Tên tôi là Dyngir Maxwell.
Tôi là người thừa kế tiếp theo của nhà Maxwell, gia tộc hầu tước có nhiệm vụ bảo vệ biên giới phía đông của vương quốc Lamperouge. Năm nay tôi vừa tròn 13 tuổi.
Lúc này đây, tôi đang ở một ngọn núi nằm sát biên giới trong khi trốn trong bụi rậm. Lý do cho việc này—
“Thiếu gia, nó đến rồi kìa.”
"Ừ.”
Một con Gấu đỏ cao chừng hai mét đi qua bụi cây mà chúng tôi đang trốn.
Gấu đỏ là phân loài động vật ăn thịt lớn nhất trên ngọn núi này. Con thú khổng lồ ung dung bước đi bằng bốn chân to lớn, bộ lông đỏ tươi của nó phất phơ trong gió. Nó sở hữu toàn bộ hào quang để dámtự xưng là vua của ngọn núi.
“Chờ một chút nữa…ba, hai, một…lênn!!”
"Vâng!!!"
“GRAAAHHHH!?”
Con gấu đỏ đã mắc vào cái bẫy mà bọn tôi đã giăng sẵn từ trước. Nửa thân trên của nó hiện đã mắc kẹt trong hố, để lộ phần đuôi và hai chân sau khua khoắng không ngừng.
“Làm ngay đi, Ladd!!”
“Rõ!!”
Ladd, một trong những người đồng đội đi cùng tôi, đã bắn một mũi tên.
Mũi tên trúng Ladd bắn trúng gần hông con Gấu Đỏ.
“GRAAAHHHH, GRAAHHHH!!!”
Con gấu quằn quại trong đau đớn. Nó cố kéo cơ thể của nó ra khỏi cái bẫy và tiến về phía chúng tôi.
"Salm!!"
"Vâng!"
Đồng đội khác của tôi, đang nấp ở một chỗ khác, cũng bắn một mũi tên.
Nó đã trúng vào đầu Gấu đỏ, nhưng hộp sọ dày của nó đã ngăn mũi tên xuyên qua và mũi tên rơi xuống đất.
“Chậc, không được rồi! Làm ơn chạy đi,thiếu gia!”
“Không, không sao đâu. Để đó ta lo!"
Mũi tên Salm bắn không xuyên qua được đầu của con gấu, nhưng đã sượt qua mắt con thú và thành công trong việc làm nó sợ hãi phần nào.
Tôi rút thanh kiếm của mình và chém vào phần thân của nó khi tôi lao qua nó.
“GRAAAHHHH!!!”
Dòng máu bắn ra và phun đầy mặt đất.
Con gấu đỏ đứng trên hai chân sau và cố gắng nghiền nát tôi bằng hai chân trước to lớn của nó.
“Mày đã chống cự tốt lắm! Giờ thì an giấc đi nhé!”
Nó đã để lộ rõ điểm yếu khi chỉ đứng bằng hai chi sau.
Tôi nhảy đến gần gấu đỏ và đâm mạnh thanh kiếm của mình vào cổ họng nó.
“Gw, gah, GRAAHHH!”
“Ngậm miệng lại rồi chết giùm cái!”
“Gwah…gah…grah…”
Và rồi gấu đỏ ngã ngửa ra sau.
Tôi nhảy lên cơ thể to lớn của nó và dùng trọng lượng cơ thể của mình để ghim lưỡi kiếm vào sâu hơn trong cổ họng của nó.
Gấu đỏ vung hai chân trước như điên trong cuộc vật lộn cuối đời với chút sức tàn còn lại.
Tôi rút thanh kiếm của mình và nhanh chóng nhảy ra xa để móng vuốt của nó không chạm tới.
“Gwah…gah…..”
Con Gấu Đỏ vùng vẫy thêm một lúc nữa, nhưng chuyển động của nó dần dần yếu đi và cuối cùng nó chết.
"Chắc xong rồi đấy."
Tôi giũ sạch vết máu trên lưỡi kiếm và tra lại vào vỏ.
