I'll have sherbet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

11 605

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

(Đang ra)

Đáng lẽ ra, tớ nên ghét cậu mới phải

HoneyWorks, Mari Kousaka

Chẳng lẽ, chuyện tình của Kotaro lại kết thúc một cách đau đớn như vậy sao?....

6 235

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

309 13677

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

(Đang ra)

Kimitte Watashi no Koto Suki Nandesho?

Kota Nozomi

Hãy cùng khám phá những điều sẽ xảy ra với hai chú chim non đáng yêu này trong bộ truyện tình lãng mạn tuổi teen siêu ngọt ngào và lành mạnh. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn đang chờ đợ

4 13

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

(Đang ra)

Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Mishima Yomu

Đây là phần ngoại truyện kể về một nhánh rẽ khác của câu chuyện. Nếu như Leon chủ động hơn khi mới bước vào học viện và quen biết với Marie trước thì sao? Những diễn biến nào sẽ diễn ra khác với cốt t

221 19971

Tập 2 - Chương 12: Sao mà quên được?

Mấy yếu tố làm tôi lo âu còn chưa được giải quyết, cơ mà cũng may là không phát sinh điều gì đó quá to tát, chỉ có thời gian vẫn cứ trôi.

Cứ như thế đến cuối tháng sáu, một ngày dài bắt đầu.

[Sắp vào tháng 7 rồi, mà hình như kỳ thi cuối kỳ sẽ được tổ chức vào tháng 7 nhỉ?]

Buổi sáng đó, Saeki ngồi đối diện tôi qua chiếc bàn, vừa nói vừa dùng đũa chọc chọc đĩa thịt xông khói và trứng.

[Công nhận.]

Khi đi học, tôi thường xuyên nghe được những từ như “Chỗ này khá quan trọng”, “Phần này có trong đề thi”, “Từ ‘牛車’ này đọc là ‘Gissha’”. Kiểu thế. Tạo nên cảm giác có một kỳ thi sắp diễn ra.

[Vậy nên là, chủ nhật này bọn mình cùng đi Ichinomiya nhá ~~]

[Cô muốn mua gì à?]

[Hẹn hò đó, hẹn ~~ hò!]

Muu, vẫn ngốc như thường - Saeki bĩu môi nói.

[Được thôi, tôi cũng muốn mua vài thứ… mà phải nói là tìm đồ thì đúng hơn, nên có thể đi cùng cô.]

Tôi rót nước sốt lên món salad rau diếp trộn với cà chua và giăm bông.

Tôi vẫn chưa quyết định sẽ mua cái gì, cơ mà vào trước một ngày nào đó trong tháng 7, tôi phải chuẩn bị gì đó mới được. Cuối tuần sau là ngày nghỉ cuối cùng trước khi kỳ thi đến, tốt nhất là nên đi Ichinomiya vào chủ nhật này.

[Cậu tính mua gì thế?]

[Cũng không phải món đồ gì quan trọng.]

[À, mình biết rồi, quà sinh nhật của mình chứ gì.]

Nhạy bén thật, không như ai đó.

Đúng vậy, đêm thất tịch, ngày 7 tháng 7 chính là sinh nhật của cô.

[... Không phải.]

Tôi miễn cưỡng nói ra lời này.

Trấn tĩnh lại bản thân thôi nào.

[Cơ mà cô vừa lúc nhắc nhở tôi, đúng là có ngày đó thật. Cô muốn cái gì, để tôi còn cân nhắc.]

[Mình có thể yêu cầu à?]

[Cứ nói đi. Chỉ là còn tùy vào cô muốn gì đã, xem có mua được không.]

Nếu là mấy món đồ hàng hiệu hay trang sức gì đó thì chịu.

[Hehehe, vậy thì -]

[Mà thôi, bỏ đi.]

Nhìn nụ cười trơ tráo của Saeki, tôi cảm thấy hơi bất an.

