hay gì đó không? Phải tìm cách gỡ gạc lại tình thế thôi…”

“…Hầu như chúng ta đều sắp đến cuối game rồi. Tớ muốn kết thúc lắm rồi đây…”

Miyako đã bắt đầu chán nản, và Itsuki cũng tương tự, cậu đang dần mất đi phương hướng…

“Người thắng cuộc được quyết định bằng số Điểm Hạnh Phúc, đúng không?”

“Đúng vậy,” Miyako trả lời câu hỏi của Nayuta. “Vậy giờ ai đang dẫn đầu nhỉ?”

Mọi người đều báo cáo số điểm hiện tại của mình. Haruto âm 16, Itsuki âm 20, Chihiro âm 26, Nayuta âm 7:

“Và tớ là âm mười bốn… Wow, tất cả chúng ta đều âm cả à?!”

“Không cần biết người chơi chọn route nào,” Chihiro lẩm bẩm, “có rất nhiều sự kiện trừ đi Điểm Hạnh Phúc, nhưng không có nhiều ô giúp người chơi nhận lại chúng.”

“Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?” Miyako bối rối hỏi.

“Tôi nghĩ trò này là một cách để nói rằng hạnh phúc là chuyện không thể dễ kiếm khi lăn lộn trong cái ngành này. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục…” Itsuki đáp lại.

“Nhưng mà hạnh phúc là gì chứ?” Chihiro hỏi theo phản xạ khi ném viên xúc xắc. “Ồ, lại một ngã rẽ… ‘Thương hiệu bạn đang làm việc cho đến hiện tại đã bị mua lại bởi một nhà xuất bản lớn hơn với giá tám tỷ yên. Mất năm Điểm Hạnh Phúc. Bạn có hai sự lựa chọn: Một là miễn cưỡng tiếp tục làm việc với biên tập hiện tại của bạn tại một thương hiệu mới được thành lập (Route A), hai là tiếp tục ở lại đây và trở thành chân chạy vặt cho nhà xuất bản lớn (Route B).’ Em nên chọn cái nào đây…? Thương hiệu của em biến mất rồi…”

“Ôi trời,” Haruto nói trong lúc Chihiro vẫn còn quay cuồng với thông tin vừa đọc. “Em đã làm việc chăm chỉ suốt thời gian qua để không thua kém những ông lớn kia mà… Khắc nghiệt thật đấy.”

“Ừm,” Itsuki thêm vào. “Nếu chuyện này xảy ra ở đời thật, nó sẽ khiến rất nhiều tác giả và biên tập viên suy sụp. Rồi sau đó, dù công ty lớn đã mua lại công ty nhỏ vì nó đang hoạt động tốt, nhưng thu nhập cũng sẽ giảm dần. Và bi kịch cuối cùng xảy đến, chẳng bên nào được lợi cả. Cũng may mà đây chỉ là game…”

“Anh nói đúng đấy,” Nayuta nói.

“Hmm… Em không biết sao nữa. Biên tập viên hiện tại đã giúp đỡ em rất nhiều, nên em vẫn muốn tiếp tục làm việc với anh ấy, chuyển sang làm việc cho nơi khác nghe không được vui cho lắm… Anh nghĩ em nên làm gì đây, anh hai?”

“Cứ nghe theo tiếng gọi của trái tim đi. Không cần biết em chọn gì, anh hứa là anh sẽ giúp em.”

“Oh, Itsuki, anh ra dáng đàn ông lắm đó,” Nayuta ở bên ngoài mỉa mai.

“Aw, cảm ơn anh, Itsuki… Được rồi, em sẽ làm như vậy! Em sẽ đi theo biên tập viên của mình! Em sẽ không trở thành tay sai của Horn River đâu!”

“Nói hay lắm! Đó mới là em trai… à không, vợ của anh!”

Nayuta nở một nụ cười quỷ quyệt. “Hee hee hee… Và trong lúc cái thương hiệu mới nổi đó bị xoay vòng vòng bởi vụ chuyển nhượng, đã đến lúc em và Gagarin Books nắm lấy quyền chủ động! Yah!”

Xúc xắc được tung ra; quân cờ đi đến ô được chỉ định.

