Có một hiện tượng gọi là bệnh tháng năm.
Nghe nói đây là căn bệnh về tinh thần do không có khả năng thích ứng được hoàn cảnh mới mà sinh ra, bởi vì thường nó sẽ xuất hiện sau kì tuần lễ vàng, nên được đặt tên như thế.
May mắn là tôi không có liên quan gì tới loại hiện tượng này, mà nói đúng ra thì, tôi chẳng có thời gian rỗi để bị cái bệnh đó.
Ở đây còn có một nữ sinh cũng chẳng liên quan gì tới bệnh này.
[Yu~mi~zu~ki-kun, bọn~mình~cùng~đi~học~đi!]
[Bộ cô là học sinh tiểu học chắc?]
Sau khi ăn tráng miệng xong, trong khi tôi đang ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc đi học, Saeki nhô đầu ra từ cạnh cửa.
[Có sao đâu, không đề cập đến nữa, đi học nhá.]
[Cô muốn đi thì đi.]
[Đi cùng mình đi.]
[Không thích.]
[Tại sao!]
Nếu như chèn thêm hiệu ứng âm thanh, chắc sẽ là “Boom --”. Saeki biểu hiện kinh ngạc một cách quá khoa trương.
[Không có gì, nãy tôi thuận miệng nói.]
Ngay cả tôi cũng cảm thấy hơi quá đáng, có vẻ như tôi đã vô tình nuôi ra một cái phản xạ không cần thiết rồi.
[Vậy là có thể đúng hông?]
[Đành vậy.]
[Thái độ kiểu gì đó!]
Cô nàng nhăn nhó.
[Cậu phải biểu đạt rõ ràng vào, kiểu như “Tôi muốn đi cùng cô đến trường, tiện thể làm mấy việc eroge”--]
[Cô tự đi một mình đi.]
[Xin lỗi, mình muốn đi cùng cậu… Vậy mình sẽ chờ cậu.]
Nói xong, cô rụt đầu mình lại ra khỏi phòng.
[Thật là…]
Tại sao cô cứ khăng khăng muốn cùng tôi đi đến trường vậy? Chẳng thể hiểu nổi nữa.
Khi tôi đang nghĩ ngợi, cửa lại mở.
[Maa, người muốn làm mấy thứ eroge là mình đó.]
Tôi không nhịn được muốn ném thứ gì đó vào cô, liền nắm lấy chiếc gối trên giường. Nhưng khi tôi giơ gối lên cao thì mới biết cô đã biến mất tự lúc nào không hay.
Tôi và Saeki đi trên con đường quen thuộc.
Tôi biết Yumizuki Yukitsugu không còn là người bị người ta chú ý đến nữa, nhưng tôi vẫn chưa quen đi cùng cô, đặc biệt là khi liên quan đến trường học.
[Yumizuki-kun, bữa tối nay cậu muốn ăn gì?]
[Gì cũng được.]
Saeki vẫn nói chuyện như bình thường, chỉ là trong cái bình thường đó lại lộ ra việc chúng tôi ở cùng nhau. Tôi hi vọng cô đừng nên tùy tiện gợi ra chủ đề này.
Chúng tôi đụng phải đèn đỏ ở ngã tư đường, bèn dừng lại.
________________________________________________
[Tôi cảm thấy có người đang nhìn mình, chẳng lẽ do tôi tự suy diễn ra à?]
Trong số những học sinh trường Mizunomori ở phía đối diện, có mấy người chắc chắn đang nhìn chúng tôi.
[Để mình lấy ví dụ nè--]
[Giả sử Yumizuki-kun đang đi trên đường, trông thấy ở đằng xa có người mặc đồng phục trường Mizunomori, vậy cậu sẽ nhìn chứ?]
[Ờ.]
Nghe cô nói thế thì tôi hiểu rồi, đó chỉ là một phản ứng tự nhiên, tôi cũng sẽ làm thế thôi. Nếu nhìn thấy người quen thì chào hỏi, còn người lạ thì chẳng bao lâu liền quên.
[Công nhận, nếu như có một cô gái đáng yêu, tôi cũng sẽ nhìn… Oái!]
Mới nói xong một nửa, Saeki thúc tay vào bụng tôi. Hình như cô chẳng thèm nương tay chút nào, khiến tôi đau đến mức suýt nữa ngồi xổm xuống.
[Đâu cần giận đến thế chứ?]
[Mình không quan tâm!]
Có cô gái đáng yêu thì sẽ nhìn, đó là chân lý của đàn ông, huống hồ tôi còn ám chỉ là “Một cô gái đáng yêu như Saeki thì ai cũng sẽ nhìn”, tiếc là cô không hiểu ý.
