“Hồi đầu, em đã tỏ tình với Takuto, chỉ vì em muốn thắng Onee-chan.”
Yuika thú nhận với vẻ ăn năn.
Trước khi hẹn hò, chúng tôi hầu như không hề nói chuyện với nhau, và đơn thuần chỉ là bạn cùng lớp.
Và rồi một ngày nọ.
[Hẹn hò với tớ nhé] cô ấy đột nhiên tỏ tình với tôi, và hai đứa bắt đầu hẹn hò.
Lúc ấy, tôi chưa bao giờ được người khác tỏ tình, mà ở cái tuổi đó cũng đang hứng thú về tình yêu nữa.
Bọn tôi quyết định sẽ tìm hiểu rõ về nhau hơn trong thời gian hẹn hò, vậy nên những lời vừa rồi của Yuika khiến tôi chú ý.
“Ý-Ý cậu là sao.”
“Em biết Onee-chan thích anh, Takuto. Dường như anh đã quên, nhưng chúng ta đã gặp nhau rất lâu về trước rồi.”
“Không, tôi còn nhớ. Tôi mới nhớ lại gần đây.”
“Hmm, vậy sao. Ra là anh nhớ rồi à...”
Yuika có vẻ không hứng thú cho lắm, cô cúi mặt.
“Em về đây hồi học kỳ 2 lớp 8, và nghĩ rằng việc được học cùng lớp với Takuto đúng là thật trùng hợp... Em đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã có cơ hội. Thế nên...”
“Ý cậu là, cậu tỏ tình với tôi sau khi biết rõ cảm xúc của Rina-san sao?”
“Đúng vậy. Chắc anh vỡ mộng rồi nhỉ?”
“...Mà, tôi không biết đến cái lí do đó.”
Động cơ của cô ấy khi hẹn hò với tôi chẳng trong sáng chút nào.
Ngay cả với một người có mặc cảm tự ti so với chị gái, những chuyện này cũng thật quá đáng.
“Em muốn khoe với Onee-chan. Em muốn nói với Onee-chan rằng tình đầu của chị ấy đã chọn em. Nhưng Onee-chan, chị ấy thực sự không biết ý định của em... Dù chị ấy vẫn nhớ Takuto, nhưng lại mừng cho em. Chị ấy không hề phàn nàn một lời.”
Không nghi ngờ gì nữa.
Hồi mới chia tay, Rina-san đã cố để đưa tôi và Yuika quay lại với nhau.
Rina-san là một con người ngây thơ, tốt bụng và biết hy sinh. Nói rằng cô ấy đã hy sinh bản thân mình cũng chẳng sai.
“Và bằng cách cho em thấy sự cách biệt giữa hai người, đã khiến em còn đau khổ hơn nữa...”
“Yuika...”
“Nhưng không hiểu sao, khi hẹn hò với Takuto em lại thấy rất vui. Em tự hỏi, liệu phải chăng do là chị em nên em cũng thích Takuto chăng. Thế nên, em đã quên đi lí do ban đầu muốn hẹn hò.... Nhưng mà này, em ích kỷ lắm, phải chứ!?”
“Ừm, cậu đúng là rắc rối thật đấy.”
Yuika có rất nhiều tham vọng, và cổ cũng ích kỷ nữa.
Nhưng tôi không phiền nghe những sự ích kỷ đó đâu.
Nếu không, làm sao bọn tôi có thể kéo dài mối quan hệ ấy tận hơn một năm cơ chứ.
Làm bạn trai của Yuika đúng là một thử thách khó nhằn mà.
“Ừm. Việc đó khiến em muốn nhiều hơn nữa, và em đã không thỏa mãn với hiện tại khi ấy. Em cảm thấy mình muốn điều gì đó mới mẻ... Nhưng từ khi chia tay với Takuto... Mọi thứ đều trở nên nhàm chán. Đó là lúc em nhận ra được hạnh phúc là gì, nhưng chỉ khi bản thân đã đánh mất nó.”
Những lời ấy thật sự nghiêm túc. Bất giác tôi đưa tay lên gãi đầu.