[Quá đáng ~~ Mình còn nghĩ ra thứ để đáp lại rồi.]

[Cô sẽ cho tôi cái gì?]

[Hiện vật.]

[... Tôi no rồi.]

Tôi đứng dậy. Saeki phồng má, bất mãn nhìn tôi, song tôi lờ đi. Tôi chồng đống bát đĩa lại và bưng đến bồn rửa bát, sau đó cầm cốc thủy tinh để rót chén cà phê thứ hai.

[À, quên, vụ hẹn hò vào chủ nhật thì sao?]

[Miễn là không tự dưng có việc bận thì tôi sẽ đi.]

Sau đó, tôi trốn ra ngoài phòng khách.

_________________________________________________

[Whoa.]

[A…!]

Vào tiết nghỉ giữa giờ, tôi suýt chút nữa tông phải Horyu Miyuki tại cửa vào. Khi đó tôi đang đi từ ngoài vào trong, còn cô ấy thì đang ra khỏi lớp.

[Nếu như chúng ta đụng phải nhau rồi ngã, cậu nghĩ có khả năng bọn mình sẽ hôn nhau không?]

[Thế là thành kỳ tích luôn rồi, cơ mà vẫn cao hơn khả năng đi xuyên qua tường sau khi đụng vào nó tầm 10000 lần.]

Nếu mà theo cơ học lượng tử thì đúng là có khả năng đó, chỉ là không biết có ví dụ nào thành công không.

[Yukitsugu, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?]

[Hửm, chuyện gì vậy?]

Chúng tôi bước qua hành lang, tiến tới gần cửa sổ.

Khoảng thời gian nghỉ giữa giờ tuy không náo nhiệt như giờ nghỉ trưa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá nhiều học sinh. Có người đi toilet, có người sang lớp học khác, cũng có người đang trò chuyện bên cạnh cửa sổ giống chúng tôi. Sự ồn ào ở nơi đây khi được giải phóng khỏi giờ học không khác gì giờ nghỉ trưa.

[Cậu thường làm gì vào Chủ nhật?]

[...]

[Làm sao?]

[Không, không có gì?]

Saeki chỉ vừa mới đề cập với tôi về ngày Chủ nhật hồi sáng nay. Bộ hôm nay là ngày gì à?

[Sao cậu lại hỏi thế?]

[Chỉ là tò mò thôi. Dù sao thì chúng ta chưa từng nói đến chủ đề này.]

Cũng đúng, tuy chúng tôi cũng đã từng hẹn hò một khoảng thời gian, nhưng chưa từng nhắc đến đề tài này dù chỉ một lần.

[Vả lại tôi cũng muốn biết hiện Yukitsugu đang làm gì?]

Dạo gần đây, cô ấy bắt đầu chủ động nói về những chủ đề này khá nhiều với tôi. Chắc do tôi đang trong một hoàn cảnh khá là đặc biệt, nên cô ấy muốn lấy đó làm tham khảo để viết tiểu thuyết - tôi nghĩ vậy.

[Từ đó tới giờ, tớ vẫn chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường thôi.]

Tuy là năm ngoái tôi ở nhà tại ngoại thành, cơ mà nếu muốn đi chơi thì cũng chẳng cần đến gần trường học làm gì, chỉ cần rủ Takizawa hay Yagami đi mua sắm ở khu trung tâm cách chỗ tôi không xa là được.

[Giờ thì sao?]

[Giờ thì vẫn như bình thường. Tớ sẽ làm mấy việc vặt vãnh được gom lại trong tuần, sau đó học, tầm chạng vạng tối thì ra ngoài mua đồ.]

Giống như bao học sinh cấp 3 khác.

[Mua đồ cùng em ấy à? Khá giống đời sống hôn nhân của cặp đôi mới cưới đấy.]

Tôi chỉ mong cô coi cuộc sống của tôi như là của một học sinh thuê nhà ngoài trường thông thường là đủ.

