Cách để tuyển chọn thành viên tổ đội nhanh và hiệu quả nhất là đặt một thông báo tuyển người ở chỗ bảng tin gần Quảng trường Trung tâm. Còn có một cách khác nữa, đó là cho in lên cột quảng cáo của các trang báo khác nhau.
Tầm thủ, những người đang tìm kiếm một tổ đội tiềm năng nào đó, có thể kiểm tra các thông tin về người tuyển dụng, yêu cầu về Chức nghiệp, và điều kiện làm việc ở đó, và nếu hài lòng với các tiêu chí trên, họ có thể tới để phỏng vấn xin gia nhập.
Lần này, địa điểm phỏng vấn mà tôi chọn là Quán Chằn tinh.
Không phải vì tôi muốn ăn uống gì, mà là những quán bar hay câu lạc bộ cho Tầm thủ luôn hạn chế người ra vào dựa trên bảng thành tích. Đây là một cách rất hay để chọn lọc ra những người có thực lực một chút, với hàm ý rằng, điều kiện đầu tiên để được gia nhập, đó chính là ít nhất cũng phải có đủ khả năng để được vào quán.
Đã 11 giờ trưa. Quán đã chật cứng người, nhưng kì quái là ngày hôm nay không ồn ã như mọi thường, mà thôi, âu cũng là điều tốt. Còn giờ, việc còn lại là ngồi chờ một vài ứng cử viên hứa hẹn xuất hiện, nhưng--.
- Sẽ không ai thèm tới đâu.
Người vừa ngồi vào bàn mà chẳng hó hé xin phép gì, lại còn mở miệng ra nói gở, chính là Wolf, đội trưởng của tổ đội Chớp giật.
- Phiền quá. Anh đang làm náo loạn cả buổi phỏng vấn đấy.
- Phỏng vấn quái quỷ gì chứ? Tôi nói rồi đấy, không ai đến đâu. Điều kiện của cậu cao quá rồi, để vào được đây, ít nhất phải là một tổ đội máu mặt, hoặc một Bang hội có số má nào đó. Cậu kiếm không nổi người ở chỗ này đâu.
- Đó chỉ là đa số thôi, hiểu chứ hả?
- Ờm thì, đúng là thi thoảng cũng có nhân tài ẩn giấu thật đấy, nhưng tỉ lệ để những kẻ như thế xuất hiện thấp lắm, đúng chưa? Kể cả có thì cũng chỉ mang lại rắc rối thôi. Nhất là trong giới Tầm thủ chúng ta, những kẻ điên dở không thiếu đâu. Rồi cậu định làm gì với cái tổ đội toàn những người như vậy nào?
- Anh không phải lo cái đó. Đâu sẽ có đó, nên mau mau tránh ra đi cho tôi nhờ.
- Đừng lạnh lùng thế chứ. Chẳng phải cậu đang cô đơn lẻ bóng một mình hay sao, Noel?
Wolf cười thân thiện, vỗ bàn tay quá khổ kêu bôm bốp vào lưng tôi, nói tiếp.
- Nếu vậy, gia nhập với bọn tôi đi. Tôi luôn mở rộng vòng tay chào đón cậu mà, nhớ chứ?
- ... Hầyyy~
Tôi băn khoăn tự hỏi mình đã phải thở dài như thế bao nhiêu lần trong đời rồi.
Hóa ra, tên này cố tình tới để ngăn cản tôi tuyển người bởi vì hắn muốn chiêu mộ tôi vào nhóm. Tôi ngồi trong quán đến mòn cả mông rồi mà Wolf không chịu buông tha, mặc cho tôi kiên quyết từ chối nãy giờ.
Tôi phát ốm với cái trò hề này mất. Thậm chí chán chường tới nỗi tôi lười không cả thèm rũ cái tay to bè đang nắm lấy vai tôi mà rung mà lắc.
- Đủ rồi đấy Wolf à. Cậu đang làm phiền Noel đấy.
