Chiếc xe ngựa bon bon chạy trên con đường rải sỏi.
Đi từ Đế đô tới Làng Mintz cũng phải mất tới 10 tiếng đồng hồ. Vì đằng nào cũng phải đổi chuyến một lần, nên chúng tôi quyết định sẽ qua đêm ở một nhà trọ gần bến xe và lại tiếp tục lên đường vào sáng hôm sau. Và tốt hơn hết là chúng tôi nên tới được Làng vào trưa ngày mai.
- Tôi ê hết cả mông rồi... Đi xe ngựa đúng là cực hình mà...
Chúng tôi vừa tới thành phố Yudra, nơi mà tôi đã định làm chỗ dừng chân.
Alma bước xuống xe ngựa, vừa thở dài thườn thượt vừa đưa tay ra sau lưng. Mà, tôi cũng không khá khẩm hơn là bao. Tầm này là mặt trời đã khuất núi từ sớm, nhường chỗ cho những vì sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm đen cao vời vợi. Nhưng đẹp thế chứ có đẹp nữa cũng bằng thừa, việc phải ngồi trên xe suốt bảy tiếng đã khiến tôi không nghĩ được gì ngoài cái mông đang ê ẩm. Sao mà thấy mệt mỏi quá, lại còn buồn nôn nữa chứ.
Đúng là tệ hết nấc luôn mà. Bây giờ tôi chỉ muốn mau mau chóng chóng tắm táp một chút rồi lên giường đánh một giấc cho lành chuyện.
Cả người rã rời, chúng tôi lê bước trong đêm tối, cố tìm một nhà trọ để qua đêm.
- Xin lỗi nhé anh bạn. Chúng tôi chỉ còn một phòng trống thôi.
Yudra vốn là địa điểm trung chuyển giữa Đế đô và các vùng khác, nên hầu hết các nhà trọ đều đã chật cứng người hết cả. Ngay cả khi tìm thấy một nơi có thể ở lại, thì cũng lại chỉ còn một phòng duy nhất còn trống, rắc rối thật đấy. Nếu muốn thành lập nên một Bang hội lành mạnh tốt đẹp thì bản thân tôi cũng phải thật gương mẫu, và chính vì thế, việc cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng là không thể chấp nhận được.
- Alma, chị có thể ở lại đây. Còn tôi sẽ đi thuê thêm cái chuồng ngựa rồi ngủ ở đó cũng được.
- Ể, chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao?
- Không phải là nam nữ ngủ chung phòng hơi bất tiện hay sao?
- Ôi chao, cậu lo hơi quá rồi. Noel thấy ngượng sao? Đáng yêu quá à.
- Không, tôi thì ngại gì mấy chuyện như vậy...
Nhưng có lẽ là cô ấy nói đúng, tôi lo hão rồi. Miễn là còn là đồng đội của nhau, sẽ rất thiếu tôn trọng nếu cứ phân biệt đối xử với người khác chỉ vì giới tính, kể cả là suy nghĩ trên cương vị của họ đi chăng nữa. Có thể ngủ cùng người khác trên cùng một giường mà không phải lo lắng gì, đó mới là phong thái của một Tầm thủ.
Với cả, hình như cách nghĩ của tôi đang dần thiên về hướng thoải mái dễ dàng hơn mà ngay cả tôi cũng không nhận ra, chắc có lẽ là bởi những lùm xùm trong Lam Âm trước đó. Chúng tôi vẫn có thể ngủ cùng nhau trong cùng một phòng mà, đúng như Alma nói.
Sau khi đã nhận chìa khóa phòng, chúng tôi quyết định sẽ đi ăn trước đã. Cả hai đều kiệt sức, nên đói bụng cũng là điều đương nhiên. Cần phải nạp đủ năng lượng cho ngày mai, nên chúng tôi định ăn món gì ngon ngon một chút.
Nhưng đồ ăn ở quán trọ này thực sự quá đỗi kinh khủng. Đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi ăn một món tệ tới nỗi nó khiến tôi nhức hết cả đầu. Ngay cả Alma, người chỉ mới xuống núi gần đây, đã từng nằm gai nếm mật, cũng phải ôm bụng thất thần, thế cũng đủ để hiểu rằng mùi vị của mấy thứ này ghê rợn tới mức nào.
