326 – Mười sáu tuổi – Trưởng nữ gia tộc Williams – Alicia
“Hả!? Ngài vừa nói gì cơ?”
Tôi nghĩ tiếng thốt lên của mình đã vang vọng khắp Vương cung ngay từ sáng sớm. Chính tôi cũng bất ngờ vì giọng mình lại to đến vậy. Quá sốc, tôi làm rơi hết giấy tờ đang cầm trên tay xuống sàn.
Với cái kiểu ăn nói với Vương tử thế này, chắc chắn đầu tôi sẽ bay trong tích tắc. Nhưng những lời Vian vừa thốt ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, lại còn quá đột ngột. Ai nghe thấy chuyện đó mà chẳng muốn hét toáng lên cơ chứ. …Tôi cứ thấy từ khi đến Lavar, cách ăn nói của mình tệ đi thì phải.
“Không nghe rõ à? Vậy thì…”
“Tôi nghe rõ mồn một nhưng không thể tin được! Ngài không cần nói lại lần thứ hai đâu!”
“Ồ, em bối rối trông đáng yêu thật đấy.”
Vian nheo mắt cười, nhìn tôi đầy vẻ trêu chọc. Cái gã này rốt cuộc có mạch suy nghĩ kiểu gì vậy không biết!
“Có gì mà em ghét đến thế? Em có thể trở thành Hoàng hậu đấy?”
“Đã bảo rồi! Đừng nói cái chuyện đó nữa!”
“Đúng là lạ đời thật.”
Hắn ta lộ vẻ mặt khó hiểu.
…Người lạ đời là ngài thì có! Ngài nghĩ sao mà lại muốn phong cho một người không rõ danh tính, lai lịch làm Hoàng hậu cơ chứ. Tôi đến Lavar chỉ với danh nghĩa mật thám, chưa bao giờ tưởng tượng đến chuyện trở thành Hoàng hậu. Tôi nhất định phải trở về Durkis vào một ngày nào đó.
“Trước hết, ngài không hề có tình cảm với tôi mà lại có thể nói ra những lời như vậy sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu cuộc trò chuyện một cách bình tĩnh. Phải giữ lấy sự bình tĩnh, Alicia.
“Ta nói thật, ta khá thích em đấy.”
“Nhưng đó đâu phải là tình yêu?”
“Hôn nhân thì cần gì tình yêu. Thứ đó chỉ dành cho dân thường thôi.”
Quả thật, nếu là Vương tử thì đúng là như vậy… Hôn nhân vì tình yêu là điều không thể. Thông thường, họ chỉ tuân theo hôn ước do cha mẹ sắp đặt mà thôi.
Riêng trường hợp của tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ có ai cầu hôn tôi ở Durkis. Bởi vì tiếng xấu của tôi đã vang xa rồi. …À, trừ Công tước ra thì khác.
“Hơn nữa, em có tố chất của một Hoàng hậu.”
Không hiểu lời Vian nói, tôi vô thức nghiêng đầu.
“Em sở hữu đủ phẩm chất để trở thành Hoàng hậu.”
“Tôi ư? Tại sao!? Đúng là có vẻ nhiều Hoàng hậu cũng là ác nữ thật nhưng…”
“Em đang nói cái gì vậy?”
Vian lộ vẻ mặt khó hiểu trước câu lẩm bẩm của tôi.
“À, không có gì.”
…Thôi được rồi, trước mắt cứ tập trung vào công việc đã. Tôi không thể tiếp tục đôi co với hắn ta thêm nữa.
Tôi cúi xuống nhặt những tờ giấy rơi trên sàn. Đúng lúc đó, tôi bắt gặp một vật gì đó lấp lánh ở mép sàn nhà.
Hả? Kia là cái gì nhỉ? Chẳng lẽ là một đồng tiền xu?
Tôi bước tới chỗ vật đang lấp lánh. Rồi từ từ nhặt nó lên, lăn nó trong lòng bàn tay.
…………Đây là, son môi ư?
“Của ai vậy nhỉ?”
Tôi chăm chú quan sát thỏi son.
Chẳng lẽ là người tình của Vian!? Hắn có một hai cô nhân tình thì cũng chẳng có gì lạ.
“Này, cái này là…”
Vian quay đầu lại hỏi “Cái gì?”. Cùng lúc đó, hắn chợt nhìn thấy thỏi son trong lòng bàn tay tôi, rồi giật lấy một cách vội vã.
Phản ứng cứ như một kẻ bị bắt quả tang ngoại tình vậy. Vian hiếm khi nào lại tỏ ra hoảng hốt đến thế.
Mà thôi, vừa nãy ngài ấy mới bảo tôi làm Hoàng hậu. Thế nên, khi nhìn thấy thỏi son này thì tôi cũng phải bối rối thôi.