Tôi đè tay lên cái bụng quặn đau nhìn về phía trước, càng nhiều ánh mắt hướng về chúng tôi hơn lúc nãy, thậm chí là nhìn chằm chằm.
Chẳng lẽ đây cũng là do tôi tự suy diễn ra sao?… Tôi không nghĩ thế.
________________________________________________
Sự kiện bắt đầu trong giờ nghỉ trưa.
[--Lên sân thượng.]
Giờ nghỉ trưa trôi qua một nửa, trong lúc tôi đang nói chuyện phiếm với Yagami sau khi ăn trưa xong, Horyu liền nhắn tin này cho tôi.
[Sao thế?]
Thấy tôi đột ngột nhìn xung quanh như đang tìm gì đó, Yagami hỏi tôi.
[Horyu vừa gọi tôi, nếu như tôi chưa trở về thì hãy xem cô ấy là nghi phạm số một.]
[Eh…?]
[Đùa đấy.]
Nghe tôi nói thế, Yagami lúng túng cười.
Cậu ta coi trò đùa của tôi là thật cơ đấy, không hiểu do kiểu nói của tôi có vấn đề hay là do trong mắt cậu ta, Horyu là kiểu người này nữa?
[À, phải rồi, dạo gần đây Horyu có đi câu lạc bộ Văn học không thế?]
Tôi vừa đem đống đồ trên bàn cho vào cặp sách vừa hỏi cậu ta. Lên sân thượng hơi chậm một chút chắc không đến nỗi bị mắng đâu.
[Ừm, mỗi tuần bọn mình có 3 ngày hoạt động, mỗi lần cô ấy đều đến.]
[Thế à.]
[Ban đầu thì cô ấy cũng chỉ đọc sách thôi, bây giờ bắt đầu viết tiểu thuyết rồi.]
Hiểu rồi, xem ra cô ấy đang từ từ trở thành thiếu nữ văn chương. Cơ mà gọi người lớn tuổi hơn mình là thiếu nữ thì không phải phép cho lắm.
[Cô ấy nói là xung quanh cô có một câu chuyện khá là thú vị, thế là lấy cái này làm nguyên mẫu để sáng tác.]
[Ngạc nhiên thật đấy, tôi cảm thấy cô ấy là kiểu người sẽ thản nhiên sống qua ngày thôi.]
[Cái đó không quan trọng, chỉ là…]
Mặt của Yagami tối sầm lại.
[Có vấn đề gì thì cổ luôn hỏi tớ.]
[Việc đó có sao đâu? Cả hai đều là bạn cùng lớp, như thế dễ tin tưởng nhau hơn mà.]
[Cái lần về nhà trước đó, cô ấy còn ép buộc tớ đi theo cổ đến tiệm sách Ichinomiya.]
Trong thoáng chốc, tôi cười rộ lên.
Horyu với trí thông mình và sự mỹ miều khiến ai cũng ngoái nhìn, phối hợp với một Yagami hèn yếu hình như cũng không tệ lắm. Đừng nói là cô ấy muốn cậu ta cầm hộ độ chứ?
[Cậu quá đáng thật, sao lại cười tớ, không thấy tớ thảm như thế sao.]
[Xin lỗi, xin lỗi.]
Quả thật là gánh nặng cho Yagami khi phải bồi tiếp Horyu.
[Yosh, tôi đi gặp Horyu đây.]
Sau khi dọn xong mấy món trên bàn, tôi đi ra phòng học.
Tôi đi lên cầu thang hướng lên tầng 3. Năm thứ hai bọn tôi học ở tầng 2. Nhưng năm ba lại không ở tầng 3, nơi đó thuộc về năm nhất. Không biết sao mà càng học lên cao thì lại càng ở tầng thấp. Nếu suôn sẻ thì năm sau tôi sẽ học ở tầng 1. Cơ mà cũng có hình bóng vài người tựa như Horyu vậy, học năm nhất trong 2 năm.
Cứ như thế, tôi đi lên tầng 3.
Các phòng học của năm nhất đều ở trên đây, hay nói một cách khác, Saeki cũng ở đây. Tôi cũng chẳng có ý gì cả, chỉ là nhìn thoáng qua hướng phòng học của Saeki, chắc là ở chỗ này.
Khác hẳn với mười phút nghỉ giữa hai tiết, giờ nghỉ trưa có khá nhiều học sinh qua lại, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp. Thân ảnh của Saeki không xen lẫn trong đó, có vẻ như không trùng hợp đến thế rồi.
[Ah, phát hiện Yumizuki-kun.]
Vừa mới nghĩ vậy, một thanh âm quen thuộc truyền đến từ phía sau. Ngoái đầu lại, tôi thấy được Saeki.
