Mặc dù số lần tôi đi học một mình dạo gần đây đã giảm đi, nhưng trong tuần thì vẫn sẽ có một, hai ngày tôi đi một mình. Hôm nay chính là ngày như vậy.
Tôi đi đến trường.
So với mùa xuân thì độ ẩm và nhiệt độ không khí bây giờ cao hơn nhiều, có thể thấy được mùa hè sắp đến rồi.
Đến giao lộ nối liền nhà ga thành phố Học viện và trường cao trung Mizunomori, hôm nay không gặp được người quen nào, nên tôi cứ thế bước đi theo biển học sinh đến trường học.
Vào trong trường, tôi thấy được Horyu Miyuki đang đứng trước tủ giày.
Cô đưa lưng về phía cửa vào, còn đang thay giày, nên vẫn chưa phát hiện ra tôi. Tuy không nghĩ đôi chân lộ ra từ dưới váy đồng phục mùa hè của cô trông khá quyến rũ, nhưng tôi vẫn không khỏi đứng lặng tại chỗ cách cô ấy một lúc.
Không biết là do cảm nhận được, hay là loáng thoáng nhìn thấy tôi, mà mãi cho đến khi Horyu để giày vào trong tủ thì cô mới chú ý đến tôi.
[Yukitsugu à. Chào buổi sáng.]
Một thanh âm lạnh tanh.
[Chào buổi sáng.]
[Cậu đứng ở đó làm gì vậy?]
[Không có lý do đặc biệt gì.]
Tôi bước chân đi tới.
[Cậu có cố đến mấy cũng không thấy được đâu. Tôi cẩn thận lắm.]
[Tuy không rõ cậu đang nói cái gì, nhưng không phải như cậu nghĩ đâu.]
Tôi rút giày từ trong tủ giày ra để trên sàn. Trong khi đang thay giày, Horyu vẫn đứng bên cạnh chờ tôi.
[Chỉ là không biết phải làm thế nào khi người đầu tiên tớ gặp ở trường là Horyu-san.]
[Cậu nên nghĩ mình thật may mắn đi.]
Cô ấy nói với vẻ đương nhiên.
[Để cậu chờ lâu rồi.]
Tôi đeo xong giày, đi cùng với Horyu.
[Do kẹt kỳ thi nên tớ quên hỏi, cậu đem chuyện lúc trước nói cho Suzume-san à?]
[Đúng thế.]
Cô ấy trả lời ngắn gọn.
[Vì sao cậu đột nhiên nói ra?]
Tôi đoán phần nhiều là do lời nói của Saeki trên sân thượng hôm trước đã ảnh hưởng tới cô, nhưng thật sự do đâu mà cô ấy làm thế thì tôi không biết.
Chúng tôi đến chân cầu thang cạnh khu để giày.
[Có thể nói là sự đền bù cho tội lỗi của quá khứ đi.]
Đi lên một nửa cầu thang, Horyu mới nói ra câu tiếp theo.
[Hơi phóng đại quá rồi đấy.]
[Nhưng đó là sự thật, tôi không biện minh gì cả, dù cho biết rõ Yukitsugu bị mọi người nói xấu. Mặc dù thế cậu vẫn che chở cho tôi. Nói cho cùng thì tôi đang ỷ lại vào cậu thôi.]
Cô ấy đang thừa nhận sai lầm à…
Để mà nói thì tôi không cố ý chủ động che chở cho Horyu. Chỉ là trước những tin đồn kia, tôi cảm thấy biện minh thế nào cũng vô ích.
[Tôi đáng lẽ ra nên nói cho học sinh toàn trường biết, tựa như em ấy nói vậy. Nhưng dù thế, kết quả vẫn sẽ chỉ lặp lại.]
[Cho nên ít nhất phải để cho Suzume-san biết sao?]
[Ừ.]
Cô ấy nhẹ gật đầu.