"Tuyệt vời!! Tối nay chúng ta sẽ được ăn thịt!!”
Nhảy múa xung quanh Gấu Đỏ, với mái tóc đỏ rực đung đưa trong không trung là Ladd Efreeta, con trai đầu lòng của tử tước Efreeta, một trong những thuộc hạ của gia đình Maxwell. Cậu ấy cũng 13 tuổi.
“Sheesh, sợ chết đi được.”
Cậu trai đeo kính bước ra từ một bụi cây gần đó là Salm Silfis, người thừa kế của nhà Silfis, cũng là một thuộc hạ khác của nhà Maxwell. Tương tự như Ladd, cậu ấy cũng 13 tuổi.
Salm lấy trong túi áo ngực ra một chiếc khăn tay và đưa cho tôi.
“Xin hãy lau máu của con gấu trên người đi, thiếu gia. Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ tim mình ngừng đập khi thấy ngài nhảy thẳng vào người con gấu đấy.”
“Haha, thôi nào, chỉ là một con gấu thôi mà.”
“Tất nhiên là tôi sẽ lo lắng rồi. Rốt cuộc thì, nếu có chuyện gì xảy ra với ngài, hai đứa chúng tôi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm rồi phải đền tội bằng mạng sống của mình.”
Ladd và Salm đều được gia tộc của họ giao phó trông nom quý tử nhà Maxwell.
Mục tiêu là để họ được sớm nghiên cứu các nguyên tắc chung và chiến lược quân sự, nhằm sau này họ phục vụ nhà Maxwell trong tương lai xuất sắc hơn.”
Một lý do nho nhỏ khác là để họ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với tôi, người thừa kế tiếp theo của gia tộc Maxwell.
“Nếu ta không đặt mạng sống của mình vào tình thế nguy hiểm như thế này, thì nó sẽ không còn là một bài kiểm tra lòng can đảm đúng nghĩa nữa. Trận chiến đầu tiên sẽ tồi tệ hơn rất nhiều, hai ngươi không biết ư?”
“Lạy Chúa, dù có là trên chiến trường thì ngài cũng đừng liều lĩnh như vậy…”
Salm thở dài, cố gắng xoa dịu tinh thần hăng hái của tôi.
Lãnh thổ Maxwell sẽ sớm trở thành chiến trường trong nay mai vì cuộc xâm lược của đế chế láng giềng. Nó cũng có thể là trải nghiệm đầu tiên của chúng tôi trên một chiến trường thực sự.
Để chuẩn bị cho trận chiến đầu tiên trong đời, chúng tôi đến săn gấu trên ngọn núi này, gần Pháo đài Bryden, như một thử thách về lòng dũng cảm.
Nhân tiện, người duy nhất mà tôi kể về chuyến thám hiểm này là người giúp việc riêng của tôi, Eliza.
Tôi đã giữ bí mật chuyện này với cha tôi, hầu tước, thế nên chắc chắn chúng tôi sẽ bị mắng một trận khi chúng tôi mò về.
“Kahaha, ai quan tâm chứ! Mần thịt con gấu này thôi, ta đói rồi!!”
“Không đời nào mấy tên nghiệp dư như chúng ta có thể xẻ thịt nó đàng hoàng được! Tôi sẽ đi gọi người từ ngôi làng dưới chân núi, hai người đợi đây đi.”
Ladd cười sảng khoái, nhưng Salm khiển trách anh ta, đeo cung lên vai và đi xuống núi.
Ladd và tôi nhìn anh ta đi, rồi ngồi xuống tảng đá thích hợp gần nhất.
“A a a, đói chết mất… thiếu gia, ngài không có gì ăn sao?”
“Có thì ta đã ăn rồi.”
Salm là một người lịch sự, chỉn chu, nhưng Ladd có một tính cách khác thường đối với một quý tộc. Ngay cả khi tôi là người thừa kế của lãnh chúa, cậu ta vẫn nói chuyện với tôi có phần số sàng.
