Vậy là việc thương lượng với Sieg coi như đã diễn ra suôn sẻ đúng như dự tính.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể hạ thấp cảnh giác được. Tôi phải suy tính một kế hoạch dự phòng để đề phòng chuyện với Sieg bất ngờ đổ bể.
Lay động một người, dù có nhìn theo cách nào đi chăng nữa, thì tôi vẫn thấy khá dễ. Tất cả những gì cần làm để dắt mũi kẻ khác đi theo hướng mà mình muốn, chính là động chạm đến yếu điểm ẩn sâu trong trái tim của chúng. Nhưng đó là vấn đề của hiện tại.
Chẳng ai biết tương lai như thế nào. Thuận lợi hay khó khăn, thành công hay thất bại. Dù là có cố tính đoán đến cỡ nào thì cũng vẫn luôn có những việc không thể lường trước bộc phát bất ngờ, nếu không có đủ tài ứng biến để giải quyết mọi thứ thì hậu quả để lại sẽ không thể vãn hồi.
Bây giờ, điều khiến tôi cực kì lo lắng là liệu Biến Dị thể có thực sự tràn qua đây sau sáu tháng nữa không.
Theo như Harold đã nói trước đây, ngay từ ban đầu, tiên đoán đã chỉ ra rằng thảm họa đó sẽ giáng xuống sau một năm. Và đột nhiên lại chuyển thành sáu tháng nữa. Quá chênh lệch, và tôi nghĩ chưa thể dám chắc rằng sẽ không còn thay đổi nào khác và Biến Dị thể sẽ xuất hiện vào đúng thời điểm đó. Dĩ nhiên là sẽ không phải hôm nay hay ngày mai, nhưng khả năng nó bị rút ngắn thêm vài tháng nữa không phải không có.
Lộ trình thăng tiến thành một trong Thất tinh Regalia sau nửa năm và được công nhận là Tổng tư lệnh của Liên minh Tầm thủ Chống Biến Dị thể của tôi đang có dấu hiệu bị sụp đổ chỉ trong một thoáng chốc.
Nếu việc đó diễn ra sớm hơn khoảng thời gian dự định là sáu tháng này, thì chúng tôi tuyệt đối không thể nào làm được gì nhiều trong trận quyết chiến ấy. Còn trong trường hợp,khoảng thời gian đó bị rút ngắn hơn nữa, thì nếu chúng tôi cố hết sức để gia tăng chiến lực cũng như tận dụng tất cả mọi mưu hèn kế bẩn có thể nghĩ tới thì may ra đạt được mục tiêu ban đầu trong năm tháng là cùng. Nhưng chuyện Biến Dị thể có tiến đến thế giới hiện thực vào đúng lúc đó hay không thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi không người giải đáp.
Tất nhiên, suy cho cùng thì tôi cũng không ý định bỏ cuộc, nhưng có Chúa mới biết rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra.
- ....Chúa, hử.
Trên thế giới này, nhiều người quan niệm rằng Chúa có thực, nhưng vẫn chưa có ai được tận mắt nhìn thấy Người cả. Không, có lẽ không hoàn toàn là như vậy, nhưng đó chỉ là những câu chuyện được thêu dệt vì nhiều mục đích khác nhau, và sự thật thì cứ mãi bị vùi lấp trong bóng tối.
Dẫn đầu luôn là Tòa Thánh Thập giá cùng rất nhiều cộng đồng tôn giáo, họ có niềm tin thái quá vào sự tồn tại của Chúa, và kiểm soát giáo dân của mình bằng những giáo điều và giới luật hà khắc.
Ngớ ngẩn thật.
