“Không từ chối sao?”
“Chấp nhận những giá trị, những vấn đề muôn hình vạn trạng vốn chẳng dễ dàng gì. Thế nhưng, không vì thế mà ta phải phủ nhận chúng. Cái gọi là lòng tốt của ta, nó chẳng hiển hiện ra bên ngoài, cũng chẳng để ai hay biết, chỉ đơn giản là lấp đầy một khoảng trống nhỏ nhoi nào đó mà thôi.”
Lời nói và hành động của ta, thoạt nhìn qua, có lẽ sẽ khiến người khác lầm tưởng rằng ta không chấp nhận Liz. Nhưng kỳ thực, ta chưa bao giờ phủ nhận quan điểm của cô ấy.
Có hiện thực mới có lý tưởng để vươn tới. Điều ngược lại cũng đúng.
Ta chưa từng nghĩ quan điểm của Liz là sai trái. Chỉ là, nó không hợp với ta mà thôi.
Có được chính kiến của riêng mình đã là điều tốt rồi. Ta không ghét những người có thể nhìn nhận mọi việc một cách chủ quan, trên cơ sở những quan niệm xã hội đang tồn tại khắp nơi.
Ta hiểu rõ rằng, chính nghĩa vốn tồn tại nhiều như số lượng con người.
Nếu chính nghĩa và quyền lực biến mất khỏi thế gian này, ắt hẳn mọi cuộc chiến tranh cũng sẽ chấm dứt. …Nhưng, ta không muốn tồn tại trong một thế giới nhàm chán như vậy.
“Có rất nhiều người chẳng hề hay biết đó chính là lòng bao dung lớn nhất.”
“…Nhưng, nếu bị gai của ta đâm phải thì đau đớn lắm đấy ạ?”
Ta mỉm cười như một ác nữ.
Ta không muốn ông Gordon nhìn thấu toàn bộ con người mình. Chỉ cần ông Will biết rõ nội tâm ta là đủ rồi.
Nghe lời ta nói, ông Gordon khẽ mỉm cười dịu dàng. Áp lực lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Cái uy áp đã tan biến hoàn toàn, không khí trở lại như lúc ông vừa chào đón ta.
“Gai nhọn, tuy có vẻ chĩa vào người khác, nhưng kỳ thực luôn hướng về chính mình, thế nên Tiểu thư hãy cẩn thận.”
Cái phong thái ung dung toát ra từ một người là chủ tịch Thương hội Auges ấy khiến ta bất giác muốn cúi đầu.
Ông ấy là một người có lòng tốt tương tự như ta.
“Ông thử thách tôi, cảm thấy thế nào?”
“…Vượt xa mong đợi của tôi.”
Lời thốt ra từ miệng ông Gordon nghe thật chân thành.
Đây là lời khen ngợi lớn nhất… phải không?
Ông ấy nhìn ta với ánh mắt đầy hứng thú rồi tiếp tục câu chuyện.
“Với ma lực khổng lồ mà Tiểu thư Alicia sở hữu, việc chế ngự chúng tôi hẳn là chuyện dễ dàng. Thế nhưng, cô lại chọn cách đối xử bình đẳng. …Cứ ngỡ khi tôi gây áp lực, cô sẽ phản công bằng ma lực chứ.”
Ông Gordon vừa cười vừa nói, khiến ta bất giác nghĩ, “À, hóa ra còn chiêu đó nữa sao?”
Thế nhưng, nếu ta dùng ma lực để phản công, chắc chắn cuộc đàm phán đã đổ vỡ.
Ta đâu phải kẻ ngu ngốc đến mức không nhìn xa trông rộng như vậy.
“Vì áp chế đối phương bằng vũ lực chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Tôi thật muốn những kẻ ghét bỏ Tiểu thư Alicia trong thế giới tầm thường này được nghe câu đó.”
“Ôi, nếu vậy thì cả đời ta dày công xây dựng hình ảnh bản thân chẳng phải vô nghĩa sao?”
Ta vừa nói vừa cười, ông Gordon chớp mắt một cái rồi bật cười ha ha, gương mặt giãn ra.