“Ôi không, chị không thể làm cô dâu nữa rồi.”
Rina-san dỗi thật rồi.
“Em xin lỗi mà...”
“Chị thì bị cảm, và em còn thấy chị khỏa thân nữa, còn gì tệ hơn nữa chứ.”
“Em thực sự xin lỗi... Cơ mà, chị sẽ là cô dâu của em.”
“Em nghĩ nói vậy thì chị sẽ tha à?”
“C-Chị có tha thứ cho em không?”
“Ừm thì, chị tha cho em. Nhưng nếu xạo thì không tha đâu đó.”
“Em sẽ nhớ!”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi căng vai ra.
Rina-san mỉm cười ngọt ngào.
“Cảm ơn em vì đến thăm chị nhé. Được nhìn em khiến chị thấy khỏe hơn rồi đấy.”
“...V-Vậy à. Nghe vậy em vui lắm.”
Tôi nhìn ra chỗ khác. Chẳng hiểu sao lại gãi má xấu hổ thế này nữa.
“Hết hôm nay bất cứ giá nào chị cũng phải khỏe lên mới được. Nếu khong thì, ngày mai...”
“À, về chuyện đó thì, ta hủy nhé.”
“Eh?”
“Đừng tự ép bản thân mà. Dù hôm nay chị có khá hơn đi nữa, thì cũng không nên cố đi khi bị ốm đâu.”
Sức khỏe của cô ấy luôn là ưu tiên hàng đầu. Đang ốm đau mà đi du lịch chẳng có ích gì cả.
“E-Em không thể... như vậy được. Chị sẽ ổn thôi mà- Khụ, khụ.”
Rina-san ngồi dậy bám vào tôi.
Tôi khẽ xoa lưng cô.
“Chị đừng cố quá mà.”
”Nhưng...”
Tôi đẩy nhẹ vài Rina-san như chạm vào thứ gì đó mong manh và đặt cô nằm xuống.
“Chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào mà. Để khi khác đi nhé.”
“Không chịu.”
“S-Sao chị phải nhất quyết đi thế? Chị lo về tiền đặt ư?”
“Không phải... Chị chỉ muốn đi cùng với em thôi Takuto.”
“Vậy nên lần sau-“
“Sao em có thể dễ dàng thay đổi vậy được?”
“Ờ-Ờm, thì còn cách nào khác đâu.”
“...Hiểu rồi. Takuto khác với chị nhỉ.”
Rina-san nói với vẻ khó chịu. Tôi nhăn mặt không hiểu cô nói gì nữa.
“Ý chị khác là sao?”
“Takuto-kun, em đã từng hẹn hò với Yuika. Em có nhiều kinh nghiệm hơn chị, một người chưa từng làm chuyện này trước đây. Takuto-kun khác hẳn chị.”
Giọng nói lạnh lùng đến lạ mang theo những suy nghĩ từ sâu đáy lòng.
Tôi là người bạn trai đầu tiên của Rina-san. Nhưng với tôi, Rina-san chỉ là người thứ hai.
Hơn thế, đó còn là em gái cô ấy.
Rina-san quá gần gũi để biết mối quan hệ của bọn tôi, dù có che mắt không muốn nhìn, thì mọi chuyện cũng tự đến.
Rina-san là một người luôn vui vẻ không chút lo toan, và nụ cười của cô có thể đánh bay mọi vấn đề. Tôi đã nghĩ cô là người như thế đấy.
Nhưng đương nhiên, tôi chưa đủ chín chắn để có thể hiểu tường tận được mọi thứ.
Tôi lắc đầu, do dự cất lời.
“E-Em cũng mong đợi chuyến đi này cùng Rina-san lắm mà.”
“Vậy thì đi nào. Chị chắc chắn sẽ ổn hơn thôi.”
“Nhưng nếu chị cứ ép bản thân mình như thế, chị sẽ không tận hưởng được những thứ chị muốn đâu. Nên là-“
“Takuto-kun, em không hề hiểu. Sự thất vọng của chị.”
Tôi cắn môi. Sau một khắc do dự, tôi cẩn thận ngắt lời cô.
“Chị không cần lo lắng đâu. Cứ từ từ cũng dược mà.”
“Vậy tại sao em lại gặp Yuika, Takuto-kun?”
“Eh?”
“Dừng lại đi. Đừng gặp Yuika, đừng nói chuyện với con bé nữa. Nhìn chị đây này.”
“K-Khoan đã. Em đâu có cố ý gặp Yuika-“
“Chỉ là em không tự mình đến thôi.”
Rina-san mạnh mẽ ngắt lời tôi.
Cơ thể tôi khựng lại.
“Nếu Yuika đến, em sẽ gặp con bé, em sẽ nói chuyện với nó, đúng chứ?”
“C-Cái đó...”
Kể từ khi chia tay, tôi không thực sự nói chuyện với Yuika nhiều.
Không, không thể nói vậy được. Dù sao thì, Yuika cũng có điều muốn nói, và tôi thì không bao giờ từ chối cả.
“N-Nhưng mà, không phải em không thấy tội lỗi gì-“
“Chị biết mà. Chị biết Takuto-kun thích Yuika.”
“Ơ ờm.”
“Chị đã thấy em hẹn hò với Yuika biết bao nhiêu lần. Chị còn nghe hai đứa gọi điện cho nhau vào giữa đêm. Chị biết nhiều, nhiều lắm. Những chuyện đó cứ quanh quẩn trong đầu chị. Chị nghĩ rằng, có lẽ Takuto-kun thực sự thích Yuika. Chị sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ dễ dàng vứt bỏ chị...”
Rina-san nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước.
Tôi không nghĩ cô ấy lo đến mức này.
Tôi nắm chặt tay Rina-san.
“Em thích chị, Rina-san. Em thực sự thích chị mà.”
“Vậy, sao em không nhìn mình chị thôi? Đừng nhìn vào Yuika nữa.”
Những suy nghĩ đã ẩn giấu sâu bên trong lồng ngực Rina-san.
Đây là lần đầu tiên tôi được thấy những cảm xúc tiêu cực đến thế từ cô.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage