- Được rồi, bây giờ hãy về nhà lấy trang bị đi. Tôi cũng phải đi sắp xếp lại tư trang.
Tôi nhắc Walter. Vì anh ta chạy vội đến đây mà chưa chuẩn bị gì, nên trên người chỉ có mỗi bộ quần áo thô kệch thường ngày. Nếu cứ vậy thì tên này sẽ chẳng làm gì được Lloyd chứ đừng nói là chiến thắng gã ta.
- Hiểu rồi. Nhưng mà cậu định làm thế nào?
- Tôi mới nghĩ ra một cách khá hay. Sẽ ổn cả thôi, anh cứ về nhà lên đồ đi đã.
Tôi lại giục lần nữa, lúc này Walter mới miễn cưỡng rời khỏi phòng với vẻ mặt ấm ức.
Tôi cũng cần chuẩn bị sẵn sàng cho vụ này mới được. Tôi mặc tạm một cái áo dài tay rồi giắt Bé Bạc vào cái bao da trên thắt lưng. Tiền chưa lấy được, nên đạn cũng chẳng có, nhưng cứ tạm "rung cây dọa khỉ" đã, vì tôi biết, Lloyd và Tania đều rất ái ngại mấy viên đạn Ma thuật, và càng không có cách gì để phòng ngừa chúng.
Tiếp đó là dao găm, ám khí, rồi dụng cụ sơ cứu, tôi giắt vào hai bên hông và đùi. Như vậy sẽ tiện sử dụng hơn. Cuối cùng, khoác thêm cái chiếc áo khoác đen dài là coi như đã xong khâu chuẩn bị.
Xong xuôi, tôi đi xuống tầng.
Tầng hai của nhà trọ Sao rơi này là phòng ốc để cho thuê, còn đâu tầng trệt mở một hàng ăn. Khắp gian phòng chật ních người đang ăn uống, trò chuyện rôm rả, tiếng lanh canh của dao nĩa chốc chốc lại vang lên, tạo ra một bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt.
- Ông chủ, năm cái bánh kẹp, thịt nướng tái, thái dày chút nhé. Cứ tính vào tiền thuê nhà cuối tháng của tôi như mọi khi.
Ông Gaston, chính là bố của Mary, người đàn ông hói đầu có vẻ mặt khắc kỉ này, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
- Vẫn còn sớm mà. Ăn qua loa là được rồi, sao cậu đặt nhiều vậy.
- À không hôm nay tôi có chút việc hơi nhọc người phải làm ngay, chắc sẽ tiêu hao nhiều thể lực. Nên tôi ăn nhiều hơn bình thường một chút để lấy sức.
- Thế có cần tôi làm cơm trưa để cậu mang đi luôn không?
- À cũng không cần nhiều thế đâu.
- Được rồi. Đợi chút nhé tôi đi làm đây. Nhưng mà, cậu có thấy con gái tôi đâu không?
- Chắc giờ cô nhóc đang "bận việc" trong phòng rồi.
- Lại nữa!?
Gaston vỗ trán, thở dài.
- Bây giờ là lúc bận rộn nhất trong ngày mà nó dám... Con nhóc ngốc nghếch này!
- Đó là bởi vì ông nuông chiều cô bé quá đấy, ông cũng phải nhớ mình đang gà trống nuôi con mà tiết chế lại chứ.
- Im đi! Con bé là người dễ thương nhất trần đời, tôi không thể quá gay gắt với nó được!
Kể từ khi vợ Gaston mắc bệnh nặng rồi mất hai năm trước, nhà trọ Sao rơi cũng do một tay Gaston quán xuyến, cũng chỉ gần đây, Mary mới bắt đầu chạy việc cho bố.
Họ cũng thuê cả người làm nữa, nhưng những người đó chỉ đến vào bữa trưa hay buổi tối, khi mà công việc thực sự quá bận rộn đến nỗi chỉ hai người thôi thì làm không xuể.