[... Thế quái nào cô toàn xuất hiện ở phía sau nhân lúc người ta không chú ý vậy?]
[Cứ nói như là mình làm chuyện xấu gì đó không bằng.]
Cô nghếch mặt lên, tựa hồ cảm thấy không vui.
[Đừng nói là cậu có chuyện tìm mình nhá?]
Biểu cảm của cô đột nhiên thay đổi, không biết sao mà dùng ánh mắt mong chờ để nhìn tôi.
[Tôi không có chuyện gì cần tìm cô.]
[Gì chứ ~~]
Giờ thì, làm sao vượt cửa ải này đây? Nếu thành thật nói rằng tôi muốn lên sân thượng thì coi như tự hủy. Tôi nghĩ thà nên quay lại còn hơn là nói lý do qua loa cho có lệ.
[Sân thượng?] (Trans: Giác quan thứ 6 confirmed)
[Hả?]
Cô bất ngờ nói trúng phóc, khiến tôi không kịp phản ứng.
[Ra là cậu muốn lên sân thượng.]
Saeki hướng mắt về phía cầu thang thông hướng nóc nhà, tôi tuyệt vọng, biết rằng giờ muốn phủ định thì cũng đã trễ rồi.
[Chị ấy đang đợi cậu?]
[Ừm, chắc thế...]
[Hiểu rồi…]
Tôi mập mờ trả lời, Saeki cẩn thận nhìn tôi, tựa như đang quan sát phản ứng của tôi vậy.
[Vậy mình đi cùng được không?]
Đột nhiên cô quay người lại và bước lên trên cầu thang.
[Khoan, chờ một lát, Saeki-san!]
Tôi ngay lập tức theo sau, bắt kịp cô vừa giữ chiếc váy ngắn vừa lên lầu.
[Cô rốt cuộc muốn làm gì?]
[Có gì đâu, mình trước đó đã muốn lên sân thượng ngắm cảnh rồi.]
Dẫu sao thì khoảng cách chỉ có 1 tầng, rất nhanh là leo lên được.
Tôi còn chưa kịp can ngăn, Saeki đã đẩy cánh cửa sắt thông hướng sân thượng ra. Bình thường thì cánh cửa này sẽ được khóa, nhưng chủ nhân của chiếc chìa khóa lại ở trên sân thượng, nên cửa được mở ra ngay tức thì.
Dười bầu trời xanh, có một người đang đứng bên cạnh hàng rào đối diện với sân trường, một cô gái xinh đẹp khiến bất cứ ai cũng phải ngước nhìn -- chính là Horyu.
Cô ấy nghe thấy tiếng cửa sắt, quay đầu lại, đầu tiên thấy được Saeki, sau đó khó hiểu nhìn về phía tôi. Tôi chỉ đành nhún vai.
[Ah, hóa ra sân thượng là như thế này, bẩn quá.]
[Vì nó phải hứng chịu bão táp mưa sa mà.]
Ngay từ ban đầu nó cũng chỉ là sân thượng, không dùng cho mục đích gì. Nhân viên nhà trường cũng chỉ xem đây là nhà kho, ở một góc nào đó còn thả vài ba cái đồng nát sắt vụn.
[Không ngờ em cũng tới đấy.]
Horyu bước tới, nói bằng giọng điệu bình thản, không chất chứa cảm xúc.
[Đúng đó, em muốn lên đây xem từ lâu rồi.]
Ngược lại, Saeki tỏ thái độ không hứng thú với Horyu, đi qua cô ấy mà không hề nhìn dù chỉ một lần. Tôi cứ đinh ninh rằng cô sẽ tranh cãi với Horyu cơ, không ngờ thật.
Horyu nhìn tôi.
[Hơi xui, ở tầng dưới bị cổ bắt gặp… Saeki-san, đừng đến gần chỗ sân trường quá, cô sẽ bị nhìn thấy đấy.]
[Biết rồi ~~]
Tôi và Horyu cùng bước tới cạnh hàng rào, ngay sát biên giới tầng thượng, rồi sóng vai ngồi xuống. Saeki đứng xa hơn một chút, mắt nhìn khung cảnh đường phố Thành phố học viện.
[Gọi tớ tới đây làm gì?]
[Không có gì.]
[...]
Thế là không những bị kêu lên chẳng vì mục đích gì, mà tôi còn phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng giữa Saeki và Horyu hả?
[Nếu buộc phải nói thì mục đích của tôi là gọi cậu ra đây. Tôi chỉ thắc mắc nếu gọi cho cậu bây giờ, liệu cậu có đến không.]
[Ra là thế, trừ khi có lý do chính đáng để từ chối, thì khi được gọi, tớ sẽ đến.]