Một giọng nói xen lẫn một chút bực dọc vang lên từ bàn bên cạnh.
Chủ nhân của giọng nói ấy là một nữ Tiên. Cô ấy có đôi tai dài đặc trưng của tộc mình, khuôn mặt trái xoan nhìn có vẻ hơi nghiêm nghị, tóc vàng buộc gọn thành hai bím dài, và là đồng đội của Wolf.
Tuy là người rất tự tin về sự nhanh nhẹn, nhất là khả năng né tránh của mình, nhưng cô vẫn cố gắng tối giản trang bị trên người mình hết mức có thể để phù hợp với thiên hướng Chức nghiệp của mình. Một chiếc áo cộc tay, có đính kèm hộ tâm kính làm từ lông vũ, phần duy nhất trông giống một chiếc áo giáp nhẹ. Đó là Cung thủ Leisha - một Tầm thủ có tiếng là xinh đẹp ở Quán Chằn tinh.
Sau Leisha, lại có thêm mấy người nữa lên tiếng ra vẻ đồng tình.
- Thế mà còn dám bảo cứ để anh lo, anh đang nhiễu sự thì có, chiêu mộ cái khỉ gì nữa chứ? Không ai thèm gia nhập nếu anh cứ mời mọc kiểu đó đâu.
- Đó là bởi vì tư duy của Wolf bị hạn chế thôi... Anh ta chẳng biết làm gì ngoài việc sử dụng bạo lực cả đâu.
- Tội nghiệp Noel~. Còn anh đấy, Wolf, đồ thô lỗ~.
- Đừng nói vậy chứ, Wolf vẫn còn ấm ức vì bị cô gái ở cửa hàng hoa từ chối ấy mà. Phải thông cảm cho đội trưởng của chúng ta chứ.
Họ đều là đồng đội của Wolf - thành viên của Chớp giật. Có vẻ như họ đã ngồi xem kịch ở bên đó tới giờ mới lên tiếng, khi mà họ nhận ra rằng nếu để mặc Wolf thì anh chàng chẳng làm nên trò trống gì. Nếu được, tôi mong là họ nhận ra điều đó sớm hơn chút cho tôi bớt khổ.
- Này, mấy người ồn ào quá đấy! Đừng có đào bới chuyện đời tư của tôi như vậy! Khả năng thương lượng đỉnh cao của tôi giờ mới xuất chiêu đây này!
Ể... chưa kết thúc sao? Làm ơn tha cho tôi đi mà....
- ... Wolf này.
- Hồ hố, sao vậy? Cậu quyết định gia nhập với bọn tôi rồi sao?
- Phải, tôi đổi ý rồi. Tôi không phiền trở thành đồng đội của mọi người đâu, nhưng chỉ là tôi có một điều kiện.
- Ối chà, nghiêm túc sao!? Này, nghe thấy gì chưa mấy người! Đã nói là thiên tài đàm phán ra tay thì nó phải khác!
Leisha đá Wolf, kẻ đang vui đến độ sắp nhảy cẫng lên một cú thật lực.
- Ách! Làm gì vậy hả!?
- Wolf, anh phiền nhiễu quá đấy, về chỗ đi.
Nhìn Wolf bằng ánh mắt lạnh như băng xong, Leisha quay sang tôi rồi nói.
- Thế, điều kiện của cậu là gì vậy? Bọn tôi rất muốn cậu trở thành một phần của Chớp giật đấy, nên sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của cậu. Chẳng phải sợ gì nữa nếu nhóm có được một chiến thuật gia tài năng như cậu.
- Không có gì phức tạp đâu. Đơn giản lắm.
- Là gì vậy? Nói đi, nói đi mà.
Leisha xoay eo lại, dí sát mặt vào người tôi hơn nữa.
Cái người này, làm vậy chi? Mà có lẽ đó là thói quen của tộc Tiên chăng? Dù sao thì gần quá rồi đấy. Tôi không chỉ cảm nhận được từng nhịp thở của cô ấy mà thậm chí còn đếm được Leisha có bao nhiêu mi mắt kìa.
