558 – Hai mươi tuổi, Trưởng nam gia tộc Seeker, Duke
Sau khi Jill rời đi, ta vẫn còn vẩn vơ suy nghĩ về những lời cậu ấy nói trong phòng tiếp khách.
Ta nghĩ có thể để Jill tham gia công việc ngoại giao với tư cách đại diện cho vương quốc Dulkis. ...Nhưng cậu ấy còn quá trẻ. Tuy vẫn luôn cho rằng nên phán đoán dựa trên thực lực, không cần bận tâm đến tuổi tác, nhưng khi liên quan đến ngoại giao, ta vẫn không khỏi trở nên thận trọng hơn đôi chút.
Và hơn hết, còn vô vàn việc khác đang chờ ta giải quyết.
Hành tung của Tiểu thư Alicia bỗng nhiên bặt vô âm tín.
Vì Tiểu thư Alicia, ta chẳng tiếc gì mạng sống này. Dù biết rằng một người gánh vác trọng trách quốc gia như ta lại say mê nàng đến nhường này có lẽ là một tình huống không hay chút nào, nhưng đó chính là mức độ ta mê đắm Tiểu thư Alicia.
Ta vẫn luôn nghĩ, bất kể khi nào, bất kể ở đâu, chỉ cần là vì nàng, ta sẽ lập tức chạy đến.
"Trông ngài có vẻ không vui, thưa Chủ nhân."
Bỗng nhiên, một giọng nói cao vút vang bên tai khiến ta giật mình.
"Mel."
Ta gọi tên nàng.
Ma pháp Thổ vốn rất giỏi ẩn giấu khí tức. ...Không biết nàng đã lẻn vào phòng tiếp khách từ lúc nào.
"Chuyện của Tiểu thư Alicia, hay của Jill?"
Nàng ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện ta. Đôi bím tóc xoắn nhẹ nhàng lay động.
Tuy lời lẽ có phần tùy tiện, nhưng nàng luôn làm theo chỉ thị của ta một cách chính xác.
"Làm một Vương tử quả thật rất bận rộn."
Ta ôm đầu bằng tay phải, cúi gằm mặt.
Hiện tại, ta không có thời gian để nói chuyện với Mel. Chuyện của bà nội, chuyện của Jill, và trên hết là chuyện của Tiểu thư Alicia đã chiếm trọn tâm trí ta.
Khi Liz nói rằng không còn cảm nhận được sự hiện diện của Tiểu thư Alicia trên thế giới này, ta cứ ngỡ tim mình đã ngừng đập. Cảm giác như mặt đất dưới chân đang sụp đổ. Ta cố gắng hết sức để che giấu sự hoảng loạn, giữ vẻ bình tĩnh để không ai nhận ra, nhưng giờ đây, ta gần như mất hết lý trí rồi.
Từ bao giờ, ta lại trở thành một kẻ si mê một cô gái đến mức này?
Ta từng nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu sâu đậm một ai đến vậy. Người đã thay đổi một bản thân lạnh nhạt với "tình yêu" như ta, không ai khác chính là Tiểu thư Alicia.
...Không biết ta bắt đầu yêu Tiểu thư Alicia từ khi nào nhỉ?
Chắc chắn là khi ta đến thăm gia tộc Williams, thấy một cô bé nhỏ nhắn dùng kiếm một cách điêu luyện chẻ đôi quả táo. Ta đã nghe Albert than vãn rất nhiều về cô em gái bướng bỉnh, khó chiều của mình. Nhưng chính đôi mắt vàng óng và hành động mạnh mẽ, dứt khoát của nàng đã dập tắt mọi lời đồn đại đó, khiến ta không thể rời mắt.
Đó hẳn là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
...Ta cứ tưởng mình đã trân trọng nàng hơn bất cứ điều gì. Ta cứ nghĩ mình đã để nàng tự do, và dõi theo nàng từ xa để không ai có thể cướp nàng đi.
Vậy mà chỉ sau một đêm, ta đã mất đi tất cả...
"Khốn kiếp!"
Ta không hề rời mắt khỏi nàng.
Khi Tiểu thư Alicia đến gần bà nội, ta cũng đứng ngồi không yên, nhưng vẫn tin tưởng và chờ đợi nàng.
Sự hỗn loạn ma lực của ta khiến chiếc bàn trước mặt rung lên lạch cạch, tách trà như muốn văng hết trà ra ngoài.
"Chủ nhân."
Giọng Mel dịu dàng và trầm ổn lạ thường vang lên.
"Tôi có thể làm gì cho ngài đây?"
Việc nàng dùng kính ngữ với ta rất hiếm khi xảy ra. Nàng chỉ dùng nó trong những tình huống thực sự nghiêm trọng.
"...Không cần làm gì cả."
Ta nói như muốn đẩy Mel ra.
Ta không muốn bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ bối rối này của mình, nhưng với Mel thì có thể.
Ta không biết Mel đã có biểu cảm gì trước lời nói của ta. Nàng lại gọi ta là "Chủ nhân". Bỏ qua lời nàng, ta tiếp tục suy nghĩ miên man.
Làm thế nào để tìm ra Tiểu thư Alicia, làm thế nào để đưa Jill đến vương quốc Lavar, làm thế nào để...
Đúng lúc đó, tách trà rơi xuống đất. Tiếng "choang" vang lên, trà trong tách bắn tung tóe ra thảm.
Tách trà không vỡ, nhưng ta có thể thấy rõ những vết nứt trên đó.
"Điện hạ Duke!"
Ta giật mình bừng tỉnh trước giọng nói mạnh mẽ của Mel. Đôi mắt màu hồng của nàng nhìn thẳng vào ta.
"Tôi tồn tại là để giúp ngài giảm bớt gánh nặng đó. Một thuộc hạ muốn giúp đỡ Chủ nhân mà không cần Chủ nhân yêu cầu giúp đỡ đang ở đây. Xin ngài, cứ việc ra lệnh cho tôi bất cứ điều gì."