Nhưng chúng tôi vẫn phải nín thở nuốt cho trôi, rồi lẳng lặng về phòng mà không ai nói với ai câu gì.
- Đồ ăn đúng kinh khủng luôn, nhưng phòng ốc thì lại rất tuyệt.
Alma thở phào nhẹ nhõm sau khi đi loanh quanh xem xét căn phòng.
Ấn tượng đầu tiên là nó rất sạch sẽ, không hề có một vết ố bẩn nào trên vách hay dưới sàn cả. Giường thì chuẩn hạng nhất, và trông có vẻ êm ái. Nội thất và đồ đạc trong này rất có kiểu cách và trong phòng luôn có một mùi trầm hương khá dễ chịu, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái tinh thần.
- Tôi cứ lo không biết phải làm thế nào nếu chất lượng phòng quá tệ, nhưng có vẻ đêm nay chúng ta sẽ được ngủ ngon đây.
- Đúng nhỉ. Thế, cậu đi tắm trước đi Noel.
Tôi nghe theo lời đề nghị của Alma rồi thẳng tiến tới phòng tắm. Tôi cởi bỏ trang bị, quần áo ra rồi bước vào khu tắm rửa. Nơi này rất rộng rãi và có hẳn một bồn tắm khá là lớn. Ngâm mình trong bồn không tệ lắm, nhưng ngày mai phải dậy sớm nên tôi quyết định tắm vòi cho nhanh.
Khi tôi vặn vòi, một làn nước ấm nóng từ từ phả xuống, và chỉ trong một khoảnh khắc, mọi sự mệt nhọc bỗng chốc tan biến. Cứ như làn nước ấy đang gột rửa cả thân thể lẫn tâm hồn tôi, cuốn theo những ưu phiền, suy tính thường ngày đi hết vậy.
Đã nhiều lần tôi tới những nhà trọ như thế này, nhưng chưa một nơi nào có phòng tắm tuyệt tới vậy, nước nóng thì cũng chỉ khi có khi không, nên phải nói rằng, lần này trúng số rồi. Đây chắc chắn là nơi đỉnh nhất, tất nhiên là trừ vụ đồ ăn thức uống ra.
Sau khi đã kì cọ sạch sẽ đâu ra đấy, tôi mặc đồ ngủ cho thoải mái rồi quay trở vào phòng chính. Vừa ló mặt vào thì đã thấy Alma đang tập giãn cơ. Đối với một Trinh sát đi chăng nữa, thì cô ấy cũng dẻo dai quá rồi, vừa cúi người về phía trước vừa xoạc chân 180, phần thân trên thì sát sạt trên sàn.
- Noel, cậu đã tắm xong rồi sao?
- Ừ, nước nóng tuyệt lắm. Chị Alma cũng nên vào đi.
- Nghe được đó.
Từ tư thế nọ, Alma chuyển sang lấy hai tay trồng cây chuối rồi nhún một cái, đoạn xoay người điệu nghệ trên không trung, rồi đáp xuống sàn với hai chân đứng thẳng. Trước giờ tôi vẫn cho là bản thân cũng được coi như khá uyển chuyển linh động rồi, nhưng chứng kiến một màn này của Alma khiến tôi mất hết cả tự tin.
- Đúng như tôi nghĩ, khi cậu không mặc áo khoác, tôi có thể nói là cậu rất chăm tập luyện đấy.
Ánh nhìn của cô hướng thẳng vào người tôi, bấy giờ chỉ có một chiếc quần cộc và một chiếc áo phông.
- Tuyệt vời. Rất đẹp. Y như mãnh thú vậy. Không thừa cơ, chúng săn chắc lại theo từng khối riêng biệt, quá hoàn hảo.
- À, thật à? Cảm ơn.
- Tôi có thể thử chạm vào chúng chứ, chỉ một chút thôi?
- Ừm, nếu chỉ một chút thì được...