- Chỉ duy nhất một điều.
- Ừm hứm!
- Đó là để tôi trở thành đội trưởng của Chớp giật.
- Ể, vậy thôi sao? Mọi người, nghe ổn mà, phải không?
Leisha vừa dứt lời, các thành viên khác gật đầu lia lịa.
- Nghe hay đấy, tôi đồng ý.
- Cả tôi nữa.
- Tính cả tôi nhé~.
- Chơi luôn.
Wolf nhảy dựng cồ lên đầy hoảng loạn như một con nhím xù lông.
- Sao mấy người quyết định nhanh chóng quá vậy!? Khoan, khoan đã, còn ý kiến của tôi thì sao!? Tôi mới là đội trưởng cơ mà! Đừng có tự tiện như vậy chứ!
- Anh lảm nhảm gì vậy, Noel thông minh hơn anh mà. Hơn nữa, đội trưởng là ai mà chẳng được. Thấy chưa, đâu có vấn đề gì đâu, đúng không?
Wolf bị cuốn theo, gật đầu như đúng rồi.
- Cậu nói cũng đúng... ừm, chí phải... Khoan, đó đâu phải ý của tôi! Tôi mới là trưởng nhóm! Người đã tạo ra Chớp giật là tôi mà!
Khi Wolf vặn lại, mọi người lại càng cười to hơn, như vừa được xem một màn hài kịch.
Họ không nói như vậy bởi vì họ coi thường Wolf hay gì khác, mà là bởi vì họ có niềm tin vào anh ta, một niềm tin khá mãnh liệt. Không một ai trong số các thành viên của Chớp giật nghiêm túc về việc thay đổi lãnh đạo.
Nhưng tôi thì khác, đó không phải một lời nói đùa, mà là một điều kiện thực sự, một ước muốn thực sự.
Dù sao thì, tôi đã thành công trong việc ngầm khẳng định quan điểm của mình với Wolf, rằng tôi sẽ không về dưới trướng của bất kì ai khác, ngoại trừ chính bản thân tôi. Bằng chứng là, Wolf không còn làm phiền tôi nữa, thay vào đó, anh ngồi xuống nhậu với đồng đội của mình, khiến cho bọn họ lại càng cười tợn, như những cơn sóng sảng khoái ập tới không ngớt.
- Tiếc thật ấy. Tôi thực sự muốn đi phiêu lưu cùng Noel mà.
Leisha không trở về bàn mình mà ngồi dài ra, lấy hai tay chống cằm, bĩu môi nói.
- Nhưng mà này, cậu định làm gì nếu không có ai tới đây?
- Thì tôi sẽ thử phương pháp khác. Có lẽ tôi sẽ tự mình đi chiêu dụng chăng.
- Trực tiếp sao? Cậu để mắt tới ai rồi hay sao?
- Ừ, kiểu vậy.
Sẽ phải xử lí vài chuyện trước khi tính đến chuyện chiêu mộ anh ta, nhưng nếu thành công, thì y sẽ là một thành viên chủ chốt có thực lực cực kì mạnh mẽ. Sau cùng, thì từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ nào, hay cũng chưa từng có một ai giống như hắn. Tôi đoan chắc rằng hắn mạnh đến nỗi có thể chiến đấu cân sức với Lam Âm khi mà chúng tôi còn sung sức nhất, và thậm chí là giành chiến thắng, chỉ với một mình y.
Kẻ Khiển Rối - Hugo Coppelius
Mặc dù tôi đã từng nghĩ rằng sẽ xây dựng lực lượng vững chắc trước rồi mới nghĩ đến chuyện mời kẻ này vào đội, nhưng có thế nào đi chăng nữa, hắn là người mà tôi phải có cho bằng được, bằng bất cứ giá nào.
- Hửmm, người nào mà có diễm phúc vậy? Cậu nói xem tôi có biết người đó không?
- Đó là bí mật.