Thậm chí nếu ngay từ đầu tất cả đều được xây dựng dựa trên một quy tắc hoặc chuẩn mực đạo đức nào đó, thì đến cuối cùng những tổ chức này cũng chỉ tạo ra vài ba cái học thuyết khó hiểu chẳng có mục đích nào khác hơn ngoài việc làm lợi cho những kẻ đứng đầu cả. Để bọn chúng nhét cho đầy túi riêng, thỏa mãn cơn thèm khát quyền lực và ham muốn trần tục. Chứng kiến sự thối rữa đáng kinh tởm đó thì làm sao tôi có thể tin vào vị Chúa mà lũ người đó tôn thờ chứ?
Ngoài đường phố kia, những đứa trẻ không nhà vẫn còn đang phải chịu đựng cái chết kinh khủng nhất--chết đói, chết dần chết mòn, chết mà chỉ còn da bọc xương, chết mà không biết mình đang chết. Ấy vậy mà, trong khi đó, bọn giáo sĩ phì lũ thì đương vui sướng làm ra những chuyện khả ố, nhấm nháp những gã trai trẻ luyến tình ngay trong chính dinh thự được xây nên bằng tiền máu của giáo dân khổ ải. Cái chế độ tôn giáo này đã mục ruỗng từ tận gốc rễ, nó khiến cho mọi sự đều trở nên điên rồ.
Nếu tôi mà là Chúa, tôi sẽ không khiến lũ cặn bã đó chết ngay, mà thay vào đó, bắt chúng nếm trải sự tàn khốc cũng như niềm hối tiếc khi phải sống. Tất nhiên, điều đó là không thể. Và lũ đó vẫn còn nhởn nhơ lộng hành ở thế giới của riêng chúng, hay cũng chẳng có Phán quyết hay Trừng phạt thần thánh nào được giáng xuống. Điều đó cũng có nghĩa là Chúa, thực thể siêu nhiên đó, không tồn tại.--Nhớ ngày đó, tôi đã hỏi Ông rằng là.
Chúa có thật hay không? Vậy đấy.
- Ta tin là có.
Quả thực, tôi đã rất bất ngờ khi nghe thấy Ông ngoại nói thế. Mặc dù khi còn trẻ, Ông là một trong những người xứng với danh hiệu Anh hùng nhất, nhưng tôi cũng biết là Ông có tính cách rất thô bạo và cực kì ngạo mạn, nghe qua thì không giống một người hùng. Thế nên, tôi thậm chí không tin nổi vào tai mình khi nghe thấy vậy.
Thậm chí tôi còn nghĩ rằng chắc chắn câu trả lời của Ông sẽ là "không". Suy cho cùng tôi hỏi Ông như vậy, chỉ là bởi tôi muốn nghe thấy điều mà mình mong đợi cơ mà. Đơn giản mà nói thì, tôi muốn Ông, người mà tôi kính trọng và tin yêu hết mực, đồng thuận với mình rằng Chúa không tồn tại trên thế gian này.
Nhưng nghĩ kỹ thì, từ lúc Ông phải khiến kẻ khác khiếp sợ bằng cái tên Quỷ Bất tử đó đến nay, cũng nhiều năm trôi qua rồi. Có lẽ từ khi lập gia đình, trái tim chai sạn của Ông đã mềm mỏng đi rất nhiều rồi, điều đó không có gì quá lạ. Nhưng lí do lớn nhất chắc chắn là cái chết vợ và con gái của Ông--cũng chính là Bà và Mẹ của tôi, đã khiến đức tin của Ông lay chuyển, trong thâm tâm, Ông vẫn luôn cầu nguyện Chúa cứu rỗi linh hồn họ.
Nhưng dù biết hết những chuyện đó, tôi vẫn cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên, đến mức mà tôi như đứng chết trân ngay tại chỗ.
- Điều đó lạ lắm sao, việc mà Ông của cháu tin vào Chúa ấy?
Khi thấy tôi gật đầu, Ông phá lên cười ha hả đầy sảng khoái.
- Gahahahaha, cũng đúng nhỉ! Nhưng cháu biết đấy, không phải đến cái tuổi tóc đã bạc đầu này rồi ta mới mộ đạo như vậy đâu. Từ khi còn trẻ dại, ta vốn đã tin rằng Người có tồn tại, trước giờ vẫn vậy.
