451
…Giọng nói này… chẳng phải là của Finn sao?!
Tôi theo phản xạ quay phắt về phía có tiếng nói vọng tới.
Finn, với gương mặt tựa thiên thần, cùng Curtis, người toát lên vẻ quyến rũ khó tả, đang tiến lại gần chỗ chúng tôi.
Sao lại là hai người này chứ? Nếu có ai đến đây vào sáng sớm tinh mơ thế này, tôi cứ nghĩ phải là anh Henry và anh Alan chứ.
“Sao hai người lại có mặt ở đây?”
Anh Albert đã nói hộ nỗi lòng tôi.
Không phải chỉ mình tôi thấy tình huống này thật kỳ lạ đâu nhỉ?
Curtis nhíu mày, vẻ mặt khó chịu khi mở lời.
“Thằng cha Henry ngốc nghếch kia gọi tôi ra đây từ sáng sớm.”
“Tôi đến vì Curtis bảo đấy. Ban đầu thấy phiền phức thật, nhưng nghĩ bụng có vẻ thú vị nên cũng kệ.”
Tôi vẫn chưa thể đoán được Finn rốt cuộc đang nghĩ gì. Chắc chắn, cậu ta có lẽ là người rắc rối nhất ở đây.
Ngay cả việc cậu ta có phải là phe tôi hay không, tôi cũng không rõ.
Chỉ là, từ trước đến nay cậu ta chưa từng gây hại gì cho tôi. Tôi cũng chẳng nhớ cậu ta từng dính lấy Rosetta như sam bao giờ.
Nói đúng hơn, những lời nói và hành động của cậu ta đến giờ đều có vẻ thiên về phía tôi.
“…Curtis và Finn có vẻ thân thiết nhỉ.”
“Đúng là từ xưa đã hay thấy hai người này đi cùng nhau rồi.”
“À, tại bọn tôi không bị dính bùa mê của Rosetta mà. Vị trí của bọn tôi vẫn luôn trung lập.”
Finn vừa cười tủm tỉm vừa nói.
Nụ cười rạng rỡ thật sự… Giờ thì tôi hiểu tại sao những người mê trai đẹp trên toàn quốc lại cuồng Finn đến thế.
“À, nhưng mà Curtis khá là thích Alicia đấy!”
Finn vẫn giữ nụ cười tươi tắn rồi thêm vào.
Curtis có vẻ hơi ngượng, trừng mắt nhìn Finn mà hét lên “Này!”.
Đúng là Curtis dường như luôn giúp đỡ tôi. Cứ có chuyện gì sắp lớn chuyện là anh ấy lại đứng ra can thiệp…
“Nhưng mà, tôi thật sự không ngờ cô lại bị trục xuất khỏi đất nước đâu. …Với cả, cũng không nghĩ cô sẽ quay trở về.”
Finn chăm chú nhìn tôi với vẻ hứng thú.
Một tiểu thư của Ngũ Đại Quý tộc mà bị trục xuất khỏi đất nước thì quả là chuyện không tưởng.
Đúng là lúc bị bắt cóc tôi đã giết người, nhưng đó là tự vệ chính đáng nên không thể bị khép tội được.
“Rất vui khi được gặp lại Alicchan.”
Đúng là tay chơi có khác. Lời nói thốt ra vẫn cứ là kiểu lả lơi.
“Lại cái ánh mắt đó! Anh nói thật lòng đấy!”
Curtis hơi lớn tiếng.
“Thế Henry gọi Curtis ra có chuyện gì?”
“Thì anh ta không chịu nói đấy chứ. Cứ bảo là đến nhà rồi sẽ nói. Đúng là cái tên khó tính, bắt người ta chạy vòng vòng!”
“Dù sao anh cũng chịu đến là giỏi rồi.”
Curtis chỉ đáp gọn lỏn “Cũng phải” trước lời của anh Albert.
…Anh Henry gọi Curtis đến nhà, không biết đang tính toán chuyện gì nữa.
“Finn cũng đi cùng thì có vẻ không phải chuyện gì bí mật lắm.”
“…Có vẻ không liên quan đến mình. Rốt cuộc là có chuyện gì đây nhỉ?”
“Ưm… không thể khẳng định là không liên quan đến Alicia đâu nhé.”
Finn nói với giọng điệu vui vẻ.