Lò Bạc, chỗ ở hiện tại của Kouga, là một nhà trọ-kiêm-nhà hàng mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Đây là một nơi gợi nhắc người ta về hoài niệm xưa cũ, cũng bởi nó được thành lập từ rất lâu về trước rồi. Lò Bạc được truyền qua nhiều đời chủ trọ, được gìn giữ rất cẩn thận, và thức ăn thì cũng không quá tệ. Tuy rằng so với nhà trọ Sao rơi mà Noel đang ở thì nó có hơi kém hơn một chút, nhưng tiền thuê phòng cũng vì đó mà thấp hơn, nên cậu cũng không có gì để phàn nàn cả.
Ngoài ra, thức ăn ở đây cũng khá vừa túi tiền. Mặc dù rẻ là vậy, nhưng lại được ăn nhiều, và họ cũng rất cẩn thận và chăm chút cho mùi vị và hương thơm ngay từ khâu chuẩn bị nguyên liệu. Chính vì thế, quán có rất nhiều khách quen tới thưởng thức các món khác nhau, đặc biệt là vào buổi trưa.
Như thường lệ, ngày hôm nay, hàng ăn cũng rất bận rộn.
- Kouga, mau mang ra phục vụ cho khách đi!
- Vâng, tới ngay đây!
Bà chủ trọ Ursula nói với Kouga đang mặc trên người một cái tạp dề kia mang những đĩa thức ăn mà bà ấy vừa nấu ra cho khách ngồi trong quán. Ursula, chủ sở hữu, và cũng là bếp trưởng của Lò bạc, là một người phụ nữ trung niên mập mạp. Bà đứng hiên ngang trong bếp như thể đang ra trận vậy, trên tay là mấy cái chảo lớn, bà cứ nấu, rồi lại nấu mà không ngơi tay một giây nào.
Khi Kouga vừa mang đồ ra cho khách xong, còn chưa kịp thở thì đã nghe thấy chất giọng vang như sấm mà còn tràn đầy hứng khởi của bà Ursula.
- Kouga, còn tiếp nữa đây!
- V-Vâng! Rõ rồi ạ!
Những món ăn thơm lừng, vẫn còn nóng hôi hổi cứ không ngừng nối tiếp nhau, được đặt lên quầy hàng. Kouga phải mang chúng ra cho khách ngay lập tức, nhưng những gì cậu cần làm không chỉ có mỗi thế.
- Anh giai ơi, cho em đặt món. Ừmm, đầu tiên là, rượu mạch với cả--.
- Êi, sao bên này vẫn chưa có gì hết vậy!?
- Khoan đã, cậu còn định bắt chúng tôi đợi ngoài này bao lâu nữa đây? Mau mau xếp chỗ đi chứ!
- T-Tới ngay đây ạ, cảm phiền quý khách đợi tôi thêm một chút!
Cậu phải nhận món, phải xếp chỗ cho khách mới đến sau khi những người khác đã ăn xong phần của mình và ra về, còn phải dọn bàn nữa. Để có thể xoay sở được hết những việc này, cậu phải vừa di chuyển liên tục, vừa tính toán căn ke sao cho thật hợp lí. Đúng thực là một công việc không mấy dễ dàng gì.
Cũng đã được một tháng kể từ khi Kouga bắt đầu làm việc cho nhà trọ này những lúc rảnh trừ thời gian mà cậu phải tập trung cho nghề nghiệp chính của mình là Tầm thủ ra. Làm nhiều thì cũng quen việc, nhưng bận đến mức này thì khiến Kouga thiếu điều muốn nổ đầu luôn rồi. Đôi khi, nó còn khó hơn là chiến đấu với lũ Ma thú nữa chứ.
Nhưng làm bồi bàn này cũng khá vui, ít nhất là đối với cậu. Không phải vì cậu ghét làm Tầm thủ hay gì khác, mà với Kouga, người đã sống một cuộc đời mà chỉ kề cận thanh kiếm lưỡi đao, luôn phải đánh đổi giữa mạng sống và cái chết, thì một công việc không máu đổ, lệ rơi như thế này là trải nghiệm rất đỗi mới mẻ và khác lạ.
