83
“Jill ơi~”
“Alicia? Có chuyện gì thế?”
“Tôi vào phòng được không ạ?”
“Được thôi.”
Tôi và anh Henry chậm rãi mở cửa phòng Jill rồi bước vào.
Jill đứng chôn chân, mắt dõi theo chúng tôi.
“Alicia, người này là ai?”
Jill mở to mắt, hỏi.
“Là anh trai của tôi.”
“Anh trai?”
“Đúng vậy. Anh ấy muốn nói chuyện với cậu.”
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt của Jill thay đổi hẳn. Cậu ta dùng ánh mắt sắc lạnh trừng anh tôi.
Ôi, đáng sợ ghê. May mà ánh mắt đó không hướng về phía mình.
“Tôi chẳng có gì để nói với tên đó cả.”
Jill lại hóa ra vẻ lầm lì, khó chịu rồi.
Không biết anh tôi sẽ đối phó với Jill thế nào đây.
Anh Henry vốn dĩ hiền lành, ôn hòa, sẽ không nổi giận đâu… nhưng khoan đã, sao ánh mắt anh ấy lại như thế kia?
Anh ấy đang trừng mắt nhìn Jill với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ!
Cách này khác hẳn với những gì tôi nghĩ. Tôi cứ tưởng sẽ là kiểu nữ chính mỉm cười, nói “Không sao đâu” mà chẳng có lý do gì rồi thân thiết với nhau cơ… Có vẻ không phải rồi.
Anh Henry, rốt cuộc có phải anh ấy cũng giống tôi không nhỉ?
“Gì cơ?”
Jill không rời mắt khỏi anh Henry, nói.
“Mày là trợ lý của Alicia phải không?”
“Đúng vậy thì sao?”
“Vậy thì sửa cái thái độ lại đi.”
“Hả? Anh nghĩ tôi sẽ cười toe toét và niềm nở với anh chắc?”
Ôi chao, không khí bỗng trở nên căng thẳng đáng sợ. Anh Henry đột nhiên hùng hổ thế này không giống anh ấy chút nào.
“Cười toe toét? Không cần phải làm thế.”
“Anh muốn nói gì vậy?”
Jill nhướn một bên lông mày, hỏi.
“Mày có biết đặc điểm của người đáng sợ nhất là gì không?”
“Hả? Từ nãy đến giờ anh nói gì vậy?”
“Kẻ đáng sợ nhất là kẻ không để lộ cảm xúc ra mặt. Mày để lộ cảm xúc quá rõ rồi. Khoảnh khắc tao bước vào, mày đã lộ vẻ hoảng sợ trong chốc lát phải không?”
“Không hề!”
“Mày làm vậy theo vô thức đấy. Tao không biết lý do, nhưng mày sợ những người đàn ông mà mày không biết liệu họ có phải là đồng minh của mình không. Điều đó thể hiện rõ mồn một trên mặt mày đấy.”
“Tôi không sợ!”
Jill tròn mắt nói.
Không hiểu sao, anh Henry trông như một người khác hẳn ngày thường. Còn Jill, trông cậu ta cứ như một cậu bé đúng tuổi vậy.
“Tao không nói là mày không được sợ. Tao chỉ nói là đừng để lộ điều đó ra mặt thôi. Alicia đã nhận mày làm trợ lý, vậy chắc mày thông minh lắm phải không?”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Nếu cứ để người khác đọc vị cảm xúc như thế, mày sẽ bị nắm thóp ngay lập tức đấy.”
Jill im lặng nhìn anh Henry. Có vẻ như sự thù địch ban nãy đã biến mất.
Hay là, việc anh Henry luôn mỉm cười là để che giấu sự “đen tối” trong lòng anh ấy chăng? Nụ cười của anh Albert thì tôi biết là “đen” rồi, nhưng anh Henry thì tôi chưa bao giờ cảm thấy sự “đen tối” nào cả. Tôi cứ nghĩ đó là một nụ cười thuần khiết.
“Tao không biết mày đã trải qua cuộc đời như thế nào, nhưng từ giờ mày sẽ ở bên cạnh Alicia phải không? Hãy che giấu cảm xúc của mình cho khéo léo vào. Kẻ sống sót cuối cùng luôn là kẻ khéo léo.”
Tôi nhìn Jill.
Có phải sự cảnh giác của cậu ta đã biến mất rồi không? Cậu ta không còn trừng mắt nhìn anh Henry như ban nãy nữa.
Quả thật, lời anh Henry nói rất đúng. Rốt cuộc, người khéo léo mới là người sống sót.
Vẻ mặt sợ hãi là điều cấm kỵ đối với ác nữ. Tôi cũng phải cẩn thận mới được.
“Tên tôi là Jill.”
Jill mở miệng nói.
Cậu ta đã nói tên mình, vậy là… anh Henry thắng rồi.
Anh Henry khẽ mỉm cười.
“Tao là Henry, rất vui được làm quen.”