- Ểhhh~! Không công bằng! Nói một chút thì sao chứ, tên keo kiệt này!
Dù không bằng Wolf nhưng tôi tự hỏi có phải cái người này lúc nào cũng ồn ào như vậy không...
Khi tôi đang nghĩ cách để chống chế thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên như có ai đó thì thầm vào tai tôi vậy.
- Cho hỏi Noel Stollen có ở đây không?
「Oái!」 「Hyaaa!」
Bọn tôi bất ngờ tới nỗi giật bắn cả người, đang ngồi mà phải nhảy lùi ra sau mấy tấc vì sốc. Tôi thậm chí còn không để ý rằng có người đang đứng gần đó, sự tồn tại của kẻ này gần như biến mất hoàn toàn vậy. Cứ như thể người thấp bé đang mặc áo choàng trùm đầu đang đứng trước mặt chúng tôi này chỉ mới vừa xuất hiện trong làn không khí mỏng manh cùng với tiếng nói thì thầm ấy vậy.
Không, tôi thì không nói, nhưng một Cung thủ thiên bẩm với Kĩ năng thiên về cảm nhận hiện diện như Leisha thậm chí còn không nhận ra, vậy thì có lẽ người này chỉ mới xuất hiện không lâu.
- ... Tôi là Noel đây. Còn cậu là?
- Tôi là--.
Khi cái áo trùm đầu vừa được gỡ xuống, một khuôn mặt khả ái cùng mái tóc bạc ánh tím hiển hiện ngay trước mắt tôi.
Một thiếu nữ. Mái tóc bạc óng ả được cắt ngắn ngang vai cùng nước da bánh mật nâu nhẹ nhuốm màu của nắng, ngoại hình xinh như búp bê. Đôi mắt dị sắc tố của cô trông rất lạ, bên trái là màu lam ngọc trong trẻo, còn bên phải lại là ánh thạch anh tím tinh khôi.
Dù không thấp như những Bán nhân, nhưng nếu chỉ nhìn liếc qua lần đầu, ai cũng sẽ nghĩ cô chỉ mới là một đứa trẻ. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn, cô đã ra dáng một người phụ nữ trưởng thành. Gò má thanh tú, sống mũi cao dọc dừa, gương mặt cân đối hoàn hảo, không phải là thứ mà một đứa nhóc chưa phát triển hết nên có.
- Alma. Tôi đến đây sau khi đọc được thông cáo tuyển người ở Quảng trường Trung tâm.
Đúng như mong đợi, cô ấy tới đây để phỏng vấn. Dựa trên tình huống, tôi đã nghĩ tới trường hợp này.
Nhưng, một người phụ nữ, hử... Vụ tai tiếng lần trước vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, khiến tôi không còn mấy thiện cảm với chuyện này. Sẽ rắc rối lắm nếu lại xảy ra mấy vấn đề kiểu như tình yêu tình báo một lần nữa, chỉ vì tranh giành một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nếu có thể, tôi muốn tạo nên một tổ đội chỉ toàn lũ đực rựa. Nghe thì hơi bệnh, nhưng vậy là tối ưu nhất rồi, và tôi cũng không định để vậy mãi, khi mọi thứ đã đâu vào đó, thì tôi sẽ chiêu mộ tiếp những thành viên nữ tài năng khác. Ấy thế mà, ứng cử viên đầu tiên lại là một người phụ nữ.
Chẳng nhẽ lại giới hạn thêm điều kiện là chỉ nhận đơn phỏng vấn của đàn ông. Trước đấy, tôi quên béng đi luôn vì nghĩ rằng tỉ lệ gia nhập của các nữ Tầm thủ là rất thấp, nên tôi chẳng để tâm mấy.
