【POV: Hoàng tử thứ 3 của Đế chế Baal】
“Trời ạaaaa, ta không muốn dây dưa với cái mớ bòng bong này nữa đâu…”
Sau khi hội nghị kết thúc, tôi quay trở về phòng của mình, làm bộ giống như một cậu bé ngoan và nằm dài trên giường của mình.
“Hai thằng anh rồi còn cả mấy tên thuộc hạ khốn nạn của họ nữa, đứa nào đứa nấy cũng phiền chết được .”
Nếu có ai đó muốn biết suy nghĩ trung thực trong đầu của tôi, thì hai đứa anh đần độn của tôi – hai người mà đều tin chắc như đinh đóng cột rằng bản thân sẽ kế ngôi và trở thành hoàng đế tiếp theo - hoàn toàn không phù hợp để trở thành một nhà lãnh đạo.
Hoàng thái tử, Lars Baal.
Một người đàn ông nghiêm túc, thẳng thắn, kiểu chiến binh truyền thống ấy nhé, nhưng sau ba chiến dịch thất bại thê thảm và mất đi những thuộc hạ thân cận nhất, giờ đây anh ta đang bước đi trên con đường tự hủy hoại bản thân. Cứ như thể anh ấy cảm thấy mình bị thôi thức phải làm điều gì đó, để rồi quá vội vàng và làm hỏng mọi việc – lặp đi lặp lại như thế. Các quý tộc trong phe của anh ta giảm đi từng ngày, đến độ hiện tại anh ta hiện đang khá bị cô lập trong cung.
Hoàng tử thứ hai, Gret Baal.
Một chiến lược gia tài giỏi, nhưng đồng thời là người không biết quý trọng mạng sống của người khác. Và trên hết, anh ta thậm chí còn nghiêm túc yêu chính em gái của mình. Tôi đồng ý rằng loạn luân trong hoàng tộc được chấp nhận ở một mức độ nào đó, với mục đích chính là để giữ cho huyết thống dày đặc, nhưng những trường hợp đó chỉ áp dụng với họ hàng hơi xa hoặc xa lắc xa lơ mà thôi. Hơn nữa anh ta thậm chí còn bị ấu dâm. Chắc chắn đây là kiểu người mà chả ai muốn phục vụ.
Và tất cả những điều đó khiến tôi, Hoàng tử thứ ba trở thành người xứng đáng nhất, nhưng tôi cũng là người cách xa ngai vàng nhất.
Lars là con cả và Grett là con trai của hoàng hậu, vì vậy cả hai đều có tư cách để chạm vào ngai vàng và kế thừa danh hiệu hoàng đế. Tuy nhiên, tôi chỉ là đứa con trai thứ ba, được sinh ra từ một thị nữ thấp hèn mà hoàng đế đã vô tình chạm tay vào.
Trong cuộc chiến kế vị này, tôi là người duy nhất không có tư cách.
Ngay cả khi bằng một cách tình cờ nào đó mà tôi đánh bại được đất nước kẻ thù được cha giao cho tôi — vùng đất phía đông của đế chế — thì hai anh trai của tôi, quan lại trong triều hay lũ quý tộc cũng sẽ không bao giờ chấp nhận việc tôi lên ngôi. Tôi đã nhận ra cuộc chiến kế vị này sẽ chỉ dẫn đến một cuộc nội chiến xẻ đôi đế chế từ lâu rồi.
(Để ta có thể trở thành hoàng đế, hoặc là cả hai người anh của ta đều mất mạng - hoặc ta có được trong tay sức mạnh tàn sát bất kỳ tên thuộc hạ nào cả gan chống lại ta… ai có thể đổ lỗi cho ta khi đã mất hết động lực và sống như một thằng hề đây, ai chứ…?)
Lý do thực sự tại sao một người như tôi được thêm vào các cuộc đàm phán kế nhiệm có lẽ chỉ để làm tròn số lượng, hẳn là vậy rồi.
Nếu Lars và Grett là hai ứng cử viên duy nhất, điều đó sẽ chỉ dẫn đến xung đột quân sự giữa hai người họ, chắc chắn nội chiến sẽ xảy ra. Vì vậy, họ cần một bên thứ ba để tạm thời kiểm soát họ, và đó là tôi đây.