“Mmm…? Hả - em bị kiện vì vi phạm bản quyền á? ‘Vụ kiện tụng kéo dài quá lâu khiến bạn mất ba triệu yên và năm Điểm Hạnh Phúc. Trước khi có phán quyết cuối cùng, bạn bị những anti fan công kích trên mạng và bị gán cho tội danh ăn cắp chất xám. Mất thêm năm Điểm Hạnh Phúc và năm lượt đi do căng thẳng về tinh thần.’ Arrrgh!”

“Xin chia buồn,” Haruto nói, đổ mồ hôi lạnh.

“Chờ đã,” Itsuki chen vào, “cái này không xảy đến với Gagarin Books, mà nó xảy đến với – ah, không không! Đây là game giả tưởng và không liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào cả, phải rồi, phải rồi.”

“Errrgh, tên khốn ngu ngốc nào lại cố gắng đổ tội cho em vậy chứ?” Nayuta cau có, giọng nói run run. “Các ngươi nghĩ ta là ai chứ…? Ta chính là Wataru Watari, tác giả của Yahari Ore no Seishun Love Comedy đấy! Bọn các ngươi, có giỏi thì tới đây – rồi – rồi – Bổn cô nương sẽ đập hết các ngươi cùng một lúc!”

“Em không phải Wataru Watari đâu, nhớ chưa?!”

“Với cả nếu Watari mà lại đi đánh nhau với người khác kiểu vậy thì toàn bộ ngành công nghiệp sẽ bị ảnh hưởng đấy!” Haruto nhanh chóng nói thêm.

“Sao chuyện này lại xảy tới với em chứ…?”

“Có lẽ tại biên tập viên của em đã không chú ý đến những phần đã bị đánh bản quyền từ trước chăng?”

“Ừm, nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra ngay khi em đang đứng trên đỉnh cao của trò chơi chứ? Em thấy có mùi mờ ám ở đây… Chắc chắn là do bọn Đế chế Horn River rồi!”

“Ừ thì, chắc chắn không người bình thường nào có thể làm vậy rồi…”

“Giờ tới lượt anh đó, Itsuki… Hãy trả lại món nợ với bọn Horn River giúp em… Arrrgh!”

“Ừm, nhưng hiện anh đang làm việc cho Lightning Books, cho nên…”

“Ah, phải rồi! Cả anh với Myaa đều là tay sai của Horn River…”

“Đừng có gọi bọn anh là tay sai! …Rồi, để anh tung xúc xắc nào.”

Và đây là ô Itsuki bước đến:

“Um… Ồ? ‘Lightning Books đang tách ra khỏi công ty mẹ và ra mắt một nhà xuất bản mới! Bạn có quyền tự do lựa chọn tham gia nhà xuất bản mới hoặc tiếp tục làm việc cho công ty mẹ. Bạn cũng có thể dùng những mối quan hệ trong ngành để tham gia vào những nhà xuất bản ở route của người chơi khác.”

“Khoan đã, anh hai, cái này…?!”

“Hmm… Tham gia công ty của người chơi khác à…”

“Này, Itsuki, tham gia Gagarin Books với em đi!” Nayuta khóc lóc.

“Um,” Chihiro cắt ngang, “có lẽ tốt nhất là anh nên làm chung nhà xuất bản với em nhỉ…?”

“Không không,” Haruto chen vào, “làm với tôi này! Nếu chỗ của tôi có thể tạo nên một bộ anime thành công thì cậu cũng sẽ có lợi mà! Không phải giống như tôi…”

“Mmm… Thì, tôi không chắc là mình sẽ hợp với những nơi có danh tiếng. Nên chắc là tôi sẽ vào chung chỗ với Chihiro!”

“Oh, tuyệt thật! Chúng ta là anh em – à không, ý em là đôi đã kết hôn!”

“Đúng vậy! Hãy cùng nhau hủy diệt Horn River nào!”

Và như thế, cặp đôi siêu cấp Itsuki và Chihiro đã cùng gia nhập một nhà xuất bản.

“Được rồi, tới lượt tớ…”

Nhờ vào những lần trì hoãn hết vì nguyên nhân này đến lý do khác, mà Miyako đã bị Itsuki bắt kịp. Giờ cô đang đứng trên ô mà Itsuki vừa mới gặp phải.