Khi được tôi cho phép, Alma bắt đầu vươn tay ra chạm nhẹ vào người tôi. Cô không ngần ngại vuốt ve, hay thậm chí là véo nhẹ vài cái bằng đầu ngón tay của mình. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi nhột và cố kìm cho mình không cười phá lên.
- Chị, đó đâu phải là một chút đâu? Tôi thấy khó chịu rồi đấy.
- Ồ, đúng ha. Thế tôi ngừng ngay đây.
Trông vẫn còn hơi nuối tiếc, Alma lưỡng lự rụt tay lại.
- Một trải nghiệm rất thú vị. Cảm ơn cậu.
- Không có gì....
- Cậu có một cơ thể rất tuyệt... Nhưng, thật là đáng tiếc.
- Ý chị là sao?
- Cậu đã kiên trì tập luyện tới tận ngày hôm nay để có được một cơ thể như vậy. Chỉ bằng những phương pháp thông thường thì không đời nào cậu có thể làm được tới vậy. Nhưng dù cho Noel trui rèn đến thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể đối chọi với những kẻ có thiên bẩm để đứng ở hàng tiên phong. Đến cuối cùng, đó không phải là thứ mà sự chăm chỉ có thể mang lại, nó đã được quyết định từ khi cậu sinh ra rồi. Đó là lí do tại sao tôi thấy tiếc cho cậu. Nếu Chức nghiệp của Noel là một Chiến binh, giống như Quỷ Bất tử, thì cậu đã có thể trở thành Tầm thủ mạnh mẽ nhất rồi.
Bị Alma đánh thẳng một kích chí mạng như vậy, tôi cũng đờ cả người ra trong giây lát.
- ... Alma
- Ừm?
- Nhắm mắt lại đi.
- Hả? Thế này sao?
Alma nghe theo lời tôi nói, nhắm nghiền hai mắt lại. Tôi nhân cơ hội cô ấy không phòng bị gì cả, búng một cái thật mạnh vào giữa trán của cô.
- Ách! Tại sao chứ!?
- Đó là vì chị đã quá bao đồng.
Tôi chậc lưỡi, ngả người xuống giường rồi chỉ tay vào phòng tắm.
- Tôi ngủ trước đây, chị mau mau đi tắm trước đi.
- Muuu... Được rồi...
Khi nghe thấy tiếng ào ào, tôi bất giác thở dài.
- Điều đó, tôi là người biết rõ hơn ai hết...
Tôi hiểu chứ, tôi còn quá nhiều thiếu sót và cũng chẳng có tài cán gì đặc biệt. Dù thế, tôi sẽ làm mọi thứ có thể thay vì bỏ cuộc giữa chừng một cách nửa vời như vậy.
Vì để có thể hoàn thành lời hứa với Ông ngoại, và cũng để thực hiện hóa tham vọng của tôi... Kể có dù chuyện này rồi cũng chẳng đi tới đâu, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục dấn thân vào con đường này không ngừng nghỉ.
Vừa mông lung nghĩ bâng quơ, tôi nghe thấy gì đó như tiếng nước tràn ra khỏi bồn tắm. Có vẻ như Alma quyết định ngâm mình thay vì tắm vòi hoa sen như tôi.
- Cô nàng đó, tốt hơn hết là ngày mai cô ta có thể nhấc được mông ra khỏi giường...
Chỉ có hai chuyến xe ngựa tới Làng Minzt trong ngày, một vào 8 giờ sáng và chuyến còn lại là 3 giờ chiều. Nếu chẳng may bị lỡ chuyến sáng mai thì chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc loanh quanh giết thời gian trong thành phố.
Trong khi tôi phát ốm lên vì những lo lắng không đâu thì, thì tiếng hát vui vẻ của Alma phát từ trong nhà tắm.
Một âm điệu nhẹ nhàng cùng ngôn từ không chút vướng bận nào. Tựa như một bài ca được sinh ra để sưởi ấm trái tim con người vậy. Những lời hát vọng ra làm xua tan những bộn bề còn ngổn ngang trong lòng tôi, từ từ và chậm rãi.