- .....Ông đã gặp Người rồi ư?
- Tất nhiên là không! Ý ta là chưa gặp thôi. Hơn nữa, đừng đánh đồng Người với lũ thần thánh giả mạo ngoài kia. Vị Chúa kính yêu mà ta đặt trọn niềm tin không phải một ai đó hữu hình, mà Người là tất cả mọi thứ. Vạn vật trên thế gian này đều là Người.
- Là sao vậy Ông?
- Tôn giáo thao túng những con chiên ngoan đạo bằng một vị Chúa đem lại lợi ích cho chúng, nhưng rốt cục, đó suy cho cùng cũng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng được thêu dệt mà nên thôi. Chúa là Chúa, quyền năng hơn hết thảy, nhưng cũng độ lượng hơn hết thảy. Người tồn tại ở khắp mọi nơi, là bản hòa ca cùng chung nhịp đập của ngàn vạn tạo vật, là hàng trăm, hàng triệu số phận cùng quy về một mối. Nếu phải so sánh, thì Người giống như một dòng sông lớn vậy. Chúng ta chẳng là gì ngoài một giọt nước đang men theo mạch chảy của dòng sông lớn ấy. Chỉ bằng ý chí của riêng mình thì sẽ không thể tách biệt ra khỏi nơi ấy. Nhưng nếu biết chấp nhận nương mình theo dòng chảy định mệnh, chúng ta sẽ không chỉ là một giọt nước li ti nữa, mà là cả một con sông rộng lớn.
Khi ấy, tôi không dám chắc là mình hiểu hết những gì Ông vừa nói. Thấy tôi ngớ người ra, trên gương mặt trẻ dại tỏ rõ vẻ băn khoăn, thì Ông cười hiền rồi nói.
- Bây giờ có lẽ vẫn còn sớm với Noel, Nhưng một ngày nào đó, khi thời khắc của trời đất đã điểm, cháu sẽ tường tận thôi.--Đừng đi ngược lại với dòng chảy cuộc đời mình. Hãy chấp nhận nó. Sẽ chẳng ai có thể thay đổi được dòng chảy đang cuộn xiết từng ngày ấy, nhưng chừng nào cháu còn đứng trên thượng nguồn, nơi khởi đầu của tất cả, cháu hoàn toàn có thể kiểm soát được dòng chảy ấy.
Bàn tay rắn chắc như đá của Ông xoa đầu tôi nhẹ nhàng.
- Noel, ngày nào cháu làm được như thế, cháu chắc cháu sẽ trở thành Thần. Ông tin rằng cháu có đủ sức mạnh và trí khôn để làm thế.
Ngày ấy, tôi chỉ có thể mơ hồ hiểu được những gì mà Ông muốn truyền đạt. Nhưng giờ, khi đã trở thành một Tầm thủ, tôi mới thực sự thấm được hàm ý trong lời nói đó của Ông đó.
Hãy biết chấp nhận số mệnh của bản thân, nhưng đừng để nó đánh gục, và luôn hướng tới đỉnh cao, có như vậy tôi mới đạt được tới tương lai mà mình mong muốn. Nếu cần thiết, ép buộc bản thân phải siêng năng hơn nữa và không được bỏ cuộc.
Đó là con đường mà tôi đã chọn lựa để dấn thân. Dù có phải nhúng chàm, lăn lội trong bùn sình tanh hôi, hay thậm chí phải mang danh [Quỷ dữ] đi chăng nữa, tất cả cũng đáng là gì nếu đến cuối cùng tôi vẫn trở thành kẻ chiến thắng. Nếu đích đến trên cung đường tôi đi là vị trí Thần linh đó, tôi cũng chẳng ngại làm một con Quỷ cho tới khi đạt được điều mà mình hằng mong muốn đâu.