Tôi là con một nên ở bên họ làm tôi có cảm giác như có anh trai và em trai, bầu bạn cùng họ khiến tôi rất thoải mái trong lòng.
“Ta chỉ có nước thôi, của ngươi đây.”
“Pff, nước ấy hả?”
“Ít nhất thì nó vẫn có thể lấp đầy dạ dày của ngươi. Nếu ngươi có thời gian để phàn nàn thì sao không đi chụm lửa đi? Làm mau để còn nấu thịt sau khi họ mổ thịt xong.”
“Ừm, tôi đoán tôi nên đi kiếm thêm ít củi.”
Ladd đứng dậy khỏi tảng đá và bắt đầu nhặt củi.
Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng dừng lại và nghiêng đầu sang một bên.
“Này, thiếu gia, có người ở đằng kia hay sao ấy.”
“Hửm? Thợ săn địa phương thôi mà, phải không?”
“Um, tôi đoán vậy. Anh ta có một cái giỏ, nên tôi đoán anh ấy đang nhặt thảo mộc hay gì đó đại loại vậy.”
"Thảo mộc?"
Những lời của Ladd khiến tôi bất chợt cau mày.
Tôi cũng đứng bật dậy và nhìn về phía của người mà Ladd nhìn thấy.
Một người đàn ông mặc bộ quần áo giản dị làm từ sợi gai dầu đang đi trên con đường mà chúng tôi thường leo lên núi. Anh ta vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, trong khi mang theo một cái giỏ lớn trên lưng.
“Ừ thì, anh ta trông giống như một người đang tìm thảo dược. Nhưng…"
Mắt tôi nheo lại khi quan sát người đàn ông kỹ hơn.
“Này Ladd. Kể từ thời điểm này, chúng ta là những đứa trẻ đến từ ngôi làng dưới chân núi. Diễn theo ta.”
"Hở? Ngài đang nói gì vậy?”
“Cứ làm như ta nói là được.”
Tôi trượt xuống con dốc thoai thoải, đáp xuống trước mặt người đàn ông cầm giỏ.
"Uầy!?"
Người đàn ông tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.
"Chào anh!"
Tôi cười một cách thân thiện và vẫy tay với người đàn ông để anh ta không cảnh giác với tôi.
“Ôi trời, thằng bé này! Anh còn tưởng mình sắp bị gấu ăn thịt ấy chứ!”
“Ha ha ha, xin lỗi! Tên em là Dyn, đến từ làng Sacae. Anh đến từ làng Ain à?”
Sacae và Ain đều là những ngôi làng thực sự nằm dưới chân ngọn núi này.
"Ừ đúng rồi."
Người đàn ông gật đầu.
Chúng tôi bí mật đến núi để đi săn, vì vậy chúng tôi mặc quần áo đơn giản giống hệt dân làng. Người đàn ông này chắc chắn sẽ không bao giờ tưởng tượng được tôi là con trai của hầu tước.
“Tên anh là Zapp, và ừm, anh đến từ làng Ain. Các em đến đây một mình à? Trời đất, hai đứa sẽ làm cha mẹ lo lắng đó, hai thằng nhãi tinh ranh này.”
Người đàn ông tên Zapp nhìn xuống tôi và Ladd, người xuống sau tôi, và nhướng mày.
“Sao đâu mà, bọn em mò lên đây suốt. Thay vào đó, anh đang làm gì trên núi vậy?”
“Anh đi tìm chút thảo dược thôi, mấy đứa thấy cái giỏ này còn hỏi.”
Tôi gật đầu, tưởng chừng bị thuyết phục.
“Ồ đúng rồi, hoa Salo đang vào mùa phải không? Chúng thực sự rất ngon khi ăn cùng món hầm!”
"Phải. Nhưng hôm nay anh tìm mãi không ra, nên là anh sẽ không cho lũ nhóc tụi bây gì được đâu nhé, được chứ?
“Bủn xỉn! Thật đấy hả, anh không có gì ăn à?”