Sau khi leo xong cầu thang, chúng tôi đi trên hành lang tầng 2. Vì cũng sắp vào tiết nên trên hành lang có khá nhiều người. Mặc dù chúng tôi không hề đụng vào ai, nhưng mọi người đều lui lại nhường đường cho bọn tôi, chắc là do Horyu rồi. Ngoại hình bắt mắt kết hợp với danh hiệu học sinh lưu ban khiến mọi người luôn kính sợ mà tránh xa.
Cơ mà trông cô không hề quan tâm, tiếp tục nói.
[Natsuko vẫn luôn trách móc Yukitsugu.]
[Đúng vậy.]
Suzume vừa kính trọng vừa ngưỡng mộ Horyu, chắc vì vậy mà cậu ấy càng không thể tha thứ cho tôi.
[Giờ thì Natsuko không làm gì cậu nữa, phải không?]
[Yên tĩnh hơn nhiều rồi, nhưng tớ lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.]
Trước kia cậu ấy coi tôi là một tên cặn bã, một kẻ thù truyền kiếp, bây giờ lại không ồn ào làm phiền tôi nữa.
[... Yukitsugu, không ngờ cậu lại là người như vậy đấy.]
[Không phải.]
Coi tôi là một tên masochist chắc?
[Tớ đang thấy phiền phức vì chuyện khác đây.]
Suzume hình như muốn nối lại tình cảm giữa tôi và Horyu. Có vẻ dù với tính cách nghiêm túc, cậu ấy vẫn là một cô gái và thích thú cái chuyện này.
[Suzume-san phải hay lải nhải thì mới đúng là Suzume-san.]
[Thiệt hả? Quả nhiên cậu chính là người như vậy.]
[...]
Tôi hơi hối hận vì tự đào hố chôn mình, không lâu sau đó chúng tôi đến cửa phòng học.
_________________________________________________
Không đi cùng Saeki vào buổi sáng không có nghĩa cả ngày không gặp được cô. Vì sống cùng nhau nên dù sớm hay muộn, Saeki sẽ sớm hòa nhập cuộc sống của tôi, đặc biệt là trong những ngày như thế này.
[Yumizuki ~~ Saeki-san tới kìa ~~]
Tôi vừa ăn xong bento, đang tán gẫu với Yagami thì được bạn cùng lớp gọi. Tôi thì chẳng phải người năng động gì cho cam, nên giờ nghỉ trưa của tôi chỉ toàn như vậy.
[Thế quái nào luôn có mấy em nữ sinh lớp dưới đến tìm cậu vậy?]
Tôi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bạn cùng lớp mà tôi đi ngang qua nói như vậy. Cũng đúng, sau kỳ thi giữa kỳ thì Sakurai có ghé qua mà.
[Sao tớ biết được? Có thể do lời nguyền gì đó?]
Hoặc là bị ma (Saeki) ám?
Tôi đưa Saeki đang đứng trước cửa lớp qua hành lang, nhưng cô lại mở miệng trước.
[Chị ấy đâu?]
[Hửm? Cô ấy không có ở đây sao?.]
Chắc là đang nói đến Horyu.
Ngoái đầu lại, khá nhiều ánh mắt tràn đầy địch ý của mấy bạn cùng lớp (chủ yếu là nam) hướng về tôi, tôi lờ đi, nhìn xung quanh phòng học.
[Không có.]
Cô ấy cũng mang bento, nên tôi cho rằng vừa rồi cô ấy ăn cùng với đám bạn nữ cơ.
[Hình như đi nơi khác rồi.]
[Hmmm.]
Saeki trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu như Horyu ở đây thì cô sẽ làm gì? Tôi hi vọng cô không gây sự với Horyu ở những nơi quá dễ thấy.
[Được rồi, ra chỗ khác cho đỡ cản đường nào.]
Tôi đẩy Saeki vào trong hành lang.
[Cô tới đây làm gì?]
[À, quên mất.]
Saeki đứng cạnh cửa sổ, ngoảnh đầu nhìn tôi.
[Bento có ngon không?]
