I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3372

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

50 392

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

67 6

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

118 124

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

5 2

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

60 34

200 - 299 - Chương 247

247

Điện hạ ơi, ta đã sống sót mà đến được đây, phải trao huân chương cho ta chứ!

Trong lòng lẩm bẩm như thế, tôi đứng sững tại chỗ. Từng chút một, hơi thở của tôi dần ổn định trở lại. Đưa mắt nhìn ba người còn lại, họ đã lấy lại hơi thở từ lâu.

...Đúng là thể lực phi thường. Mình cũng phải rèn luyện thêm mới được.

“Cũng gan lì đấy chứ!”

Đội trưởng Marius vừa nói vừa nhe răng cười với tôi.

Từ đây trở đi, Victor dẫn đầu đoàn người. Rời khỏi bãi đá, chúng tôi tiến sâu vào một nơi tối tăm như hang động. Con đường phía trước mịt mờ, khiến tôi thoáng chút rụt rè.

Chẳng có lấy một chút ánh sáng, vậy mà họ biết đường đi kiểu gì không biết nữa.

Thế nhưng, Đội trưởng Marius và Ceres vẫn không nói gì, cứ thế đi theo sau Victor. Trong hang động tối đen như mực, nhưng dần dần mắt tôi cũng quen với bóng tối.

Mùi lạ cứ như giẻ lau ngâm nước bùn mấy ngày, nhưng nhiêu đây thì tôi chịu đựng được. Thành thật mà nói, làng nghèo còn có mùi kinh khủng hơn nhiều.

“Ui da!”

Tiếng kêu của Ceres vang vọng. Có vẻ như anh ta đã vấp phải một tảng đá lớn dưới chân.

Mặc kệ tiếng kêu của anh ta, Victor vẫn đặt tay lên vách đá, thận trọng tiến về phía trước.

Tôi thì khác, vì đã ngưỡng mộ ông Will và từng tập luyện cảm nhận xung quanh, nên chuyện này chẳng thấm vào đâu. Nhưng đối với người bình thường thì chắc chắn là đáng sợ lắm.

Cứ phải đi mãi trong bóng tối bao trùm, không có lấy một cây đèn pin… à không, một ngọn nến nhỏ xíu cũng không có.

Nghĩ vậy, tôi càng thấy sự dũng cảm của Victor, người đang dẫn đầu, thật đáng nể. Không biết tinh thần anh ta đang ở trạng thái nào nữa.

Còn Đội trưởng Marius thì, có lẽ dù có va vào cái gì, với cơ bắp cuồn cuộn của anh ta cũng sẽ hất văng nó đi thôi.

Mà khoan, chẳng ai nhắc gì đến Jurd cả… Cứ như thể anh ta chưa từng tồn tại vậy.

Có lẽ, đội này còn khắc nghiệt hơn tôi tưởng. Chắc họ cho rằng không có thời gian để bận tâm đến những người đã chết.

“Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm.”

Tiếng của Victor đột ngột vang lên, khiến tất cả dừng bước.

Hé mắt nhìn về phía trước, tôi thấy con đường đã chia làm hai ngả. Đây đều là những con đường chưa ai từng đặt chân đến.

Từ một trong hai con đường, tôi nghe thấy tiếng nước chảy khe khẽ. ...Có lẽ nào có thác nước hay gì đó ở phía trước?

“Có thứ gì đó ở cuối một trong hai con đường sao…”

“Cũng có thể cả hai đường đều có gì đó.”

“Hoặc cũng có thể, cả hai đều chẳng có gì.”

Victor và tôi đáp lời Ceres đang lẩm bẩm.

Tôi đã tự động gạt bỏ khả năng "chẳng có gì" ra khỏi đầu mình.

Đến được tận đây mà chẳng có gì thì đúng là một trọng tội. Tôi sẽ bắt Điện hạ trồng cây chuối đi quanh lâu đài một vòng cho mà xem.

“Chúng ta sẽ chia thế nào đây?”

“...Ta và thằng nhóc.”

Tại sao lại là tôi chứ!!!

“Ngài chắc chứ ạ?”

“Có gì không hài lòng sao?”

“Không ạ, chỉ là, trách nhiệm này quá nặng đối với thằng bé…”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Giao tính mạng của Điện hạ cho tên lính mới này thì…”

Ceres chen lời vào cuộc trò chuyện giữa Đội trưởng Marius và Victor.

Đúng là chí phải. Tôi vẫn chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt, chẳng biết từ đâu chui ra.

Trước lời đề nghị của họ, Điện hạ nhíu mày. Và rồi, ngài nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt thật uy hiếp… Mà tại sao tôi lại phải chịu đựng ánh mắt như vậy chứ!

“Ngươi, có bỏ rơi ta mà chạy trốn không?”

“...Hả?”

Một câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến tôi buột miệng thốt ra một tiếng lạ lùng.