Ầy, thây kệ, có người là tốt rồi. Sẽ hơi bất lịch sự nếu từ chối cô ấy chỉ vì cô ấy là phụ nữ. Miễn là cô gái này đủ chỉ tiêu và có thể làm việc ăn ý với tôi trong khoảng thời gian dài, thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Hơn nữa, nếu chỉ giới hạn đàn ông thì nghe không được đúng lắm. Thời đại bình đẳng mà. Với cả, dù chưa chứng thực được, nhưng cái cách mà cô gái này đột ngột xuất hiện như vậy hay là khả năng ẩn giấu tồn tại kì quái đó, cộng với khí tức tỏa ra từ người cô ta, có lẽ là tôi trúng mánh rồi.
- Alma đúng chứ? Cảm ơn vì đã tới đây ngày hôm nay. Mời ngồi.
- Được, cảm ơn.
Nói đoạn, cô gái tên Alma ngồi xuống phía đối diện với tôi.
- Hử, cậu định phỏng vấn thật đấy à?
Leisha nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai tôi.
- Không phải trông còn nhỏ quá sao? Trẻ con đâu có được cấp phép để trở thành Tầm thủ, nhớ chứ?
- Không đâu, cái này--.
- Nhầm rồi. Tôi không phải trẻ con. Tôi là người trưởng thành.
Alma vừa nghe thấy những lời của Leisha thì lắc đầu, tỏ ý không đồng tình. Rồi cô giơ hai ngón bên tay phải và một ngón bên tay trái, rồi nói.
- 21 tuổi. Người lớn hợp pháp.
- Hơn mình tận 5 tuổi lận, hừm...
Tôi đã đoán được chuyện này, nhưng cô ấy lớn hơn tôi chừng ấy thì thật không ngờ. Chỉ có thể nói rằng, con người bí ẩn này chỉ toàn mang đến sự ngạc nhiên.
- Nè nè, khi nào thì Con người được công nhận đã trở thành người lớn vậy? Có thật là 21 tuổi đã được coi là trưởng thành rồi không?
Tôi mặc kệ câu hỏi đậm chất Tiên của Leisha rồi quay sang Alma.
- Tôi sẽ hỏi chị vài câu hỏi, vậy có được không?
- Mời cậu.
- Được rồi, đầu tiên thì--.
- Món ăn ưa thích?
- Dâu tây.
- Wolf! Đừng làm mấy trò mèo đó nữa!
Thực sự luôn đấy, tôi không thể mất cảnh giác được. Khi tôi đang định đặt câu hỏi thì tên Wolf từ bàn bên đã chen vào, rồi điềm nhiên hỏi mấy câu chẳng đâu vào đâu mà không thèm hỏi ý kiến tôi.
- Không phải anh vừa nói mình là đội trưởng của Chớp giật à? Ai cho anh quyền được hỏi hả tên này? Hơn nữa, anh tính làm gì mà lại hỏi cô ấy thích ăn gì chứ?
- Nào nào, đừng cứng nhắc vậy. Không phải cô ấy là một ứng cử viên tiềm năng sao?
- Chúng ta không phải đang chơi đồ hàng! Về chuồng! Wolf, về chuồng đi!
- Cậu có thích cuốn sách nào không?
- "Truyền thụ 100 bí quyết để hô biến từ cục mịch thành thục nữ" của Elizabeth Greze.
Khi tôi đang bận xử lí Wolf thì Leisha lại xổ vào, rồi hăng hái hỏi. Chuyện gì đến cũng phải đến, giờ thì toàn bộ các thành viên của Chớp giật cũng tham gia luôn.
Nếu mọi việc đã thành ra thế này, thì tôi cũng bó tay xin hàng...
- Sở thích thì sao?
- Hái thảo mộc.
- Cậu có thể tự quản lí chi tiêu chứ?
- Cũng tạm.
- Số đo ba vòng?
- 90 - 53 - 82.
Nghĩ gì hỏi nấy luôn mới sợ... Nhưng cả cô nàng Alma kia nữa, trả lời nhiệt tình quá vậy. Giờ mà bắt họ dừng lại thì phiền lắm, nên thôi, cứ xuôi dòng mà làm vậy.