[Tưởng gì, cô mất công chạy đến cho tôi chỉ để hỏi chuyện nhỏ này thôi à?]
[Không được nói “chuyện nhỏ này” nhá. Hôm nay mình thử nấu món ăn mới, tất nhiên phải quan tâm rồi.]
Cô bĩu môi.
Tôi chịu, cũng chẳng cảm thấy có gì khác so với thường ngày. Chắc là về sau tôi phải vừa ăn vừa phải quan sát tỉ mỉ mới được.
[Đừng có coi thường bento của người vợ đấy, nó sẽ càng ngày càng ngon cho mà xem.]
[Tôi không nhớ chúng ta đã kết hôn bao giờ, vả lại cô sẽ làm thế nào nếu tôi nói thức ăn dở tệ?]
Chuyện này chiều về hỏi cũng được mà.
[Ờm thì, cởi quần áo để xin lỗi?]
[Không cần cởi.]
Cái câu hỏi khỉ gió gì vậy? Vẫn cái suy nghĩ quái dị như thường.
[Tóm lại thì, bữa trưa rất ngon.]
[Tốt quá.]
Saeki cười vui vẻ.
[Có vẻ như mình hiểu rõ được khẩu vị của Yumizuki-kun rồi. Tối nay mình sẽ trổ tài nấu nướng của mình, cậu cứ chờ xem… Vậy mình đi nhá.]
Cứ như vậy, Saeki đi về.
Cô không định ở lại lâu, chỉ đến xem cảm nghĩ của tôi về hộp bento. Có lẽ cô chỉ muốn biết thành quả của đồ ăn mà mình tự làm như thế nào.
Tôi vào trong phòng, trở về chỗ ngồi của mình.
[Saeki-san đến đây làm gì?]
[Cũng chỉ tiện đường qua đây thôi. Không có việc gì quan trọng.]
Tôi tính cứ thế qua một buổi nghỉ trưa bình thường như đã định trước, lúc này Horyu trở về. Tôi nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, nhưng tôi không mấy tự tin về cảm quan thời gian của tôi cho lắm. Từ lúc Saeki đi về đã qua bao lâu rồi? Liệu bọn họ có gặp được nhau không?
Horyu bỗng nhiên nhìn về phía tôi và bước đến, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
[Xin lỗi, Yagami-kun, tôi có đôi lời muốn nói với Yukitsugu, phiền cậu nhường chỗ cho tôi được không?]
Giọng điệu dù lễ phép, nhưng lại không cho phép từ chối. Nếu cô dùng giọng điệu này cho vị chủ tịch nào đấy, khéo người đó sẽ nhường lại ghế chủ tọa cho cô mất.
[Ah, ừm… Vậy mình đi vệ sinh một lát.]
Thế nên không thể nói cậu ta nhu nhược được.
Yagami đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Horyu ngồi xuống.
[Cậu muốn nói gì với tớ à?]
[Không có.]
[...]
Tội nghiệp Yagami.
Tôi thầm than trong lòng.
[Chỉ là tôi tự dưng nghĩ đến bọn mình còn chưa kể cho nhau nghe chuyện riêng của nhau thôi.]
[Đột nhiên quá đấy, cậu đâu có tò mò chuyện của tớ đâu, huống hồ tớ cũng chẳng có trải nghiệm thú vị nào để nói.]
[Hửm, chẳng lẽ Yukitsugu không muốn biết số đo ba vòng của tôi à?]
[Tớ hỏi thì cậu có nói không mới là chuyện?]
[Không sao, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Từ trên xuống dưới này, tám mươi -]
[Xin lỗi, tớ không muốn biết, nên làm ơn đừng nói.]
Suýt chút nữa biết được một thông tin cá nhân đáng sợ.
[Vậy thì, lý do tôi ở lại lớp thì sao?]
[...]
Tôi cạn lời.