“Ah, tớ cũng phải đưa ra quyết định tương tự này. Sao đây ta… Họ có vẻ như chẳng có ý định xuất bản sách của tớ nữa. Tớ nghĩ tớ cũng sẽ làm việc ở cùng nơi với Itsuki và Chihiro!”

Haruto là người kế tiếp, cậu dừng lại trên ô mà Chihiro vừa mới trải qua.

“Ngon, vậy là anh sẽ lựa chọn giữa tiếp tục hợp tác với biên tập viên hiện tại hoặc trở thành tay sai nhi? Chà… Anh không phải tay sai!”

Do đó, tổng cộng cả bốn người chơi đã cùng tham gia vào một nhà xuất bản. Chỉ có Nayuta bị bỏ lại phía sau. “Rồi, sao cũng được,” cô nói. “Ngay sau khi vượt qua mấy cái ô viết lách tào lao này, em sẽ lập tức chui ngay vào route của mọi người thôi!”

“Tốt lắm! Giờ tất cả chúng ta đã đứng chung dưới một mái nhà!” Itsuki đứng dậy và giương cao nắm tay. “Hãy tập hợp lại với nhau và sống sót qua cái địa ngục mang tên ngành công nghiệp light novel này nào!”

““““Tiến lênnn!”””” bốn người còn lại đồng thanh hô lên.

[6]

Chỉ vì cả năm người chơi đều cùng đi chung một route giống nhau không có nghĩa là mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.

“‘Series mới của bạn bị hủy bỏ sau hai tập. Mất hai Điểm Hạnh Phúc và hai lượt chơi’…”

“Oh, cuối cùng cũng có thêm một quyển sách ra mắt rồi! …Chỉ kiếm được năm mươi nghìn yên thôi á? Nhiêu đó còn không đủ trả tiền in ấn nữa là…”

“… ‘Một trong những anti fan của bạn đã viết đánh giá tiêu cực trên Amazon. Mất một Điểm Hạnh Phúc.’ …Việc đó không chỉ ảnh hưởng đến doanh số mà còn gây khó chịu thật nhỉ?”

“‘Bạn bị một độc giả bám đuôi vì người đó không thể kết hôn với nữ chính trong truyện của bạn. Mất ba Điểm Hạnh Phúc và ba lượt.’ Bị bám đuôi ư? Chuyện này có xảy ra ở đời thực không vậy trời?”

“Bộ manga chuyển thể của anh thì bị đánh giá thấp. Anh mất ba trăm nghìn yên… Anh sắp cháy túi rồi, ôi cuộc đời…”

Chihiro, Nayuta, Itsuki, Miyako, Haruto – cả năm người họ đang chìm trong tuyệt vọng.

“Hảaa, dự án lại bị hủy nữa à. Người đọc muốn đọc gì vậy trời, em thật sự không hiểu nổi họ nữa…”

“Series mới của chị cũng bị từ chối nữa nè. Chị phải đánh giá lại những cuốn sách của mình trước khi chúng thật sự được phát hành thôi…”

“Wow,” Itsuki trầm trồ, “Anh chưa bao giờ nghĩ em của mọi khi phải làm như vậy đấy, Kanikou!”

“Chúng ta hầu như sắp kết thúc trò chơi rồi,” Chihiro yếu ớt nói, “nhưng ai cũng tơi tả cả rồi nhỉ?”

“Ừm… anh chỉ hy vọng chúng ta nhanh chóng kết thúc thôi…”

Nỗi đau khổ hiện rõ trên gương mặt Itsuki khi cậu thảy xúc xắc.

“…Um, ‘Bạn của bạn vừa kết hôn. Mất năm mươi nghìn yên tiền mừng đám cưới. Nếu còn độc thân, bạn mất thêm ba Điểm Hạnh Phúc vì ghen tỵ.’ …Tại sao trở thành tiểu thuyết gia mà phải trải qua cái chuyện này chứ?!”

“May là chúng ta đã kết hôn rồi nhỉ, anh hai?”

Kế tiếp là Miyako. “… ‘Kết quả khám sức khỏe định kỳ của bạn đang trở nên đáng báo động. Mất một trăm nghìn yên và ba lượt.’ Vâng, tiểu thuyết gia quả là có lối sống không mấy lành mạnh nhỉ. Chẳng hạn như uống bia vào ban ngày ban mặt.”