Thế kiềng ba chân này sẽ ngăn chặn được xung đột — ít nhất là trên bề mặt — và giờ đã hơn mười năm trôi qua, trận chiến một mất một còn giữa họ đã bắt đầu diễn ra sau bức màn.
(Hết cứu, đất nước này coi như xong đời rồi. Ngay cả khi một trong ba chúng ta trở thành hoàng đế, thì tương lai đón chờ vẫn sẽ ảm đạm như địa ngục. Nếu ít nhất một trong số bọn họ nhận ra cách chắc chắn để giành chiến thắng trong cuộc chiến kế vị, thì mọi chuyện đã khác, nhưng…)
Trong cuộc chiến tranh giành quyền kế vị này, có một cách chắc chắn để giành chiến thắng, do chính hoàng đế quá cố đặt ra. Tìm ra bí ẩn này là điều kiện thực sự để trở thành hoàng đế, nhưng dường như không một người anh nào của tôi nhận thức được điều đó.
(Ông già à, hẳn là ông sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng hai người họ thậm chí không nhận ra nổi một gợi ý nào trong suốt mười năm qua, đúng không? Rồi cả việc ông sẽ ngỏm trước nữa… Tôi nghĩ ông đã đánh giá quá cao mấy đứa con của mình rồi, tôi nói có đúng không... Đáng đời ông lắm.)
Sống trong cảnh túng quẫn cả đời, mắc kẹt giữa sự ganh đua của hai anh trai, tính cách của tôi đã trở nên vặn vẹo như này đây. Tôi thậm chí không thể nhớ nổi từ khi nào mà tôi lại sống như thằng hề nữa kìa.
“Haha, hahaha… nhìn chúng kìa, tên nào cũng lạc đường mà phách lối lắm cơ. Nhìn đâu cũng thấy mấy thằng ngu ở khắp nơi…ấy vậy mà Cerros tội nghiệp này đâychỉ có thể lăn lộn trên giường, nước mắt chảy dài trên má vì cười quá nhiều…”
“Tội nghiệp, ai cơ? Ngài lại nói mấy thứ ngu ngốc gì nữa vậy?”
Khi tôi cứ rên rỉ trên giường, cô gái đang làm công việc giấy tờ ở bàn quay về phía tôi với một tiếng thở dài.
Cô ấy tên là Xiao Mao, một trong những thuộc hạ của tôi. Dù chỉ mới 18 tuổi nhưng cô ấy đã thể hiện tài năng xuất chúng trong các vấn đề liên quan đến chính trị và quân sự.
Đôi mắt cô ấy ánh lên sự khinh bỉ, điều mà không ai mong muốn từ một thuộc hạ nhìn chủ nhân của mình, cô ấy rõ ràng đang khinh thường tôi.
“Đột nhiên ngài lại bật cười như điên vậy, em nghĩ lần này ngài phát điên thật rồi. Cuối cùng thì nấm cũng mọc ra từ đầu của ngài rồi đúng không?”
Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thông thạo ngôn ngữ của chúng tôi. Xiao sinh ra ở Huang, đất nước được chỉ định là kẻ thù của đế quốc. Năm năm trước, tôi tìm thấy cô ấy ở một chợ nô lệ nằm ở phía đông của đế chế, mua cô ấy về và biến cô ấy thành người hầu của tôi. Tuy nhiên, cô gái này chưa bao giờ học được cách tôn trọng tôi.
“Hmm, ta nghĩ không phải? Làm gì có cây nấm nào trên đầu ta. Có loại bệnh như vậy trên đời sao?”
“Ngài thật sự không biết sao? Khi con người hoàn toàn không sử dụng bất kỳ bộ phận cơ thể nào, nấm sẽ mọc lên. Cha em cũng bị mọc nấm ở đũng quần, nên em biết.”
“…đàn ông khỏe mạnh nào mà chả có cái nấm đó…”
Cô ấy thường ngấu nghiến mấy cuốn sách nhưng vẫn thiếu một số thường thức cơ bản, đôi khi cô ấy thể hiện điều đó hết lần này đến lần khác như hiện tại đây này. Tôi cũng lười bày tỏ sự nghi ngờ về chẩn đoán bệnh kì quặc của cổ, nên Xiao Miao lên tiếng phản đối.