Bút và giấy chứ không phải kiếm và khiên, còn tạp dề thì thay cho áo giáp. Mang theo những thứ ấy bên mình khiến Kouga cảm giác như được tái sinh thành một con người hoàn toàn khác vậy. Và nơi đây cũng chính là chiến trường của riêng cậu.
- Này nhóc, thấy cậu có vẻ thạo việc hơn rồi chứ hả?
Một vị khách khoảng tầm 41, 42 tuổi gì đó cười lớn, tay giơ lên một vại bia lớn.
- Xem cậu kìa! Hồi đầu cậu còn chẳng thể làm gì cho hẳn hoi.
- Thật vậy sao? Cảm ơn quý khách rất nhiều.
Được người khác khen, cũng không đến nỗi quá tệ. Kouga cười thích chí, và cậu cũng cảm thấy rất vui. Nhưng nếu Noel mà nghe được chuyện này, chắc hẳn cậu ấy sẽ đốp chát lại ngay cho mà xem.
- Một Tầm thủ không nên cảm thấy vui thích chỉ vì được khen là làm bồi bàn giỏi chứ!!! Đồ đại ngốc này!!!
--Cậu có thể tưởng tượng ra cảnh đó một cách cực kì rõ nét, như thể nó đang hiển hiện ra ngay trước mắt cậu vậy.
Khi nổi đóa lên thì Noel nom rất đáng sợ. Dù vẻ bề ngoài thì giống như một cô thiếu nữ xinh xắn và yêu kiều, nhưng nếu lỡ làm gì phật ý cậu ấy thì sẽ phải ngồi nghe mắng nhiếc đến ê cả chân. Nói thực, những lúc như thế, trông cậu ấy còn giống Yakuza hơn Yakuza nữa. Nói không ngoa thì ngay cả với Kouga đã rất quen thuộc với kiểu người đó, cũng phải sợ đến rén đ*i ra quần mỗi khi Noel nổi cơn thịnh nộ.
Nhớ lại lúc Noel bắt họ phải tập luyện cực nhọc để đánh lừa con Garm trong lần thám hiểm Vực thẳm sắp tới, trái tim của cậu bị tổn thương sâu sắc, đến mức gần như vỡ vụn khi Noel châm chọc và chỉ trích khả năng diễn xuất tệ hại đó của cậu. Ngay cả Leon, người lớn đầu nhất trong cả bọn còn phải trốn ra chỗ khác rồi ngồi khóc một mình khi bị Noel nói cho cơ mà, thế cũng đủ hiểu cậu ấy đáng sợ như thế nào. Quá đỗi kinh hoàng, một kí ức mà Kouga không hề muốn nhớ. Mặt cậu cắt không còn giọt máu, cả người run lẩy bẩy, còn chân thì tưởng chừng không thể trụ vững được nữa.
- Thứ lỗi, cậu đang chắn đường tôi.
- Ưoaaa, t-tôi xin lỗi!
Kouga, người đang đứng chết trân như trời trồng, bỗng giật bắn mình lên, rồi nhảy giật ra đằng sau khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng và máy móc đó vang lên. Một cô gái trẻ tuổi mặc đồ hầu gái--đồng nghiệp của cậu, Niana, lẹ làng lướt qua chỗ cậu đang đứng.
Cô là con gái của Ursula. Thế nhưng trông họ chẳng giống nhau gì cả. Bà Ursula thì mập mạp và cao lớn, còn Nina lại nhỏ nhắn và thanh mảnh. Nhìn vào cô người ta có cảm giác như đó là một thiếu nữ mong manh dễ vỡ, cần được bảo vệ vậy. Nina có đôi mắt hạnh nhân to tròn, còn làn da trắng mịn lại càng làm nổi bật thêm đôi môi đỏ duyên dáng lạ kì kia. Mái tóc bạch kim dài đến ngang hông, được buộc lại gọn gàng bằng một chiếc ruy băng xinh xắn. Mỗi khi Nina bước đi, mái tóc ấy lại ngúng nguẩy như một cái đuôi nhỏ vậy.