Sau đó, Horyu không nói thêm gì nữa. Tôi tựa người vào thành cửa sổ, còn Horyu thì ngược lại, cô đối mặt với cửa sổ, nhìn ra ngoài.

[Cậu tìm tớ chỉ vì khảo sát mấy cái này thôi hả?]

[À, phải rồi. Vừa mới nghe cậu nói thì cơn giận nó nổi lên, nên tôi quên mất một chuyện quan trọng.]

[Lại nói ra một câu đùa đáng sợ như vậy.]

Giọng điệu của cô ấy luôn luôn nghiêm túc, cơ mà cứ coi đó là trò đùa cái đã.

[Vậy tôi sẽ coi như cậu sẽ không mấy bận bịu vào Chủ nhật, được chứ?]

[Có thể.]

Mặc dù phải dọn dẹp phòng của mình các kiểu, thêm nhiều việc vặt khác, nhưng cũng chẳng nhiều như năm ngoái.

[Thật à? Vậy thì Chủ nhật tuần này, cậu đi cùng tôi được không?]

[Bộ cậu cần người khênh đồ phỏng?]

[Nói thẳng ra là hẹn hò đấy, đồ ngốc.]

Tôi nhìn lên trần nhà.

Tôi có linh cảm rằng cô ấy sẽ nói thế, cũng tương tự với trường hợp của Saeki. Cơ mà điều đó cũng không làm trở ngại suy nghĩ của tôi.

[Thấy sao?]

[Cho tớ thời gian để xem xét.]

[25 - 35 giây.]

Ngắn quá… Để xem nào, Chủ nhật tuần này à? Hình như là không có dự định gì. Tôi vẫn có thời gian rảnh trước khi kỳ thi cuối kỳ đến, vả lại cũng chẳng có lý do gì để từ chối.

[Haizzz, cũng được thôi.]

[22 giây, đạt tiêu chuẩn. Tốc độ và chiều sâu của suy nghĩ có thể tăng cường sau khi qua huấn luyện. Tư duy của Yukitsugu khá nhanh, vậy nên cậu cần phải chú ý nhiều hơn.]

[Tớ sẽ cố.]

Tôi sẽ gặp rắc rối nếu cô ấy quan tâm nhiều quá, nên tôi chỉ trả lời cho có lệ.

[Năm ngoái, sau khi tan học, tôi thường hay tiện đường đi đây đi đó vài lần với Yukitsugu, cơ mà đây có thể coi là lần đầu tiên hẹn hò nhỉ.]

Sau khi nói xong, Horyu quay đầu nhìn tôi một cái, mỉm cười.

[Tôi mong chờ lắm đấy.]

Rồi cô đi ngang qua tôi, không đi vào phòng học mà tiếp tục tiến bước về sâu trong hành lang

Không biết trước khi kết thúc khoảng thời gian nghỉ giữa giờ, cô ấy có về kịp không nữa.

_________________________________________________

“Định nghĩa của sự điên cuồng là lặp đi lặp lại một việc, nhưng lại mong đợi những kết quả khác nhau.”

Tôi nhớ rằng đây là lời nói của Albert Einstein.

Không hẳn là tôi bị ảnh hưởng bởi câu nói này, tuy nhiên, hôm nay tôi sẽ thử mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động mà bình thường tôi không thích uống. Có một chuyện tôi đang băn khoăn, và tôi muốn thử xem không biết liệu một kích thích xa lạ từ vị giác có thể kích thích được suy nghĩ của tôi hay không.

Vào giờ nghỉ trưa, trước quán căn tin của trường.

Quán căng tin của trường tọa lạc tại cuối hành lang tầng 1 này rộng bằng ba phòng học. Tôi mua một lon cà phê tại máy bán hàng tự động được lắp đặt sẵn tại nhà ăn, rồi đi ra ngoài đứng dựa người vào khung cửa sổ ở hành lang. Tất cả các cửa sổ cạnh căng tin đều được mở, nên tầm nhìn có thể bao quát toàn bộ căn phòng. Mọi người đều đang ăn trưa, đúng là một khung cảnh rất náo nhiệt.