--Trở thành Tầm thủ không biết đến thua cuộc là gì. Hãy là một người đàn ông không làm tủi hổ cái tên của dòng họ Stollen. Đó là điều ông vẫn hằng mong mỏi.
Trong cơn mơ, tôi có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm của Ông. Kể từ ngày ấy, khi bi kịch ập đến với cuộc đời tôi, tôi đã mơ thấy giấc mơ không biết bao nhiêu lần. Nó lặp đi lặp trong tâm trí, hằn sâu vào ý thức non nớt của tôi tự lúc nào. Một thị trấn chìm trong biển lửa, đất đai cháy xém, máu thịt vương vãi khắp nơi. Còn Ông, từng nhịp thở cứ lạnh dần đi trong vòng tay của tôi.
- ... Cháu hứa. Cháu sẽ trở thành Tầm thủ mạnh nhất cho Ông xem.
Tôi quả quyết nói với Ông lời tuyên bố ấy.
Mỗi khi nhớ lại khung cảnh đó, một nỗi u tịch lạnh lẽo xâm chiếm lấy tâm trí tôi, còn nơi trái tim máu nóng thì lại bùng lên một ngọn lửa nhiệt huyết mãnh liệt. Giữa cảm xúc nóng lạnh, vui buồn bất thường, tự sâu thẳm trong lòng, xuất hiện một cơn cuồng phong mạnh mẽ gầm gào xé nát tất cả. Chính thứ ấy - ý chí của tôi, được sinh ra từ lòng ham mê cùng nỗi sầu lặng, vực tôi dậy, thúc ép tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Và tôi chỉ có một đích đến duy nhất, và chắc chắn sẽ đạt được nó như người đó đã nói, đó là trở thành Tầm thủ bậc nhất, có một không hai.
-----------------------------------------------------------
-----------------------------------------------------------
Tôi mơ màng nghe thấy tiếng chim hót bên khung cửa sổ. Vậy là trời đã sáng rõ. Nhờ giấc mơ vô tận nọ mà mọi lo lắng của tôi dường như bay biến hết. Có lẽ đến lúc phải thức dậy rồi. Một ngày mới đang đến.
- ...Ưm... Ứmmm?
Điều đầu tiên mà tôi cảm nhận được, là tôi đang rất khó thở. Sau đó, tôi lại thấy có mùi nước hoa nhè nhẹ lan tỏa và một cái gì đó mềm mềm đang áp vào mặt tôi. Nó ấm và còn hơi ẩm ướt một cách kì lạ. Ngay cái khoảnh khắc mà tôi nhận thấy đó là làn da của một kẻ đần độn nào đấy, tôi giật bắn lên rồi nhảy ra khỏi giường.
- Cái đồ ngốc này nữa...
Alma ngủ ngon lành ngay cạnh tôi đêm hôm qua. Thôi thì tạm được, đến đây thì vẫn ổn. Dù sao chúng tôi cũng bị buộc phải ngủ chung một giường.
Vấn đề là trên người cô không có tí gì gọi là vải vóc cả. Không khăn tắm, không gì cả, trần truồng như cái ngày cô ta được sinh ra vậy. Đúng vậy, cô ta còn lấy tay dí đầu tôi vào đống mỡ thừa vô dụng trên ngực đó nữa chứ. Hình như cô ta coi tôi chẳng khác gì cái gối ôm luôn rồi.
- Vô tư vô lo thì cũng được thôi, nhưng cũng phải có giới hạn của nó chứ....
Tôi bắt đầu thấy hơi chóng mặt rồi đây, không phải vì tôi mới ngủ dậy hay gì khác. Mà là bởi tôi thấy may vì người đã ngủ trên cái giường đó hôm qua là tôi chứ không phải người khác. Tâm trí và cơ thể của tôi được rèn luyện chỉn chu đàng hoàng, nên mới có thể giữ được bình tĩnh trong lúc này, chứ nếu là gã đàn ông khác thì to chuyện rồi. Lũ đực rựa là những sinh vật đơn giản. Nếu vùi đầu một người đàn ông vào một "tâm hồn" như này, thì lí trí của hắn ta sẽ bị nốc ao ngay lập tức. Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra sau đó, không chỉ chóng mặt không thôi, tôi cũng bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu rồi.