Vẻ dễ thương của Nina phải sánh ngang với búp bê và tất nhiên...cô cũng gần như vô cảm giống búp bê luôn. Chắc cô không phải kiểu người hay thể hiện biểu cảm gương mặt của mình ra ngoài mặt lắm, thậm chí ai nói gì hay làm gì, cô cũng chẳng buồn hé môi cười một cái, ngay cả với khách hàng. Ursula nói rằng bà đã bó tay chịu thua vì Nina vẫn chẳng thay đổi gì dù bà có mặt nặng mày nhẹ thế nào đi chăng nữa. Còn Nina thì cãi lại rằng khách hàng đến đây không phải ngắm nụ cười của cô, thế nên cô chẳng phải nhọc công làm gì. Và cô cũng nói dịch vụ của quán Lò Bạc như vậy đã là quá đủ quá tốt rồi, thiếu một hai nụ cười cũng chẳng có gì khác biệt xảy ra cả.
Ngoài mặt thì là vậy, nhưng Nina luôn hoàn thành phần việc của mình cực kì nhanh chóng và chính xác. Cô tính tiền nhanh hơn Kouga nhiều, và tất nhiên, vì lẽ đó mà Nina phụ trách quầy thanh toán của Quán Lò Bạc này.
Thực lòng mà nói thì Kouga không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho một người như vậy. Cô ấy xinh đẹp và nhanh nhạy, nên lẽ ra cô phải tận hưởng cuộc sống này hơn chứ. Nhưng ngược lại, cô lại lựa chọn khép mình vào thế giới của riêng mình. Mà dù sao, đó cũng chẳng phải vấn đề mà một kẻ xa lạ đứng ngoài cuộc như Kouga có quyền nhúng mũi vào.
Kouga làm việc quần quật chẳng để ý thời gian, vậy mà bây giờ đã quá trưa gần chiều rồi. Khách đến quán vãn dần, cứ như thể cảnh tượng bận rộn đông đúc khi nãy chỉ là hư ảo thôi vậy. Họ sẽ mở quán đến 2 giờ chiều, tức là Kouga vẫn chưa xong ca, nhưng từ giờ thì chắc cũng dễ thở hơn một chút.
- Êi! Mày không còn gì để nói à!?
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy một giọng hăm dọa vang lên. Khi vừa quay sang để xem chuyện gì vừa xảy ra, thì Kouga nhìn thấy Nina đang gặp rắc rối với hai tên lưu manh.
- Mày không biết là trong đĩa có gián à!? Mau giải thích đi!! Sao mày vẫn không chịu nói gì!?
Mặt lộ rõ vẻ phiền phức, Nino nhỏ nhẹ nói với gã đàn ông đang nổi giận đùng đùng.
- Để tôi xác nhận lại với quý khách. Quán chúng tôi luôn kiểm tra kĩ lưỡng các món trước khi mang ra phục vụ cho khách hàng tới đây. Chính vì thế, không thể nào có gián ở trong đó được. Mong quý khách hiểu cho.
- Mày nói sao!? Ý mày là tao đang nói dối chứ gì!?
- Vâng, rất tiếc là vậy.
- Tao sẽ giết mày!
Ngay khi hắn đứng phắt dậy đầy phẫn nộ, Kouga chen ngang vào giữa hai người họ.
- M-Mày muốn gì hả!?
- Tôi là nhân viên ở đây....Tôi đã nghe được những gì mà quý khách vừa nói, nhưng cho phép tôi được hỏi lại. Hình như là trong đĩa thức ăn của quý khách có gián, phải không ạ?
- Đ-Đúng rồi đấy! Mà chưa hết, con ả này còn đổ cho bọn tao nói dối nữa chứ! Mày định chịu trách nhiệm thế nào đây hả!? Bây giờ đã quá muộn để xin lỗi rồi!
- Đền bù đi! Hoàn tiền cho bọn tao!
Tên đồng bọn của hắn ngồi bên cạnh cũng nhảy vào rồi hét toáng lên.