Tôi ngồi xuống quầy, ngồi đợi, chỉ một chốc, năm phần bánh kẹp bít tết đã được đặt trên bàn, vẫn còn tỏa khói nhè nhẹ, hương thơm của lúa mì đã chín kĩ cùng mùi thịt bò nhè nhẹ, hòa quyện vào nhau đắm đuối, khiến người ta không kìm được mà phải nuốt nước miếng cái ực. Chúng được cắt lát gọn gàng, nằm ngay ngắn trên đĩa, bên cạnh là chút khoai tây chiên xắt nhỏ cho vừa ăn.
Tôi lấy tay cầm một chiếc bánh lên, cắn một miếng, nước thịt cùng vị ngon của bít tết như đang chực chờ, chỉ đợi để bất chợt trào ra khoang miệng, đem lại một phong vị mà chỉ ăn một lần cũng khó có thể quên.
Thịt bò nướng tái, trước khi nướng còn được phủ thêm một lớp sốt cay bí mật, mang lại một màu vàng nâu đến là đẹp mắt.
Cứ mỗi khi cắn một miếng bánh, tôi như mường tượng như cả khung cảnh Gaston đang tỉ mỉ chế biến, cẩn thận đến từng công đoạn nhỏ nhất. Món bánh kẹp bít tết này, như chứa cả tâm tình thủ thỉ của người đầu bếp, dù là những thực khách sành ăn nhất, khi thưởng thức món này cũng phải tấm tắc mãi không thôi.
Nhưng mấy cái bánh kẹp này, không chỉ ngon thôi đâu. Đồ ăn do Gaston làm ra, đều có tác dụng nâng cao, cường hóa sức mạnh thể chất, bởi vì ông ấy là người nắm giữ Chức nghiệp [Đầu bếp]. Tuy không phải là thay đổi gì đáng kể, nhưng cứ ăn thêm một miếng, tôi lại cảm thấy người mình tràn trề năng lượng.
Nhà trọ Sao rơi là một nơi khá tốt. Ông chủ là người rất chăm chỉ nên đồ ăn luôn rất tuyệt vời, còn phục vụ thì đặc biệt xuất sắc. Đó là lí do mà tôi chọn thuê phòng ở đây.
Nhưng đổi lại, giá cả của nó cũng không phải dạng vừa, nhờ làm Tầm thủ, nên tôi có thể chi trả thoải mái mà vẫn còn dư một ít để tiết kiệm. Cái nghề này là phải kiếm sống bằng thể chất, nhiều khi phải đánh cược cả mạng sống của mình, nên mới nói "Sức khỏe là tài sản vô giá". Nên việc thuê một nơi có giá hơi cao, nhưng được cái sạch sẽ, rộng rãi, thoáng mát, điều kiện thì cứ phải đánh giá 5 sao, thì đối với tôi, cũng coi như là đầu tư cho bản thân. Nếu sống mà không thoải mái, khiến cơ thể và tinh thần lúc nào cũng uể oải, mệt mỏi thì với một Tầm thủ, điều đó chẳng khác gì so với cái chết.
Tôi vừa ngốn hết ba cái bánh kẹp, ngang với một phần ăn cho ba người, thì Walter cũng vũ trang đầy đủ xuất hiện ngoài cửa. Mặc trên người bộ giáp hạng nặng đen sứt sát ở nhiều chỗ, tay vác theo cái rìu chiến khổng lồ có thể chặt lìa cổ một con ngựa chỉ với một nhát, lại thêm vẻ mặt đằng đằng sát khí, đúng là làm người khác nổi cả da gà.
Trang bị của Walter xem chừng cũng đã nứt chỗ nọ, hỏng chỗ kia, nên trông gã ta lại càng giống một thằng cha mới mò từ ngoài mặt trận trở về vậy. Cơ mà dù trông có hơi te tua xơ mướp nhưng vẫn ổn chán, ít nhất là đủ dùng hết hôm nay.
- Trong khi cậu giục tôi phải nhanh lên thì cậu ngồi đây ăn uống thoải mái thảnh thơi quá nhỉ...
- Tôi đâu có giục anh phải nhanh lên đâu. Mà thay vì nghĩ về chuyện sắp xảy ra rồi lo lắng tận đẩu đâu thì chẳng thà cứ tận hưởng được phút nào hay phút ấy. Đây, tôi mời.
Nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, rồi định mở miệng nói gì đó xong lại thôi, Walter cầm một bánh kẹp lên, cắn một cái.
- ... Ừm... Ngon tuyệt!
- Lại chẳng!?
Gaston nở một nụ cười thỏa mãn đằng sau quầy. Có vẻ do đang khổ tâm, lại còn chưa bỏ gì vào bụng từ sáng tới giờ nên chỉ nhoáng một cái, hai cái bánh kẹp và chỗ khoai tây chiên đã bị Walter cho bốc hơi bằng hết. Thế mà trông anh ta vẫn còn đang thòm thèm.
-Phù, tiếc thật, đúng là đỉnh nhất! Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây? Đi tìm mấy tên Cảnh binh trực ca đêm qua à?
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ trưa rồi. Thời điểm hoàn hảo đã đến.
- Không, bây giờ chúng ta sẽ tới Quán Chằn tinh.
- Hả!?
Nói là làm, rồi cả hai chúng tôi cũng cuốc bộ đến Quán Chằn tinh ngay sau đó, không cò kèo gì nhiều thêm nữa.
Đường vào trấn hôm nay vẫn rất tấp nập và tràn đầy sức sống như thường lệ. Có rất nhiều chủng tộc ở đây, có ngoại hình riêng biệt và sắc thái đa dạng, nhưng dù vậy đều rất hòa thuận, cũng không có ai gây gổ hay tỏ ra khinh thường các loài khác.
Ở một thành phố lớn như Đế đô, không khó để có thể tìm thấy một số cộng đồng của các chủng tộc sinh sống ở đây, như tộc Tiên , tộc Người lùn, tộc Khổng lồ, thi thoảng còn có Quỷ lùn, hay Bán nhân (Halfling), Thú nhân, đặc biệt, các Á Nhân là đông đảo hơn cả.
Trên con đường lát đá, từng dòng người như thế đi lại nườm nượp, thi thoảng lại có những chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa vụt qua, làm bụi cuốn lên mù mịt. Có cảm giác như ai ai cũng như đang vội vàng công chuyện gì đó, trong khi cả tôi và Walter thì lại thong dong như đang đi dạo phố.
- Tại sao lại phải đến quán bar đó chứ... Tôi vẫn chưa hiểu cho lắm...
Walter lẽo đẽo đi đằng sau, kêu ca không ngớt.
Nếu muốn nói với anh thì tôi đã nói lâu rồi, cơ mà tôi không muốn vậy. Bởi vì khá chắc kèo là khi tôi còn chưa nói xong thì anh ta đã nhảy dựng lên như con nhím xù lông, rồi tôi lại phải đôi co với gã. Thời gian là vàng là bạc đấy, tôi không muốn lãng phí thì giờ chỉ để làm như thế, rồi đến cuối cùng chẳng được ích gì.
Nhưng nếu tôi bắt anh ta im miệng thì bầu không khí sẽ trở nên kì cục lắm. Vậy nên tôi đành để mặc y muốn nói gì thì nói. Nhưng sức chịu đựng của con người có "giới thiệu", tôi cũng không chịu nổi khi hắn lải nhải quá nhiều nữa.
- Walter.
Tôi quay lại, mặt đối mặt với anh ta.
- Có lẽ là anh là đồ ngốc thật, nhưng anh không hoàn toàn vô tích sự. Walter, ông anh là một Chiến binh xuất sắc.
- ... Đây tự biết rồi, không phải khen. Mà tự nhiên cậu nói cái quỷ gì vậy?
- Trong Lam Thiên, anh có vai trò của riêng anh, và cả tôi cũng thế. Và tôi chỉ muốn nói rằng, cứ để những chuyện hại não cho tôi xử lí, anh chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình thôi. Một năm qua, đã bao giờ tôi mắc sai lầm khi chỉ huy tổ đội chiến đấu chưa? Nếu chưa, thì phải có niềm tin nơi tôi một chút chứ. Im lặng chút cho tôi nhờ.