- Chức nghiệp và Hạng?
- Trinh sát. Hạng C
Một Trinh sát sao, không tệ. Để thăm dò từng đường đi nước bước trong các thảm họa Vực sâu, những người có khả năng cảm ứng nguy hiểm như Trinh sát hay Cung thủ đều rất cần thiết. Thật trớ trêu, người mà trước kia tôi rất cần, chỉ xuất hiện sau khi tôi đã đánh mất quá nhiều tài năng khác.
- Cậu có hứng thú với thời trang không?
- Xin mời câu hỏi tiếp theo.
- Chị có bao nhiêu năm kinh nghiệm rồi? Từng tham gia vào tổ đội nào trước kia chưa?
- Không. Tôi mới đăng kí trở thành Tầm thủ gần đây thôi. Tôi chỉ vừa xuất núi, sau khóa huấn luyện của Ông tôi.
Mới chập chững bước vào nghề thôi sao? Sẽ rắc rối lắm đây, vì cô ta hoàn toàn là lính mới tò te. Nhưng thứ mà tôi quan tâm, là khóa huấn luyện mà cô ấy nói đến. Huấn luyện kiểu gì mà đến tận năm 21 tuổi mới hoàn thành đây?
- Châm ngôn của chị là gì?
- Chuyện gì có thể làm thì nhất định sẽ làm.
- Được, câu cuối cùng. Tại sao chị lại muốn trở thành một Tầm thủ?
- Tầm thủ hay gì khác, tôi không quan tâm. Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy hứng thú--.
Alma chỉ thẳng tay vào người tôi rồi tiếp.
- Chính là cậu Noel Stollen, cháu trai của Quỷ Bất tử huyền thoại.
- ... Chị có quan hệ gì với Ông của tôi sao?
Nếu là Tầm thủ, thì việc biết về Ông của tôi không phải điều gì quá lạ, vì dù gì thì Ông cũng từng là một người hùng nức tiếng Đế đô này. Thế nhưng, theo những gì tôi suy đoán, một người sống ẩn dật trên núi đến tận năm 21 tuổi, không chỉ biết về Ông ngoại, mà còn tìm hiểu cả về tôi, thực sự nghe qua rất kì quái. Có lẽ chính Alma, hoặc họ hàng thân thích của cô, có liên can gì đó tới Ông tôi. Không thể coi nhẹ việc này được.
- Tôi thì không, nhưng Ông tôi nói rằng ngày xưa đã từng chiến đấu với Quỷ Bất tử một lần.
- Hừm...
- Ông tôi đã mất đi cánh tay phải trong trận chiến đó. Chính Quỷ Bất tử là người chặt đứt nó.
Cố không để Alma phát hiện ra, tôi lặng lẽ đặt tay lên Bé Bạc, để sẵn sàng rút súng ra bất cứ lúc nào.
- Vậy thì, đừng nói mục đích thực sự chị là trả thù cho ông mình nhé?
Nhưng có vẻ như tôi lại lo hão rồi.
- Không, cậu nhầm rồi. Tôi sẽ không làm mấy chuyện thừa thãi như vậy. Tôi đơn giản chỉ tò mò rằng đứa cháu của Tầm thủ anh hùng đó là người như thế nào thôi.
- Rồi, đã hiểu... Vậy, tôi sẽ thay ông mình tạ lỗi. Tôi rất xin lỗi vì chuyện đó. Ông tôi đã qua đời một năm trước vậy nên mong chị có thể chấp thuận lời này của tôi thay cho ông ấy.
- Ông tôi đã mất tháng trước, không còn ai bận tâm về chuyện hận thù nữa. Chuyện đã qua thì cứ để nó qua. Cậu không cần phải xin lỗi đâu.
Alma nói như thể cô ấy thực sự không còn để ý tới chuyện đó nữa.
