Quả thật là tôi đột ngột thay đổi thái độ với mọi người. Nếu là anh Henry, người đã thoát khỏi sự mê hoặc của Liz, chắc chắn sẽ nhận ra tôi đang toan tính điều gì. Dù nói là "mê hoặc" thì hơi thất lễ một chút. Hơn nữa, lý tưởng cũng cần thiết ở một mức độ nào đó. Suy nghĩ của Liz cũng chẳng sai chút nào.
"À, mà cậu thiếu niên kia là ai?"
Anh Henry tiếp lời hỏi tôi.
Cậu thiếu niên đó hẳn là Jill rồi? Từ trước đến giờ chẳng ai hỏi han gì về Jill nên tôi cũng thấy lạ. Nhưng, chuyện của Jill thì cứ giữ bí mật thì hơn...
"Cậu ấy là trợ lý của tôi ạ."
"Điều anh muốn hỏi không phải là chuyện đó."
"Tôi biết mà."
Anh Henry thở dài thườn thượt. Anh ấy biết thừa là dù có hỏi thế nào thì tôi cũng sẽ không bao giờ tiết lộ những bí mật mình đang giữ. Đúng là anh trai tôi, bỏ cuộc nhanh chóng thế này tôi đỡ phải giải thích.
"Hơn nữa, tôi chẳng có mưu đồ gì hết ạ."
Tôi mỉm cười nói. Chắc anh Henry biết đây là lời nói dối rồi.
"Chuyện đó cũng không nói cho anh sao?"
Anh Henry nhìn tôi với vẻ mặt không phục.
Đành chịu thôi, đó là bí mật mà. Cả chuyện tôi đang hướng tới mục tiêu trở thành Ác nữ, lẫn chuyện tôi là người giám sát Liz nữa.
Nhân tiện, nếu lời nói và hành động của tôi khiến anh Henry không thích Liz thì, liệu ngoài anh Henry ra, còn ai khác chưa rơi vào lưới tình của Liz không nhỉ?
Công tước Duke thì thành thật mà nói, tôi vẫn chưa hiểu rõ. Không biết ngài ấy thích tôi theo kiểu tình cảm anh em hay tình cảm nam nữ. Tôi chỉ mong là kiểu thứ nhất thôi.
"Ngoài anh Henry ra, còn ai không thích Liz không ạ?"
"Anh không rõ, nhưng anh nghĩ mọi người đều thích Liz."
"Đúng vậy, chẳng có lý do gì để ghét cô ấy cả."
"Thôi thì, những gì trong lòng thì khó mà biết được."
Nói rồi, anh Henry ngước nhìn trần nhà. Không biết anh ấy đang nghĩ gì nhỉ. Chắc tôi có thể đoán được câu tiếp theo mà anh ấy sẽ nói.
" "Anh muốn nói chuyện với cậu thiếu niên đó." "
Anh Henry mở to mắt nhìn tôi. Tôi biết ngay mà!
Liệu có nên cho anh ấy gặp Jill không nhỉ? Vấn đề là liệu Jill có chịu mở lòng với anh Henry không. Nếu là anh Henry thì chắc sẽ dễ dàng thân thiết với Jill lắm... nên tôi không muốn họ gặp nhau chút nào. Tôi đâu có muốn có thêm đồng minh đâu.
Trừ khi anh Henry chịu giúp tôi thực hiện ước mơ trở thành Ác nữ.
"Thật chứ?"
Anh Henry nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi khẽ thở hắt ra.
"Vâng, được thôi ạ."
Vẻ mặt anh Henry lập tức rạng rỡ. Khác với tôi, anh ấy để lộ mọi cảm xúc ra mặt. Nếu muốn ở bên tôi thì anh ấy nên tập luyện để có một gương mặt "vô cảm" (poker face) thì hơn.
"Cảm ơn em, Ali!"
Tôi có làm gì đáng để được cảm ơn đâu. Chẳng qua là tôi muốn xem thử thôi. Xem anh Henry sẽ làm thế nào để Jill mở lòng.