556
Chỉ với lời nói ấy, tôi chợt nhận ra.
Alicia đã gửi gắm những lời cuối cùng trước khi rời khỏi đây cho Rebecca. Dù trong căn phòng kia hay bất cứ nơi nào khác đều không tìm thấy lời nhắn nào từ Alicia, vậy mà chỉ có Rebecca nắm giữ được nó. Có lẽ Alicia đã nhận ra mình không thể dùng ma pháp được nữa, nên mới đến nói với Rebecca lần cuối rồi biến mất.
“Em đã luôn phân vân không biết khi nào nên nói…” Rebecca khẽ lộ vẻ áy náy.
Tôi vội vàng bác bỏ lời cô ấy, “Không đâu.” Giờ phút này chính là thời khắc tuyệt vời nhất để tôi đón nhận những lời Alicia gửi gắm. Rebecca hẳn đã luôn tìm kiếm khoảnh khắc chỉ có hai chúng tôi.
“Cảm ơn em.”
Khi tôi nói thế, nét mặt cô ấy dịu đi.
“Người mà Jill yêu thương nhất, chính là người tuyệt vời nhất thế giới này đấy.”
Rebecca nói xong câu đó liền rời đi. Cô ấy thực sự chỉ đến gia tộc Williams để truyền lời của Alicia. Tôi tự hỏi, một cô gái vẫn chưa tìm được chỗ đứng cho mình trong thế giới lấp lánh này đã phải lấy bao nhiêu dũng khí để một mình đặt chân đến đây? Hẳn là cô ấy rất muốn có Nate đi cùng.
…Thế nhưng, nếu không phải chỉ có hai chúng tôi, lời của Alicia sẽ không thể truyền đạt. Rebecca à, quả nhiên em chính là vị cứu tinh được Alicia công nhận.
“Duke! Ngài có thể sắp xếp cho tôi đến Lavar dưới danh nghĩa của vương quốc Durkis không?”
Ngay khi tỉnh dậy, tôi liền đến Vương cung. Có lẽ tôi là thường dân duy nhất có thể dễ dàng gặp Vương tử như vậy.
“…Vương quốc Lavar?” Duke nhíu mày, đọc tên quốc gia láng giềng.
“Đúng vậy. Tôi phải đến vương quốc Lavar.”
“Chẳng lẽ, cậu đã tìm ra nơi ở của Alicia rồi sao?” Duke nghiêng người về phía trước hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, “Vẫn chưa tìm ra.” Anh ấy lập tức lộ rõ vẻ thất vọng. Đối với Duke, việc Alicia biến mất là một sự tuyệt vọng.
“Thế nhưng, tôi đã biết mình phải làm gì.”
Đây là một bước tiến lớn đối với tôi. Cảm giác như con đường đang bế tắc bỗng nhiên rộng mở. Giờ chỉ cần nỗ lực khai phá nó mà thôi.
“Cậu đã nắm bắt được điều gì rồi à?”
“Tôi đã biết được mong muốn mà Alicia dành cho mình.”
“Vậy thì tốt quá.” Duke mỉm cười với tôi.
Duke không hề hỏi tôi làm thế nào mà tôi biết được điều đó. Đó cũng là một trong những điều tôi thích ở Duke.
“Cậu sẽ làm gì ở vương quốc Lavar?”
“Ngoại giao. Tôi sẽ thay đổi thể chế của đất nước này.”
“Ồ.” Vẻ mặt Duke, lúc nãy còn đang bối rối vì chuyện của Alicia, bỗng thay đổi hoàn toàn. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt như thể nói rằng “Thật thú vị.” Trong khi ánh mắt hứng thú đó vẫn còn hướng về tôi, tôi phải ra sức chứng tỏ giá trị của mình với Duke.
Vốn dĩ năng lực của tôi đã được anh ấy công nhận, nhưng tôi muốn chứng minh rằng mình là một nhân tài còn đắc lực hơn nữa cho đất nước này.
“Vương quốc Durkis hiện đang nắm giữ một vũ khí có thể đàm phán ngang hàng với vương quốc Lavar, vốn được coi là cường quốc. Đó chính là thuốc chữa bệnh đốm. Ở vương quốc Lavar, rất nhiều người mắc bệnh đốm. Để duy trì quốc lực, họ nhất định sẽ khao khát có được thuốc chữa bệnh đốm. Nếu tôi, một người không thể dùng ma pháp, có thể thành công trong việc đàm phán với vương quốc Lavar, chắc chắn tôi có thể thay đổi thể chế. Nếu tiếp tục bế quan tỏa cảng, dù những kẻ vô năng chỉ có ma lực đứng trên đỉnh điều hành, vương quốc Durkis dù không phồn thịnh nhưng cũng không bị diệt vong. Nhưng nếu là ngoại giao thì khác. Nếu sự vô năng của đất nước này bị phơi bày, sẽ không có tương lai.”
Nói những lời thẳng thừng như vậy, theo lẽ thường, sẽ là tội bất kính. Thế nhưng, với Duke, tôi có thể truyền đạt được hết những suy nghĩ của mình.