448
Chúng tôi về nhà và ngủ một giấc thật đã.
Dù có lẽ đây là điều cấm kỵ đối với tiểu thư của Ngũ Đại Quý Tộc, nhưng chúng tôi vẫn nắm tay nhau thiếp đi trên chiếc giường rộng thênh thang của tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới được ngủ một giấc yên bình đến thế. Cứ ngỡ như bao mệt mỏi tích tụ bấy lâu đều tan biến hết.
Dù là trước, trong hay sau khi bị trục xuất khỏi đất nước, tôi vẫn luôn trải qua những tháng ngày bận rộn không ngơi nghỉ.
Từ từ mở mắt, tôi nhận ra trời đã sáng.
…Đã bao lâu rồi tôi mới lại ngủ say như chết thế này nhỉ?
Tôi khẽ liếc nhìn Jill, người vẫn còn đang say ngủ bên cạnh.
Thật hiếm khi thấy anh ấy ngủ trong tư thế buông lỏng cảnh giác đến vậy.
Chắc hẳn anh ấy đã luôn căng thẳng. Bởi việc chế tạo thuốc chữa bệnh đốm không phải là chuyện mà người thường có thể làm được.
…Rồi lại thêm cái chết của ông Will. Tôi thật không thể tin anh ấy đã ngủ đủ giấc.
Tôi nhẹ nhàng rút tay khỏi Jill rồi rời khỏi giường.
Tôi bước tới bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Trời vẫn còn tờ mờ sáng, mang theo cái se lạnh của buổi sớm mai.
…………Kia không phải anh Albert sao?
Trong vườn, anh Albert đang luyện kiếm.
Tôi cứ ngỡ như đang nhìn thấy chính mình ngày xưa vậy. Mà khoan, anh Albert đâu có bao giờ luyện kiếm sớm thế này.
Hay là do tôi đã nói “hãy lấy lại phẩm giá của mình” nhỉ?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, tôi cũng cảm thấy mình cần phải làm gì đó.
Dù ở vương quốc Dyurkis tôi vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng tôi cần phải quay lại vương quốc Lavar một lần nữa.
Tôi còn phải giữ lời hứa với Kushana, và hơn hết, tôi rất lo lắng không biết bệnh đốm của Rio đã thực sự khỏi hẳn chưa.
Tôi để Jill lại, thay bộ đồ tập, cầm kiếm rồi rời khỏi phòng.
Thôi thì, khi cần sắp xếp lại suy nghĩ, cứ vung kiếm đã!
Nghĩ ngợi lung tung cũng chẳng ích gì. Có thời gian mà nghĩ thì thà đi rèn luyện còn hơn!
Tôi chạy vội ra vườn, cất tiếng gọi: “Anh Albert!”
Anh ấy lập tức nhận ra tôi và dừng tay.
“Alicia.”
Anh ấy gọi tên tôi, giọng còn hơi đứt quãng vì thở dốc.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, cho thấy anh đã luyện tập khá lâu.
Anh ấy thật sự nghiêm túc… Trong số các anh em, anh ấy là người nghiêm túc nhất, và tôi có cảm giác anh ấy cũng là người hiền lành nhất. Đúng chuẩn con trai trưởng.
“Chào buổi sáng, anh.”
“Chào buổi sáng. Em ngủ ngon chứ?”
“Vâng, rất ngon ạ.”
“Tốt quá rồi. Có lẽ anh đã bắt không chỉ Alicia mà cả Jill phải chịu đựng quá nhiều rồi.”
Anh Albert nhíu mày nói vậy, tôi hơi khựng lại một chút rồi đáp:
“Chuyện đó anh không cần phải bận tâm đâu ạ. Jill hành động chỉ vì muốn thỏa mãn bản thân thôi mà…”
“Em vẫn nghiêm khắc như thường nhỉ.”
Anh Albert bật cười “Ha ha”.
Mới không gặp có một thời gian mà tôi thấy anh ấy trưởng thành hẳn. Không chỉ anh ấy mà tất cả mọi người đều đã lớn rồi.
“Những hành động ích kỷ đôi khi lại mang lại lợi ích cho thế giới sau này. …Thế nên, Jill không hợp với vai ác nữ đâu.”
Cuối cùng, tôi khẽ lầm bầm một câu.
Chắc hẳn anh Albert đã nghe thấy. Anh ấy tròn mắt nhìn tôi.
“Vậy Alicia thì hợp với vai ác nữ sao?”
“Mà anh ơi, từ trước đến giờ, có giây phút nào anh thấy em là người tốt không?”
Tôi nở một nụ cười đầy châm biếm.
Đối với tôi, người đã quen với việc trưng ra bộ mặt ác nữ từ khi còn bé, việc tạo ra một vẻ mặt xấu xa bất cứ lúc nào, bất cứ hoàn cảnh nào cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chắc phải ghi vào hồ sơ cá nhân thôi. Sở trường: có thể tạo ra vẻ mặt xấu xa bất cứ lúc nào.