“Anh cũng bắt đầu lo ngại về gan của anh rồi đây… Um, ‘Cơ hội đổi đời! Thảy ra [2] để thắng cược đua ngựa và khiến cho số tiền bạn có được nâng lên gấp mười lần!’ Mười lần ư…? Chắc chắn đây là cơ hội duy nhất để thoát cảnh không còn mồng tơi để rớt rồi…!”

“Kh-khoan đã, Haruto! Đừng sa vào đó!”

“Lên nào!”

Phớt lờ lời can ngăn của Itsuki, Haruto đặt cược cuộc đời mình vào kiếp đỏ đen.

“…Aaahhhhh, mất sạch tiền vì thua cược ở trường đua!”

“Đây là một trong những chuyện mà tôi nghĩ cậu sẽ không bao giờ phải nói ra ở đời thực đâu…”

“Bản tin light novel hôm nay, Haruto Fuwa, tiểu thuyết gia kiêm người viết cốt truyện anime, đã tán gia bại sản vì lao đầu vào cá cược…,” Nayuta bắt sóng.

“…Anh nghĩ là anh sẽ vượt qua được chứ…”

“Tôi muốn biết lý do nào khiến cậu nghĩ vậy đấy.”

“Vậy giờ sao? Tôi có thêm một lượt nữa để cố gắng thoát khỏi số phận Game Over hả?”

“Cậu biết đấy,” Itsuki bình luận, “cậu có thể cưới một người nào đó rồi ăn bám đến khi vực dậy mà, như tôi đấy.”

“Aaa, đúng rồi, tôi quên khuấy đi mất! Umm…” Haruto hướng mắt về phía Nayuta.

“Khỏi, cảm ơn. Dù cho có là game hay không, em sẽ không cưới ai ngoại trừ Itsuki.”

“Biết ngay mà. Nếu đã vậy thì…”

Mắt cậu chạm mắt Miyako, và cô đáp lại với vẻ có phần khó chịu.

“Kết hôn vì tiền ư? Anh nghiêm túc đó à, Fuwa…”

“Oh, anh không thích cách em nhìn anh như vậy đâu, Miyako… Được rồi, cứ vậy đi!”

“Cứ vậy gì cơ?” Itsuki hỏi.

“Chắc là tôi hết đường rồi. Nếu tôi tự hạ thấp bản thân để kết hôn với một cô gái vì tiền của cô ấy, thì thà là tôi tự dừng cuộc chơi ở đây còn hơn!”

“Wow, Hoàng Tử Lăng Nhăng, đó là điều nam tính nhất mà em từng thấy anh làm đấy. Có lẽ em có chút đánh giá sai về anh rồi chăng.”

“Vậy –”

“Ugh, chờ một chút! Em sẽ đồng ý, được chứ?”

Miyako lên tiếng ngay khi Haruto vừa định tuyên bố rút lui.

“Hửm?”

“…Em sẽ đồng ý với anh chuyện đó. Em sẽ cưới anh,” Miyako bẽn lẽn nói.

“Hể?!”

“…Cả năm người chúng ta đã tiến xa đến vậy rồi. Giờ mà có một người phải dừng lại thì còn gì vui nữa chứ? Nên là chúng ta cứ kết hôn đi.”

“Aw, chị tốt bụng thật đó, Myaa.”

“Miyako…! Cảm ơn em…!”

Miyako bật cười trước lời cảm ơn chân thành của Haruto. “Anh không cần phải tỏ ra phấn khích đến vậy đâu mà.”

“À, ừm.”

Itsuki nghiêng người thì thầm với Haruto. “Heh heh heh… Tốt quá nhỉ, Haruto.”

“…Ừm. Ít nhất là trong game…”

“…?”

Miyako vui vẻ cười khi thấy Haruto đưa nắm tay lên trước mặt và bật ngón cái.

“Được rồi!” Chihiro nói to để lấy khí thế khi cầm lấy viên xúc xắc. “Cả năm người chúng ta cùng đi đến cuối con đường nào! …Ugh. ‘Bạn ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện. Mất năm trăm nghìn yên và ba lượt.’”

“Ôi! Vợ tôi! Em vẫn ổn chứ?!”