Nhưng, điều khiến tôi tò mò là, người đã từng chiến đấu với Quỷ Bất tử sao... Những kẻ như vậy quá là nhiều đi, có đoán già đoán non thì cũng không thể biết chính xác được. Dù sao ngày trước Ông ngoại cũng là một người vô cùng ngạo mạn và háo thắng, nên địch thủ của Ông có nhiều vô số kể.
- Nhân tiện thì, tên Ông chị là gì?
- Alcor Ludikaray.
Vừa thấy cái tên đó, tôi bất giác không lạnh mà run, da gà da vịt nổi hết cả lên. Các thành viên của Chớp giật thì sốc tới nỗi mắt chữ A mồm chữ O hết lượt.
Alcor Ludikaray, chắc chắn tôi không hề nghe nhầm.
Ở dưới đáy thượng tầng xã hội, là thế giới ngầm mà kẻ thống trị là các Yakuza, có tồn tại một tổ chức bí ẩn. Mật Hội Sát thủ, đúng như cái tên của nó, đó là nơi mà những nhân thủ chuyên nghiệp bậc nhất tập hợp lại thành một tổ chức, lấy nghề ám sát để kiếm sống, tìm vui.
Chúng là những kẻ đáng ghê tởm và còn tồi tệ hơn cả Yakuza, bởi những kẻ này xuống tay vô cùng tàn nhẫn, dù là trẻ con hay phụ nữ, miễn là được yêu cầu, thì không bao giờ buông tha cho bất kì ai. Hầu hết tất thảy mọi người chỉ mới nghe đến thôi cũng đủ sợ đến phát sốt, trước giờ chưa từng có ai dám đứng lên chống lại chúng.
Và sát thủ huyền thoại, người sáng lập ra Mật Hội này và cũng là Trưởng Lão đời đầu, không ai khác chính là Alcor Ludikaray.
Người ta thường đồn tai nhau về câu chuyện ngày đó, khi một mình ông ta đã ra tay hạ sát toàn bộ giáo phái đối lập của Giáo Hoàng Tòa đạo thánh khi được yêu cầu. Và những người bị Alcor giết, con số đó không dưới một ngàn người.
Ông ta tựa như một tượng đài bất diệt trong giới sát thủ vậy, tới mức nhiều người còn sợ không dám thốt ra cái tên nhuốm đầy máu đỏ đó ra khỏi miệng. Vậy mà giờ đây, cô nàng Alma này tự nhận mình là cháu gái của kẻ đó ư.
Liệu có phải cô ta đang nói dối không?
Tôi hiểu rất rõ cảm giác khi không ai tin lời tôi nói, rằng tôi là cháu trai của Tầm thủ huyền thoại Quỷ Bất tử, chỉ bởi vì trông tôi quá thấp bé. Nhưng dù thế nào đi nữa, đây không phải chuyện có thể đồng cảm, và tôi cũng không thể cứ thế mà tin lời Alma nói dễ dàng vậy được.
Nếu cô ấy nói đúng sự thực, thì tôi chắc chắn phải chiêu dụng một tài năng hiếm có như vậy vào đội. Tôi thực sự muốn cô nàng này trở thành đồng đội của mình.
Nhưng mà, rốt cuộc Ông ngoại đã từng làm gì vậy, khiêu chiến với Mật hội Sát thủ sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này. Ông đã làm cái quái gì vậy chứ? Hơn nữa, không phải quá kì quái sao, khi mà Ông thậm chí còn có thể chặt đứt một tay của tên Alcor đó?
... Ôi trời ạ, tôi bắt đầu nổi hứng rồi đấy, mọi chuyện quá bất ngờ, cuốn hút tôi vào vô vàn suy đoán khác nhau.
- Cháu của tên Alcor đó? Đùa vậy không vui đâu gái à!
Một gã đàn ông to lớn cắt đầu cua ngồi ở bàn đối diện đứng dậy, gằn giọng nói. Ầy, cuối cùng cũng tới rồi đây.
Kẻ Khiển Rối là danh hiệu độc nhất, Chức nghiệp là Khiển Rối Sư (Khôi Lỗi Sư)