Bởi lẽ, trong cái thế giới tàn nhẫn và phù phiếm này, kết quả mới là tất cả.
- Này, Noel!
Trên đường trở về Đế đô, bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi tên mình. Ngoái lại đằng sau thì tôi thấy Leisha đang vẫy tay chào. Cô chạy đến, trên môi nở một nụ cười thân thiện. Đằng sau Leisha là những thành viên của Chớp giật. Không, không chỉ có mỗi Chớp giật. Nắm đấm Bá vương, dẫn đầu là Logan, và cả Hoa Sen Đỏ của Veronica cũng đi cùng bọn họ.
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ xem tại sao cả ba tổ đội đứng đầu Hạng C này lại cùng đi với nhau, thì Leisha đã tới đứng bên cạnh tôi từ lúc nào chẳng hay.
- Chào nhé! Cậu đang làm gì vậy?
- Đi dạo ấy mà. Còn các cậu thì sao? Tự nhiên nay có vẻ đông đúc quá vậy?
Vừa dứt lời, một ý nghĩ loáng thoáng vụt qua đầu tôi.
- Ồ, cái đó....Thì, các đội trưởng của ba tổ đội đã cùng phân thắng bại. Bọn này đã nhất trí là người chiến thắng sẽ trở thành lãnh đạo của tổ đội mới được hợp nhất, cậu cũng thấy rồi đấy.
- Ra thế.
- Mà, đúng ra là cậu cũng phải nghe qua rồi chứ nhỉ? Tai mắt của cậu ở khắp nơi cơ mà.
- Chắc vậy.
Tôi biết việc Veronica đang cố gắng trong vô vọng để thu phục các tổ đội lớn nhỏ ở Hạng C từ trước, và xem ra, cuối cùng thì cô ta cũng xoay sở được và hợp nhất với Chớp giật và Nắm đấm Bá vương. Tôi khá tò mò không biết rốt cuộc mọi chuyện đã diễn ra thế nào, nhưng có vẻ là Wolf và Logan cũng đã đồng ý với đề nghị này của Veronica.
Đứng từ vị trí của một người đã thâu tóm Không Dực Kỵ sĩ, tôi hiểu rất rõ việc hợp nhất các tổ đội lại với nhau chính là cách hiệu quả nhất để có thể mạnh lên nhanh chóng. Tất nhiên là không phải không có vấn đề phát sinh, nhưng những lợi ích mà nó thì quả thực là không tưởng.
- Thế, ai thắng?
Chà, nhìn khuôn mặt của Leisha thế kia, tôi cũng biết trước rồi.
- Còn ai vào đây nữa chứ hả!
Wolf, thủ lĩnh của Chớp giật, xuất hiện và nói một cách đầy hứng khởi. Bộ giáp của anh ta xem chừng đã te tua xơ mướp lắm rồi, thậm chí Wolf còn phải nhờ đến đồng đội dìu thì mới nhấc nổi mình lên, thế nhưng cái miệng thì vẫn cười toe toét.
Quan trọng hơn, chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu, sức mạnh của Wolf đã khác trước rất nhiều. Xem ra anh ta đã tập luyện rất khổ cực đây. Không nghi ngờ gì nữa, Wolf của hiện tại đã là một Hạng B.
Sau khi bị tôi khích cho một màn thế mà không mạnh lên mới là lạ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà đã lên tới Hạng B thì cũng đáng để biểu dương đấy. Có lẽ đây là thành quả của tài năng thiên bẩm và ý chí cầu tiến của anh ta kết hợp lại mà ra đây.
- Chúc mừng nhé, Wolf. Đột nhiên cái đùng anh lại trở thành lãnh đạo của một tổ đội lớn như vậy rồi nhỉ.
- ....Thực ra đó vốn không phải điều mà tôi mong muốn. Nói thật thì, với tôi, được chiến đấu cùng với những đồng đội của mình trong Chớp giật khi xưa là được rồi.
