Chà, đã lâu lắm rồi ta mới ghé lại nơi đô hội này.
Lòng ta rộn ràng bước đi, thích thú ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp. Ở đây, ta luôn có cảm giác đây là một đất nước thật tốt đẹp.
Thật ra, ký ức của ta về thành phố này chỉ quanh quẩn mỗi tiệm cây cảnh. Ta chưa từng thực sự giao du hay lui tới đây nhiều. Bởi lẽ, trước kia ta chỉ chăm chăm đến làng nghèo thôi mà…
“Này, chúng ta ghé vào kia xem thử nhé?”
Ta chợt dừng bước, chăm chú nhìn vào một cửa tiệm. Ánh mắt ta bị cuốn hút bởi những chiếc khăn tay thêu thùa tinh xảo, được trưng bày đẹp đẽ trong tủ kính. Cứ như thể ta sắp sửa khám phá ra một điều tuyệt vời nào đó ở nơi này vậy.
“Được thôi, cứ ghé vào. Dù có đi đường vòng một chút cũng chẳng ai la mắng đâu.”
Jil vừa nói vừa cùng ta bước vào cửa tiệm.
Một cửa hàng chỉ chuyên bán khăn tay ư? Thật sự rất hiếm gặp. Hơi phấn khích một chút, ta đẩy cửa bước vào.
Tiếng chuông nhỏ xinh “leng keng” vang lên thật đáng yêu. Cùng lúc đó, một giọng nói dịu dàng “Vâng ạ!” cất lên.
Từ phía sau quầy, một cô gái trạc tuổi ta bước ra.
…Một cô bé có vẻ hiền lành.
Mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh được búi nửa đầu, toát lên vẻ điềm đạm. Từ khí chất của cô bé, ta cảm nhận được sự thanh lịch. Dù ta nói ra điều này có hơi kỳ lạ, nhưng trông cô bé đúng là một tiểu thư được giáo dưỡng rất tốt.
Nội thất bên trong cửa hàng cũng vô cùng tinh tế và đẹp mắt. Thậm chí còn có phần “lạc loài” giữa con phố bình thường này nữa. Cứ ngỡ như đây là một cửa hàng ở khu phố thượng lưu nào đó.
“…Người đẹp quá.”
Ánh mắt chúng ta chạm nhau, và trước khi ta kịp nói gì, cô bé đã nhìn chằm chằm vào ta rồi buột miệng thốt lên.
Ồ, một lời khen thật dễ chịu.
Ta mỉm cười với cô bé, đáp lời “Cảm ơn nhé”. Dù có bị người đời gán mác “ác nữ” đi chăng nữa, ta vẫn là một tiểu thư quý tộc mà. Lễ nghi phép tắc của ta vẫn hoàn hảo đấy chứ.
“À, xin lỗi ạ, tự nhiên quá!”
Cô bé giật mình, vội đưa tay che miệng.
“À… quý khách đang tìm mua khăn tay ạ?”
Cô bé rụt rè nhìn ta, hỏi.
Có cần phải sợ hãi đến vậy không chứ? Dù ta là ác nữ, ta cũng đâu có quát mắng người khác vô cớ đâu.
“Thấy những chiếc khăn tay đẹp mắt được bày bán nên ta hơi tò mò thôi.”
“Cảm ơn quý khách ạ!”
Nghe lời ta nói, vẻ mặt cô bé bỗng sáng bừng lên.
“Những chiếc khăn này là do cô tự làm sao?”
Ta đảo mắt nhìn quanh những chiếc khăn trong tiệm.
Tất cả đều có thiết kế độc đáo, hoa văn lạ mắt mà ta chưa từng thấy bao giờ. Nói cách khác, chúng không mang đậm dấu ấn văn hóa của vương quốc Durkis.
“Vâng. Do cháu và cha mẹ cùng làm ạ.”
Ta đưa tay chạm vào chiếc khăn tay ngay trước mặt.
Chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận được chất liệu vải rất tốt. Cách làm cũng vô cùng tỉ mỉ.
“Thiết kế này…”
“Cái này… thì…”
Cô bé hơi lúng túng vừa mở lời thì tiếng chuông “leng keng” lại vang lên, cửa tiệm lại mở ra.
Một đôi nam nữ với rất nhiều trang sức lộng lẫy bước vào.
Chỉ cần nhìn qua là biết họ rất giàu có… nhưng không hiểu sao, ta hoàn toàn không cảm nhận được chút phẩm chất nào từ họ.
Ánh mắt ta thoáng hiện lên sự khó chịu trước vẻ kiêu ngạo của họ.
“Kính chào quý khách.”
Từ phía sau quầy, một người trông giống chủ tiệm bước ra. Chắc hẳn đó là cha của cô bé. Dù khuôn mặt không giống lắm, nhưng mái tóc hạt dẻ mềm mại thì y hệt.
Ông ấy cao ráo và trông có vẻ hiền lành.