Tôi bật nắp lon cà phê, nhấp một ngụm. Cùng lúc đó, một nhóm bốn người đi ra khỏi căng tin, trong đó có một gương mặt mà tôi từng biết.

Nhóm đó gồm hai nam, hai nữ, chắc hẳn vừa ăn trưa xong. Cái tên duy nhất mà tôi biết cũng không cao lắm, chỉ ngang tầm cô gái đi ở bên cạnh, trông có vẻ trung tính.

Đó là Hamanaka.

Cậu ta cũng chú ý đến tôi.

[Hey.]

Tôi nghĩ lờ đi thì cũng được thôi, nhưng cảm thấy có vẻ thú vị, nên tôi gọi cậu ta lại.

[Ah, chào senpai. Dạo gần đây hay thấy anh nhỉ?]

Hamanaka dừng bước, nở nụ cười đáp lại mà không hề biểu hiện bất kì sự bất mãn nào. Huấn luyện tốt thật.

[Ai thế? Cậu biết anh này à?]

[Biết sơ sơ. Xin lỗi, mấy cậu đi trước đi.]

[OK ~~]

Mấy đứa bên cạnh vui vẻ gật đầu, để cậu ta lại và rời đi trước.

Chỉ còn lại tôi và cậu ta.

Một vs một.

[Đúng là hay nhìn thấy anh thật.]

Không như ban nãy, cậu ta nói bằng vẻ mặt phiền toái, và cũng chẳng thèm che giấu nó.

[Xin lỗi. Tầm hoạt động của tôi không rộng cho lắm.]

[Đã thế thì phiền senpai đừng chạy hẳn đến lớp học của bọn em.]

[Tôi sẽ lưu ý.]

Đối với tôi, sự kiện hai ngày trước đó có thể coi là tình huống khác thường.

Tôi nhấp một ngụm cà phê.

Hamanaka nói tiếp, như thể đang cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

[Mối quan hệ giữa Senpai với Saeki-san là sao?]

[Hmm, ai biết? Một hàng xóm, một người bạn đầu tiên sau khi tới đây, một học sinh cùng trường… Có lẽ vì những điều này cộng lại khiến tôi gần gũi với cô ấy hơn ai khác.]

[Cậu ấy thường nói về senpai mỗi khi trò chuyện với Sakurai-san.]

[...]

Giật mình thật, cô đã nói về những gì?

Sự việc này khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Hamanaka lại quan sát tôi, khịt mũi coi thường.

[Chẳng biết anh tốt ở chỗ quái nào nữa.]

[À, tôi cũng muốn biết đây.]

Đây không phải lời nói đùa.

Nghe xong, cậu ta trừng mắt nhìn tôi.

[Senpai này, anh giỏi khiến người khác tức giận thật đấy. Cái cách mà anh luôn lịch sự với người khác như vậy trông cứ như đang mưu mô gì đó ấy.]

[Ai cũng có hai mặt thôi, mặt trong và mặt ngoài. Cậu cũng thế, hai mặt của cậu được phân chia rất rõ kìa.]

Cơ mà dạng người mặt trong và mặt ngoài rõ ràng như cậu ta có thể sẽ tạo cho vài người ấn tượng tốt, ít nhất thì tôi nghĩ cậu ta khá là vui tính.

Hamanaka im lặng, cú lườm của cậu ta trở nên dữ dội hơn. Tôi muốn nhún vai, nhưng giả vờ như không biết, lại nhấp một ngụm cà phê. Một nhóm nữa chuẩn bị về lớp đi ra từ căn tin, vừa đi vừa lén liếc qua bọn tôi.

[À, phải rồi. Em có nghe một anh trong câu lạc bộ nói.]

Cậu ta cười nhạt, tỏ vẻ xem thường.

