Sau một lúc, bà ấy chuyển ánh nhìn về phía tôi. Đôi mắt sắc lạnh ấy khiến tôi rợn sống lưng.
…………Bà lão phải có ánh mắt hiền hòa hơn chứ!
Tôi thầm kêu lên trong lòng, rồi lại cất lời hỏi: "Thật vậy sao ạ?"
"Sao con lại nghĩ vậy?"
Giữ vẻ bình tĩnh trước giọng nói trầm khàn của cụ bà, tôi đáp: "Trên tủ quần áo có khắc gia huy bằng cổ ngữ ạ." Nghe vậy, cụ bà trợn tròn mắt.
"Con bé, con đọc được cổ ngữ ư?"
Tôi gật đầu đáp "Vâng ạ" với cụ bà vẫn đang tròn mắt ngạc nhiên.
…Đúng là biết đọc cổ ngữ đi đâu cũng khiến người ta ngạc nhiên nhỉ.
Cụ bà bật ra tràng cười "khà khà khà" đầy đặc trưng. Tiếng cười ấy vang dội, không hề kém cạnh những lời tán dương nức nở dành cho Kushana.
Hay là chúng ta đừng nói chuyện nữa mà hòa vào đám đông, hô to "Nữ hoàng Kushana vạn tuế!" thì hơn nhỉ...
"Chà, hay thật. Sống lâu rồi kiểu gì cũng gặp được những người thú vị như vầy."
Nét mặt cụ bà bỗng rạng rỡ hẳn lên. Tôi suýt nữa bị cái khí thế mạnh mẽ của cụ cuốn đi.
"...Vậy, à, câu trả lời cho câu hỏi của cháu ạ?"
"Xin lỗi con, chuyện đó ta không thể nói được. Con cứ hỏi thẳng Kushana ấy. Có lẽ nó sẽ nói cho con biết."
"Sao lại phải giấu giếm đến vậy ạ?"
Shiina cũng bảo tôi cứ hỏi Kushana.
Kushana là quý tộc chân chính thì là chuyện quá tốt, vậy mà... Thôi, chắc gia đình nào cũng có chuyện riêng, nên không nên tò mò quá thì hơn.
"Dân ở đây nhiều người ghét mấy tay quý tộc kênh kiệu lắm. ...Mà, nếu không ghét thì họ cũng chẳng sống trong rừng thế này đâu nhỉ."
Vừa nói, cụ bà lại bật ra tràng cười đặc trưng đó.
"Mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Trong lúc tôi và cụ bà đang nói chuyện, Kushana đã đứng ngay trước mặt chúng tôi.
...Nhìn gần thế này mới thấy, khí chất kinh người thật. Đúng là cao ráo có khác, thích thật đấy.
Trong thâm tâm, tôi vẫn không thôi ngưỡng mộ chiều cao của cô ấy.
"Chuyện macaron ấy mà."
...Đúng rồi, macaron!
Cô ấy vừa nhắc tôi mới nhớ ra.
Tôi và cụ bà có nói gì về macaron đâu... Nhưng mà Kushana cũng xuất hiện rồi, mọi người cũng bắt đầu ăn cơm rồi, vậy tôi ăn macaron cũng được chứ nhỉ!
"Cứ ăn thỏa thích đi."
Kushana khẽ mỉm cười và nói với tôi.
Sao Kushana lại ra dáng người lớn thế nhỉ...
Tôi vừa nghĩ vậy vừa đưa chiếc macaron vào miệng. Cắn một miếng giòn tan, vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.
Thật khó mà tưởng tượng được Kushana có lúc nào đó trẻ con. Cô ấy cứ như thể từ bé đã mạnh mẽ và hào phóng rồi. Cứ như thể cô ấy không cần nói "Tôi sẽ làm người lãnh đạo!" mà mọi người xung quanh cũng tự nhiên tôn cô ấy làm thủ lĩnh vậy.
"Lily bà đừng có mà nghẹn đấy nhé."
"Ta không phải lão già yếu ớt như vậy!"
"Lily bà?"
Tôi vừa nhét macaron vào miệng vừa lặp lại từ Kushana vừa nói.
"Tên bà ấy là Lily. Nên gọi là Lily bà. Bà ấy cứ như mẹ nuôi của tôi vậy."
Kushana giải thích rành mạch cho tôi dễ hiểu.
Tôi định hỏi "Thế còn cha mẹ ruột thì sao?", nhưng rồi lại thôi. Chuyện đó để sau cũng được. Giờ thì cứ tận hưởng bữa tiệc này đã.