Trên một chiếc giường cứng có độ đàn hồi của lò xo tệ hết chỗ nói, được đặt trong một không gian tách biệt bao quanh bởi những tấm rèm mỏng màu kem, tôi mở mắt ra, thấy được một khoảng hẹp của trần nhà bị ngăn cách.
Ra là phòng y tế à - tôi ngay lập tức hiểu ra.
Mặc dù nắm được tình hình, nhưng tôi vẫn không biết tại sao mình lại ở đây. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi gắng gượng chống nửa người lên, toàn cơ thể tựa như ọt ẹt, hình như là phần lưng, còn phần đầu nữa.
[Ư…]
Tiếng rên rỉ không kìm được mà thốt lên.
[Yumizuki-kun?]
Là giọng nói của Saeki.
Chắc cô đã ở cạnh chiếc giường này suốt khoảng thời gian qua, đợi đến khi tôi phát ra tiếng kêu rên thì mới phát hiện tôi đã tỉnh lại.
Nghe được giọng nói cô, những phần ký ức thất lạc ùa về. Tôi thế mà đã rơi xuống từ trên bậc cao nhất của cầu thang, bất cẩn thật.
[Cậu có sao không?]
[Khó mà nói.]
Tôi từ từ nâng người lên. Saeki trông như muốn giúp tôi, cô ngồi dậy, lưỡng lự chìa tay ra cho tôi. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn tự gượng dậy được.
Tôi dựng gối lên, rồi tựa lưng vào đầu giường.
[Cô thì sao, ổn chứ?]
[Ah, ừm…]
[Thế là tốt rồi.]
Tôi thở phào từ tận đáy lòng.
[Nhân tiện thì, sau đó thì sao? Ai đem tôi đến đây vậy?]
[Eto, là Horyu-senpai gọi điện thoại cho Takizawa-senpai, thế rồi anh ấy đến. Rồi cậu được Takizawa-senpai cùng với một thầy giáo khác khiêng vào đây...]
[Ra vậy.]
Chẳng biết có mấy thứ như cáng cứu thương trong trường không nữa? Hay là một người khiêng chân, một người khiêng đầu và cứ thế di chuyển tôi nhỉ? Kệ đi, như nhau cả.
Tôi thoáng thấy được Saeki đang cúi gằm mặt xuống, biểu cảm trông khá chán chường.
[Trông cô ủ rũ ra mặt kìa.]
[Bởi vì mình mà khiến Yumizuki-kun bị thương mà…]
Giọng điệu của cô nom rất yếu ớt.
[Tôi mới là người phải xin lỗi, bởi đã không nói cho cô rõ ràng ý nghĩ của mình mà cứ tỏ thái độ mập mờ, rồi thành ra như vậy.]
Ánh mắt của tôi rời khỏi gương mặt hãy còn tự trách của cô, hướng về phía những ngón tay mình đan xen trên bụng.
[Có lẽ do thái độ của tôi mà cô đã phải chịu nhiều áp lực rồi, nên là cô không cần quá --]
Khi nói đến đây, lời của tôi bị gián đoạn.
Vì lúc tôi ngẩng đầu lên, gương mặt của Saeki đã ngay tại trước mắt tôi. Cô đứng dậy từ chiếc ghế xếp, cúi người và đưa mặt sát lại gần tôi.
[Yumizuki-kun thích mình!]
[Gì cơ!?]
Tôi ngớ người.
[Chính nó, cậu nói là đó là lỗi của cậu vì đã không tỏ thái độ rõ ràng. Nói một cách khác, nếu tỏ thái độ rõ ràng, thì có nghĩa là Yumizuki-kun thích mình.]
[Tôi không nói như thế.]
Cái logic tệ hại gì vậy.
Vào lúc này, Saeki hành động rất nhanh. Cô cởi giày, ném lung tung trên sàn nhà, trong nháy mắt đã trèo lên giường và ngồi dạng hai chân lên đùi tôi.
[Thật hửm?]
Saeki nhìn chằm chằm tôi mà hỏi.
[Này này, chúng ta đang trong phòng y tế đấy.]
[Không sao hết, Fujisaki-sensei có nói là đi họp giáo viên rồi.]
[...]
Thế là không ai đến cứu tôi à?