Đúng là tôi rất để ý đến cái đó. Tại sao một người ưu tú một cách áp đảo như Horyu Myuki lại bị lưu ban do nghỉ kỳ thi cuối kì? Mỗi người đều có kiến giải riêng về việc này, nhưng không có một ý kiến nào đủ sức thuyết phục, và cô ấy cũng chưa từng đề cập đến nó bao giờ.
Nếu là bây giờ thì có khả năng cô ấy sẽ nói cho tôi.
[Không, không cần.]
Nhưng tôi từ chối.
[Ồ, không phải cậu rất muốn biết sao. Năm ngoái cậu toàn nói quanh co để tìm ra đáp án còn gì?]
[...]
Quả nhiên bị phát hiện rồi.
Đúng vậy, tôi có thử thăm dò vài lần lúc tôi còn hẹn hò với Horyu năm ngoái. Tuy là không tồn tại tình cảm gì đó ở đây, nhưng tôi lại khá hứng thú với điều đó.
[Có một số chuyện tốt nhất là không nên tìm hiểu.]
[... Thế à, công nhận. Cậu sẽ chỉ thấy phiền phức khi nghe chuyện của tôi thôi.]
Cô cười nhạt.
[Vậy đi, mình sẽ nói cho cậu một chuyện -]
Horyu nói.
[Yukitsugu, cậu có nhớ lúc tôi mở lời muốn hẹn hò với cậu không?]
[Ngày đó hả?]
Vào ngày đấy, có bài tập mà thầy giáo giao cho phải được hoàn thành vào hôm sau. Nhưng tôi lại để quên quyển sách quan trọng ở trong bàn học. Và khi tôi trở lại trường để lấy quyển sách thì Horyu bước vào.
[Ừm, tớ còn nhớ.]
Khung cảnh cô ấy hiện lên trước mặt trời chiều chiếu lệch trong căn phòng, đến giờ tôi vẫn nhớ như in.
Mỗi khi nhớ lại hồi đó, tôi đều cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
[Lúc đó, trông như cậu biết trước tớ sẽ trở về trường, nên đứng đợi tớ ở cửa vậy.]
[Tất nhiên là tôi biết, vì chính tôi giấu sách của cậu mà.]
Cô ấy nói ra một tin động trời với biểu cảm điềm nhiên như không có gì.
Đúng là một sự thật đầy chấn động.
[Nhân lúc Yukitsugu rời khỏi chỗ ngồi, tôi lấy đi quyển sách, chờ đến lúc cậu tan học thì tôi mới trả về chỗ cũ.]
Hóa ra đó lại là một tình huống đã được sắp đặt trước và tất nhiên sẽ xảy ra. Cũng có khả năng tôi về nhà xong mới biết, nhưng cân nhắc xem thời gian di chuyển dài dằng dặc của một người ở ngoại thành như tôi là có thể đoán rằng tôi sẽ kiểm tra lại bài vở trên xe điện. Chính ra thì, tôi đã phát hiện ra khi đang đợi tàu điện trên sân ga.
Tiếng chuông vang lên, giờ nghỉ trưa kết thúc.
Horyu rời khỏi chỗ ngồi.
[Xin lỗi vì thời gian có hạn. Đổi lại, tôi sẽ nói cho cậu một chuyện.]
Nói xong, cô chống hai tay trên bàn, giáp mặt về hướng tôi.
Tiếp đó, cô ấy nỉ non.
[Thật ra thì trước khi Yukitsugu nhập học, tôi đã gặp qua cậu.]
[Hả…?]
Cô nói ra bí mật động trời hơn cả ban nãy, khiến tôi không khỏi yên lặng.
Không thể nào - tôi lắc đầu phủ định. Nhà tôi cách nơi đây 2 giờ đi tàu điện, mặt khác, Horyu lại sống gần thành phố Học viện. Trước khi tôi nhập học, không có khả năng chúng tôi gặp nhau được.
Hoàn toàn không thể - tôi vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn Horyu, cô ấy nhìn thấy tôi bối rối liền nở nụ cười thỏa mãn, rồi trở về chỗ ngồi của mình.