“…thôi đùa thế đủ rồi. Giờ chúng ta nên bắt đầu nói chuyện nghiêm túc nào.”
Echidna chắp tay cất tiếng lớn, ngay lập tức bầu không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn.
Những người hầu gái và quản gia đặt chỗ đồ uống và đồ ăn nhẹ còn lại lên trên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi. Họ hiêu rõ rằng cuộc trò chuyện sắp diễn ra không được phép lọt vào đôi tai của mình.
“Tôi xin phép ạ ~~!!”
"Ah…"
Cô hầu gái phục vụ Sharon nãy giờ cũng lao ra khỏi phòng. Sharon nhìn cô ấy rời đi với ánh mắt luyến tiếc… rồi lại tự mình rót đầy ly. Rõ ràng, con nhỏ này không uống không được.
“Vậy, rốt cuộc có chuyện gì mà em muốn nói một cách nghiêm túc như vậy?”
Valon, không còn cằn nhằn về em gái mình nữa, đã ngồi xuống ghế và bình tĩnh bắt đầu cuộc trò chuyện. Anh ấy là người lớn tuổi nhất trong số bốn đứa chúng tôi, nên là tôi rất biết ơn vì anh ấy đã chủ động dẫn dắt cuộc trò chuyện này.
“…nh, ngon quá.”
"Cô có đang nghe không đấy? Sharon Utgard.”
Sharon tiếp tục uống rượu mà không thèm quan tâm đến người khác, khiến Valon nhướng mày.
Tình cờ thay, em ấy là người trẻ nhất trong số chúng tôi. Sharon chỉ mới 16 tuổi. Ẻm đã không đăng ký vào học viện và thay vào đó chọn con đường tự học tập và rèn luyện ở quê nhà.
Tuy nhiên, không phải em ấy là trường hợp đặc biệt hay gì. Nhà Utgard nổi tiếng với việc tự cô lập mình và khá hạn chế việc liên lạc với các lãnh thổ khác. Các thành viên của nhà Hầu tước Utgard hiếm khi chịu rời lãnh thổ trừ khi phải tham dự các sự kiện đặc biệt, chẳng hạn như lễ đăng quang ngày hôm nay.
(Đoán xem nào… cô nhóc này có được bầu không khí độc đáo này do nó biết rất ít về thế giới bên ngoài, mình nghĩ vậy. Hơn nữa em ấy trông rất nghiêm chỉnh trong suốt buổi lễ nữa cơ…)
Trong buổi lễ, em ấy hoàn toàn có khí chất dữ dội và dày dặn của một chỉ huy quân đội, khiến tất cả các quý tộc xung quanh phải khiếp sợ, nhưng bây giờ — có lẽ một phần cũng nhờ rượu — vẻ ngoài của ẻm đã phù hợp với tuổi của mình hơn nhiều rồi.
(Từ đã, gái 16 tuổi gì mà lại nốc rượu với cái tốc độ đấy.)
Tôi ngắm nghía 12 cái chai rỗng nằm lăn lóc trên bàn của em ấy.
“Ừm, trước hết thì… em muốn được nghe ý kiến của mọi người về những gì sẽ xảy ra với đất nước này trong tương lai.”
Tôi đã nghĩ cuộc trò chuyện sẽ không tiếp tục được, nhưng Echidna phớt lờ Sharon và đưa ra một chủ đề thảo luận.
Valon gật đầu và trả lời trước.
"Hmm để anh xem. Xung đột giữa các phe phái khác nhau trong triều đình sẽ chỉ ngày càng gay gắt hơn thôi, anh bảo đảm.”
"Em cũng cảm thấy vậy. Hoàng tử Sulley…không, Bệ hạ là con của Nữ hoàng, thế đã là quá đủ tư cách lẫn lý do chính đáng để thừa kế ngai vàng rồi, nhưng những tin đồn về việc Bệ hạ là con hoang đang khá nặng nề,”
Những lời lẽ đầy tai tiếng mà cựu vương thốt ra trước khi bất tỉnh – khẳng định Sulley là đứa con hoang - vẫn đang khiến triều đình rúng động.
Hiện tại, hoàng cung đang bị chia thành nhiều phe phái đối đầu nhau.
Phe hoàng gia, có ý định ủng hộ Sulley và duy trì uy quyền của nhà vua.
Phe thủ tướng, do Công tước Rosais và các chư hầu của ông ta ở trung tâm tạo thành.
Phe theo chủ nghĩa hòa bình, vốn ghê tởm sự hỗn loạn và muốn tránh xa bất kỳ cuộc xung đột nào với Tứ Gia.