[Hóa ra anh cũng nổi tiếng ra phết, do chuyện năm ngoái, đúng chứ? Và nghe nói hồi sơ trung, anh cũng đã gây ra khá nhiều rắc rối nhỉ?]

[Những chuyện đó đã qua rồi… À, tiện thể thì, Saeki-san cũng biết về sự kiện đó đấy.]

[... Tch!]

Cậu ta thầm chậc lưỡi.

Tôi tất nhiên sẽ không nói cho Saeki chuyện hồi sơ trung. Có vài thứ tôi không muốn nhắc đến, dù có là cô cũng vậy.

[Em nghĩ rằng nếu so với loại người như anh, thì em chắc hẳn nổi tiếng hơn trong mắt các cô gái, anh thấy sao?]

[Ừm, công nhận.]

[Chẳng thế? Saeki-san đúng là không có mắt nhìn người. Chắc em nhìn nhầm rồi, có lẽ cậu ấy chẳng có gì đặc biệt cả.]

Trong nháy mắt, tôi dùng tay còn lại bóp cổ họng của Hamanaka, sau đó đổi vị trí và ép lưng cậu ta vào thành cửa sổ.

[Ặc… Cái… Cái gì...]

Nếu để cậu ta dùng chân thì khá phiền toái, nên tôi dùng tay nhấc cậu ta lên cho tới khi ngón chân chỉ vừa đủ chạm tới mặt đất. Cổ họng cậu ta bị ghìm lại, nên chỉ có thể nói được vài từ rồi ngừng.

[Đừng có được nước mà lấn tới, năm nhất. Không phải cậu nói gì thì tôi cũng yên lặng đâu.]

Có vẻ như mấy học sinh đi ngang qua đây đã dừng lại. Tiếng ồn ào phát ra từ những người vây quanh vào tai tôi.

Tôi mặc kệ họ, tiếp tục nói.

[Còn nữa, nếu cậu dám làm gì cô ấy -]

[Yukitsugu!]

Tuy nhiên, lời nói của tôi bị chặn lại bởi một thanh âm vang lên từ bên cạnh.

Tôi trấn tĩnh bản thân mình lại.

Sau khi buông tay, Hamanaka lấy tay nắm cổ họng, ho khan vài cái.

[Tôi khuyên cậu đừng có nói xấu sau lưng người khác. Việc đó sẽ chỉ hạ thấp tư cách đàn ông của cậu thôi.]

[... Hừ.]

Cậu ta trừng tôi, khịt mũi rời đi.

Thay vào đó, Horyu xuất hiện.

Đầu tiên thì, cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn xung quanh. Mấy tên học sinh đang túm lại gần nhau dần tách ra. Ánh mắt cô ấy vẫn áp đảo như thường.

[Tuy không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà hiếm khi thấy Yukitsugu bốc đồng như vậy đấy.]

[Bốc đồng ư? Tớ đang rất bình tĩnh.]

Tôi nhấp một hớp cà phê.

Vì tôi có lưu ý nên đã không làm vỡ cửa sổ, cả cà phê trong lon cũng không rớt ra ngoài một giọt nào.

[Tìm tớ có chuyện gì vậy?]

Thấy Horyu thở dài chịu thua, tôi hỏi. Hình như cô còn muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy có nói cũng vô ích nên đành từ bỏ.

[Đi cùng tớ đến thư viện.]

[Thư viện? À, được thôi.]

Tôi hớp nốt những giọt cà phê còn lại, xong rồi ném lon rỗng vào trong thùng rác trước cửa căn tin.

Chúng tôi cùng bước đi trên hành lang.

[Yagami-kun nói là cuốn sách mà cậu ấy đề cử có ở trong thư viện, miễn cho tốn tiền mua.]

[Hiểu rồi.]

Cô ấy đã trở nên nghiêm túc hơn với câu lạc bộ văn học, có vẻ như Yagami đã gắng trông nom cho Horyu nhiều rồi.