Kouga nhìn xuống cái đĩa mà bọn chúng nói là có gián ở trong đó. Đúng thật là một con bọ màu đen. Nhưng, Nina cũng đã nói rồi, dù có bận đến thế nào đi nữa, quán Lò Bạc sẽ không bao giờ bất cẩn tới nỗi không kiểm tra thức ăn mà đã mang ra cho khác để tránh những việc như thế này đây.
Dĩ nhiên là cũng không phải là họ không mắc phải bắt cứ sai lầm nào. Nhưng hai tên chắc chắn là đang nói dối. Cứ nhìn vào cách vẻ ngoài ngơ ngáo bất lương kia, cộng thêm việc chúng quát tháo rồi dọa nạt để đòi tiền nữa, nhất định hai kẻ này là mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ chỉ biết làm mấy trò nhố nhăng để kiếm sống. Nhiều khi là do nhà hàng cạnh tranh nào đó đã thuê những kẻ như vậy để hạ thấp uy tín và danh dự của quán, nhưng cũng có thể là chúng chỉ làm vậy để có được một bữa miễn phí cho thỏa bụng mà thôi. Dù là gì thì chắc chắn rằng hai tên này đã chuẩn bị sẵn con gián đó từ trước, rồi sau khi ăn uống no nê rồi, chúng lại tự đặt nó vào đĩa thức ăn rồi bày ra chuyện này đây.
Lò Bạc nằm ở một khu phố có trị an không được tốt lắm, nên mấy thằng lưu manh vô công rồi nghề rất thường hay tới đây quấy nhiễu. Tuy bà Ursula không nề hà đến vấn đề đó, nhưng những 'vị khách' này thực sự cực kì phiền phức. Nhiều người đến làm ở đây rồi cũng phải bỏ việc sớm vì không thể chịu nổi khi phải đối phó với những kẻ như thế hàng ngày. Nên bà Ursula đã nhờ Kouga một chuyện.
Tôi muốn cậu trở thành bảo kê của Lò Bạc, bà ấy nói vậy.
- Quý khách thân mến, con tiểu cường nhỏ xinh này thực sự đã ở trong đĩa ngay từ đầu phải không?
- Tao nói vậy mà mày chưa thủng hả, đã bảo là--.
- Con tiểu cường, nhỏ xinh, này, thực sự, ở trong đĩa, ngay từ đầu, à?
Kouga ngắt lời gã lưu manh rồi hỏi lại lần nữa, nhấn nhá từng chữ một thật tròn vành rõ nghĩa. Rồi, cậu nhìn hắn như muốn lòi con mắt, tuy thế trên miệng vẫn nở một nụ cười. Bị Kouga áp đảo, tên lưu manh vô thức ngồi phịch xuống ghế.
- Quý khách thân mến, chúng ta đang ở trong một quán ăn, nên tôi sẽ chăm sóc cho khách hàng của mình thật tốt. Bởi vì "Khách hàng là Thượng đế". Nhưng tôi vẫn mong những Quý Thượng đế đây nên hành xử có chừng mực một chút, hai người không nên lợi dụng lòng tốt và sự thân thiện đó để qua mắt chúng tôi đâu. Còn nếu không, thì tôi thực sự chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp với quý khách nữa đâu đấy.
- M-M-Mày nghĩ mày dọa được tao chắc!!!
Tên lưu manh nói bằng một giọng run rẩy sợ hãi. Dù rằng chúng mới là kẻ dọa nạt người khác trước, thế mà giờ chúng lại đóng vai làm nạn nhân khi mọi chuyện không đi đúng theo hướng mà mình muốn. Hai kẻ này, chính là loại người mà Kouga ghét đến mức muốn xúc đất đổ đi nhất.
- Quý khách ạ, không phải lúc nào giận dữ cũng là tốt đâu, như vậy là lầm to rồi đấy. Chúng ta nên kiềm chế cảm xúc của mình một chút, vậy mới toại lòng nhau được chứ.
- H-Híííííc!!!