- Nếu thế, sao anh phải chấp nhận hợp nhất tổ đội làm gì cho nhọc công?
Nghe thấy tôi hỏi thế, Wolf cười ồ lên, như thể đang tự chế nhạo chính bản thân mình vậy, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
- Bởi vì tôi không muốn thua cậu đấy, Noel ạ.
Những lời này hoàn toàn không giống Wolf chân thành và dễ tính của thường ngày chút nào cả. Không, tôi đoán là anh ta thực lòng muốn thách thức tôi mà thôi.
Sau khi trở về, bọn này sẽ nộp đơn xin thành lập Bang hội. Có thể bây giờ so với Xà thì chúng tôi còn kém xa, nhưng hãy cứ đợi đấy, chúng tôi sẽ đuổi kịp mấy người chỉ trong một sớm một chiều thôi. Không, dù phải đánh đổi bao nhiêu thời gian công sức đi chăng nữa, bọn này vẫn sẽ chứng minh ai mới là kẻ mạnh nhất. Cứ thuận đà mà giữ lấy ngôi vị mà cậu chưa hưởng được bao lâu đi, Noel, tôi sẽ sớm chiếm lấy nó thôi.
Wolf lại cười như điên, nhưng tự nhiên lại ho khùng khục khi mấy vết thương kia há miệng, rồi nhăn mặt lại vì đau đớn.
- Hể, nói cho cố vào, rồi trông có khác gì thằng hề không chứ?
- Im đi. Tôi sẽ không để cậu giành hết phần ngon đâu. Nhất định đấy, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã không trở thành đồng đội của tôi.
- Nếu ngày đó đến thật thì chẳng thà tôi đi chết còn hơn.
- Cứ dương dương tự đắc đi, đồ rắn độc. Rồi để xem.
Wolf cười thích thú, đưa nắm đấm của mình ra đằng trước. Khi tôi cụng tay vào nắm đấm đó, anh gật đầu mãn nguyện, rồi quay về phía Đế đô mà đi.
- Oái, đau, đi chậm chút đi!
Sau khi nhìn bóng lưng Wolf đang phàn nàn với đồng đội mình đi xa dần, tôi quay sang thì bắt gặp ánh mắt của Logan, đội trưởng Nắm đấm Bá vương.
Trông anh ta cũng có vẻ tàn tã không kém gì Wolf, nhưng ít nhất thì Logan vẫn có thể tự đi được bằng chính sức của mình. Người thắng mà còn bị thương nhiều hơn cả kẻ thua sao, đúng là rất thú vị. Thế nhưng, nếu xét đến thực lực của hai người họ sau khi đã cố bứt phá giới hạn và tung ra tất cả những gì mình có để triệt hạ đối phương, thì chuyện đó cũng không có gì quá lạ, nhất là trong giới Tầm thủ.
Có vẻ như Logan cũng đã thăng lên Hạng B rồi, nên tôi không dám chắc về việc giữa anh và Wolf thì ai hơn ai, nếu tính cả những trận đấu mà họ từng tham chiến trước đây.
Thế thì có thể, nguyên nhân khiến Logan thua như vậy là do chênh lệch về sức mạnh của hai người bọn họ. So với lúc chiến đấu với Ma thú, thì trạng thái tinh thần của một người bị ảnh hưởng nhiều hơn một cách đáng kể khi đấu đối kháng với con người. Mặt đối mặt với kẻ khác, chỉ cần khác biệt một chút trong chiến thuật hay cách đánh thôi cũng đủ để quyết định toàn bộ thế trận, thậm chí là có thể phân định thắng thua ngay lập tức.
Như thể đọc được những suy nghĩ rối rắm của tôi, hoặc là do anh ta cảm thấy nhục nhã vì đã để thua Wolf hay thế nào đó, Logan trông có vẻ không vui cho lắm, nhanh chóng lảng tránh ánh mắt tôi.