[Đúng vậy, Yukisugu là kiểu người mặc kệ đối phương là ai mà. Mong cậu đừng dùng tiêu chuẩn đó để đánh giá được không.]
Em mm, không, nếu đối phương mà là Suzume, tôi có thể sẽ lưỡng lự một chút. Nếu xét thêm tình huống và địa điểm, có khả năng cao là cậu ấy sẽ cầm thanh kiếm trúc chờ tôi, khi đó tôi chắc chắn sẽ cự tuyệt.
[Tình hình giữa cậu với em ấy thế nào rồi?]
[Sao nghe như có ý gì khác vậy?… Hai bọn mình vẫn chung sống rất hòa thuận. Đấy là theo tiêu chuẩn bạn thuê chung phòng.]
[Thật sao ~~ Mỗi phần đó là ổn thôi ư. Mình lại thấy có nhiều thứ phát sinh lắm đó.]
Tôi giật mình, quay đầu lại. Saeki đã đến gần chúng tôi không biết tự lúc nào, cô đứng cạnh Horyu, cúi đầu nhìn cô ấy.
Horyu ngẩng đầu liếc qua Saeki, xong ngay lập tức quay đầu về phía trước.
[Thế à, giữa hai người còn chưa phát sinh chuyện gì, tôi yên tâm rồi.]
Chỉ một câu ngắn ngủi.
Mặt Saeki tái đi, nhìn Horyu, còn Horyu thì chẳng thèm quan tâm ánh mắt của cô, chỉ bình tĩnh phớt lờ đi. Tôi cảm thấy thật may mắn khi không phải ngồi giữa hai người đó, nếu không thì chắc tôi không chịu nổi mất.
[Em--]
Saeki mở miệng.
[Em có nghe Yumizuki-kun nói rồi, về những chuyện lúc trước của hai người.]
[... Thật à?]
[Em không thể tha thứ cho chị được, em không biết tại sao chị lại hẹn hò với Yumizuki-kun, nhưng chị vẫn phải chịu trách nhiệm khi hai người chia tay. Thế nhưng, Yumizuki-kun bị gièm pha bởi những điều không phải là sự thật, còn chị thì không làm gì hết.]
[Đó là do tôi tự nguyện, Saeki-san.]
[Mình biết.]
Cô trả lời tôi, vẫn cúi đầu nhìn Horyu.
[Dù là thế, em vẫn không có cách nào tha thứ cho chị. Em rất muốn hét lên cho cả ngôi trường biết rằng Yumizuki-kun không phải là người như vậy, nhưng Yumizuki-kun không muốn như thế, nên kệ đi.]
Nói xong, cô thở dài.
[Cho nên, đừng nghĩ chị có tư cách thích Yumizuki-kun.]
Đó là lời nói cuối cùng của cô.
Saeki quay người lại, thậm chí không nói với tôi lời nào, mở cánh cửa sắt ra và bước vào trong.
Bỏ lại hai người chúng tôi trong im lặng.
Ở nơi sân tập phía xa, loáng thoáng nghe thấy âm thanh học sinh. Chắc là lớp thể dục nào đó học tiết năm ra sớm.
[Cậu không cần để ý lời nói của Saeki-san quá đâu.]
Tôi mở miệng trước.
[Em ấy nói đúng. Em ấy muốn ở cùng với cậu trong trường chắc để xua đi lời đồn lúc trước đây mà.]
[Cái này thì chịu, có lẽ Saeki-san cũng không nghĩ nhiều đến thế đâu.]
Tôi chỉ cố ý nói đùa thôi, sau khi nghe những lời mà Saeki nói, tôi suy đoán rằng mọi thứ cô đã làm đến giờ đều nhằm vào mục đích đó.
[Cứ như thế này thì mình sẽ không có tư cách đối đầu trực diện với em ấy mất.]
Nghe cô nói thế, tôi thở dài.
[Sao vậy?]
[Không có gì, chẳng qua đang thắc mắc mình trở nên đào hoa từ lúc nào.]
Ít nhất khi bắt đầu học tại Mizunomori, tôi vẫn chỉ là một học sinh cấp 3 rất bình thường, cứ ngỡ là sẽ luôn như thế cho đến lúc tốt nghiệp. Ai ngờ lại thành ra như vầy?
[Lần đầu tiên gặp Yumizuki-kun, cậu vẫn luôn như thế rồi. Dù sao thì tôi cảm thấy cậu xứng với tôi, nên tôi mới chọn cậu.]
[Lần đầu tiên tớ biết đấy.]
Cứ như phát hiện ra một con người mới của chính mình mà trước nay chưa từng để ý đến vậy.
Tôi lại một lần nữa thở dài.
Trans: Hai anh chị ở đó tán tỉnh nhau thì đừng hỏi tại sao bọn nó nhìn.