Chúng tôi quay lại lớp học, nhưng chỉ đi qua chứ không tiến vào.

[Phải rồi, gần đây cô nhóc đó thế nào?]

Horyu hỏi tôi.

[Cậu đang nhắc đến Saeki-san hả? Vẫn kì quái như thường thôi.]

[Đúng là ghen tỵ thật.]

[Thế à?]

Đúng là nếu nhìn trên quan điểm của Horyu, thấy được Saeki vô tư thế nào thì ai cũng sẽ cảm thấy ghen tỵ.

[Yukitsugu sẽ không bao giờ nhìn nhận tôi như thế, đúng chứ?]

[Không bao giờ.]

Không dám thì đúng hơn, đáng sợ lắm.

[Điều đó có nghĩa là Yukitsugu thật sự rất thân với nhóc đấy.]

Sau đó, chúng tôi đi đến chân cầu thang, song vẫn đi tiếp. Thư viện nằm trên lầu 3, ở giữa những phòng học chuyên dụng. Trước hết phải đi qua hành lang nối liền tòa nhà bên kia rồi mới leo cầu thang.

[... Khi nói điều đó, tớ không nghĩ nhiều như vậy.]

Sau khi băng qua vài lớp học, nơi hành lang kết nối giữa hai tòa hiện ra trước mắt. Phía trước là con đường ngập tràn ánh nắng chiếu rọi qua những khung cửa sổ.

Có vẻ như do trùng hợp, hoặc do có rất ít học sinh đến chỗ này vào thời điểm hiện tại, nên giờ trên hành lang chỉ có tôi và Horyu.

Thấy cơ hội đến, tôi liền mở miệng nói.

[Trước khi nhập học, tớ từng tham quan trường Mizunomori một lần, bộ lúc đó Horyu-san có nhìn thấy tớ à?]

Tôi nói một cách ngắn gọn, vì khi nói chuyện với cô ấy thì không cần giải thích dài dòng nhiều làm gì.

[Đúng vậy.]

Đúng như dự đoán, Horyu liền đáp lại sau khi vừa nghe xong.

Hơn nữa đó là một câu trả lời khẳng định.

[Khi đó tôi tình cờ đến trường và nhìn thấy Yukitsugu. Trong khoảnh khắc đó, cậu đã dấy lên sự hứng thú của tôi.]

Nói xong, cô hơi dừng một lát.

[Thế nên tôi quyết định không tham gia kỳ thi cuối kỳ.]

Tôi không khỏi dừng lại.

Tôi vô thức nghĩ rằng cô ấy đang nói sang chủ đề khác. Nhưng không, hai câu này đều đang nói đến cùng một sự việc.

Nếu không tham dự kỳ thi cuối học kỳ thì sẽ bị gì? Horyu chính là một ví dụ điển hình. Câu hỏi ở đây là, tại sao cô ấy lại làm vậy? Vì muốn học cùng khóa với học sinh mới ư…?

[Thật nực cười.]

Cái gì nực cười? Là suy đoán của tôi? Hay là hành động của cô ấy? Tôi vô thức thốt lên trước khi kịp hiểu rõ vấn đề.

[Giá trị quan của mỗi người là khác nhau mà.]

[...]

Chúng tôi lặng lẽ đi trên con đường hành lang liên kết giữa hai tòa.

Tôi có thể lựa ra muôn vàn lý do để phủ định hành động này của Horyu, như là có khả năng tôi sẽ không nhập học vào đây, hay chẳng có nghĩa lý gì để cô ấy làm vậy cả, kiểu thế. Nhưng khi phải đối mặt với người con gái toàn tài này, tôi biết rằng mình sẽ chỉ rơi vào yên lặng dù có nói ra lý do gì đi chăng nữa. Thật sự là quá ngu ngốc khi đi phủ nhận hành động của một người có giá trị quan khác với mình, vì chỉ có Horyu Miyuki mới biết được cô ấy coi trọng những gì.