- Tôi tự hỏi sao cánh đàn ông mấy người lại hay mất bình tĩnh khi nhắc đến chuyện hơn thua thế nhỉ?
Khi nghe Leisha lẩm bẩm như vậy ngay bên tai mình, tôi chỉ cười trừ.
- Cũng không hẳn là vậy. Nhận định như vậy có hơi sai lầm rồi. Có phải riêng gì đàn ông hay phụ nữ thì mới thế đâu?
Tôi hất cằm về phía Veronica, thủ lĩnh của Hoa Sen Đỏ, người cố tỏ ra rằng mình đang ngó lơ suy nghĩ tất cả những kẻ khác, nhưng mặt thì lộ rõ vẻ thẫn thờ hiếm thấy. Chắc hẳn cô ta đang tức giận lắm đây. Dù có vẻ là Veronica không chịu nhiều thương tích cho lắm, ít nhất là so với hai người kia, nhưng nhìn cái dáng đi xiêu vẹo, chân nam đá chân chiêu như người say rượu kia cũng hiểu cô ta đã bị sốc như thế nào sau trận so tài khi nãy. Nhờ có đồng đội mau chóng chạy tới đỡ mà cô cũng nhấc nổi mình lên được.
Trong số những người đang đứng gần đó có cả thành viên cũ của Không Dực Kỵ sĩ, Vlaclav, một người sói. Tôi có nghe mật báo về là Vlaclav đã trở thành một thành viên của Hoa Sen Đỏ, xem ra chuyện đó là thật rồi.
Thế nhưng, nhìn cảnh này thì hiểu, Veronica mới là người đại diện cho Hoa Sen Đỏ tham gia cuộc đấu. Khi biết việc Veronica đã chiêu mộ Vlaclav, tôi còn nghĩ là cô ta đang lên kế hoạch để cho anh ta thay mình đại diện cho trận so tài này, nhưng xem ra là không phải vậy.
Chẳng lẽ Veronica đã thăng Hạng sao? Với tính cách đó của cô ta, tôi không cho rằng cô sẽ tham gia một trận đấu mà phần thắng của mình chẳng được bao nhiêu đâu. Cũng có thể là cô ta đã thực sự đã trở thành một Tầm thủ Hạng B giống Wolf và Logan chăng?
Thế nhưng, lần cuối cùng gặp mặt ở Câu lạc bộ Orc, tôi không cảm nhận được rằng sức mạnh của Veronica đủ nhiều để đáp ứng được điều kiện thăng Hạng. Không giống như quân tiên phong, khá khó để nắm bắt được thực lực của một Hậu thủ vệ chỉ bằng cách quan sát bằng mắt thường được. Bởi vì thường thì những Hậu thủ vệ sau khi thăng Hạng thiên về phát triển năng lực thể chất hơn là tăng cường các loại khí tức khác nhau. Suy cho cùng, kinh nghiệm và kiến thức mới là thứ quyết định tất cả nếu thực lực ngang bằng nhau.
Nhưng nếu nói như vậy, thì tôi cảm giác như lần đó, khả năng của Veronica còn kém hơn rất nhiều so với Wolf và Logan. Nếu tôi nhớ không lầm, thì thành tích của cô ta cũng không có gì là quá nổi bật cho lắm, chẳng qua chỉ là tích tiểu thành đại thì mới được ngày hôm nay thôi.
Nói cách khác, hẳn là cô ta đang cố che giấu thực lực của mình suốt thời gian vừa qua, để có thể đánh lừa Wolf và Logan. Chuyện đó là hoàn toàn có thể, chỉ cần sử dụng Kĩ năng và vật phẩm khác nhau là đã làm được rồi. Khiến cho mình trông có vẻ yếu hơn cũng không có gì là quá ảnh hưởng tới những hoạt động Tầm thủ, nhưng nếu là để khiến đối thủ hiểu nhầm và hạ thấp cảnh giác, thì đó lại là chuyện khác.