Ladd bĩu môi và càu nhàu. Ngay từ đầu thì cậu ấy đã quen nói chuyện mà không để ý đến phép tắc trên dưới gì, vì vậy cách nói chuyện của cậu ta có cảm giác rất chân thật. Bảo đảm không ai nghi ngờ rằng cậu ta là một thằng nhóc con đến từ một ngôi làng nhỏ bé.
“Anh đang bận lắm! Hai đứa bây ra chỗ khác chơi đi!”
"Tch!"
“Bủn xỉn! Keo kiệt!
Chúng tôi phàn nàn thêm một chút, rồi tránh đường cho anh ta đi.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, tôi quay lại và gọi người đàn ông với một nụ cười thật tươi.
“Ồ đúng rồi, anh có nói anh đến từ làng Ain phải không? Chắc hẳn anh phải biết trưởng làng, Lukas chứ? Nghe nói dạo này ông ấy bị ốm, chuyển lời chúc ông ấy mau khỏi bệnh hộ em nhé.”
"Rồi rồi, sao cũng được, mau về nhà đi!"
Tôi vẫy tay với người đàn ông khi tôi bước đi, xuyên qua những bụi cây cho đến khi Zapp không thể nhìn thấy chúng tôi được nữa.
“Bất cẩn làm sao, gã đó.”
"Huh? Ý ngài là sao, thiếu gia?”
Ladd nhìn tôi đầy bối rối, và tôi cười toe toét.
“Ở vùng núi quanh đây, hoa Salo chỉ nở vào đầu mùa xuân. Ngươi sẽ không tìm thấy dù chỉ một đóa nếu đi vào mùa hè. Bên cạnh đó, làm quái gì có ai tên Lukas ở làng Ain.”
"Hở? Cái gì cơ? Thế thì gã đó là ai?”
“Ta dám cá gã là một gián điệp từ phía đế chế. Ở đế quốc bên kia biên giới, quanh năm lạnh hơn ở đây. Ta nghĩ hắn ta đã nhầm vì ở phía bên kia ngươi có thể thu hoạch hoa Salo vào mùa này.”
“Gì!!? Này này, chúng ta không thể để hắn đi như vậy, phải không? Đi tìm và đá đít hắn đi!!”
Ladd nhìn về phía sau chúng tôi, nhe nanh ra.
Có vẻ như cậu ta sẽ chạy đi bất cứ lúc nào, vì vậy tôi nắm lấy vai để ngăn cậu ta lại.
“Bình tĩnh lại đã, có thể còn có nhiều gián điệp khác đi cùng hắn ta. Thật vô nghĩa khi chỉ bắt được một con chuột. Dù sao đi nữa, Ladd, ngươi đã được xem pháo hoa bao giờ chưa?”
“Pháo hoa? ”
Ladd rõ ràng bối rối trước sự thay đổi chủ đề đột ngột.
Thỉnh thoảng cậu ta vẫn liếc nhìn về phía Zapp, nên tôi biết rõ cậu ấy vẫn háo hức chạy đi túm hắn.
“Pháo hoa…những viên đá cháy từ các quốc gia phía nam, phải không? Cả đời tôi chưa bao giờ ra khỏi đất nước này, tất nhiên là tôi chưa từng được thấy chúng rồi!”
"Thật đấy hả... Thực ra thì ta đã từng thấy chúng vài lần rồi…ta sẽ cho ngươi xem một thứ tương tự, nên hiện tại hãy cố chịu đựng nhé..”
Tôi cười thật tươi với Ladd.
Cậu ta tò mò nhìn tôi, rồi gật đầu.
Chúng tôi quay trở lại nơi để xác con Gấu đỏ và thấy Salm đã đến cùng với dân làng, những người này đã bắt đầu mổ thịt con vật.
Tôi nói với dân làng rằng chúng tôi sẽ chia sẻ thịt với họ và họ vui vẻ mời chúng tôi đến nhà của họ, nơi họ chiêu đãi chúng tôi món hầm thịt gấu.
Tôi hoàn toàn vui vẻ thưởng thức món gấu hầm đầu tiên của mình, sau đó bắt đầu nghĩ về trận chiến sắp tới chống lại đế chế.