[Này.]
Saeki lắc lư cơ thể, tựa như đang thúc giục tôi làm điều gì đó.
Rõ ràng ban nãy hẵng còn uể oải, mà giờ lại phấn chấn nhanh như vậy. Chẳng biết sao cô có thể thay đổi 180 độ nhanh như chớp thế. Cơ mà do cái giấc mộng kì quặc ban nãy mà tôi đã nhìn nhận lại thái độ của mình, tự nhiên còn thấy hành vi này của cô có đôi phần đáng yêu.
[Tôi đúng là không bao giờ ngán nhìn cô cả.]
Tôi vuốt khẽ mái tóc Saeki về phía sau. Vẫn mịn màng và mềm mại như thường, cảm giác như sẽ trôi tuột khỏi lòng bàn tay vậy. Mái tóc màu nâu huyền ảo thay đổi sắc thái liên tục theo từng chuyển động, như thể đang lấp lánh.
[Ưm…ư…ah…]
Một thanh âm như bị nhột, lại quyến rũ đến lạ rỉ ra từ miệng cô.
[Cô phát ra cái âm thanh quái quỷ gì vậy?]
[Bởi vì… mình thấy sướng lắm…]
Cô đỏ mặt nói. Thấy thế, tôi vội rút tay về.
[Đừng nói mấy lời đáng sợ như vậy chứ…]
[Ah, nhân tiện thì, tai mình cũng nhạy cảm lắm. Lúc trước, khi bị Kyoto cắn vào tai, mình thậm chí còn chẳng thể thẳng lưng lên được cơ ~~. Cơ mà sau đó mình đã mút cổ cậu ấy để trả thù rồi.]
[...]
Hai người đã làm cái quái gì vậy?
[Thế đó, tóc và tai. Cậu nhớ đi, sẽ giúp ích cho tương lai sau này đấy. Hay cậu có thể thực hành ngay bây giờ cũng được.]
[Không liên quan đến tôi.]
Tuy có hơi đáng tiếc, nhưng lần sau tốt nhất là không nên sờ mái tóc của Saeki thì hơn.
[Tóm lại là --]
Tôi một lần nữa tuyên bố.
[Từ giờ trở đi, tôi sẽ cố không khiến cô phải lo lắng nữa.]
[Thật ư?]
[Tôi hứa.]
Sau khi tôi nhấn mạnh, cô liền nở nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười vô tư của cô làm tôi không thể rời mắt. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, như đang xác nhận sự tồn tại của nhau.
[Ehem ~~ Xong chưa vậy?]
Một tiếng ho cố ý vang lên, tiếp đó là giọng nói của một bên thứ ba phát ra.
Tôi ngay lập tức chuyển tầm mắt về phía kia, nhìn thấy…
[Ta, Takizawa!]
Cậu ta mở tấm màn bao quanh chiếc giường ra một khoảng nhỏ, đứng bên cạnh là Horyu Miyuki. Biểu cảm cô trông vừa kinh ngạc, lại như hết nói nổi.
[Hai người đến đây từ bao giờ…?]
[Hình như là lúc “Tôi hứa.”]
[...]
Đừng có trích dẫn ra chứ.
[Yên tâm đi, bọn tớ không nhìn trộm đâu. Mặc dù thấy biểu hiện của cậu như thế này khiến bọn tớ muốn buông tha cho cậu lắm, nhưng phiền cậu giải thích cho tụi này được không cái.]
[Thì là…]
Tôi tận dụng mọi nơ-ron thần kinh để nghĩ ra cái cớ gì đó, nhưng rõ ràng rằng khi Saeki đang ngồi trên đùi tôi, còn đối mặt nhau như này nữa, thì dù có nói gì cũng chẳng có sức thuyết phục.
Trong khi tôi đang nghĩ cách để vượt qua tình huống éo le này, Saeki đã mở miệng trước.
[Là mối quan hệ đó, nhỉ?]
Cô nở nụ cười tinh nghịch, dường như đang kiếm sự đồng ý của tôi.
Chỉ một câu như vậy, tôi đã mất hết tất cả lối thoát.
__________________________________________________
Trans: Mấy ông thích Saeki trong mơ hay thực :v
Trans: Nghiện mà còn ngại :v