- Măm... Nhiều bánh kẹp quá... Heheehee.
Alma nói mớ một cách hạnh phúc trong khi tôi đang ôm đầu lo lắng.
- Chết chìm trong đống bánh đó của chị đi!
Vượt quá sức chịu đựng của mình, tôi đánh một chưởng thật mạnh vào giữa ngực của Alma, khiến cô nàng bay ra khỏi giường.
-------------------------------------------------------
-------------------------------------------------------
- Không thể tin nổi, sao cậu có thể làm vậy với ngực của một cô gái trong trắng thiện lành chứ...
- Im lặng, đó là lỗi của chị.
- Chẳng nhẽ bởi vì Noel thích làm mấy trò như vậy hay sao? Chị hai của em thấy sợ rồi đó.
- Im lặng, chị không phải chị hai của tôi. --A, tới rồi đây.
Chúng tôi bắt được chuyến xe sớm mà không gặp bất trắc gì. Tầm khoảng ba tiếng sau, chiếc xe ngựa cũ rích bắt đầu giảm tốc lại khi chạy trên con đường làng lát đá đã xuống cấp, vậy là cuối cùng chúng tôi cũng đã tới nơi, Làng Minzt.
- Đã lâu không gặp, mọi người trong Lam Thiên! Cảm ơn các cậu đã tới đây dù yêu cầu lần này có hơi đường đột, hửm?
Một người đàn ông đã lớn tuổi, tóc trên đầu chỉ còn lưa thưa chỗ có chỗ không. --Ông trưởng làng, ra đón chúng tôi, hơi nghiêm đầu khi ông ta thấy chỉ có hai người đang đứng đó.
- Ơ, ừm này, những người khác đâu rồi?
- Ba người họ đã rời đi rồi. Hiện tại đây là thành viên của đội tôi.
- Cái gì? ... Liệu, ừm, thế có ổn không?
Cũng là dễ hiểu khi ông ta thấy lo lắng vì chỉ có hai chúng tôi ở đây. Mà, hơn nữa trông tôi và Alma cũng không có vẻ ngoài mạnh mẽ, không khác với người thường là mấy, thế nên điều đó càng khiến trưởng làng cảm thấy bứt rứt không yên hơn.
Tuy nhiên, nếu sự việc lần này thực sự ngoài tầm giải quyết, thì chúng tôi cũng sẽ không phải tốn 10 tiếng đồng hồ cực nhọc chỉ để tới đây nói vài lời như vậy rồi đi về. Chắc chắn tôi và Alma sẽ chiến thắng và theo tính toán của tôi, tỉ lệ đó lên tới 99%.
- Đừng lo gì cả, trưởng làng. Ngày hôm nay lũ côn đồ cướp giật đó sẽ chết không toàn thây
- Ch-Chết không toàn thây...
Ông trưởng làng giật mình khi nghe thấy những lời nói đáng lo ngại của tôi.
Những lúc như thế này, tốt hơn hết nên tỏ ra mình là một người thô bạo. Như vậy sẽ khiến người đối diện được trấn an chút đỉnh. Và cứ như thế, khuôn mặt trưởng làng dần dần thả lòng và sự lo lắng trước đó cũng đã biến mất.
- T-Tôi hiểu rồi, vậy nhờ cả vào hai người. Còn giờ, làm ơn hãy ghé qua nhà tôi để ta bàn chuyện được rõ ràng chi tiết.
Làng Minzt nằm ở một vùng hẻo lánh giống như mọi nơi khác trên khắp đất nước này. Không đặc sản địa phương, lãnh chúa cũng không có tài cán gì, thế nên dân làng ở đây phải sống rất khó khăn kham khổ. Ngay cả nhà của trưởng làng, nơi chúng tôi đang ngồi, cũng chỉ làm từ gỗ thông thường, trông chẳng có chút gì gọi là uy nghiêm so với chức vụ mà ông ấy nắm giữ. Nó không đủ để người khác dành cho ông một sự tôn trọng nhất định.
- Mời hai người dùng trà.