“Uh, ‘Nếu đã kết hôn, nửa kia cũng sẽ mất ba lượt.’ Xin lỗi vì đã làm liên lụy anh, anh hai…”

“Đừng có nói vậy! ‘Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù lúc ốm đau hay khỏe mạnh’!”

“Aww, Itsuki…”

“Ugh! Hai người có dừng cái cuộc hội thoại mùi mẫn đó lại không hả?! Để mấy lời đó mà nói với em đây này, không cần nói với em trai của chính anh đâu!”

Cơn ghen đã khiến Nayuta dồn thêm lực vào viên xúc xắc.

“Ah! Em cũng bị ốm này, Itsuki! Bị trừ ba trăm nghìn yên và mất hai lượt…tương tự với người đã kết hôn với em, nếu em đã kết hôn; nếu không thì mất thêm ba Điểm Hạnh Phúc. Ugh… Khổ thật đấy, em ghét cái cảnh độc thân này…”

Nayuta trông như sắp khóc đến nơi. Và Miyako cảm thấy đồng cảm với cô.

“Mmm… Chị bắt đầu thấy tệ cho em rồi đấy.”

“Ừm, nhưng những người còn lại đều đã kết hôn cả rồi, nên… Hửm? Chờ chút…?”

Một ý tưởng nảy lên trong đầu Haruto. Cậu lần nữa lướt qua tập giấy hướng dẫn.

“Gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ liệu game này có cho phép kết hôn với nhiều người hay không. Tôi không thấy trong này viết gì liên quan đến vụ đó cả.”

Miyako nhướng một bên chân mày. “Ummm, em không nghĩ chuyện đó phải được nhắc đến đâu…nhưng nếu thật sự là vậy, Nayu này…”

“Vâng?”

“…Em muốn kết hôn chứ? Như vậy thì ít nhất sẽ giúp em không bị mất Điểm Hạnh Phúc…”

“Myaa… Oh, Myaa, em muốn, em muốn!”

Nayuta đưa tay ra để ôm lấy Miyako, trên gương mặt ngập tràn cảm xúc thuần khiết.

“Hyah?! Nào, thả chị ra nào!”

“Hee hee hee! Em yêu chị, Myaa! Hãy làm em hạnh phúc nhé!”

“Rồi, rồi, chị biết rồi.”

Itsuki không thể không có chút ghen tỵ khi thấy hai người tán tỉnh nhau, nhưng vẫn không đủ để ngăn cậu thảy xúc xắc và di chuyển quân cờ.

“…Ooh? ‘Nếu đã kết hôn, bạn sẽ có một đứa con. Bạn và bạn đời của bạn nhận mười Điểm Hạnh Phúc và ba triệu yên tiền quà mừng’!”

“E-em và anh trai của mình có con á?!”

Khuôn mặt Chihiro đỏ bừng vì xấu hổ, còn Nayuta thì bĩu môi. “Aww, em cũng muốn có con với Itsuki… Được thôi, Myaa, chúng ta cũng có con đi nào! Em không thể để thua hai người họ được!”

“Hai câu em nói đang vả bôm bốp vào mặt nhau đấy, đúng không Nayu…?”

“Chờ đã,” Itsuki ngắt lời Miyako, cậu nói với giọng thật thấp. “Không có giới hạn trong việc kết hôn với bao nhiêu người đúng không? Vậy nếu tất cả chúng ta đều cưới nhau, vậy là tất cả chúng ta có thể chia sẻ tiền cùng nhau và cả Điểm Hạnh Phúc. Hời quá luôn còn gì!”

“Itsuki…”

“Anh hai à…”

“Em nghĩ như vậy thì có hơi lách luật quá đó,” Nayuta đáp, nhìn cậu bằng ánh nhìn hoài nghi y hệt Miyako và Chihiro đang làm.

“Này, đừng có nhìn anh như nhìn thấy rác trôi ngoài cống vậy chứ! Tất cả những gì anh làm chỉ là cố gắng nghĩ ra cách để chúng ta cùng nhau đạt được mục đích thôi mà.”

“Ừm,” Haruto nói, “nhưng nếu chúng ta làm vậy, tất cả chúng ta đều sẽ hoàn thành game với những số điểm cực cao và như vậy sẽ làm mất tính công bằng.”

