Đã trót nhận lá thư này rồi, tôi nhất định phải đáp lễ ông Gordon. Ước nguyện của tôi, Kushana, vẫn chưa thành hiện thực... Còn quá nhiều việc dang dở!
Vừa sáng ra, tôi đã nghĩ ngay đến bao nhiêu vấn đề đang đè nặng lên vai mình. Thế nhưng, ưu tiên hàng đầu lúc này vẫn là Tiểu thư Julie. Tôi sắp sửa rời khỏi vương quốc Durkis rồi. Chính vì thế, tôi càng muốn mọi chuyện được rõ ràng rành mạch.
Tôi vội vã chạy dọc hành lang, nhanh chóng đến phòng ăn sáng.
“Các anh trai!”
Khi cần, tôi sẽ tận dụng vị thế của một cô em gái. Trước đây, tôi bị ghét bỏ, nhưng giờ thì khác rồi. Dù các anh đã không còn xem tôi là “ác nữ” nữa, nhưng hiện tại, tôi không còn cách nào khác ngoài việc tận dụng điều này.
Chắc do tôi xông vào quá vội vàng nên cả ba anh trai đang dùng bữa đều giật mình quay sang nhìn tôi. Cha mẹ thì nhìn tôi với ánh mắt kiểu “Con Alicia này, lần này lại định làm trò gì đây?”.
“Xin các anh giúp một tay!”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ nhất hướng về phía họ. Anh cả Albert lộ vẻ vui mừng, anh Alan vẫn nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Còn anh Henry thì… làm cái bộ mặt cực kỳ khó chịu.
Cái vẻ mặt gì thế kia chứ? Em gái đáng yêu của anh đang nhờ vả mà, sao không vui vẻ hơn một chút?… Mà thôi, trong số này, phản ứng của anh Henry có lẽ mới là phản ứng đúng đắn nhất.
“Có lẽ mai trời sẽ bão đấy.”
“Đúng vậy.”
Cha tôi gật đầu lia lịa trước lời lầm bầm của anh Henry.
Đúng là hai người bất lịch sự mà. Sao không học tập phản ứng của anh Albert và anh Alan một chút đi chứ.
“Một quý cô mà lại không hề hợp với từ ‘ngoan ngoãn’ như con thì đúng là không có ai đâu, Alicia à.”
“Ôi, đó là lời khen sao ạ?”
“Thôi con cứ tự ý hiểu theo cách mình muốn đi.”
Mẹ tôi có vẻ bất lực nói vậy, rồi nhấp một ngụm trà.
“…Không cần Jill sao?”
Trước câu hỏi của anh Henry, tôi hơi áy náy đáp:
“Lần này, Jill không có đất diễn đâu ạ…”
Jill có thể sẽ giận dỗi, nhưng tôi nghĩ Tiểu thư Julie thật sự không có hứng thú với cậu ấy. So với một thiếu niên thông minh xuất thân từ làng nghèo, ba anh em quý tộc thuộc Ngũ Đại Gia Tộc vẫn dễ tiếp cận hơn nhiều. Tôi không biết kế hoạch này có thành công không, nhưng làm vẫn hơn là không làm gì cả.
“Bọn anh cần làm gì?”
“Chính là câu này mà em đang chờ đợi!”
Khóe môi tôi khẽ cong lên trước lời nói của anh Albert.
Tiểu thư Julie, tôi cũng đã làm ác nữ bấy lâu nay rồi. Tôi sẽ không thua đâu!