Khi chúng tôi ngồi xuống bàn trong phòng khách nhà ông ta, vợ của trưởng lành bưng ra hai chén trà.
Cô con gái nhỏ của họ cũng bẽn lẽn nấp đằng sau lưng mẹ. Nếu tôi nhớ không lầm, cô nhóc cũng phải được 10 tuổi rồi. Mặt cô bé bị chút tàn nhang, tóc thắt thành bím. Dù trông đúng ra dáng là một cô bé thôn nữ dân dã nhưng trông cũng rất xinh xắn theo cách riêng. Nếu sau này lớn lên cô chú ý đến thời trang và chăm sóc cho bản thân hơn thì tôi dám nói rằng trong tương lai, cô bé sẽ trở thành Hoa khôi của Làng.
Cô nhóc trông hơi xấu hổ khi bị tôi nhìn chăm chú, sau khi tôi đã nhớ ra rằng tầm này năm ngoái tôi và cô nhóc này đã cùng nhau chơi đùa rất vui. Tôi định nói gì đó thì cô bé đã chạy tót ra đằng sau nhà.
- Tôi rất xin lỗi, nó đang ở độ tuổi khó nói lắm... Thực ra, con bé đã rất mong chờ mọi người trong Lam Thiên quay trở lại đây.
Khi trưởng làng cúi đầu xin lỗi, khóe miệng tôi cũng cố cong lên thành một nụ cười đầy chân thành và cảm thông.
- Nếu là vậy, thì tôi rất tiếc về chuyện đó. Trưởng nhóm cũ siêu nổi tiếng của chúng tôi hôm nay không thể tới đây, nên có lẽ cô bé cảm thấy thất vọng chăng.
- Không đâu, người mà con bé luôn miệng nhắc tới là... À không, chuyện đó để tính sau. Tôi định nói sơ qua cho hai người về lũ tội phạm kia bây giờ.
Theo như lời trưởng làng, băng cướp cạn này mới tới vùng này năm ngày trước đó. Ngôi làng lân cận đã phải hứng chịu thiệt hại vô cùng nặng nề, rất nhiều người đã bắt cóc hoặc bị giết chết. Chỉ còn lẻ tẻ vài người được tha mạng, sau khi tất cả những đồ vật có giá trị và đồ ăn thức uống bị chúng vét sạch không còn thứ gì.
Có khoảng 20 tên tất cả. Những người còn sống nói rằng chưa từng thấy chúng bao giờ nên chắc không phải cướp trong vùng, có lẽ là lũ lưu vong từ nơi khác tới. Chưa biết căn cứ của chúng ở đâu, nhưng dân làng nói mất dấu lũ tội phạm ở trong Rừng phía đông.
- Đã hiểu. Những thông tin này là quá đủ rồi.
Cứ cho là những lời trưởng làng vừa nói là đúng đi, thì việc tận diệt lũ cướp này cũng sẽ đơn giản, dễ dàng thôi.
Lí do tại sao bọn chúng lại tàn phá khu làng lân cận chỉ với con số 20 người này, chắc là vì không có nhiều kẻ có thể chiến đấu được đàng hoàng tử tế trong đám này, nhưng chỉ để xuyên thủng hàng phòng ngự của những người dân làng suốt ngày chân lấm tay bùn, thì với chúng, chuyện này dễ như bỡn. Nói là thế, hai người chúng tôi vẫn thấy chuyện xử lí lũ ấy chẳng có gì là khó khăn, sự thật vẫn vậy. Vì tội phạm là những tên chó má chỉ biết chà đạp lên kẻ yếu mà thôi. Đứng trước sức mạnh của một Tầm thủ chuyên nghiệp thì chúng vẫn còn kém vài phần.
Tất nhiên, tôi sẽ không chủ quan khinh địch chỉ vài suy đoán lặt vặt như vậy. Là một Tầm thủ thì phải dùng toàn lực mà tận diệt bọn chúng theo đúng yêu cầu mình nhận được, miễn là được trả công đầy đủ.