- ... Chậc, được rồi, tôi biết rồi!
Sau khi miễn cưỡng thừa nhận điều tôi nói là đúng, Walter chậc lưỡi rồi rảo bước nhanh hơn. Giờ thì tôi lại thành người lẽo đẽo đi sau lưng hắn ta.
Ít phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng thấy cái biển hiệu thân thuộc ở bên kia phố, ghi chữ: Quán Bar Chằn Tinh.
---------------------------
Mỗi quán bar dành riêng cho Tầm thủ luôn có giờ mở cửa cố định, thường là từ 10 giờ sáng tới 1 giờ chiều, và 7 giờ tối đến tận nửa đêm, lí do là vì đây là khoảng thời gian mà các Tầm thủ trở về Đế đô sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Dù chỉ mới sắp tới buổi trưa thôi nhưng mà đã có khá nhiều người ngồi ở đây rồi. Họ là những người vừa trở về từ chuyến thám hiểm và còn đang say sưa trong men nồng để giải tỏa căng thẳng và áp lực công việc.
- ... Thế, giờ ta sẽ làm gì?
Walter lấy cái giọng điệu thì thầm thủ thỉ hỏi tôi. Tôi làm như chưa nghe thấy gì, rồi cao giọng nói thật to.
- Tôi muốn ra một nhiệm vụ cho tất cả những người có mặt ở đây! Lloyd và Tania, hai thành viên của Lam Thiên, đã biển thủ công quỹ của nhóm và đào thoát vào đêm qua! Thù lao sẽ là hai triệu Fil cho những ai tìm thấy và bắt sống hai kẻ đó về trước mặt tôi.
Cả quán bar đang lặng như tờ, bỗng nhiên những âm thanh ồn ào bùng lên, như cơn thủy triều mãnh liệt.
Có nhiều người chưa hiểu ra mô tê gì, phải đi hỏi lại những người bên cạnh, một số khác thì cười ngặt nghẽo, lên tiếng chế giễu tôi.
Những tiếng cười ấy càng ngày càng nhiều, nhưng tôi không quan tâm lắm. Cây kim trong bọc lâu ngày khắc sẽ lòi ra. Chỉ là dù sớm hay muộn gì thì chúng tôi cũng nhận được những lời dè bỉu, dị nghị như vậy. Mọi chuyện đã đến nước này, thể diện hay danh dự gì đó, tôi đều không để vào mắt.
Thế nhưng tên Walter kia thì khác, trông hắn có vẻ hoảng hốt cực độ.
- Noel! Cậu có nghĩ gì mà lại đi nói chuyện này với cái lũ đó!?
Không ngoài tầm dự đoán. Walter, kẻ tôn thờ niềm kiêu hãnh và sĩ diện bản thân một cách quá mức, quả thực chịu không nổi khi đối mặt với chuyện này. Trong lòng anh giờ đây ngập tràn lửa giận như núi lửa đang chực chờ để phun trào, đến nỗi gân xanh mạch đỏ hằn rõ lên trên cái bản mặt đang nhăn nhó.
- Nghe tôi nói là đủ hiểu rồi chứ hả. Tôi đã ra một yêu cầu bắt giữ Lloyd và Tania cho các Tầm thủ khác. Còn đâu, chỉ với hai chúng ta thì không làm được gì đâu.
- Kể cả là thế, đâu nhất thiết phải ông ổng như thế ở nơi công cộng chứ!?
- Nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ không biết được người mình cần là ai.
- Ý cậu là sao hả!? Nói cho rõ ràng đi!
- Tôi sẽ giải thích sau nên tạm thời hãy im lặng chút đi.
Tôi lại quay mặt ra chỗ lũ Tầm thủ kia đang ngồi, rồi nói tiếp.
- Thế nào, không có ai muốn nhận yêu cầu này sao?
Tôi vừa dứt lời, một tên trông có vẻ là Kiếm sĩ đã lên tiếng.
