Chương 542: Jill (12 tuổi)
“Alicia?”
Tôi gõ cộc cộc lên cánh cửa phòng Alicia.
Hôm qua, từ lúc đưa cây bút máy cho Henry xong, Alicia cứ ru rú trong phòng. Chắc hẳn giờ này cô ấy đã nghỉ ngơi đủ rồi.
…………Cơ mà, bảo cô ấy ngủ say đến giờ thì tôi thật sự không tài nào tưởng tượng nổi.
Đợi mãi mà chẳng thấy tiếng đáp lại.
Một nỗi bất an nhỏ dấy lên trong lòng. Lẽ nào, cô ấy lại bỏ tôi mà đi mất rồi sao?
“Alicia?”
Tôi gọi tên cô ấy một lần nữa.
…Ơ? Alicia, cô ấy có ở trong phòng mà, đúng không?
Tôi vừa gõ cửa vừa gọi lớn: “Alicia!?”
Quả nhiên, vẫn không có tiếng trả lời, cũng chẳng có vẻ gì là có người bên trong. …Cô ấy thật sự đã đi đâu mất rồi?
Một nỗi sợ hãi ập đến, tôi vội vã mở tung cánh cửa.
“Không có…”
Nhìn căn phòng trống rỗng, tôi sững sờ.
Chuyện này tuyệt đối không thể nào. Alicia không thể nào bỏ tôi mà đi. Nhưng, ngoài việc cô ấy tự mình rời khỏi đây thì tôi chẳng nghĩ ra được lý do nào khác.
Đầu óc tôi quay cuồng.
“Phải làm sao đây…”
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tôi biết Alicia là người tự do. Cô ấy phóng khoáng, hành động khó lường.
Nhưng, tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ đột nhiên biến mất khỏi trước mắt tôi như vậy.
“Jill? Con sao vậy? Đứng đờ ra thế kia?”
Albert tiến lại gần tôi, người đang đứng bất động trước cửa phòng Alicia. Tiếng bước chân lộc cộc trên hành lang ngày một lớn dần.
Tôi chẳng thốt nên lời. Chỉ biết trân trân nhìn vào căn phòng sạch sẽ không một bóng người.
“…Jill?”
Albert đứng bên cạnh, cúi xuống nhìn mặt tôi. Cùng lúc đó, tôi khó khăn lắm mới cất được tiếng.
“Alicia biến mất rồi.”
Tôi không muốn nói ra điều đó. Bởi vì, một khi đã nói ra, tôi sợ nó sẽ trở thành sự thật…
“Hả?”
Albert cũng tròn mắt, rồi chuyển ánh nhìn về phía phòng Alicia.
“…Lẽ nào, cô ấy đã ra khỏi nhà rồi…”
“Không đời nào! Cô ấy sẽ không bỏ con mà đi!”
“Alicia?”
Albert bước vào trong phòng.
Dù có tìm kiếm đến đâu, Alicia cũng không có ở đây.
“Thật sự không có gì cả. Ngay cả một bức thư để lại cũng không…”
Lời của anh ấy càng khiến lòng tôi thắt lại.
Tôi đã từng có chút hy vọng rằng có thể sẽ có một lá thư được đặt ở đâu đó.
“Có lẽ cô ấy đang luyện kiếm ngoài vườn chăng.”
Albert nói rồi nhìn ra ngoài cửa sổ từ trong phòng, nhưng qua phản ứng của anh ấy, tôi biết ngay. Alicia không có ở đó.
Tôi không thể cảm nhận được Alicia trong dinh thự này. Nếu cô ấy đang luyện kiếm, chắc chắn tôi đã nhận ra trước khi đến căn phòng này rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này…”
Nghe tiếng Albert lầm bầm, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.
Trước đây, tôi luôn có thể phần nào hình dung được Alicia đang ở đâu, làm gì. Thế mà giờ đây, tôi chẳng biết gì cả.
Không ngờ việc này lại đáng sợ đến thế…
Không chỉ ông nội, mà cả Alicia cũng sẽ rời xa tôi sao?