Chỉ cần Kouga tỏa ra một chút sát khí mờ nhạt thôi cũng đủ để khiến hai tên kia cảm thấy hối tiếc vì đã được sinh ra trên đời rồi. Thốt nhiên, ánh mắt của chúng đổ dồn vào thứ đang được đính trên ngực áo của cậu.
- C-Cái đ*o gì...Rắn bạc có cánh!? Là thành viên của 『Xà』 sao!!??
Xà (Rắn)--đúng hơn là Lam Dực Xà, Bang hội hiện tại của Kouga. Nhưng bí danh của họ trong thế giới ngầm, lại chính là biểu tượng của Bang hội, 『Xà』, và cứ thế, nó đã trở thành một cái tên được nhiều người biết đến hơn cả tên chính thức của bọn họ nữa.
- Ừ thì, tôi là thành viên của Lam Dực Xà thật, nhưng mà....
Khi thấy Kouga lúng túng gãi đầu, hai tên kia tái mặt đi, răng đánh vào nhau nghe lập cập thấy rõ.
- C-C-C-Chúng em xin lỗi! Bọn em không biết anh là một Xà! X-X-Xin hãy tha thứ cho bọn em! Làm ơn đừng giết em, em xin anh! Bọn em sẽ không dám bén mảng tới đây nữa đâu!
- Em cắn rơm cắn cỏ lạy anh, em van anh! Đây, tiền thức ăn đây ạ, cả tiền bồi thường vì đã hỗn láo với anh nữa ạ! B-B-Bọn em chỉ có từng này, mong anh nhận cho!!
Hai tên lưu manh hoảng hốt, móc tung các túi ra, rồi để lại mấy cái ví liền ở trên bàn.
- Giết á....Ý tôi đâu phải...thế đâu....
Cậu vốn không định để yên cho chúng vì chúng đã vu oan cho Nina, chính xác hơn là cả quán Lò Bạc, nhưng cậu cũng sẽ không đi xa đến mức giết chết bọn chúng. Chênh lệch sức mạnh giữa Kouga và hai kẻ này quá cách biệt. Không cần phải đổ giọt mồ hôi nào, cậu cũng dằn mặt được bọn chúng.
- A-A-Anh định cắt mũi bọn em để làm gương cho người khác sao ạ!? Em nghe là Xà sẽ làm thế với những kẻ làm họ phật ý!! Xin anh hãy tha cho chúng em! Làm như vậy là thất đức lắm anh ơi!!
- À, k-không, cái đó......
Cậu định phủ nhận, nhưng cuối cùng cũng phải á khẩu. Cảnh tượng Noel, Chủ hội của cậu, vừa mới làm cái trò đó với một tên Tầm thủ Hạng B với nụ cười ngoác đến tận mang tai trên mặt, vẫn còn như mới xảy ra ngày hôm qua với Kouga.
- Ừ-Ừ thì, cũng có, nhưng mà--.
- Là thật sao!?
- Q-Quả là, Chủ hội của bọn này cũng hơi hơi hay làm thế, nhưng mà tôi không có nói là--.
- GƯAAAAAAAAAA!!! LÀM ƠN THA CHO CHÚNG EMMMMmmmm~~~!!!!
Ngay khi Kouga định biện minh cho sự trong sạch của mình thì hai tên kia kêu la váng trời lên, ngã lật ngửa ra đằng sau. Hình như chúng sợ tới nỗi không thể đứng dậy mà đi nổi nữa, nên dù sao thì chúng cũng lò dò bò ra được đến cửa, cứ như thể vừa bị ai chuốc thuốc vậy. Kouga đứng hình trước phản ứng khiếp hãi đến kinh hoàng này của hai tên kia. Cậu đứng như trời trồng giữa quán mà không biết phải làm gì thêm.
- Tại sao mình lại bị đối xử như một con quái vật đáng sợ chỉ vì hành động của Noel thôi chứ....
Kouga thở dài não nề, trầm ngâm một hồi rồi quay sang Nina, hỏi.
- Cô ổn chứ?
- Ừm.
Kouga gãi đầu bối rối khi thấy Nina gật đầu với một biểu cảm cứng như đá cuội.