Phe quý tộc, mang dã tâm ủng hộ Sulley làm vua bù nhìn rồi chiếm lấy quyền kiểm soát thực sự của vương quốc. Phe này chủ yếu được thành lập bởi các quý tộc thù địch với Công tước Rosais, và muốn đuổi cổ ông ta ra khỏi triều đình hơn bất cứ điều gì khác. Mục đích cuối cùng của bọn chúng là giành được quyền lực tuyệt đối đối trong vương quốc, do đó chúng muốn giảm bớt quyền lực và tầm ảnh hưởng của Tứ Gia chúng tôi, nên chúng được khép vào diện nên được quan tâm đặc biệt.
Cuối cùng là phe trung lập, đứng ngoài mọi xung đột trong hoàng cung. Vì tư cách người thừa kế hợp pháp của Sulley vẫn còn bị nghi ngờ, họ giữ khoảng cách với hoàng gia nhiều nhất có thể. Mối liên hệ của họ với các quý tộc biên cương chúng tôi cũng rất ít và mờ nhạt.
“Anh phải thừa nhận rằng Công tước Rosais là một hình mẫu quý tộc mẫu mực. Nhưng ngay cả ông ta cũng không thể nào ngăn nước rò rỉ khỏi một con đập bị vỡ được đâu. Trong trường hợp tốt nhất, tất cả các cuộc xung đột vẫn sẽ tiếp tục diễn ra trong âm thầm, ngược lại, trong trường hợp xấu nhất, một cuộc nội chiến sẽ xé nát cái vương quốc này. Trong cả hai trường hợp, các quý tộc bảo vệ biên cương chúng ta sẽ phải đưa ra quyết định cần phải làm gì cho riêng mình.”
Tiếp tục phục vụ đất nước này hoặc rời đi và tìm kiếm một con đường mới mẻ và độc lập hoàn toàn. Tiếp quản hoàng gia và giành quyền kiểm soát toàn bộ vương quốc này cũng là một lựa chọn.
“Anh cũng nghĩ vậy ư? Vậy thì… khá rắc rối đấy.”
“… miền nam đang lên kế hoạch nổi dậy chống lại hoàng gia đúng không?”
Sharon, người vẫn chưa ngừng uống rượu từ đầu đến giờ, bất ngờ hỏi Echidna.
(Gì chứ, vậy là con bé cũng đang nghe mà…)
Cuối cùng em ấy cũng chịu tham gia cuộc trò chuyện, tôi có hơi ngạc nhiên.
"Dĩ nhiên là không. Quân lực của Nhà Thunderbird dựa trên nền tảng là hạm đội của bọn chị, nên không đời nào bọn chị thắng được hoàng gia dù cho có cố gắng hết sức đi chăng nữa. Tuy nhiên, chị cũng không đảm bảo rằng hoàng tộc vẫn sẽ là một khách hàng tốt như họ đã từng ở thời điểm hiện tại.”
Đối với Gia tộc Thunderbird, vốn có được sự thịnh vượng nhờ thương mại hàng hải, hoàng tộc — hay bất kỳ gia đình quý tộc nào khác cũng thế — không gì khác hơn là các đối tác kinh doanh. Về phương diện tinh thần, họ xem mình là thương nhân hơn là quý tộc.
“Máu chỉ chảy khi tiền vẫn chảy. Nếu triều đại hoàng gia mới kéo nền kinh tế đi xuống, bọn chị sẽ phải xem xét lại cách đối phó với họ.”
“Heh, anh mày chỉ nghe thấy tiếng nói của lòng tham thôi.”
“Ara, nhà Sphinx hùng mạnh có ý kiến nào khác chăng? Anh có dám thề sẽ mãi trung thành với một hoàng gia không có quyền lực không?”
Valon khịt mũi trước câu hỏi của Echidna.
“Ai thèm quan tâm đến hoàng gia? Có những kẻ thù thực sự khác mà bọn anh cần phải để mắt tới. Cho dù ở trung tâm có rối ren gì đi chăng nữa thì điều bọn anh phải làm vẫn là khuất phục kẻ thù trước mắt. Đó là bổn phận của một chiến binh hộ vệ của vương quốc này.”
“Tớ cũng nghĩ như anh ấy thôi, đại loại vậy. Chừng nào còn có kẻ thù trước mặt chúng ta, chúng ta nên tập trung vào chúng thì hơn”.
Tôi đồng tình với quan điểm của Valon, mặc dù những gì chúng tôi nghĩ trong đầu có lẽ rất khác nhau.