Khi tôi còn xoay sở nghĩ xem nên nói như thế nào...

[Hai người đứng giữa hành lang thế này thì sẽ cản trở lắm đấy ~~]

Một thanh âm đột nhiên truyền đến.

Chúng tôi ngạc nhiên quay người lại, thấy được một nữ sinh có vẻ đẹp tuyệt trần đang đứng ở đó, trừng mắt nhìn chúng tôi.

[Tại sao cô ở chỗ này?]

[Không có gì ~~ Mình vừa xuống dưới lầu thì thấy được hai người đang ân ái ở đây, thế là mình qua thôi.]

Rồi cô chuyển tầm mắt về phía Horyu.

[Thế hai người đến cái chỗ không một bóng người này để nói xấu ‘ai đó’ à?]

Cô nói như thể chúng tôi đang bí mật làm điều gì xấu không bằng. Ngay cả Horyu cũng cảm thấy đôi chút tức giận trước lời cô nói.

[Không phải như em nghĩ đâu. Cơ mà, nói không chừng bọn chị đang thảo luận về buổi hẹn hò vào Chủ nhật tuần này đấy.]

Tôi giật cả mình. Sao cô ấy lại nói ra điều đó chứ?

Saeki dường như bị sốc, lần này cô chuyển tầm mắt sang phía tôi.

[Vì sao? Chẳng phải cậu đã đồng ý hẹn hò với mình cuối tuần này còn gì?]

[Tôi có nói, nhưng còn chưa khẳng định. Tôi nhớ là đã nói sẽ đi nếu như không có việc đột xuất.]

[Đúng, đúng vậy…]

Saeki ấp úng, thấy thế, tôi cảm thấy hối hận. Đáng nhẽ ra tôi không nên biện hộ bằng lý luận vào lúc như thế này.

[Đủ rồi!]

Cô có vẻ định nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng lại quay người chạy đi. Tôi và Horyu im lặng, đưa mắt nhìn thân ảnh xa dần của cô.

Không lâu sau, tôi mở miệng trước.

[Tớ đã nói rồi mà, xin cậu đừng chọc em ấy nữa.]

[Lỡ miệng.]

Thật ra thì tôi không có ý đó - cô thầm nói thêm một câu.

[Thế mà ban nãy cậu còn dám nói tớ bốc đồng à.]

[Xin lỗi.]

Cô ấy thở dài, tự trách. Ờm thì, thật ra thì giọng điệu của Saeki ban nãy cũng có vấn đề nữa.

[Không nói chuyện này nữa. Yukitsugu, hóa ra cậu có hẹn với em ấy rồi à? Đừng nói với tôi là cậu quên đấy nhá?]

[Sao mà quên được? Tớ sẽ không thể quên mọi hành động và lời nói của Saeki-san đâu.]

Horyu nhìn tôi.

Tôi cảm giác được ánh mắt của cô đang hướng về tôi từ bên cạnh, song tôi cố ý ngó lơ đi.

[Ban nãy cậu cũng nghe thấy rồi còn gì? Tuy hai bọn tớ có nói qua việc này, nhưng vẫn chưa quyết định gì cả.]

Tôi nghĩ rằng, nếu tôi nói như vậy, ít nhất thì sẽ không cảm thấy có lỗi với cô.

Một ngày dài dằng dặc, chỉ mới trôi qua một nửa.

Trans: Theo cơ học lượng tử, muốn đi xuyên tường thì mỗi nguyên tử của cơ thể phải hoàn toàn đi qua những khoảng rỗng của những nguyên tử tạo ra bức tường. Vậy anh em tính thử xem xác suất thành công sẽ như thế nào :v Trans: Trừ khi đụng phải vảy ngược của main thôi. Trans: Hack à :v Trans: Bạn gái lý tưởng đây rồi :v Trans: Một pha xử lý đi vào lòng đất đến từ anh main :v