- Tiểu thư Nina à, tôi có thể hiểu rằng cô cảm thấy rất tức giận vì hai kẻ kia đã nói dối và còn hăm dọa cô nữa, nhưng dù sao cô cũng nên lựa lời mà nói chứ, như vậy sẽ tốt hơn. Nếu tôi không có ở đây, không biết mọi chuyện đã thế nào rồi.
- Bởi vì có anh Kouga ở đây, nên tôi mới biết sẽ không có chuyện gì cả.
Nghe Nina trả lời ngay tắp lự mà không ngần ngại gì cả như vậy, Kouga nhăn mặt lại.
- Ý tôi đâu phải là vậy....
- Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ. Tôi phải quay lại làm việc đây.
Nina cúi đầu lịch sự, rồi rời đi. Không thể ngăn cô ấy lại để thuyết giáo gì nữa, Kouga lại thở dài.
- Con gái con đứa gì khó hiểu như ma làng vậy....
- Cô ấy đáng yêu mà phải không?
- Ưoaaa!?
Kouga giật bắn mình lên khi nghe thấy tiếng ai đó vang lên bên cạnh mình. Ngồi gần đó là Alma, đồng đội của cậu trong Lam Dực Xà. Còn lí do mà từ đầu đến cuối cậu không thể nhận ra Alma là vì cô đã ẩn thân bằng cách xóa bỏ hiện diện của mình. Sau khi xem được màn kịch vừa rồi, Alma không thể cười nhăn nhở cho được, trông cứ như là cô đang chế nhạo Kouga vậy.
- C-C-Cô làm gì ở đây?
- Để ăn trưa chứ làm gì hả đồ đần.
- .....Có thật là cô tới đây để ăn trưa không đấy?
- Xin lỗi, nói dối đấy. Tôi tới đây vì đang rảnh thôi, với cả tôi không được quấy rối Noel nên mới tới đây để tạo thêm "công ăn việc làm" cho cậu.
- Cô đúng là đồ tệ hại.
Alma và Kouga là đồng đội của nhau thật, nhưng họ không được hào thuận cho lắm. Sự thật là hồi trước là do hai người họ không thể phân thắng bại với nhau trong một cuộc đấu nên cả hai vẫn còn ấm ức. Chính vì thế, bọn họ cứ suốt ngày đấu đá, chành chọe với nhau. Bất cứ khi nào Alma nói móc Kouga thì cậu cũng không để yên mà trả đũa lại ngay.
- Tôi cũng quyền được tới đây mà, Nghĩ thử mà xem, cậu muốn có việc làm thêm là bởi vì cậu đang tia một cô em dễ thương ở quán này. Nếu cậu không thích tôi ở đây thì tôi về vậy. Tất nhiên là về mách lẻo với Noel rồi.
- Đừng có mà kết luận vô căn cứ như vậy! Cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi.
Kouga nhanh chóng phản bác lại rất quyết liệt, nhưng Alma vẫn nhăn răng cười khiêu khích.
- Hửmmmm~. Vậy là cậu dám nói là mình hoàn toàn trong sạch sao?
- Đương nhiên. Đừng có đánh đồng người chính trực như tôi với kẻ biến thái nhà cô.
- Thề với Noel chứ?
- Đ-Đ-Đư-Đương nhiên....
Miệng thì chối đây đẩy, chứ giọng của Kouga đã bắt đầu hơi run.
Noel mà nổi giận nên thì đáng sợ để đâu cho hết. Ngay cả Kouga không có lỗi gì đi nữa, nhưng chỉ nhắc tới chuyện đó thôi, là ngay lập tức, cậu đã cảm thấy ná thở rồi. Noel rất đáng tin cậy, cậu ấy là người đã đem lại tự do cho Kouga, và Kouga cũng rất hiểu tính cách của Noel, cậu biết rằng Noel luôn chăm chỉ cố gắng không ngừng, luôn nghĩ suy tính toán cho lợi ích của cả Bang hội. Noel chính là người mà cậu muốn cùng đồng hành cho tới khi thân thể này kiệt quệ, dù cậu chỉ còn chút tàn hơi, cậu cũng vẫn sẽ cống hiến hết mình cho Noel rồi mới về với hư không. Nhưng mà--
- Cậu đi làm thêm là bởi vì ở đó có người cậu thích ư!? Đồ đại ngốc!!! Cậu cứ nhu nhược như vậy thì coi chừng bị thiến giống có ngày!!!