Hết che giấu thực lực lại đến hợp nhất tổ đội, lại còn chiêu mộ Vlaclav nữa chứ, người này không hề tầm thường đâu, cũng ghê gớm ra trò đấy. Mà, cô ta cảm thấy tức giận khi bị tranh mất chức lãnh đạo sau khi đã làm đủ mọi chuyện như vậy, đó cũng là điều dễ hiểu.
- Không quan trọng là đàn ông hay phụ nữ. Lí do mà họ không thể giữ bình tĩnh là bởi vì họ đã chiến đấu trong trạng thái tinh thần bị căng thẳng và không quen với việc phải nghiêm túc như vậy. Chỉ có thế thôi.
Thấy tôi nói vậy, Leisha cũng gật đầu đồng ý.
- Chắc là thế thật....Vậy ra lí do mà Noel có thể điềm nhiên mà hạ bệ kẻ khác là do Noel lúc nào cũng nghiêm túc sao?
- Phải, cậu đoán đúng rồi đấy.
Tôi trả lời mà không chút do dự hay chần chừ.
- À phải, Ophelia của Không Dực Kỵ sĩ là bạn đồng hương của cậu đúng chứ? Cậu định thay mặt cô ấy trách móc tôi sao?
- Tôi đâu phải kiểu người vậy đâu. Tôi cũng là một Tầm thủ mà. Thậm chí dù tôi có biết Noel đã dùng đến phương pháp nào để giành chiến thắng đi chăng nữa, thì lỗi sai vẫn thuộc về người thua mà thôi. Kẻ thắng là kẻ đúng mà.
Tuy chối đây đẩy là vậy, nhưng lời lẽ của Leisha vẫn có chút gì đó hơi hụt hẫng.
- Thế sao trông cậu vẫn không vui vậy?
- Đâu có đâu, chỉ là tôi hơi lo chút cho Noel thôi....
- Mấy người đã hợp nhất tổ đội rồi, sắp chính thức trở thành một Bang hội Tầm thủ đến nơi rồi, mà cậu vẫn còn thời gian lo cho đối thủ của mình sao, như thế không phải là quá thoải mái thư thái rồi à?
- Mumuu, đừng có mà nói thế chứ!
- Nhưng sự thật là vậy mà. Leisha, tôi không phải là người cần đến cậu phải lo đâu. Cậu nên quan tâm đến Wolf và những thành viên của Chớp giật, thậm chí là cả những người đồng đội mình của mình kia kìa, tôi nói có sai không?
- Ừ thì....C-Cái đó, thì cũng đúng, cơ mà....
Khi nhìn thấy Leisha đang cụp hẳn tai xuống vì không thể phản bác được gì thêm, tôi nhắn răng cười.
- Lo lắng cho kẻ khác chỉ là cách nói giảm nói tránh cho việc cậu đang cảm thấy lưỡng lự về điều sắp xảy tới mà thôi. Tôi biết cậu có hơi không quen với một môi trường mới, nhưng đừng quên một điều này, cũng đừng nghĩ điều đó là tự nhiên mà có. Cậu là một Tiên, chủng tộc trường thọ, nhưng còn đồng đội của cậu thì không. Cậu nên sống hết mình cho hiện tại và trân trọng những khoảng khắc đáng quý hơn nữa đi.
- Lại càm ràm rồi. Trông thế này thôi, chứ Noel cũng thừa biết tôi lớn tuổi hơn cậu mà. Cậu còn định giảng đạo cho tôi đến bao giờ hả?
- Không đâu, đó là lời khuyên của một người bạn đấy chứ.
Leisha hơi khựng lại một thoáng, nhưng rồi cô cũng nở một nụ cười khả ái rồi nhỏ nhẹ nói.
- Đành vậy. Nếu đó là lời khuyên của một người bạn, thì tôi phải tin tưởng nó từ tận đáy lòng mình thôi nhỉ, đúng chưa nào?
-------------------------------------