- Thôi được, bây giờ bàn về thù lao thôi chứ nhỉ. Nếu là về chuyện xử lí 20 tên tội phạm, chúng tôi muốn được trả 500,000 Fil. Trong đó, tiền cọc là 200,000 Fil, trả bây giờ, còn đâu 300,000 Fil còn lại, ông có thể thanh toán sau khi mọi việc đã xong xuôi.
- 500,000 Fil... Từng ấy có hơi nhiều, cậu thấy như nà-.
- Tôi nghĩ 500,000 Fil là một cái giá rẻ đấy, hoặc ít nhất là có thể chấp nhận được, đặc biệt là bởi ông đang yêu cầu chúng tôi phải giết 20 người. Tính ra, một tên tội phạm sẽ bằng 25,000 Fil.
Mà thôi, nếu ông thấy đắt quá, thì mong trưởng làng đây đã chuẩn bị sẵn sàng để chứng kiến Làng Mintz chịu chung số phận như khu lân cận, chỉ vì ông không thể chi ra một số tiền như vậy thôi sao?
- K-Không, không phải thế! Tôi trả! Tôi sẽ trả ngay đây!
Ông ta vội vã bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ một chốc sau, trưởng làng đã quay lại, trên tay là một cái túi da bẩn thỉu.
- Trong này là 200,000 Fil. Làm ơn hãy kiểm tra lại giúp tôi...
Tôi đỡ lấy cái túi rồi ngồi đếm từng đồng một. Không có vàng, một nửa là xu bạc và nửa còn lại là đồng. Hơn hết, tất cả đều cáu bẩn và sạm đen. Trông có vẻ họ đang sống một cuộc sống khắc nghiệt hơn tưởng tượng.
Tuy nhiên, chúng tôi đang dấn thân vào công việc nguy hiểm tới tính mạng của mình. Không thể để cảm xúc lấn lướt chỉ vì những điều như thế được.
- Được rồi, 200.000 Fil đã nhận. Ta sẽ tính đến phần còn lại sau khi chúng tôi xong việc. Ồ, xin hãy tập hợp những người trẻ, à không, thanh niên trai tráng trong làng lại.
- Thanh niên? Tại sao?
- Là để thu lượm lại trang bị và vật dụng của lũ tội phạm đó. Một nhóm cướp 20 tên, bán đồ của chúng đi cũng không được nhiều nhặn gì, nhưng số tiền mặt mà chúng nắm giữ sau khi cướp bóc ngôi làng nọ chắc chắn không ít đâu. Chỗ đó sẽ giúp được nhiều chuyện nếu ông thêm chúng vào ngân quỹ của làng, đúng chứ?
- T-Tôi hiểu rồi! Tôi đi ngay đây!
Khi trưởng làng nhận ra tiền sắp nhảy vào túi mình, khuôn mặt bóng nhẫy của ông ta bỗng trở nên rạng rỡ hơn.
Thông thường, trang bị hay vật phẩm thu được từ những yêu cầu như thế này được xử trí như nào thì phụ thuộc phần nhiều vào việc quy mô của tổ đội hay Bang hội. Hầu hết các trường hợp đều có trong chính sách, những người xử lí tội phạm sẽ được cấp quyền sở hữu, và không cần phải trả lại cho người yêu cầu xử lí. Pháp luật Đế quốc quy định rằng trừ phi hai bên có thỏa thuận đồng ý từ trước thì những thứ đó sẽ thuộc về người xử lí mà không cần đôi co bày vẽ gì cho nhọc người.
Đối với tôi cũng thế, tiền dù ít hay nhiều thì vẫn là tiền, có còn hơn là không. Thế nhưng, cóp nhặt từng đồng lẻ từ mấy xác chết, đối với tôi mà nói, không phải chuyện vui vẻ hứng thú gì, và hơn nữa, lần này tôi nhận vụ này chủ yếu chỉ để kiểm tra sự ăn ý cũng như sức mạnh tổng thể của tổ đội này, chứ tiền bạc chỉ là thứ yếu. Nên để Làng Mintz nhận số tiền này cũng không phải điều gì quá to tát.
- Vậy được, chúng tôi sẽ khởi hành bây giờ. Cứ thả lỏng thôi, chúng tôi sẽ sớm quay trở lại.