“Cậu nói phải…” Itsuki thoáng rơi vào trầm tư. “Chờ đã! Haruto, đưa tớ xem tờ hướng dẫn nào.”

“Của cậu đây.”

Cầm lấy tập giấy, Itsuki mở to mắt nhìn qua một lượt.

“…Hohh…hohh…heh heh heh… Tôi hiểu rồi… Biết ngay mà…!”

“…Gì vậy, Itsuki?”

“Rõ rành rành ở đây này: ‘Người thắng cuộc được xác định bằng cách thu thập Điểm Hạnh Phúc và có được hạnh phúc vào cuối trò chơi.’ Nó không hề đề cập đến chuyện người nào có điểm cao nhất sẽ thắng!”

“Um, vậy thì sao?” Miyako hỏi.

“Một cách đơn giản, điểm số không phải là vấn đề. Chỉ cần Điểm Hạnh Phúc lớn hơn zero, bất kỳ người chơi nào có thể đi đến cuối bàn cờ đều giành chiến thắng. Đây không phải một trò chơi mang tính cạnh tranh. Mà đó là một trò chơi hợp tác! Chúng ta cần phải cùng nhau cố gắng hoàn thành trò chơi!”

Tất cả những người chơi còn lại đều chớp mắt ngạc nhiên.

“Ohhhhh…! Bảo sao trò này lại khó khăn với em như vậy.”

“Vậy ra đó là nguyên nhân khiến người chơi thất bại giữa chừng nếu cố gắng solo trên một route và không chịu kết hôn…”

“Ugh, game gì mà toàn cú lừa vậy chứ! Nếu là một game hợp tác thì họ nên nói ngay từ đầu trong phần hướng dẫn đi chứ!”

“Nếu phải đoán thì tôi nghĩ việc có nhận ra hay không cũng là một trong những thứ nằm trong chiến lược để hoàn thành game đó, Miyako,” Itsuki nói với vẻ bất mãn. “Nhìn là biết cái người nghĩ ra con game này khốn nạn đến cỡ nào rồi.”

“Có lẽ luật hôn nhân trong trò chơi này được viết một cách mơ hồ là vì vậy. Nó yêu cầu chúng ta phải tìm ra cách để lách qua những kẽ hở trong luật chơi,” Haruto lên tiếng.

“Chà, trong trường hợp đó, giờ chúng ta biết phải nên làm gì rồi đấy! Kết hôn với nhau hết thôi nào! Tôi sẽ biến tất cả mọi người thành vợ hợp pháp của mình!”

“Nói nghe cứ như anh là nam chính của một bộ tình cảm harem ấy, Itsuki.”

“Nên nhớ là trong đó có hai đứa con trai đó,” Haruto nói.

“Ah ha ha…”

Chihiro phải bật cười trước điều Haruto vừa nói, như để chuyển hướng sự chú ý của những người khác.

“Hmm… Tớ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được chuyện này đâu, nhưng sẽ còn đáng ghét hơn nếu chúng ta không hoàn thành được trò chơi, nên chắc là tớ sẽ đành phải kết hôn với cậu mà mang theo cả Fuwa và Nayu đi chung!” Miyako càu nhàu.

Và như thế, Itsuki bỗng dưng có hẳn vài cô vợ.

[7]

Thêm nhiều lượt trôi qua, Itsuki và bốn người vợ của cậu cứ thế băng băng tiến về đích.

“Cất lời chào đến đứa con thứ mười lăm của chúng ta đi nào! Điều đó giúp chúng ta có thêm ba triệu yên nhân năm và mười Điểm Hạnh Phúc cho mỗi người!”

Câu nói bâng quơ của Nayuta khiến Miyako tròn mắt. “Không ngờ chúng ta lại trở nên giàu có đến vậy đấy,” cô nói. “Chúng ta cũng đều rơi vào hố đen của Điểm Hạnh Phúc cả rồi. Tuy là giờ nó đã bắt đầu không còn là ‘Cuộc sống của một Tiểu thuyết gia Light Novel’ nữa.”

Tất nhiên không phải chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Nhưng nhìn chung là vậy.

“Ấy, bản thảo của tôi lại gặp vấn đề nữa rồi! Nhưng nếu có người chơi khác làm việc trong cùng nhà xuất bản thì có thể hỗ trợ để hoàn thành kịp deadline!”