Một chàng trai trẻ có mái tóc màu nâu và vẻ mặt toát lên vẻ liều lĩnh hiếm có. Trên người anh ta là chiếc áo giáp làm từ da thuộc, bên ngoài là mấy tấm kim loại sáng loáng, y còn khoác thêm một tấm da sói khổng lồ trên vai nữa. Sau lưng gã là hai thanh kiếm không quá ngắn cũng không quá dài, đủ hiểu y là một kẻ theo trường phái Song kiếm.
Hắn ta tên Wolf, thủ lĩnh của nhóm Chớp giật.
Số lượng Tầm thủ Hạng C là nhiều nhất trong các Hạng, hơn nữa con số này không cố định mà luôn thay đổi, nên kể cả là trong quán bar này, không ai có hứng thú tìm hiểu tên tuổi của tất cả những người thường đến đây. Nhưng nhóm Chớp giật do Wolf lãnh đạo, luôn nổi tiếng vì có những tân binh có tương lai đầy hứa hẹn, giống như Lam Thiên vậy.
- Chỉ cần bắt sống hai người họ là nhận được 2 triệu Fil à?
- Tôi có thể cam đoan là tôi sẽ thanh toán nóng cho mọi người ngay tại chỗ.
- Vậy chốt kèo, Chớp giật sẽ nhận vụ này. Lloyd và Tania thì cũng ghê đấy nhưng không có Noel ở bên cạnh thì cũng vô dụng thôi. Vậy họ đi theo hướng nào, cậu biết chứ?
- Không, không hề. Điều duy nhất mà tôi biết được là họ rời Đế đô ngay trước giờ đóng cổng thành.
- Vậy là họ cuốc bộ sao... Đã hiểu, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ đây.
Đồng đội của Wolf cũng theo anh ta đứng dậy. Chắc hẳn anh ta đang nghĩ đến việc đi tìm mấy tên Cảnh binh, giống như tôi đã từng.
- Còn ai nữa không? Trâu chậm uống nước đục, người nào tới trước thì được hưởng trước!
Lần này, có thêm hai cánh tay nữa giơ lên.
「Tôi nhận vụ này」 「 Cả bọn tôi nữa」
Hai tổ đội vừa nhận yêu cầu cũng bắt đầu hành động ngay lập tức. Vì sợ công sức sẽ thành công cốc, bọn họ cũng nhanh chóng lao ra ngoài, đua nhau chạy về phía cổng thành.
Số người trong quán giờ đã vơi mất gần nửa. Những người còn lại có vẻ cũng không còn ý định xung phong nhận nhiệm vụ này nữa.
Những tổ đội vừa rời đi hầu hết đều là những tân binh máu mặt trong các Tầm thủ Hạng C. Nhưng lúc này tôi không thực sự cần đến những người này. Lần này thì những người như bọn họ không đem lại nhiều ích lợi cho tôi lắm.
Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng mình vừa làm một chuyện vô bổ, thì một gã Trinh sát bấy giờ còn ngồi trên quầy, đột nhiên đứng dậy và đi về phía chúng tôi.
- ... Này, có vài chuyện tôi muốn bàn bạc với cậu về yêu cầu kia.
Y là một người đàn ông gầy guộc, thấp bé, để râu dê, vào độ 30 tuổi. Tên hắn là, ừm,....Chịu chết, không nhớ nổi. Gã ta cười nham hiểm, cố nói chuyện bằng cái giọng ngọt xớt, nhưng thực ra thì nghe như đấm vào tai.
Không hề có một chút gì gọi là sức mạnh hay thu hút từ tên râu dê này. Tôi chỉ có thể nói rằng, hắn ta đích thị là một tên cặn bã chỉ biết kéo người khác xuống chứ không thèm tự mình làm việc.
Thường thì, hắn là kiểu Tầm thủ mà tôi ghét nhất trần đời nhưng bây giờ thì khác. Tốt xấu gì thì, tên này tự ra mặt cũng là coi như tôi lớ ngớ vớ phải mỏ vàng rồi.
- Chuyện gì? Không bàn ở đây được sao?
- Hehehe, sẽ nhanh thôi. Ra đằng sau quán chứ hả? Tin tôi đi, không phí thời gian của cậu đâu.
