Như thường lệ, khi tôi đang luyện tập trong vườn thì Eric-sama tới chỗ tôi.
Ồ, có chuyện gì thế nhỉ? Tôi dừng việc luyện kiếm lại, ngước nhìn Eric-sama.
“Alicia, con đã mười tuổi rồi, hay là chúng ta đi thăm thị trấn một chuyến nhé?”
Làng nghèo thì ngày nào tôi cũng ghé qua, vậy mà thị trấn thì chưa một lần đặt chân đến.
“Con muốn đi ạ!”
Nghe tôi nói vậy, nét mặt Eric-sama bỗng tươi hẳn lên.
Chỉ hai chúng tôi đi thôi sao?
“Eric, cậu đang làm gì ở đây thế?”
Anh Henry đang tiến về phía chúng tôi.
Ồ, có lẽ nào anh Henry không biết Eric-sama đã tới?
Anh Henry vòng tay qua cổ Eric-sama.
“Bây giờ con sẽ cùng Eric-sama đến thị trấn ạ.”
Nghe tôi nói vậy, mặt anh Henry trở nên khó chịu. Anh ấy liếc xéo Eric-sama bằng khóe mắt.
Có phải anh ấy đang giận vì bị bỏ rơi không nhỉ? Chắc anh Henry cũng muốn đến thị trấn.
“Anh cũng đi.”
Anh Henry nở một nụ cười nói vậy. Nụ cười ấy sao mà ẩn ý quá.
Giống hệt nụ cười anh Albert hay dùng.
“Thế còn anh Alan thì sao ạ?”
“Alan đang học với gia sư rồi.”
Ồ, là anh em sinh đôi mà giờ giấc lại khác nhau thế này sao.
“Thôi được rồi, lên xe ngựa đã nào.”
Eric-sama nói vậy, mặt hơi co rúm lại.
Tôi muốn cưỡi ngựa hơn là đi xe ngựa. Tôi đã có thể cưỡi ngựa thành thạo rồi mà.
“Chúng ta đi ngựa có được không ạ?”
Nghe tôi đề nghị, hai người họ cứng đờ.
“Ý em là, em sẽ cưỡi chung với một trong hai đứa anh sao?”
“Không phải ạ, ý con là con muốn tự mình cưỡi ngựa.”
“Nhưng Alicia, em là con gái mà?”
“Con gái thì không được cưỡi ngựa sao ạ?”
“Không, không phải thế nhưng mà thông thường thì…”
“Dù sao thì con vẫn sẽ cưỡi ngựa. Còn anh Henry và Eric-sama cứ đi xe ngựa cũng được ạ.”
Cái kiểu tự ý quyết định thế này, đúng là tố chất ác nữ mà. Ba năm luyện tập để trở thành ác nữ của tôi đã có kết quả rồi.
Những câu thoại đậm chất ác nữ cứ tự nhiên tuôn ra. Chẳng phải tôi đã trở thành một Ác nữ tiểu thư thực thụ rồi sao?
Anh Henry và Eric-sama đều lộ vẻ bối rối.
Anh Henry thở một tiếng thật dài.
Ôi, hạnh phúc sẽ bỏ chạy mất đấy ạ?
“Được rồi. Bọn anh cũng sẽ đi ngựa.”
Tuyệt vời! Cứ như tôi vừa chiến thắng vậy. Hóa ra tôi có thể thắng được anh Henry khi chỉ có một mình anh ấy.
“Đúng vậy. Sẽ thật kỳ lạ nếu bọn anh đi xe ngựa còn Alicia lại cưỡi ngựa.”
Eric-sama vừa nói vừa cười.
Quả nhiên nụ cười của người đẹp có sức tàn phá kinh khủng mà.
Khi tôi đang chăm chú nhìn mặt Eric-sama, anh ấy lấy tay che mắt tôi lại.
“Đừng nhìn chằm chằm như thế.”
Tôi chỉ nghe thấy giọng Eric-sama. Anh ấy đang ngượng sao?
Không, một người con trai sao có thể ngượng khi bị một cô bé nhỏ tuổi hơn nhìn chằm chằm chứ.
Chắc là anh ấy khó chịu với đôi mắt sắc sảo, có phần ngạo mạn này của tôi. Dù sao thì tôi cũng khá ưng đôi mắt đậm chất ác nữ này.
“Mau đi thôi.”
Anh Henry nói vậy, Eric-sama liền bỏ tay ra khỏi mặt tôi.
Ồ, mặt Eric-sama hơi đỏ rồi kìa?
Chẳng lẽ tôi đã chọc giận anh ấy đến mức đó sao…
Thật đáng kinh ngạc, tôi đây. Chỉ bằng ánh mắt mà cũng có thể khiến người khác tức giận được.