“Yuika, cậu thích tôi, hay cậu thích con người đã thích Rina-san?”
Nãy giờ tôi chỉ lắng nghe, và đơn giản là tôi thấy tò mò sau khi nghe xong câu chuyện của cô thôi.
“Ban đầu, chắc chắn là vế sau. Nhưng em cũng thích anh, Takuto.”
“Nhưng cậu đã không còn thế nữa phải chứ?”
“Ừm. Nhưng em lại không thích khi trông anh thật hạnh phúc khi hẹn hò với Onee-chan.”
“Vậy thì...”
“Em không chấp nhận được sự thật rằng Onee-chan đã lấy anh đi, nhưng trên hết, em ghét việc Takuto đã nằm ngoài tầm với của mình. Em không hiểu...”
Tôi không nghĩ mình hiểu rõ để có thể dễ dàng nói gì đó lúc này.
Nhưng dù sao, tôi vẫn hiểu được một điều.
“Cơ mà, có vẻ lòng tự trọng của cậu khá thấp nhỉ, Yuika?”
“Huh? Tự trọng?”
“Cậu luôn luôn đề cao Rina-san và hạ thấp bản thân mình xuống. Yuika cũng có nhiều điểm tốt mà.”
“Không đúng...”
Cô cắn môi lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi nhẹ nhàng bảo.
“Yuika, cậu rát giỏi trong việc xử lí mọi chuyện.”
“Eh?”
“Cậu biết tóm lược những ý chính, và vở ghi của cậu cực kỳ dễ đọc.”
“K-Không hẳn... Nhưng những chuyện đó... Chẳng có gì đáng nói.”
“Cậu có thể nói lên chính kiến của mình, và cậu cũng chăm chỉ nữa. Mà, cậu dễ bị hiểu lầm vì đã nỗ lực ở những nơi người khác không nhìn vào được.”
“Đ-Đừng nói như thể anh biết hết vậy.”
“Để tớ nói cho mà nghe, đây là bạn trai cũ của cậu đấy.”
“...Ugh.”
“Ngay từ đầu, gương mặt hay tài năng không hề quyết định một con người tốt hay xấu. Ai cũng có tiêu chuẩn riêng của mình, Yuika và Rina-san còn chênh tuổi nhau nữa, nên tất nhiên là khác nhau rồi.”
“N-Nhưng, em không thể thắng nổi Onee-chan...”
Trưng ra vẻ phức tạp, tôi đặt tay lên cổ.
“Cậu bắt buộc phải thắng sao?”
“Vì mọi người ai cũng chỉ nhìn vào Onee-chan. Ai rồi cũng sẽ yêu quý Onee-chan thôi...”
“Tớ chắc vẫn có nhiều người thích Yuika hơn Rina-san mà.”
“Không đời nào.”
“Không đâu, ít nhất là khi còn hẹn hò, tớ là một trong những người đó đấy.”
Con người ai cũng có phức cảm của bản thân.
Nhưng, Yuika thì bệnh nặng lắm rồi...
Má Yuika ửng hồng, cô ngước lên nhìn.
“...A-Anh đang hẹn hò với Onee-chan, mà lại ngọt ngào với em thế ư?”
“Không, tại sao lại thành ra thế này rồi...”
Hiểu lầm nghiêm trọng rồi. Tôi đâu có cố ý làm thế, nên cũng bất ngờ lắm chứ.
“Ah, không biết đâu! Em về đây!”
“Eh, à, ừ...”
Yuika bật dậy và đi ngang qua tôi với gương mặt ửng đỏ.
Nhưng sau khi mở cửa, cô đứng lại.
“...Cảm ơn nhé... Em thấy mình tự tin hơn một chút rồi.”
“Ừ-Ừm. Tốt cho cậu rồi.”
Yuika đi thẳng về phía của ra vào.
Tôi đã định tiễn cổ đi cơ, nhưng cái bầu không khí hiện giờ không để tôi làm vậy được.
Còn giờ thì, báo cho Rina-san cái đã.
Tôi không muốn giấu diếm gì để rồi xảy ra bất cứ hiểu lầm tai hại nào đâu.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage