"Alicia! Em có sao không?" Giọng anh Henry vẫn văng vẳng trong đầu em, khi em đang bước đi trên con đường chưa từng đặt chân đến trong vương cung.
"Em ổn. Mọi chuyện cứ để em lo." Vì đã bị bắt một cách suôn sẻ rồi, giờ chỉ còn cách phó thác cho thực lực của mình thôi! Mọi người có thể nghĩ rằng tình cảnh này rõ ràng là "không ổn" chút nào đúng không? Nhưng em lại mong muốn tình huống này xảy ra, thế nên, đây đúng là vạn sự như ý!
"Các anh đã thoát ra an toàn cả chưa?"
"Ừ. Cả ba đều đã hội ngộ rồi. Alicia cũng mau lên!"
"Cuộc chiến của em bây giờ mới bắt đầu."
"...Hả?"
Em đã nhận được câu "Hả?" từ tận đáy lòng anh Henry. Kế hoạch của em là cho nổ tung vương cung, chứ em chưa từng nói rằng mục đích là để đối thoại với bà Julie. Chắc hẳn anh ấy không thể tưởng tượng nổi cảnh em đang bước vào một tòa tháp chưa từng đặt chân đến trong vương cung, bên cạnh là đội lính canh. Không phải là cô em gái dũng cảm, mà đúng hơn là cô em gái ngốc nghếch thì có.
"Các anh cứ về trước đi ạ." Em nhắn lại với các anh, rồi bước lên bậc thang trải thảm đỏ tươi. Từ đây mà bước ra hành lang kia, chẳng lẽ bà ấy thực sự đã chạy ra ngoài vì lo cho Công tước? Em thong thả nghĩ, liệu bà có phải là một bà lão yêu thương cháu mình không nhỉ.
"Em đang ở đâu?"
"Vẫn đang trong vương cung ạ." Em đáp lại câu hỏi của anh Albert. Đã cùng nhau thực hiện kế hoạch rồi, em không thể nói dối được. Em rất muốn nói là sẽ nhờ Công tước giúp đỡ, nhưng lời nói dối ấy sẽ bại lộ ngay lập tức. Em đã sống như một tiểu thư kiêu ngạo bấy lâu nay. Em đã cố gắng rèn giũa bản thân một cách điên cuồng để trở thành một ác nữ.
...Dù chưa sẵn sàng đón nhận cái chết, nhưng khác với ông Will, em có thể sẽ bị giết. Đây không phải là hành động vì ông Will, mà là vì chính bản thân em. Đối mặt với trùm cuối của đất nước này thật khiến em phấn khích làm sao! Đối thủ của em là Liz, nhưng khi trở về vương quốc Dyurkis, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều. Khả năng ác nữ của em cần phải được phát huy ngay tại đây và bây giờ! Em tự nhủ như vậy để che giấu nỗi sợ hãi vừa rồi, và vực dậy tinh thần.
"Xin lỗi vì là một đứa em gái ương bướng." Em nói với các anh và cắt đứt liên lạc não bộ.
Bước hết cầu thang, em đứng trước một cánh cửa. Nơi này có vẻ u ám, nhưng vẫn toát lên vẻ lộng lẫy. Gặp gỡ bà Julie, có lẽ em sẽ cảm nhận rõ nhất cái sự tàn khốc ẩn chứa trong vẻ tao nhã. Em vẫn bị cuốn hút bởi việc khám phá một thế giới mà mình chưa từng biết đến.
...Em vẫn không biết đây có phải là phòng của bà Julie hay không. Làm sao đây, nếu mở cánh cửa này ra mà thấy một người hầu hoàn toàn xa lạ đang ngồi chễm chệ với vẻ mặt cau có thì sao... Dù kế hoạch thất bại hoàn toàn, nhưng như vậy cũng thú vị đấy chứ.
"Đã đưa tới đây rồi ạ." Người lính canh gõ cửa, một lúc sau, giọng nói từ phía sau cánh cửa vọng ra: "Vào đi."
May quá, đúng là giọng bà Julie rồi. Đúng là em có vận may mà. Hiện tại, kế hoạch chẳng phải đã thành công mỹ mãn sao! Em khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi chỉnh đốn lại tư thế.