Tới lượt Miyako.

“Oof, ‘Mất sáu lượt sau khi đấm nhau với biên tập viên.’ Oh, nhưng ‘nếu có ba hay nhiều hơn số người chơi đứng về phía bạn, tất cả các bạn có thể thành lập một nhà xuất bản mới’…”

“Cuối cùng tất cả chúng ta đều có thể tự mình làm chủ rồi! Em sẽ ở bên chị đến hết phần đời còn lại, Myaa!”

“Đúng vậy! Chúng ta là bạn bè! Là gia đình!”

“Cảm ơn mọi người. Được rồi…cùng làm thôi! Đã đến lúc thổi một làn gió mới vào toàn bộ cái ngành công nghiệp thối nát này rồi!”

Và thế là tổ đội năm người bắt đầu xây dựng thương hiệu của riêng họ!

Trải qua bao gian nan trắc trở, gặp vấn đề về sức khỏe, thiếu hụt nhân viên, bị các hiệu sách ghẻ lạnh, chịu sự ức hiếp của các nhà xuất bản khác, và còn hơn thế nữa, nhưng tất cả đã cùng nhau nỗ lực và cố gắng – giờ tất cả đều đã ở ô vuông cuối cùng, ngay trước vạch đích.

Trò chơi không cho phép người chơi bước ra khỏi ô này cho đến khi tất cả cùng nhau đến được đó, cùng nhau hoàn thành route của mình. Haruto, người đến cuối cùng, đọc dòng thông tin.

“… ‘Bạn đang tham gia vào một dự án khổng lồ với mức danh tiếng cao ngất ngưởng! Nếu tất cả người chơi trong nhà xuất bản đã bán tổng cộng hơn mười triệu cuốn sách, thì coi như đã hoàn thành trò chơi.’ …Chúng ta đều đã làm rất tốt!”

Ngực Itsuki phồng lên vì tự hào. “Heh! Tất nhiên rồi! Chúng ta từng là tác giả ở Lightning Books, là một tiểu thuyết gia web novel cực nổi tiếng, hay thậm chí còn là Wataru Watari mà!”

“Và bây giờ chúng ta đều nổi tiếng cùng với dự án đó…những gì còn lại chính là sự viên mãn.”

Chihiro mỉm cười và thực hiện nghi lễ tung xúc xắc, di chuyển quân cờ của mình đến ô vuông đánh dấu “ĐÍCH”.

“Um… ‘Những người chơi có từ hai mươi bốn Điểm Hạnh Phúc trở lên sẽ đi đến Happy Ending. Nếu Điểm Hạnh Phúc từ không đến hai bốn, đi đến Normal Ending. Còn nếu tổng điểm là âm, sẽ là Bad Ending.”

“Anh có năm mươi bốn điểm.” Itsuki báo cáo.

“Bốn mốt,” Haruto nói.

“Một trăm ba mươi tư,” Nayuta nói.

“Chị là năm mươi bảy,” Miyako nói.

“Và em là bảy mươi hai…vậy tất cả chúng ta đều đạt Happy Ending nhỉ?”

“Woo hoo!” Miyako thốt lên.

“Happy Ending có gì vậy Chihiro?” Nayuta hỏi.

Chihiro chuyển sự chú ý của mình sang một tấm hình minh họa bên cạnh ô vuông đích, nơi thể hiện hình một cuốn sách.

“Um, có phải cái này không?”

Cuốn sách được thiết kế để phần bìa có thể mở ra một cách cơ học, để lộ một thông điệp ở đằng sau. Haruto là người đọc nó lên.

“Hmm… ‘Sau nhiều khó khăn, bạn đã có thể xoay xở sống sót qua một khoảng thời gian hỗn loạn trong ngành light novel. Những tai nạn vô lý liên tục ập đến có thể khiến bạn trở nên tức giận. Tuy nhiên, không có sự kiện nào trong trò chơi là phóng đại vô nghĩa. Nếu bạn đã từng là một tiểu thuyết gia ở đời thật, những sự kiện thế này hoặc hơn thế nữa có thể xảy đến với bạn.’ …Cái này nói chuẩn đấy nhỉ.”