Tôi nhìn Walter, tỏ ý đi cùng rồi chúng tôi theo gã Trinh sát nọ ra đằng sau. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống nếu có mai phục đâu đây, nhưng có vẻ là tôi lo hão rồi.
Vừa ra đằng sau khu nhà, gã đàn ông râu ria lởm chởm kia đã trưng ra một bản mặt tự mãn.
- Tôi biết hiện tại Lloyd và Tania đang ở đâu. Sáng này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trên đường về đây, chúng tôi có thấy hai người trông rất giống họ. Sau khi nghe yêu cầu vừa rồi của cậu Noel đây, tôi dám nói hai người đó chắc chắn là Lloyd và Tania. Không có chuyện nhầm lẫn đâu.
- Thật sao!? Ở đâu vậy!? Mau nói cho bọn tôi biết đi!
Walter chộp lấy cổ áo của tên kia, nhìn tên Trinh sát bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
Đúng như mong đợi, trúng số rồi.
Trong suốt khoảng thời gian cổng thành vẫn còn mở, chuyện Tầm thủ ra vào Đế đô đến mấy lượt, xảy ra như cơm bữa. Có những người ra ngoài để làm nhiệm vụ hoặc để thám hiểm Vực sâu, và cũng có những người trở về sau khi hoàn thành công việc. Chính vì thế, vấn đề này có cả tốt và xấu. Tốt là, chắc chắn phải Tầm thủ nào đó bắt gặp Lloyd và Tania trên đường trở về thành sau khi thám hiểm trở về. Xấu là, vì số lượng ra vào thành quá nhiều, việc tìm các Cảnh binh để hỏi chuyện có vẻ không được khả thi cho lắm.
Mà nói tóm lại, nếu biết được họ đang ở đâu, thì muốn làm gì cũng dễ. Lloyd và Tania bây giờ không khác gì hai con gà đang chờ bị cắt tiết. Lưới trời lồng lộng, muốn trốn ấy hả, không có đâu.
- Nào nào, đừng nóng vội như vậy. Trên đời làm gì có gì miễn phí chứ hả.
Gã đàn ông nọ cố giữ bình tĩnh, rồi thoát ra khỏi đôi tay chắc như gọng kìm của Walter, lùi về phía sau.
- Cậu nói, 2 triệu Fil cho những ai bắt sống họ, đúng không?
- Phải. Chỉ cần anh nói thật, thì sau đó anh tha hồ mà dẫn đồng đội đi bắt họ về đây. Tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời, 2 triệu là 2 triệu.
Tôi nói bằng một giọng chắc nịch, nhưng gã ta vẫn nhún vai.
- Nào, đâu cần vội vàng thế chứ. Tất nhiên tôi cũng muốn bắt họ càng sớm càng tốt. Thế nhưng, có vài lí do khiến tôi không thể làm vậy được, cậu thấy đấy...
- Để tôi đoán nhé. Tổ đội của anh quá yếu để đối chọi được Lloyd và Tania có phải không. Dù cho có biết họ ở đâu, nếu không thắng được họ thì cũng chẳng ích gì, chứ đừng nói đến chuyện bắt sống hai người đó về đây. Vì thế nên anh muốn hai chúng tôi phải đi cùng, tôi nói thế có sai không?
Khuôn mặt lởm chởm râu ria lâu ngày không cạo của gã ta thoáng bối rối trong giây lát, nhưng hắn sớm lấy lại được vẻ tự mãn lúc ban đầu.
- Đúng là thế đấy. Hai người đó đều rất mạnh, cậu biết mà.
- Tổ đội của ông anh thế nào, có những ai?
- Một Kiếm sĩ, một Pháp sư, một Trị liệu sư và một Trinh sát, tôi đây. Chúng tôi không tham gia vào Bang hội nào cả, nên chỉ có từng ấy người thôi.
Tôi liếc mắt nhìn hắn, đánh giá lại khả năng của tên này.
Một gã đàn ông đã lớn tuổi, nhưng thực lực quá kém cỏi, có lẽ là một trong những kẻ yếu nhất trong Quán Chằn tinh này. Rõ ràng là nếu cả 3 người còn lại trong cái tổ đội đó đều như thế này thì quả thực, không đời nào họ có thể đánh bại Lloyd và Tania.