“Đừng nói nhảm nữa! Em chưa bao giờ nhìn thấy nấm trên đũng quần ai trừ cha. Cerros, ngài cũng có nấm trên đũng quần mà đúng không? Cần em cởi quần ngài ra cho ngài xem không?”
“Làm ơn đi, gì cũng được nhưng đừng làm thế, ta xin em mà.”
Tôi hạ mình cầu xin Xiao, rồi quay trở lại giường của mình.
“Trời ạ, ta phải sống như thế này bao lâu nữa đây? Ta đã phát ngán với tất cả mọi thứ rồi…Ta không quan tâm ai sẽ trở thành hoàng đế, ai làm mà chả được…đằng nào đế chế chẳng rơi xuống cái hố mà nó vốn thuộc về.”
“…quê nhà của ngài mà, sao lại nói mấy thứ điên khùng vậy chú.”
"Ai thèm quan tâm? Cả đời ta chưa bao giờ quan tâm đến cái đế chế này, đặc biệt là một đất nước như thế này lại càng không. Ta cũng chưa bao giờ mong muốn trở thành hoàng tử, và ta còn phải sống với mấy thằng anh đang cố giết lẫn nhau và chúng cũng muốn giết ta, em hiểu không? Ai có thể chịu đựng được cái cuộc sống chết tiệt này chứ?”
Tôi chỉ muốn ăn ngon, uống ngon, đi chơi với những người tôi quý… như Xiao chẳng hạn, và thoải mái tận hưởng cuộc sống này cùng nhau. Tôi không nghĩ mình đòi hỏi quá nhiều, vậy mà tại sao hạnh phúc ngày qua ngày lại xa tôi hơn?”
“Haha…chán vãi.”
“Chuyện gì nữa? Nấm thực sự mọc ở đũng quần ngài rồi à?”
“…này, đừng có đùa tục tĩu nữa coi, được chứ? Dù nhìn có thể không giống, nhưng ta là tuýp người yêu sự lãng mạn đấy nhé…haaaah”
“Em hỏi thật đấy, ngài ổn chứ?”
Xiao nhìn kỹ hơn vào mặt tôi.
Bất chấp những trò đùa của cô ấy, cô ấy thực sự quan tâm đến tôi. Có lẽ mọi người xung quanh không đánh giá cô ấy là một mỹ nhân, nhưng nhìn gần thì cô ấy trông khá đáng yêu mà.
Tôi giơ tay lên và định chạm vào mặt cô ấy… nhưng may là đã dừng lại đúng lúc.
"Không được."
“Hm?”
Tôi quay mặt đi hướng khác, tránh nhìn vào em ấy. Nếu tôi chạm vào Xiao ngay bây giờ, có khả năng tôi sẽ thực sự yêu cô ấy mất.
(Đừng chạm vào các cô gái khi ta yếu lòng…ngay cả khi cô ấy cũng yêu mình, thì tương lai sẽ chẳng có gì ngoài bất hạnh ập đến với cô ấy. Quả thật mình chỉ nên hời hợt với phụ nữ thôi.)
“Ngày mai đi chợ nhé. Chúng ta sẽ tìm một căn lều mờ ám khác cùng với những thứ trông giống công cụ ma thuật mờ ám và gửi chúng về phía đông làm quà lưu niệm, rõ chưa?”
"Vâng. Mà bữa trưa thì ngài Cerros trả, đúng không?”
"Chà, dẫu gì ta cũng là hoàng tử, mấy việc đấy cứ để ta lo."
“Ăn bằng tiền của người khác lúc nào cũng ngon hơn mà! Ngon gấp ba!”
"Ha ha ha."
Tôi cùng cười với Xiao, lưng tôi vẫn quay về phía cô ấy, và cứ thế ngủ thiếp đi.
Lúc đó, tôi đương nhiên không hề hay biết rằng sáng hôm sau, tôi thức dậy sẽ thấy Xiao trên giường bên cạnh — cô ấy đã chui vào chăn không biết từ lúc nào — và có một thoáng hoảng hốt.