「…………Hả?」
Rigal trợn tròn mắt, cứng đờ người trước lời tôi nói.
Tôi đưa tay về phía anh ta, nói: 「Rất vui được làm quen, Rigal.」 Anh ta không nắm tay tôi, chỉ nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
「Cái ‘từng là’ của cô là sao?」
「Nói ra thì dài lắm, giờ tôi chỉ là một cô gái mười sáu tuổi bình thường thôi.」
「……Ý cô là bị tước thân phận à?」
Nhanh hiểu chuyện cũng tiện.
Chuyện lập mưu nổ tung Vương cung thì cứ giữ im lặng đi. Lại bị đề phòng nữa cho xem.
「Đúng vậy đó.」
Tôi khẽ gật đầu.
Rigal vừa nhìn tôi săm soi, vừa cất lời với giọng điệu đã dịu đi đôi chút so với lúc nãy.
「Xem ra cô cũng gặp đủ chuyện không hay nhỉ.」
「Này! Cái gì mà ‘cô’ chứ! Tôi đã tự giới thiệu tên là Alicia rồi mà?」
「À, xin lỗi, Alicia…… tiểu thư?」
「Cứ gọi là Alicia là được rồi.」
……Sao cứ thấy mình bị thương hại thế nhỉ?
Anh ta không hề nghĩ tới chuyện tôi đã phạm tội đến mức bị tước thân phận sao. Cứ như thể anh ta đang hiểu lầm rằng một tiểu thư vô tội bị tước đoạt thân phận vì bị oan vậy.
Đáng lẽ ra nếu là vế trước thì tôi sẽ có ấn tượng ‘ác nữ’ hơn nhiều chứ……
Hay là, anh ta vốn dĩ chỉ là một người tốt bụng thật thà thôi? Cái sự thuần khiết này dễ bị lợi dụng lắm. ……Chẳng lẽ vì vậy mà lần trước anh ta mới gặp chuyện tồi tệ sao?
Aizz, càng lúc càng tò mò chuyện gì đã xảy ra!
「Alicia đang bị truy đuổi à?」
「Hả?」
Tôi buột miệng kêu lên một tiếng ngốc nghếch trước câu hỏi bất ngờ.
「Cô bị truy đuổi nên mới chạy trốn vào khu rừng này ư? Vì thế nên mới được Nữ hoàng cứu giúp sao?」
Nếu tôi không nói gì, anh ta sẽ cứ thế mà suy diễn lung tung mất.
「Không phải đâu.」
Tôi phủ nhận.
Cái cảm xúc gần như là căm ghét mà anh ta dành cho tôi lúc nãy đi đâu mất rồi? Quay lại đi, Rigal của lúc nãy!
「Tôi bị tước thân phận là vì tôi đã làm chuyện xấu.」
「……Nhưng, Alicia trông không giống người xấu chút nào.」
Tôi cứng họng, không biết nói gì để đáp lại lời anh ta.
Đây đúng là một đòn đánh úp quá bất ngờ. ……Rõ ràng lúc nãy anh ta còn trừng mắt nhìn tôi như thế, sao giờ lại nghĩ tôi không phải kẻ xấu chứ?
Khi tôi đang thất thần, anh ta nói thêm.
「Việc tôi đề phòng là thật, và tôi ghét cay ghét đắng những kẻ ngoại lai như Alicia.」
Cái gã đàn ông này là sao chứ.
Bị đa nhân cách à? Ít nhất cũng phải thống nhất tính cách một chút chứ.
Tôi không biết nên đối xử với Rigal như thế nào đây. ……Mà thôi, dù sao thì việc anh ta đã gọi tôi là “Alicia” chứ không phải “cô” nữa cũng đáng khen.
「Anh ghét thì cứ ghét đi. Tôi cũng chẳng thích anh chút nào đâu.」
Tôi mỉm cười đáp lại.
Ở đây tôi phải là người chiếm ưu thế. Cần phải luôn giữ vẻ ung dung và nụ cười khi tiếp chuyện.
「Vậy thì mau biến khỏi cái làng này đi.」
「Tôi không thích anh, nhưng tôi lại thích cái làng này. Câu trả lời là ‘Không thể’.」
Rigal tặc lưỡi, đủ để tôi nghe thấy.
「Sao anh lại biết tôi không phải kẻ xấu?」
Tôi đổi chủ đề.