- Ba người kia cũng có trình độ ngang tầm ông anh, tôi nói đúng chứ?
- Phải, đúng là vậy. Thế, cậu nghĩ sao? Hợp tác vui vẻ thôi nhỉ? Tất nhiên là vì có cả sự trợ giúp của hai cậu nên bọn tôi cũng chỉ lấy giá rẻ thôi. 1,6 triệu Fil thế nào, tuyệt qu-
- Một triệu Fil. Vì ông cần khả năng của chúng tôi nên thù lao sẽ giảm một nửa.
- M-Một triệu á!? Này, này, đừng quá trớn như vậy, cắt xén thì cũng một vừa hai phải thôi chứ, giảm cả nửa giá đâu có được!
Gã ta vội vàng phản đối, còn tôi cũng không có ý định nhún nhường gì y.
- Tôi nói một triệu.
- 1.5 triệu!
- Một triệu.
- 1.4 triệu!
- Một triệu.
- Thôi đi, đừng có đùa nữa! Không phải cậu cần bọn tôi sao!?
Tôi thở dài, mắt lóe lên một tia sắc lạnh, nhìn tên Trinh sát.
- Phải, tôi cần. Nhưng không hoàn toàn. Các tổ đội đã nhận yêu cầu của tôi đều là những Tầm thủ xuất sắc, năng lực của họ ăn đứt mấy người. Chỉ cần tôi kiên nhẫn chờ đợi, sớm muộn gì, họ cũng mang hai kẻ phản bội đó đến trước mặt tôi lĩnh thưởng. Còn ông, sẽ không có xu nào đâu, đừng nói đến 1 triệu hay 2 triệu.
- Nh-Nhưng Lloyd và Tania đã mang tiền theo rồi chạy trốn đúng không? Nếu là vậy, chắc hẳn cậu muốn bắt họ về ngay lập tức chứ gì! Xuất sắc cái con khỉ, nếu không có thông tin gì thì cũng chỉ là mò kim đáy bể thôi.
- Ông nói cũng đúng đấy. Nhưng, rồi sao? Đừng nghĩ chỉ cần nói vậy mà tôi phải nhún nhường ông. Chỉ có vậy thôi, rất đơn giản. Còn nếu ông không hài lòng khoản thù lao này, cứ việc vờ như chúng ta chưa từng thương lượng bàn bạc gì về chuyện này. Rồi sao, ông anh định làm gì? Nếu từ chối thì bọn tôi sẽ đi ngay. Thế nghe ổn chứ?
Gã ta nghiến răng ken két, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng lắc đầu.
- ... Hiểu rồi. Vậy thì một triệu Fil.
Vậy là thành giao. Chỉ cần giữ vững lập trường, thì đàm phán với lũ người tệ hại như này, chiến thắng vẫn sẽ thuộc về tôi thôi.
Chỉ có như vậy, chúng tôi, bên giao tiền, mới có thể đạt được lợi nhuận tuyệt đối, chứ không phải bên nhận tiền. Mà kệ, giữ trong lòng vậy thôi, chẳng việc gì tôi phải dạy cho gã này biết cách để đạt được mục đích của mình trong một cuộc đàm phán.
- Được rồi, giờ hai người họ đang ở đâu?
- Chúng tôi bắt gặp họ trên Đường Burley, ngay đoạn trước Cổng phía nam. Kể từ lúc ấy đến bây giờ cũng hơn nửa ngày, có lẽ giờ họ đang ở làng Carnot hoặc là thôn Eulen.
- Tôi hiểu rồi. Tập trung đồng đội của anh và đợi ở Cổng thành đi. Walter, đi cùng gã đi. Tôi có công chuyện phải xử lí, nên sẽ đến muộn.
- Giờ này mà cậu còn bận việc gì chứ?
Tôi cười một tiếng thật sảng khoái, rồi nói với Walter đang nghiêng đầu nhìn tôi như nhìn thằng điên.
- Rồi anh sẽ biết.