--Kouga có thể mường tượng ra cảnh mình bị mắng nhiếc đến ê cả tai như vậy.
- Kouga, trông mặt cậu trắng bệch ra rồi kìa, sao thể nhỉ?
- C-C-C-Ch-Chỉ là cô tưởng tượng ra tôi....
Kouga nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy đến với mình, rồi mồ hôi lạnh cứ không ngừng túa ra như tắm. Thấy vậy, Alma ôm bụng cười lăn lộn.
- Ahahahahahaa, dù cậu trông thế này mà cũng sợ Noel ra trò đấy chứ.
- Đây không phải chuyện để đùa đâu....Cô phải biết là cậu ấy ghê gớm cỡ nào chứ....
- Noel đáng sợ vậy thôi, chứ cậu ấy tốt bụng cực kì, cậu biết chứ? Kể cả cậu ấy có phát hiện ra Kouga đang thầm thương trộm nhớ một cô nàng nào đó đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ không phù phiếm đến mức nổi trận lôi đình chỉ vì chuyện đó thôi đâu. Chắc chắn đấy.
- Nhưng tôi nói là mình vô tội rồi mà....
- Rồi rồi, biết rồi khổ lắm nói mãi.
- Cô đâu có biết tôi và Leon cảm thấy thế nào đâu chứ.....
Thì quả thực, Nina là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng nhìn cô, Kouga không thấy hứng thú cho lắm. Kouga cũng có sở thích riêng của mình, và hơn hết, ngay lúc này đây, cậu có một nghĩa vụ quan trọng hơn là yêu đương. Đó là trở thành lưỡi kiếm sắc bén nhất cho người đàn ông mà cậu ấy tôn trọng và tuân theo, chính vì thế, Kouga chẳng có thì giờ đâu mà đi dây dưa với đám con gái cả.
- Mà ngay từ đầu, cô cứ đi loanh quanh như này có ổn không đấy? Không phải Alma là bạn nhảy của Noel trong buổi dạ tiệc sắp được tổ chức hay sao?
- Tiếc là, tôi đâu phải tên ngốc giống Kouga và Leon chứ. Tôi có thể học tất cả mình được dạy chỉ trong nháy mắt thôi đấy. Đôi khi thông minh sáng dạ quá, cũng là một cái tội mà.
Kouga cau có nhìn Alma, người đang tự lấy tay chỉ vào đầu mình, trông đầy kiêu căng tự phụ.
Nhưng đúng thật là Alma có một trí nhớ siêu phàm. Không chỉ thế, cô còn tiếp thu những gì mình được học cực kì nhanh, ngay cả trong việc diễn xuất cũng thế. Suốt khoảng thời gian Noel hướng dẫn họ để đối phó với Garm, Alma là người duy nhất không bị mắng. Cô ta nhanh chóng hoàn thành phần chuẩn bị của mình, rồi ngồi bên ngoài cười lăn cười bò khi thấy cậu và Leon phải chịu đựng cơn mưa nước bọt của Noel.
- Nhưng tài năng quá cũng khổ ải lắm chứ. Nếu tôi mà là tên ngốc giống Kouga, thì tôi đã được một cậu trai trẻ đẹp dạy dỗ và mắng nhiếc cẩn thận rồi.
Alma nói như thể đó là điều kém may mắn nhất trong cuộc đời cô ta vậy.
- Bị một kẻ ngốc biến thái như cô thích, Noel tội nghiệp quá mà.....
Thực lòng mà nói, Kouga cảm thấy rất tiếc cho Noel. Chắc chắn sau này Noel sẽ rơi vào lưới tình với một cô gái rồi, nhưng ít nhất thì cậu cũng biết đó chẳng phải Alma.