“Miễn là còn có kẻ thù, hmm. Cậu vẫn không thay đổi tí nào phải không, Dyn.”
Echidna đoán đúng ý nghĩa thực sự trong lời nói của tôi và gật đầu.
Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy về tham vọng của mình, nhưng trong quãng thời gian chúng tôi ở bên nhau, chắc chắn cô ấy đã nhận thấy tôi có khao khát làm cho nhà Maxwell được độc lập như thế nào.
“Quan điểm của nhà Utgard không phải là thứ mà tôi được phép nói ra ở đây.”
Sharon uống cạn một ly nữa và nói.
“Bởi vì tôi là một người lính, không phải một chiến binh. Tôi không có niềm tin, tôi sẽ chỉ hạ gục bất cứ ai mà tôi được lệnh. Tôi không có quyền quyết định liệu Nhà Utgard có chống lại hoàng gia hay không.”
"Thật sao? Ngay cả khi em sẽ là Hầu tước kế nhiệm, em cũng không có suy nghĩ gì luôn ư?”
“Ý kiến của kẻ dưới trướng là vô giá trị. Chỉ cần có ý kiến của người lãnh đạo là đủ, bất kể trường hợp nào cũng thế.”
Tuy nhiên - Sharon nói thêm, trước khi cạn một ly khác.
“Nhưng tôi không muốn đối đầu với một người sở hữu rượu ngon như thế này. Dù cho nhà Thunderbird chọn con đường chiến đấu chống lại hoàng gia, cá nhân tôi sẽ luôn đứng về phía chị. Tôi xin thề."
“Ôi trời đất ơi, những lời lẽ tuyệt vời làm sao. Chị có một ít rượu hiếm từ phương đông, chị tặng cho em làm quà kỷ niệm để mang về nhà nhé.”
“Em yêu chị… cưới em đi.”
Sharon nắm lấy tay Echidna và cầu hôn — nghiêm túc hay giỡn thì tôi biết thế đếch nào được. Tôi nhìn Echidna, rõ ràng là nhỏ đang sửng sốt trước sự phát triển đột ngột, rồi quay lại và thở dài.
(Tứ Gia…ngay cả khi vị trí của chúng ta giống nhau, cách chúng ta suy nghĩ thực sự khác nhau. Có vẻ như chúng ta sẽ không bao giờ có thể đoàn kết và cùng nhau chống lại hoàng gia, phải không?)
Echidna có lẽ cũng tập hợp chúng tôi lại để xác nhận điều đó.
(Mình chưa bao giờ có ý định mượn sức mạnh của bất kỳ ai ngay từ ban đầu… nhưng có lẽ tốt nhất vẫn nên coi những nhà Hầu tước khác có thể là kẻ thù tương lai, khi cuối cùng chúng tôi cũng sẽ mở chiến sự chống lại hoàng tộc.)
Gia tộc Thunderbird của phương nam coi trọng lợi ích của mình hơn tất thảy. Nếu chúng tôi có thể cung cấp cho họ đủ lợi nhuận, họ sẽ không màng nhắm đến nữa.
Nhà Sphinx ở phía tây sẽ không bao giờ có đủ lực lượng rảnh tay để chống lại bọn tôi, chừng nào “Những đội quân bị nguyền rủa” ở sa mạc còn tồn tại.
(Chỉ còn lại Nhà Utgard…)
Tôi liếc nhìn Sharon.
Nếu đế chế sụp đổ, Nhà Utgard — giống như Nhà Maxwell của chúng tôi, luôn coi nó là kẻ thù số một — sẽ có thể hành động tự do hơn. Khi điều đó xảy ra, động thái tiếp theo của họ sẽ là gì?
Gia tộc của cô gái đang say sưa uống rượu này có thể là một kẻ thù nguy hiểm không kém gì hoàng gia.
(Mình phải cảm ơn Echidna, vì đã khiến mình nhận ra con đường mà tham vọng của mình đang bước đi sẽ dốc đến nhường nào.)
Tuy nhiên, thật kỳ lạ, tôi không cảm thấy nản lòng chút nào.
Con đường ấy xa xăm và khắc nghiệt - nhưng nó cũng khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn.
“Cho tôi một ly nữa. Rượu này uống nóng càng ngon hơn, anh hâm nóng giúp tôi được không?”
“Ooh, ý kiến hay. Hâm nóng giúp ta luôn nhé!"
Tôi gọi một người hầu và đưa cho anh ta ly của tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn cô gái có đôi mắt lấp lánh ngồi trước mặt, tự hỏi liệu em ấy có thực sự trở thành kẻ thù trong tương lai của mình hay không.