Chúng tôi rời khỏi nhà của trưởng làng rồi thẳng hướng phía đông khu rừng mà đi, nơi được cho là chỗ lũ tội phạm đang ẩn náu.
- Ông hói đầu tóc thưa cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi.
- Ể, thật hả?
Alma hơi nhăn mặt, vừa đi vừa rùng mình một cái.
- Thật. Ngay cả khi có vợ và con gái ông ta ở đó, thật đáng ghê tởm.
Nói tới vụ này, trước đây Tania cũng có nói gì đo sêm sêm giống vậy. Tôi mơ hồ nhớ được là cô ta nói rằng ánh nhìn của trưởng làng không đứng đắn và khiến người khác giới không được thoải mái.
Phản ứng như vậy với những người phụ nữ đẹp, phần này thì tôi có thể hiểu, nhưng đúng như Alma nói, là một người chồng và một người cha, tôi mong ông ta có thể kiềm chế bản thân mình tốt hơn chút.
- Anh Noel!
Nghe thấy có tiếng ai đó gọi tôi vọng lại từ xa, tôi ngoái đầu lại thì thấy cô bé con gái trưởng làng đang chạy về phía chúng tôi.
- Haa, hààà... C-Có phải anh đang trên đường đi tiêu diệt lũ người xấu không?
- Ừ. Sẽ nhanh thôi, đừng lo gì cả.
- Vâng... T-Thế... Chúc anh may mắn! Em sẽ cầu nguyện cho anh!
- Ể? À, được, cảm ơn nhóc.
Tôi hơi sửng sốt khi đột nhiên được bảo là sẽ được cầu nguyện cho. Nhưng nghe cũng không tệ. Một ý nghĩ chân thành và ngây thơ từ một đứa trẻ khiến tôi khá vui vẻ, dù có hơi xấu hổ một chút.
- Nhóc còn nhớ cách làm chuồn chuồn tre mà anh dạy nhóc không?
- Vâng! Em vẫn nhớ! Chuồn chuồn của em bay cao hơn các bạn nhiều! Vùùù!
- Tuyệt lắm. Dạy cho em đúng là quyết định sáng suốt mà.
Khuôn mặt cô bé đỏ bừng lên như quả cà chua rồi cô lấy ra từ trong túi một con chuồn chuồn tre. Nó không còn mới nữa và còn hơi cháy nắng nữa.
- Đây là chú chuồn chuồn mà Anh Noel đã làm cho em. Em đã chăm sóc nó rất cẩn thận kể từ ngày ấy... nó... ơ... nó... ừm, nó là báu vật của em đấy! Thế nên em sẽ chờ anh! Em sẽ cùng mẹ nấu những món thật ngon và chờ Anh Noel trở lại.
Cô bé nói mà không thành tiếng rồi chạy ào đi như một cơn gió, y hệt cách mà cô bé xuất hiện. Khi tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy một cách khó hiểu, thì tôi cảm nhận được Alma đang nở một nụ cười sâu xa, hay là tỏ ra thâm thúy nhỉ.
- ... Nụ cười đó là sao?
- Noel của chị đúng là đồ dụ dỗ trẻ con. Dắt mũi một cô bé thiện lành trong sáng như vậy. Sao một người có khuôn mặt dễ thương như cậu lại thiếu đứng đắn thế. Chị hai của em đang thấy rất ngạc nhiên và bị sốc nặng.
- Im đó, đồ ngực-bự-vô-tích-sự.
- Ngực bự vô tích sự!? Cái quái gì thế!? Cậu nói tôi sao!?
- Đừng nói những thứ nhảm nhí nữa và đi thôi.
- Khoan đã Noel! Chị của em không thể bỏ qua chuyện này được.
Đằng sau tôi, là Alma đang phồng mồm trợn má đầy phẫn nộ, phải làm lơ cô nàng đi thôi, mệt mỏi thật.
Rời làng Minzt, chúng tôi đi sâu vào rừng. Trong không khí u tối và lạnh lẽo của khu rừng, tôi chợt nghĩ ra một điều mà trước đó tôi vẫn băn khoăn.
Cô bé đó, tên gì nhỉ? Tôi tự hỏi.