“‘Tuy nhiên,’” Miyako tiếp tục, “‘nếu bạn đã đi đến được đây, có nghĩa là bạn đã hoàn toàn biết được những gì bạn cần để sống sót trong cái thế giới phi lý này.’”

“… ‘Và nếu bạn thực sự bước chân vào thế giới đó và thực sự đối diện với tất cả sự bất công nó mang lại, chỉ cần bạn có những người bạn, có người bạn yêu ở bên cạnh cùng chiến đấu với bạn trong thế giới đó, chúng tôi chắc chắn bạn có thể vượt qua mọi trở ngại và tiến bước trên con đường của mình.’” Nayuta tiếp lời Miyako.

“… ‘Đây là điểm kết thúc của trò chơi,’” Chihiro đọc những gì còn lại, “‘nhưng trận chiến của bạn vẫn chưa dừng lại. Chúng tôi hy vọng bạn và những người bạn thật sự của bạn sẽ luôn giúp đỡ lẫn nhau và vượt qua thế giới đầy mệt mỏi này. Hết.’”

………………………..

……Cả năm người ngồi yên đó một hồi lâu, nghiền ngẫm về lời nhắn kết thúc kia. Và Nayuta là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng của căn phòng.

“…Kiểu như…cái cách mọi thứ được gói gọn vào trong phần kết thật hài hước nhỉ.”

“Ừm… Trò chơi này…”

Itsuki gật đầu.

“Rõ ràng là ráccccccccc!” “Hoàn toàn nhảm nhí!” “Nó chẳng khác gì đồ bỏ đi cả!” “Cái trò chơi tào lao gì thế hả!”

Itsuki, Nayuta, Haruto và Miyako đều đồng loạt nêu lên suy nghĩ trùng khớp với nhau.

Thậm chí cả Chihiro cũng phải đồng ý. “V-vâng, em nghĩ mọi người nói đúng! Em thậm chí còn để bị mấy cái thứ văn vở này lừa mình nữa chứ!”

“Xin lỗi thì đã mua cái thứ củ chuối này,” Haruto nói với sự ân hận.

Miyako bật cười. “Chà, đồng thời thì có lẽ nó cũng khá tốt vì anh đã mua nó đó, Fuwa.”

“Hửm?”

“Ý em là, nếu có thiếu niên nào đó mua trò chơi này bởi vì có ý định trở thành một tiểu thuyết gia light novel thì nó sẽ hủy hoại giấc mơ của thằng bé mất. Em với Chihiro đều biết cách mọi người làm việc nên không sao, chứ người khác thì…”

“Chị nói đúng, chúng ta đã giảm làm giảm đi số lượng nạn nhân,” Nayuta nói. “Một chút tích cực trong đống tiêu cực.”

“Tất nhiên,” Itsuki thêm vào, “điều đó vẫn không thể giúp cậu thoát khỏi tội danh bắt bọn tôi phải chơi một con game nhảm nhí.”

“Tôi biết,” Haruto cười khúc khích. “Thật ra tôi cũng có mua thêm một trò chơi khác nữa đây. Đó cũng là một trò hay đấy, tôi đảm bảo. Dù sao nó cũng giành giải thưởng ở Đức mà.”

“Ooh! Chiến luôn đi, phải gột rửa hết mớ tào lao kia ra khỏi não mới được!”

“…Um, còn tiểu thuyết của anh thì sao, anh hai? Qua trò board game lúc nãy làm em thấy việc trễ deadline có vẻ không tốt lắm đâu.” Chihiro lo lắng hỏi.

“Đừng lo! Game thôi ấy mà! Thực tế không có kinh khủng vậy đâu!” Itsuki ưỡn ngực mỉm cười.

“Anh nghĩ vậy ạ?” Chihiro trông không được thuyết phục cho lắm.

Và ngay lúc đó, chuông cửa lại vang lên âm thanh ding-dong quen thuộc.

“Hửm? Ai đến à?”

Itsuki lần nữa đứng dậy và nhìn qua lỗ mắt mèo.

“…Ngh.”

Cậu thở gấp, xoay người lại và hét lớn:

“Toang rồi! Là biên tập viên! Chạy mau!!”

[HẾT]

--------------

Còn 2 môn nữa... Press F to Pray for trans...